Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 20: Những chuyện trước đây đều không nhớ

Tam Thiên Thượng

21/04/2023

Sau khi quay lại đại viện Trí Thanh, ở trong sân rửa mặt. Lúc đi qua sảnh trước, được đội trưởng gọi lại. Anh ta cười vẫy tay về hướng cô ấy: “Mạnh Kiều, em qua đây.”

“Đội trưởng Dương, có chuyện gì sao?” Cô ấy thắc mắc đi vào, bên trong còn có một người phụ nữ trung niên lạ mặt đang ngồi, đối phương đang mỉm cười quen thuộc nhìn cô ấy.

Thầm nghĩ rằng, lẽ nào người phụ nữ này quen biết cô ấy sao?

Đội trưởng Dương mở miệng nói: “Mạnh Trí Thanh, đây là đồng chí Miêu, là đồng nghiệp trong trạm đơn vị đường sắt của ba mẹ em, nhận được sự giúp đỡ của ba mẹ em, qua đây đón em trở về thành phố S kiểm tra sức khỏe, đội kiểm tra chúng ta đã đồng ý rồi, em nhanh chóng đi thu dọn một chút đi, rồi cùng dì ấy trở về đi.”

Miêu Hồng cười với Mạnh Kiều: “Tiểu Kiều, cháu thật sự không nhớ dì sao, trước đây chúng ta có gặp nhau mấy lần, lần trước cháu ngồi xe lửa đến, vẫn là ba mẹ cháu nhờ dì đi chăm sóc cháu.”

Mạnh Kiều lắc đầu, may mắn là ở trong điện báo có nói bản thân đã ngã dẫn đến bị mất trí.

Miêu Hồng đánh giá từ trên xuống dưới cô ấy một hồi, lại cười nói: “Không sao, còn người là tốt rồi. Đoàn tàu mà dì trực sẽ xuất phát từ Nguyên Thị vào chiều ngày mai bây giờ cháu hãy đi cùng với dì, hay là ngày mai ngủ dậy rồi chúng ta hẳn đi.”

“Bây giờ cháu đi ngay luôn.” Cô ấy không có một chút do dự nào.

“Thế được thôi, cháu đi thu xếp hành lý một chút đi, đợi lát nữa chúng ta sẽ lập tức trở về.” Miêu Hồng cười nói.

Mạnh Kiều vội vàng chạy về phòng, lấy ra cái ba lô của cô ấy từ dưới giường lên, hành lý của cô ấy không nhiều, đem theo tiền giấy, và thêm hai bộ đồ, rồi đóng hành lý lại.

Từ Đông Đông tắm xong quay về, nhìn thấy cô ấy đang thu xếp hành lý giống như muốn đi xa, nên hỏi: “Mạnh Kiều, cậu đây là muốn đi đâu?” . truyen bjyx

“Đông Đông, tớ phải quay về thành phố S một chuyến, có thể qua một khoảng thời gian nữa mới quay lại, cậu ở lại bảo trọng nha.” Cô ấy đeo ba lô lên, bước lên trước ôm Từ Đông Đông một cái.

Từ Đông Đông sững sờ một lát, rồi nhàn nhạt nói: “Thế cái tên Thẩm Yến đó đã biết chưa, đừng để anh ta lại đến đây làm phiền tớ.”

Từ Đông Đông thật sự sợ anh lắm rồi.

Mạnh Kiều dừng lại một lát, từ trong ngăn kéo lấy ra cây bút viết lại lời nhắn bỏ vào phong thư rồi đưa cho Từ Đông Đông, đau khổ cười nói: “Nếu như anh ấy đến tìm tớ, thì đưa lá thư này cho anh ấy. Nếu như không có đến tìm tớ, thế thì thôi.”

Sau khi Từ Đông Đông nhận lấy bức thư, trong lòng thầm thở dài một tiếng, rồi bỏ vào trong ngăn kéo.

Mạnh Kiều ngồi lên xe đạp của dì Miêu, trên đường tối đen, trên đầu xe có cột thêm một cái đèn nhỏ, dọc theo đường quốc lộ chạy khoảng hơn một tiếng thì tới một cái ký túc xá.

Dì Miêu dẫn cô ấy vào phòng, căn phòng khá nhỏ, có đặt một chiếc giường nhỏ đơn giản.

Buổi tối cô ấy chen tới góc tường, trong hoàn cảnh xa lạ này, nghe thấy tiếng ngáy khò khò xa lạ bên cạnh, trong lòng phiền muộn bất an.

Ngày thứ hai, chuyển một chuyến xe buýt thì đến trạm xe lửa Nguyên Thị, dì Miêu đây là nhân viên phục vụ của đoàn tàu này, dẫn theo cô ấy thì không cần phải mua vé mà có thể trực tiếp lên tàu, để cô ấy nghỉ ngơi ở phòng giường nằm của nhân viên, rồi đi trực ban.

Tốc độ của chiếc xe lửa màu xanh lục này rất chậm, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ trở về trong thành phố thì có thể không cần phải trải qua cuộc sống vất vả ở Bách Trượng Ao nữa, rốt cuộc có thể được tự do rồi. Nhưng mà, bây giờ không có một chút cảm giác vui vẻ nào, đầu óc đều nghĩ đến mọi người.

Ngồi xe lửa khoảng mười lăm tiếng đi tới thành phố S.

Vừa xuống xe lửa, một đôi vợ chồng trung niên ăn mặc chỉnh tề ở đối diện đi tới, còn không đợi Mạnh Kiều lên tiếng, người phụ nữ đã vui mừng rớt nước mắt ôm lấy cô ấy: “Chịu khổ rồi, Tiểu Kiều.”

“Trở về thôi, chúng ta quay về rồi hãy nói tiếp.” Ba Mạnh Kiều cười đến xúc động, quay đầu nói với Miêu Hồng: “Đồng chí Miêu, lần này lại phiền đến chị rồi, cảm ơn chị nhiều.”

Miêu Hồng xua tay, cười nói: “Đồng chí Mạnh, khách sáo rồi.”

Sau khi Mạnh Kiều nói tạm biệt dì Miêu, thì cùng với ba mẹ nguyên chủ cùng nhau rời khỏi trạm xe lửa.

Thành phố S của thập kỷ bảy mươi vẫn chưa có mở rộng kinh tế, mặc dù là thành phố lớn, cũng không có nhà cao tầng, nhà lầu cơ bản là những nhà mái bằng dưới năm tầng, vẫn sẽ có nhà ngói.



Mặt đường rộng rãi, đường cái đầy những người đi đường, người chạy xe đạp khá nhiều, thỉnh thoảng còn có vài chiếc ô tô nhỏ và xe buýt chạy qua lại trên đường.

Ba mẹ Mạnh Kiều dẫn cô ấy đi xe buýt, nói là ngồi, hoàn toàn chính là chen đi vào, hành khách cực kỳ nhiều, mọi người chen chúc trước ngực phía sau lưng.

Mạnh Kiều được ba mẹ bảo vệ ở giữa, tò mò nhìn mọi người xung quanh, nam nữ chen chúc nhau gần như vậy cũng không có ai nói có lưu manh giở trò. Ở thập kỷ này, cho dù là thành phố nhưng tư tưởng vẫn là của nông thôn, đều rất đơn thuần.

Sau khi xuống xe buýt, đi khoảng bảy tám phút, thì đến một tòa nhà năm tầng. Một dãy hành lang dài nối liên tiếp từ đầu tới đuôi, cực kỳ giống với tòa ký túc xá ở trung học, trong hành lang chất đầy những thứ lặt vặt linh tinh, người đến người đi trong hành lang, có người đang bưng mâm đồ ăn, cũng có người xách thùng nước, trẻ con đang chạy chơi đùa với nhau, đàn ông ngồi trên băng ghế hút thuốc, mấy người phụ nữ cùng nhau tán gẫu, rất là náo nhiệt.

Ba mẹ Mạnh Kiều dẫn cô ấy đến một căn phòng ở lầu ba. Trước cửa để cái tủ giày, sau khi mở cửa, bên trong chật chội, căn phòng chưa đầy bốn mươi mét vuông, dùng vách ngăn để ngăn cách phòng ngủ ra, trong phòng ngủ còn có treo một tấm rèm, nhưng đồ đạc đều được sắp xếp khá chỉnh tề ngăn nắp.

Cô ấy vẫn không nói gì.

Nhìn thấy hoàn cảnh ở nơi xa lạ này, cảm giác bản thân mình sắp trở thành một con chim bị nhốt trong một cái lồng vậy.

Mẹ Mạnh Kiều kéo cô ấy ngồi xuống ghế, cũng ngồi xuống kế bên cô ấy mà hỏi ân cần: “Tiểu Kiều, nhận được điện báo của con, thật sự làm cho mẹ và ba con sợ hãi, không ngờ được con ở nông thôn lại chịu khổ nhiều như vậy, lúc trước không nên đồng ý cho con đi xuống nông thôn tham gia đội sản xuất.

Ba Mạnh Kiều cười nói: “Tiểu Kiều, chuyện công việc con đừng lo lắng, ba sẽ cùng mẹ con nhanh chóng sắp xếp cho con, cứ trở về là tốt rồi.”

Cô ấy gật đầu.

Mẹ Mạnh Kiều cười hỏi: “Tiểu Kiều, con đói chưa? Mẹ đi nấu mì cho con nha.”

Cô ấy lại ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy tính cách con gái vẫn giống như trước đây, mẹ Mạnh Kiều mỉm cười, đứng dậy nói với chồng: “Đại Dũng, anh vẫn là đi trực đi, ở đây có em chăm sóc Tiểu Kiều là được, anh đi qua đơn vị thuận tiện nghe ngóng một chút còn có vị trí nào còn trống không, thích hợp tốn chút tiền cũng đáng.

Mạnh Dũng xoa đầu Mạnh Kiều: “Tiểu Kiều, ba đi làm đây, con cái gì cũng không cần lo lắng, chúng ta sẽ giúp con giải quyết, biết chưa?”

Mạnh Kiều vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Đối mặt với hoàn cảnh xa lạ và những con người xa lạ này, cô ấy đã quen với việc che dấu chính mình.

Tình yêu thương của ba mẹ đối với con cái thật sự là vô tư và vĩ đại!

Mẹ Mạnh Kiều bảo cô ấy đến giường ở phía sau tấm rèm nghỉ ngơi trước, đây là chiếc giường gỗ nhỏ một mét vuông, trên giường lót thêm giường đệm mỏng, cũng coi như là sạch sẽ. Sát vách là chiếc giường đôi to hơn một chút, chắc hẳn là chỗ ngủ của ba mẹ nguyên chủ, giữa hai chiếc giường cách nhau một tấm rèm.

Cô ấy kéo tấm rèm lên, cởi giày ra rồi ngồi lên.

Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là những người những chuyện ở Bách Trượng Ao, mặc dù cuộc sống rất cực khổ, nhưng sống chung với mọi người cũng rất vui vẻ.

Không biết Thẩm Yến bây giờ như thế nào rồi?

Suy nghĩ rồi lại lắc đầu, phủ kín bản thân mình vào trong chăn, mới không nhớ đến anh.

Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, được mẹ gọi dậy: “Tiểu Kiều, dậy ăn mì, đợi một lát sẽ không ngon nữa.”

“Dạ.” Cô ấy bước xuống giường, đi đến sảnh nhỏ, bên sảnh nhỏ có đặt một cái bàn vuông màu đen, cô ấy ngồi xuống ghế, mì trên bàn bốc hơi nghi ngút, vài miếng rau, mấy miếng thịt khô, một cái trứng gà, ngửi lên rất thơm.

Mẹ Mạnh Kiều mỉm cười: “Mau ăn đi, ăn xong thì cùng mẹ đi bệnh viện.”

“Con không muốn đi bệnh viện.” Mạnh Kiều nhỏ tiếng nói.

Mẹ Mạnh lại nói: “Phải đi, lần này con quay về là xin nghỉ bệnh, nhất định phải đi bệnh viện làm minh chứng, đừng sợ, sẽ không có tiêm đâu.”

“Dạ.” Trong lòng Mạnh Kiều thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ là làm minh chứng thì tốt rồi.



Sợi mì là làm bằng tay, có lực, vẫn khá là ngon, chỉ trong chốc lát, cô ấy đã ăn hết bát mì.

Bà Mạnh dẫn cô ra ngoài, được các bác hàng xóm trong hành lang nhiệt tình chào hỏi, mối quan hệ giữa những người hàng xóm đặc biệt hòa thuận.

“A Tú, Tiểu Kiều không phải hưởng ứng lời kêu gọi xuống nông thôn rồi sao, sao lại trở về rồi?” thím mập đang bưng thau rửa mặt đứng ở hành lang, thân hình tròn trịa chắn hết nửa con đường, ánh mắt nhìn chằm chằm về Mạnh Kiều, cô gái xinh đẹp như vậy, càng nhìn càng thích.

Mẹ Mạnh Kiều cười nói: “Tiểu Kiều bị bệnh, trở về khám bác sĩ, tôi đang chuẩn bị dẫn nó đi bệnh viện.”

Thím mập đảo mắt, cười nhiệt tình nói: “Để tôi bảo Đại Tráng đưa hai người đi, nó đang nghỉ ngơi, lái xe đi rất nhanh.”

“Cái này thật ngại quá?” mẹ Mạnh Kiều nói.

“Không sao, dù sao nó cũng đang rảnh, hai người đợi một lát, tôi lập tức đi gọi nó.” Thím mập nói xong thì chạy lên phía trước lớn giọng nói: “Đại Tráng, con mau thức dậy đi, Tiểu Kiểu của nhà dì Mạnh trở về rồi.”

Mạnh Kiều vẫn luôn đứng bên cạnh mẹ dáng vẻ rất ngoan, yên lặng để ý tất cả mọi thứ xung quanh.

Chỉ trong chốc lát, một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tên là Đại Tráng, nhưng rất gầy, anh ta vừa mặc đồ vừa đi từ trong phòng ra, vẻ mặt tươi cười nói: “Dì Tú, Tiểu Kiều em trở về rồi hả!”

Vẻ mặt Mạnh Kiều nhàn nhạt gật đầu.

Đối diện với ánh mắt của anh ta, người này có lẽ là thích nguyên chủ, nhưng mà Mạnh Kiều hoàn toàn không có hứng thú với anh ta.

Anh ta lái một chiếc xe vận tải nhỏ ba bánh, mẹ Mạnh Kiều và Mạnh Kiều ngồi trên chiếc ghế da dài của người lái.

Trên đường nghe thấy mẹ Mạnh Kiều và Đại Tráng nói chuyện phiếm với nhau, cô ấy lại yên lặng hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi đến bệnh viện, mẹ Mạnh Kiều tìm được một người quen, hai người lấy số thì trực tiếp đi vào trong phòng khám, đối phương dường như cũng quen biết Mạnh Kiều, hai người vừa gặp mặt thì nói mấy câu liên quan đến chuyện thường ngày.

Sau đó lại hỏi tình hình của Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều trả lời: “Bác sĩ, khoảng thời gian trước cháu ngã đụng trúng vào đầu, sau khi tỉnh dậy thì không nhớ những chuyện trước kia nữa, còn những thứ khác thì đều bình thường.

Bác sĩ kiểm ra một chút trán cô ấy, sớm đã hết sưng, đến cả vết sẹo cũng không có, cau mày hỏi: “Những chuyện trước đây cháu đều không nhớ?”

“Không nhớ.” Mạnh Kiều nói.

Bác sĩ lại kiểm tra đồng tử và tim của cô, lại nói với mẹ Mạnh Kiều: “A Tú, cơ thể của con gái chị xem ra không có gì bất thường, mặc dù bị mất trí nhớ tạm thời, nhưng cháu không có bị ngoại thương, không làm được giấy minh chứng, chỉ có thể xin cho cháu nghỉ phép nhiều nhất là ba ngày.”

Mẹ Mạnh Kiều lo lắng nói: “Còn có thể nhiều hơn mấy ngày không? Lần này trở về một chuyến cũng không dễ dàng gì, tôi còn muốn tìm công việc cho nó, để nó ở lại, thế thì không cần quay lại nông thôn nữa.”

Bác sĩ khó xử nói: “Xét duyệt bây giờ rất nghiêm, như thế này tôi làm cho cháu nhiều hơn ba ngày, còn việc làm hai người nhanh chóng đi giúp cháu chứng thực đi, công việc bây giờ không dễ tìm, tôi chỉ có thể giúp tới đây thôi.”

“Hầy, làm phiền rồi, cảm ơn bác sĩ.”

“Không có gì, lần trước chuyện mua vé cũng không ít lần phiền đến chị.”

“Ôi, bỏ chút công sức mà thôi, chuyện minh chứng giả bệnh thì phiền bác sĩ rồi.” Mẹ Mạnh Kiều nói.

“Ừm, yên tâm đi.” Bác sĩ mỉm cười nói.

Sau khi từ bệnh viện đi ra, hai người vẫn ngồi xe của Đại Tráng quay về.

Đại Tráng vẫn luôn nhìn lén cô ấy, muốn nói chuyện cùng cô ấy, nhưng bị Mạnh Kiều lén trừng mắt nhìn anh ta một cái, khiến cho anh ta thật khó hiểu, mặc dù trước đây Tiểu Kiều cũng điềm đạm ngoan ngoãn như thế này, nhưng ít nhất cũng không có phản ứng với anh ta như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook