Những Năm 70: Mang Theo Không Gian Vật Tư Gả Cho Quân Nhân
Chương 26:
Thất Nguyệt Ngôi Sao Nhỏ
01/10/2024
Lục Lương Nguyên giúp cô rửa rau và nhóm lửa.
Hạ Nhan Nhan vừa nấu ăn vừa suy nghĩ về cách kiếm tiền.
Thời đại này, việc di chuyển dân cư bị kiểm soát chặt chẽ, không có giấy giới thiệu thì không thể đi đâu được.
Hơn nữa, mọi người đều không có nhiều tiền, những loại trái cây trong không gian của cô cũng khó bán ra.
Nhưng nếu không nghĩ ra cách nào kiếm tiền, sớm muộn gì cô cũng sẽ tiêu hết tiền mà thôi.
Cô và Lục Lương Nguyên sống cùng nhau, suốt ngày tiêu tiền của anh cũng không phải là cách hay.
Hạ Nhan Nhan trụng xương qua nước sôi rồi rửa sạch, sau đó cho xương vào nồi nước nóng để ninh tiếp.
Trong lúc chờ nồi canh, cô vô tình liếc nhìn Lục Lương Nguyên.
Ánh sáng màu cam từ bếp lửa hắt lên khuôn mặt anh, khiến anh trông thật dịu dàng.
Mắt Hạ Nhan Nhan chợt sáng lên.
Cô chợt nhớ ra một chi tiết.
Trong cốt truyện gốc có đề cập rằng căn nhà mà Hạ Chí Minh đang ở thực ra thuộc quyền sở hữu của Hạ Nhan Nhan, chỉ là giấy tờ nhà hiện đang ở trong tay một người bạn của mẹ cô, người này lại là giám đốc Sở Công nghiệp thành phố.
Câu chuyện cũng đề cập rằng sau khi nhân vật chính qua đời, vị giám đốc này đã tham dự tang lễ và đốt lá thư mà mẹ của Hạ Nhan Nhan để lại cho cô.
Không lý nào lại để bọn hút máu đó ở trong nhà của cô.
Cô có thể lấy lại căn nhà đó. Đó là một tòa nhà nhỏ có vị trí tuyệt đẹp, ít nhất tiền thuê hàng tháng cũng phải mười mấy đồng.
Hạ Nhan Nhan liền nói: "Lục Lương Nguyên, ngày mai anh có rảnh không? Ngày mai đi với em đến thành phố gặp một vị trưởng bối được không?"
"Được chứ, để anh đi làm giấy giới thiệu."
Nghĩ đến việc có thể đuổi đám hút máu kia ra khỏi nhà và mỗi tháng có thêm khoản thu nhập mười mấy đồng, tâm trạng của Hạ Nhan Nhan không thể không trở nên phấn khởi.
Lục Lương Nguyên nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, nghĩ bụng có lẽ lần này cô không phải đi gây sự đâu.
Chắc hẳn người trưởng bối này rất quan trọng đối với cô.
Lục Lương Nguyên liếc nhìn bộ quần áo đang mặc trên người.
Vì phải dành thời gian hầm xương nên đến khi Hạ Nhan Nhan nấu xong bữa tối, trời đã tối hẳn.
Trong bữa ăn, Hạ Nhan Nhan nói với em gái rằng ngày mai sẽ dẫn cô bé cùng đi đến thành phố gặp một trưởng bối, một người bạn của mẹ họ.
Hạ Tĩnh Tĩnh ngạc nhiên hỏi: "Em cũng phải đi à?"
Hạ Nhan Nhan gắp thêm thức ăn vào bát của em gái, "Tất nhiên rồi, chị còn dự định về nhà lấy lại toàn bộ những gì thuộc về chúng ta."
Vừa nói, cô vừa cười khúc khích.
Thật đúng là câu nói đầy khí thế như trong truyện Long Ao Thiên*.
Hạ Tĩnh Tĩnh cứ nghĩ chị mình chỉ nói về mấy thứ như quần áo hay đồ dùng, nên cô gật đầu đồng ý: "Vâng, em nghe lời chị."
"Ăn nhiều lên, để cao hơn, mập hơn chút."
"Vâng, lớn lên em sẽ bảo vệ chị."
Hạ Nhan Nhan mỉm cười mãn nguyện, vuốt ve đầu cô em gái.
Kiếp trước, em gái cô thông minh từ nhỏ, học giỏi vô cùng, sau khi vào tiểu học đã như một người lớn thu nhỏ.
Làm gì có lúc đáng yêu như thế này.
Hạ Nhan Nhan không nhịn được véo nhẹ vào má em gái.
Hạ Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu lên, nháy mắt với chị.
Hạ Nhan Nhan cảm thấy tim mình như bị trúng tên một cách ngọt ngào.
Ngày hôm sau.
Khi Hạ Nhan Nhan thức dậy, cô phát hiện ra Lục Lương Nguyên đã chuẩn bị xong bữa sáng và đang mặc bộ quân phục thẳng thớm.
Bộ quân phục không quá cầu kỳ, nhưng vừa đủ để tôn lên dáng vẻ oai phong, mạnh mẽ của anh.
Dường như anh chỉ mặc bộ này vào ngày cưới.
Hạ Nhan Nhan vừa múc cháo vừa hỏi: "Sao anh lại mặc bộ đồ này?"
Lục Lương Nguyên chỉnh lại áo một cách không tự nhiên, "Không đẹp à?"
"Đẹp, nhưng lát nữa có thể sẽ xảy ra xung đột, mặc bộ này có thể không tiện cho anh lắm."
Nghe vậy, Lục Lương Nguyên không nói gì, lập tức quay lại phòng thay đồ.
Khi anh bước ra lần nữa, anh đã thay sang bộ thường phục.
Không hổ danh là "móc treo quần áo", mặc bộ nào cũng đẹp.
Bộ quần áo này những người đàn ông trong làng cũng thường mặc, nhưng không ai mặc đẹp như Lục Lương Nguyên.
Anh đứng thẳng lưng, chỉ cần nhìn là biết ngay anh là người lính.
---
*Long Ao Thiên: Thuật ngữ dùng để chỉ những nhân vật trong tiểu thuyết ngôn tình/truyện tranh Trung Quốc thường có sức mạnh vô địch, kiêu hùng, không ngán ai.
Hạ Nhan Nhan vừa nấu ăn vừa suy nghĩ về cách kiếm tiền.
Thời đại này, việc di chuyển dân cư bị kiểm soát chặt chẽ, không có giấy giới thiệu thì không thể đi đâu được.
Hơn nữa, mọi người đều không có nhiều tiền, những loại trái cây trong không gian của cô cũng khó bán ra.
Nhưng nếu không nghĩ ra cách nào kiếm tiền, sớm muộn gì cô cũng sẽ tiêu hết tiền mà thôi.
Cô và Lục Lương Nguyên sống cùng nhau, suốt ngày tiêu tiền của anh cũng không phải là cách hay.
Hạ Nhan Nhan trụng xương qua nước sôi rồi rửa sạch, sau đó cho xương vào nồi nước nóng để ninh tiếp.
Trong lúc chờ nồi canh, cô vô tình liếc nhìn Lục Lương Nguyên.
Ánh sáng màu cam từ bếp lửa hắt lên khuôn mặt anh, khiến anh trông thật dịu dàng.
Mắt Hạ Nhan Nhan chợt sáng lên.
Cô chợt nhớ ra một chi tiết.
Trong cốt truyện gốc có đề cập rằng căn nhà mà Hạ Chí Minh đang ở thực ra thuộc quyền sở hữu của Hạ Nhan Nhan, chỉ là giấy tờ nhà hiện đang ở trong tay một người bạn của mẹ cô, người này lại là giám đốc Sở Công nghiệp thành phố.
Câu chuyện cũng đề cập rằng sau khi nhân vật chính qua đời, vị giám đốc này đã tham dự tang lễ và đốt lá thư mà mẹ của Hạ Nhan Nhan để lại cho cô.
Không lý nào lại để bọn hút máu đó ở trong nhà của cô.
Cô có thể lấy lại căn nhà đó. Đó là một tòa nhà nhỏ có vị trí tuyệt đẹp, ít nhất tiền thuê hàng tháng cũng phải mười mấy đồng.
Hạ Nhan Nhan liền nói: "Lục Lương Nguyên, ngày mai anh có rảnh không? Ngày mai đi với em đến thành phố gặp một vị trưởng bối được không?"
"Được chứ, để anh đi làm giấy giới thiệu."
Nghĩ đến việc có thể đuổi đám hút máu kia ra khỏi nhà và mỗi tháng có thêm khoản thu nhập mười mấy đồng, tâm trạng của Hạ Nhan Nhan không thể không trở nên phấn khởi.
Lục Lương Nguyên nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, nghĩ bụng có lẽ lần này cô không phải đi gây sự đâu.
Chắc hẳn người trưởng bối này rất quan trọng đối với cô.
Lục Lương Nguyên liếc nhìn bộ quần áo đang mặc trên người.
Vì phải dành thời gian hầm xương nên đến khi Hạ Nhan Nhan nấu xong bữa tối, trời đã tối hẳn.
Trong bữa ăn, Hạ Nhan Nhan nói với em gái rằng ngày mai sẽ dẫn cô bé cùng đi đến thành phố gặp một trưởng bối, một người bạn của mẹ họ.
Hạ Tĩnh Tĩnh ngạc nhiên hỏi: "Em cũng phải đi à?"
Hạ Nhan Nhan gắp thêm thức ăn vào bát của em gái, "Tất nhiên rồi, chị còn dự định về nhà lấy lại toàn bộ những gì thuộc về chúng ta."
Vừa nói, cô vừa cười khúc khích.
Thật đúng là câu nói đầy khí thế như trong truyện Long Ao Thiên*.
Hạ Tĩnh Tĩnh cứ nghĩ chị mình chỉ nói về mấy thứ như quần áo hay đồ dùng, nên cô gật đầu đồng ý: "Vâng, em nghe lời chị."
"Ăn nhiều lên, để cao hơn, mập hơn chút."
"Vâng, lớn lên em sẽ bảo vệ chị."
Hạ Nhan Nhan mỉm cười mãn nguyện, vuốt ve đầu cô em gái.
Kiếp trước, em gái cô thông minh từ nhỏ, học giỏi vô cùng, sau khi vào tiểu học đã như một người lớn thu nhỏ.
Làm gì có lúc đáng yêu như thế này.
Hạ Nhan Nhan không nhịn được véo nhẹ vào má em gái.
Hạ Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu lên, nháy mắt với chị.
Hạ Nhan Nhan cảm thấy tim mình như bị trúng tên một cách ngọt ngào.
Ngày hôm sau.
Khi Hạ Nhan Nhan thức dậy, cô phát hiện ra Lục Lương Nguyên đã chuẩn bị xong bữa sáng và đang mặc bộ quân phục thẳng thớm.
Bộ quân phục không quá cầu kỳ, nhưng vừa đủ để tôn lên dáng vẻ oai phong, mạnh mẽ của anh.
Dường như anh chỉ mặc bộ này vào ngày cưới.
Hạ Nhan Nhan vừa múc cháo vừa hỏi: "Sao anh lại mặc bộ đồ này?"
Lục Lương Nguyên chỉnh lại áo một cách không tự nhiên, "Không đẹp à?"
"Đẹp, nhưng lát nữa có thể sẽ xảy ra xung đột, mặc bộ này có thể không tiện cho anh lắm."
Nghe vậy, Lục Lương Nguyên không nói gì, lập tức quay lại phòng thay đồ.
Khi anh bước ra lần nữa, anh đã thay sang bộ thường phục.
Không hổ danh là "móc treo quần áo", mặc bộ nào cũng đẹp.
Bộ quần áo này những người đàn ông trong làng cũng thường mặc, nhưng không ai mặc đẹp như Lục Lương Nguyên.
Anh đứng thẳng lưng, chỉ cần nhìn là biết ngay anh là người lính.
---
*Long Ao Thiên: Thuật ngữ dùng để chỉ những nhân vật trong tiểu thuyết ngôn tình/truyện tranh Trung Quốc thường có sức mạnh vô địch, kiêu hùng, không ngán ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.