Những Năm 70: Mang Theo Không Gian Vật Tư Gả Cho Quân Nhân
Chương 36:
Thất Nguyệt Ngôi Sao Nhỏ
01/10/2024
Vừa đúng mười bốn ngàn.
Khớp với bức thư mẹ cô đã viết.
Cô mở chiếc hộp còn lại.
Đó là một hộp đầy vàng thỏi.
Hạ Tĩnh Tĩnh bịt miệng.
Dù Hạ Nhan Nhan kiếp trước từng thấy nhiều nhưng cũng không kìm được mà hít một hơi thật sâu.
Nếu để ở thời sau, số vàng này có thể bán được bao nhiêu tiền chứ!
Hạ Nhan Nhan nói: "Phát tài rồi, phát tài rồi!"
Lục Lương Nguyên hỏi: "Em thích cái này à?"
"Đương nhiên rồi, ai mà không thích những thứ này chứ, đây là mẹ để lại cho em và Tĩnh Tĩnh."
Hạ Tĩnh Tĩnh nghe thấy tên mình mới tỉnh lại.
"Nhiều... nhiều tiền thế này sao?"
Hạ Nhan Nhan vỗ nhẹ lên đầu cô em gái: "Tiền này để chị giữ trước, đợi em trưởng thành rồi sẽ đưa cho em."
Hạ Tĩnh Tĩnh không có ý kiến gì, cô gật đầu.
Nhiều tiền thế này mà giữ ở chỗ cô thì cũng không an tâm.
Lục Lương Nguyên hỏi: "Có cần để lại không?"
"Không cần, nhà này cho thuê rồi, để ở đây không an toàn, lát nữa chúng ta đi mua ít gạch và xi măng về lấp cái hố này lại."
"Vậy để anh đi mua ngay."
"Đi đi." Hạ Nhan Nhan chú ý vào hộp vàng, phẩy tay không nhìn Lục Lương Nguyên.
Lục Lương Nguyên nhìn cô một cái rồi đóng cửa đi ra.
Có vẻ cô thực sự rất thích vàng.
Hạ Nhan Nhan nói với em gái rằng cô muốn uống nước.
Nhân lúc em gái đi rót nước, cô giấu cả hai chiếc hộp vào không gian của mình.
Lục Lương Nguyên hỏi hàng xóm quanh đó nơi nào bán gạch đỏ và cát xi măng, chẳng bao lâu sau đã mua được đồ về.
Anh trộn xi măng với cát, thêm chút nước rồi khuấy đều và đổ vào xô nhỏ.
Anh trở lại phòng, thành thạo lấp kín cái hố đó.
Anh nhìn quanh một chút, "Hai chiếc hộp đâu rồi?"
"Em đã giấu rồi."
Lục Lương Nguyên hỏi: "Em giấu ở đâu? Không phải nói sẽ cho người khác thuê nhà sao? Giấu ở nhà có an toàn không?"
"Yên tâm đi, tuyệt đối an toàn."
Thấy cô chắc chắn như vậy, Lục Lương Nguyên cũng không nói thêm nữa.
Hạ Nhan Nhan đứng dậy, vươn vai, vỗ nhẹ vai Lục Lương Nguyên đang làm việc: "Anh tiếp tục đi nhé, em đi mua thức ăn, tối nay em sẽ thưởng cho anh."
Nói xong cô vui vẻ bước ra ngoài, trong đầu chỉ nghĩ về bữa tối.
Vì vậy cô không chú ý đến khuôn mặt đỏ ửng từ má đến cổ của Lục Lương Nguyên.
Hạ Tĩnh Tĩnh tò mò nhìn anh rể một cái.
Sao đột nhiên anh rể lại đỏ mặt thế nhỉ?
Khớp với bức thư mẹ cô đã viết.
Cô mở chiếc hộp còn lại.
Đó là một hộp đầy vàng thỏi.
Hạ Tĩnh Tĩnh bịt miệng.
Dù Hạ Nhan Nhan kiếp trước từng thấy nhiều nhưng cũng không kìm được mà hít một hơi thật sâu.
Nếu để ở thời sau, số vàng này có thể bán được bao nhiêu tiền chứ!
Hạ Nhan Nhan nói: "Phát tài rồi, phát tài rồi!"
Lục Lương Nguyên hỏi: "Em thích cái này à?"
"Đương nhiên rồi, ai mà không thích những thứ này chứ, đây là mẹ để lại cho em và Tĩnh Tĩnh."
Hạ Tĩnh Tĩnh nghe thấy tên mình mới tỉnh lại.
"Nhiều... nhiều tiền thế này sao?"
Hạ Nhan Nhan vỗ nhẹ lên đầu cô em gái: "Tiền này để chị giữ trước, đợi em trưởng thành rồi sẽ đưa cho em."
Hạ Tĩnh Tĩnh không có ý kiến gì, cô gật đầu.
Nhiều tiền thế này mà giữ ở chỗ cô thì cũng không an tâm.
Lục Lương Nguyên hỏi: "Có cần để lại không?"
"Không cần, nhà này cho thuê rồi, để ở đây không an toàn, lát nữa chúng ta đi mua ít gạch và xi măng về lấp cái hố này lại."
"Vậy để anh đi mua ngay."
"Đi đi." Hạ Nhan Nhan chú ý vào hộp vàng, phẩy tay không nhìn Lục Lương Nguyên.
Lục Lương Nguyên nhìn cô một cái rồi đóng cửa đi ra.
Có vẻ cô thực sự rất thích vàng.
Hạ Nhan Nhan nói với em gái rằng cô muốn uống nước.
Nhân lúc em gái đi rót nước, cô giấu cả hai chiếc hộp vào không gian của mình.
Lục Lương Nguyên hỏi hàng xóm quanh đó nơi nào bán gạch đỏ và cát xi măng, chẳng bao lâu sau đã mua được đồ về.
Anh trộn xi măng với cát, thêm chút nước rồi khuấy đều và đổ vào xô nhỏ.
Anh trở lại phòng, thành thạo lấp kín cái hố đó.
Anh nhìn quanh một chút, "Hai chiếc hộp đâu rồi?"
"Em đã giấu rồi."
Lục Lương Nguyên hỏi: "Em giấu ở đâu? Không phải nói sẽ cho người khác thuê nhà sao? Giấu ở nhà có an toàn không?"
"Yên tâm đi, tuyệt đối an toàn."
Thấy cô chắc chắn như vậy, Lục Lương Nguyên cũng không nói thêm nữa.
Hạ Nhan Nhan đứng dậy, vươn vai, vỗ nhẹ vai Lục Lương Nguyên đang làm việc: "Anh tiếp tục đi nhé, em đi mua thức ăn, tối nay em sẽ thưởng cho anh."
Nói xong cô vui vẻ bước ra ngoài, trong đầu chỉ nghĩ về bữa tối.
Vì vậy cô không chú ý đến khuôn mặt đỏ ửng từ má đến cổ của Lục Lương Nguyên.
Hạ Tĩnh Tĩnh tò mò nhìn anh rể một cái.
Sao đột nhiên anh rể lại đỏ mặt thế nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.