Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Chương 66: Về nhà

Tam Thiên Thượng

24/04/2023

Ngày thứ hai, Thẩm Yến dẫn cô đến công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí truyền hình điện ảnh Mộng Kiều.

Người ta đã lan truyền trong công ty rằng người phụ nữ mà sếp đưa về hôm qua chính là vợ của sếp.

Vốn dĩ mọi người còn đang tò mò rằng một người vừa đẹp trai lại nhiều tiền như sếp thì sẽ thích kiểu phụ nữ như thế nào. Bây giờ thì đã biết rồi.

Không phải kiểu ôn nhu nhẹ nhàng, cũng không phải xinh đẹp hấp dẫn, không thấy được vẻ đẹp động lòng người, chỉ là một cô gái trẻ tuổi thông minh đáng yêu, đặc biệt thích cười, mỗi khi cười mi mắt cong lên, trong mắt giống như có vô số ngôi sao nhỏ.

So với ông sếp suốt ngày mặt lạnh thì dễ thương hơn nhiều.

Cô ấy còn mời mọi người trà chiều nữa.

Trong công ty có không ít nữ đồng nghiệp hay nữ nghệ sĩ ôm ảo tưởng với sếp bây giờ đều xót xa, nhìn thấy sếp ân ái như hình với bóng với vợ, mắt lúc nào cũng nhìn cô ấy cười chúm chím, vợ sếp lại thích làm nũng, anh ấy chính là mặt đầy sự hưởng thụ.

Hoàn toàn không có cơ hội nữa rồi.

Sếp đối với ai cũng lạnh lùng, nhưng lại giống như biến thành người khác khi ở với vợ, cả người đều mềm mỏng hơn nhiều, cũng trở nên cười nhiều hơn, nhưng cũng chỉ là cười với vợ anh ấy.

Mạnh Kiều rất thích hát, trước đây cô ấy đã từng học qua thanh nhạc, bây giờ đang hát ở trong phòng thu âm, hiệu quả càng tốt hơn nữa. Thẩm Yến đang ngồi trong phòng kính nghe cô ấy hát bằng tai nghe, giọng hát của vợ thật ngọt, lại có chút mềm mại, rất thích hợp để hát những bài nhạc pop trữ tình.

Anh ấy đặc biệt yêu cầu các nhà văn nổi tiếng của công ty sáng tác và viết lời cho cô ấy, đồng thời tạo ra những bài hát phù hợp với phong cách của cô ấy.

Việc phát hành album cùng với sự quảng bá rầm rộ của giới truyền thông đã khiến Mạnh Kiều được nhà tư bản yêu thích và trở nên nổi tiếng. Trong một khoảng thời gian ngắn khắp đường phố Hương thị đều biết đến nữ ca sĩ thần bí này, sau khi album được phát hành, trên đài cũng thường xuyên nghe thấy giọng hát trong trẻo ngọt ngào của cô ấy, từ trong giọng hát có thể thấy được cảm giác vui sướng từ trong nội tâm cô, giọng hát rất có sức cảm hóa.

Khoảng thời gian này, cô cảm thấy rất vui vẻ. Album bán ra đã kiếm cho công ty rất nhiều tiền, mỗi ngày đều được làm việc mà mình thích, hơn nữa lại có thể ở cùng một chỗ với Thẩm Yến ân ái ngọt ngào. Nhưng điều mà làm cô ấy vui nhất đó là Thẩm Yến đã nhận được thân phận lãnh sự, có thể tự do đi lại giữa hai nơi, hơn nữa cô cũng có thể đi cùng anh vì là thành viên trong gia đình.

Thủ tục chứng minh cũng đã làm xong rồi. Chỉ cần đợi Thẩm Yến giao phó xong công việc ở Hương thị, thì liền có thể trở về Bách Trượng Ao ăn tết rồi.

Tâm trạng của Mạnh Kiều thật sự rất tốt. Bởi vì có đặc quyền nên có thể lái xe qua lại, cho nên cô ấy đã mua rất nhiều đồ ở Hương thị, nên lúc này đồ đạc đã chất đầy cốp xe và hàng ghế sau.

Không ngờ rằng lúc quay về, tất cả mọi thứ đều phải lôi ra để kiểm tra, từng thứ từng thứ một.

Đồ đạc chất đầy cả phòng, khiến nhân viên kiểm tra kinh ngạc không thôi. Đây là lần đầu tiên thấy có người qua cửa ải mà lại khoa trương như vậy.

Thấy cô ấy mang theo rất nhiều quần áo, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, sữa tắm, dầu gội, mỹ phẩm, băng vệ sinh và vài hộp đồ ăn lớn, hải sản và trái cây khô cũng rất nhiều, các loại tôm khô, ruốc khô, bào ngư khô vvv, cứ như là mang đi bán hàng vậy.

Không chỉ mang theo cái tivi to lớm rực rỡ mà còn có cả một cái bồn cầu? Nhìn thế nào cũng giống như là đang chuyển nhà vậy?

Nhân viên kiểm tra mắt đầy sự nghi ngờ, đã đem thân phân của Thẩm Yến xác nhận lại rất nhiều lần không có vấn đề gì, cũng không thấy vật gì vi phạm trong xe, họ mới thả người đi.

Thẩm Yến cười, vợ nói gì thì chính là cái đó.

Muốn mang theo gì, anh cũng đều không có ý kiến, vợ của anh chỉ hận cái xe không đủ lớn, nếu là một chiếc xe bán tải thì cô đã muốn đem theo cả giường đệm về nhà.

Cuối cùng hai người lại đem đồ đạc xếp gọn gàng vào trong xe. Cô ngồi ở bên cạnh ghế lái, nhìn một lần đồ đạc chất phía sau xe, lại nhìn biên giới đại kiều rộng lớn trước mặt, chỉ cần qua được chỗ này thì liền có thể trở về nhà.

“Chồng, hôn em.” Giọng nói cô ấy mềm mại.

Thẩm Yến cong môi lên cười, cúi người xít lại gần trong xe, hôn mạnh một cái nên môi của cô, môi của vợ vừa mềm vừa ngọt, giống như mật ong vậy, như thế nào anh cũng cảm thấy hôn không đủ.

Cô cười ánh mắt cong lên, hưng phấn nói: “Chồng, chúng ta xuất phát thôi!”

“Được, bây giờ chúng ta về nhà” Tâm trạng của anh cũng rất tốt, sau khi trở lại vị trí tài xế, liền khởi động xe. Anh lái xe rất vững vàng, giống như trước kia anh lái xe đạp vậy.



Bời vì do đoạn đường khá xa, hai người đã dừng lại nghỉ ngơi hai lần, vào những năm tám mươi, xe cộ trên đường không nhiều, nên trên đường đi thông suốt không chút trở ngại.

Khi rời khỏi Nguyên thị, khí hậu càng lúc càng lạnh giá. Nhưng tim hai người đều nóng bỏng nghe tiếng đập bịch bịch.

Thẩm Yến chuyên tâm lái xe, bỗng nhiên bên cạnh đưa tới miệng một viên kẹo đường.

Cô ấy cười híp mắt nói: “Chồng, há miệng ăn viên kẹo cho có tinh thần, lái xe sẽ không mệt mỏi.”

Anh cong môi cười, cúi đầu há miệng ăn kẹo, đầu lưỡi còn liếm lấy đầu ngón tay của cô, rất ngọt: “Cảm ơn vợ.”

Mặt cô đỏ hết lên, cảm nhận được cảm xúc ở đầu ngón tay, cô biết là anh cố ý làm vậy, ban đầu lúc đang gặt lúa đút kẹo cho anh ăn, cũng là cố ý muốn ăn đậu hũ của cô.

Cô nói nhỏ: “Đồng chí Thẩm, năm đó lúc anh giúp em hô hấp nhân tạo, có phải là cố ý muốn liếm miệng của em đúng không?”

Thẩm Yến hô hấp chậm lại, mặt và tai đều đỏ lên. Vẫn một mực tưởng rằng vợ không biết, bởi vì cho đến bây giờ cô ấy cũng không nhắc lại chuyện này.

Lúc đó tình huống khẩn cấp, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, đã giúp cô hô hấp nhân tạo. Phát hiện ra môi của cô rất mềm, tim anh như trống đánh vậy, đợi lúc cô ấy tỉnh táo hơn, muốn nếm thử xem môi của cô có mùi vị gì, anh đã lén dùng đầu lưỡi liếm một chút.

Hóa ra vợ đều biết hết.

Anh nói có chút ấp úng: “Vợ, em thông minh thật đó?”

Cô cũng chỉ là vừa mới nhớ tới thôi.

Có chút bất lực nói: “Ừm, cảm ơn Thẩm tiên sinh đã khen.”

Anh đậu xe vào lề đường, nở nụ cười đầy ẩn ý, giọng khàn khàn nói: “Vợ thông minh như vậy, anh muốn thưởng cho em.”

Cô không khỏi thích thú, cười đến phát run cả người, nói với giọng trêu đùa: “A? Anh còn có thể thưởng gì, Thẩm tiên sinh, đầu anh bây giờ toàn là mấy thứ phế liệu màu vàng, còn muốn lái xe sao?”

Anh cởi dây an toàn, nghiêng người qua chỗ cô, mặt hai người đang rất gần nhau, ngũ quan cũng như được phóng to lên nhiều lần, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang cười chúm chím của cô, cong môi cười, giọng khàn khàn nói: “Vợ à, trong đầu anh toàn là em đó.”

Cô cười đến nỗi mắt cong lại, không đợi anh hôn trước, môi của cô đã dính chặt lên môi anh, dùng đầu lưỡi hoạt bát của mình liếm đôi môi ngọt ngào của anh, giống như một con chuồn chuồn đậu vào trái tim anh vậy.

Nhấp môi, nếm vị kẹo mà anh ăn đó là vị chanh.

Chua chua ngọt ngọt.

Thẩm Yến ngẩn ra, vợ lại nhanh hơn mình một bước, môi của anh bỗng nở ra một nụ cười, nghiêng mặt sang một bên, nhắm mặt lại và hôn cô.

Kẹo chanh bị cướp đoạt qua lại ở trong miệng của hai người, càng lúc càng nhỏ, rồi dần dần hòa tan thành nước đường, quanh quẩn trong góc miệng của hai người, nụ hôn ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Hôn tất cả mọi nơi trong khoang miệng. Vết ửng hồng đã nhuộm đầy gò má cô.

………

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, nhìn thấy bảng tên chỉ dẫn trên đường quốc lộ, đã sắp đến Bách Trượng Ao rồi. Thẩm Yến nhìn Mạnh Kiều ngồi kế bên, cô khoác trên người một chiếc áo lông to, mệt mỏi dựa đầu vào lưng ghế ngủ. Khóe miệng hồng hào khẽ mở, lông mi dài phủ bóng nhỏ dưới mí mắt, cô ngủ rất say.

Anh khẽ nhếch khóe môi, cảm giác hạnh phúc trào dâng.

Sau khi vào thôn, phát hiện bên đường đã có thêm rất nhiều cửa hàng tạp hóa nhỏ, cây đại thụ to lớn vẫn đứng vững vàng ở nơi cửa thôn, chứng kiến sự phát triển của Bách Trượng Ao.

Con đường vẫn là con đường đá ngày xưa chủ trương xây dựng, giờ này gà chó trong xóm đều kêu lên, khói bếp nhà nào cũng như sương khói.



Các nhà trong thôn cũng thay đổi không ít, đều đã có phòng trệt bằng gạch.

Khu Đại viện Trí Thanh từng là nơi sôi động nhất trong làng mỗi đêm, nhưng đã bị bỏ hoang từ lâu, chung quanh tất cả đều một mảng màu đen, trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Những cánh đồng lúa trước đây được quy hoạch thống nhất nay đã được khoác lên mình một diện mạo mới, nay được khoán đất cho từng hộ, dân tự trồng các loại cây ăn trái theo ý mình.

Người xa quê trở về nhà, nên trong lòng anh có chút xúc động.

Không tới năm năm, Bách Trượng Ao đã là cảnh còn người mất, có một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.

Xe dừng ở trước cửa nhà.

Nhìn thấy cánh cửa sổ đen thui, trong lòng vội vàng đến khó hiểu, tim không ngừng đập mạnh. Chỉ cho đến khi nghe thấy tiếng chó sủa trong nhà vọng ra. Trong lòng anh mới ổn định trở lại, có tiếng chó tức là trong nhà có người, bà chắc hẳn là đang ở nhà.

Mạnh Kiều cũng bị tiếng chó sủa đánh thức. Từ từ mở mắt ra, phát hiện rằng đã về đến nhà. Đập vào mắt chính là cảnh tượng quen thuộc, nông thôn không hề có đèn đường, khung cảnh đen thui lại yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Hai người ăn ý nhìn nhau cười.

“Vợ à, chúng ta đến nhà rồi.” Thẩm Yến tiến tới giúp cô cởi dây an toàn. Cô ấy nhân cơ hội này hôn lên gò má anh, cười ngọt ngào: “Ừm, đến nhà rồi.”

Hai người cười rất nồng ấm.

Sau khi xuống xe, nhìn thấy cửa phòng được mở ra.

Vượng Tài liều mạng từ trong khe cửa chui ra ngoài, chạy vọt ra rồi sủa lên hai tiếng, sau đó ngưng lại, nó nhìn thấy Mạnh Kiều, đã gần một năm không nhìn thấy chủ nhân.

Vượng Tài lắc mạnh cái đuôi rồi chạy quanh quẩn bên cạnh cô, liếm mạnh quần với giày của cô, hưng phấn vô cùng.

“Vượng Tài, đừng liếm nữa, bẩn chết được.” Mạnh Kiều cười kêu nó lại, rồi sờ vào đầu nó. Trước đây đã từng dạy nó không được liếm chân cô, lúc đó rất ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ nó trở nên kích động đến mức quên sạch cả lời cô dạy.

Bà nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, từ trong phòng khoác một áo khoác bông, lảo đảo đẩy cửa đi ra.

Sau khi nhìn thấy cháu trai và Mạnh Kiều, liền hoảng sợ, cả người run rẩy, đứng sững sờ ở cửa.

Thẩm Yến vội vàng chạy tới, trên mặt cười xán lạn: “Bà, chúng cháu trở về rồi.”

Bà run lên cầm lấy tay cháu trai, hai tay cầm thật chặt, giọng nói run rẩy có chút khàn khàn, kích động nói: “A Yến, A Yến, cháu trai của ta, về rồi là tốt, về rồi là tốt, về rồi là tốt.”

Câu nói này trong lòng bà đã lặp lại vô số lần, cuối cùng giờ cũng có thể thấy được đứa cháu trai ngày nhớ đêm mong, kích động đến mức nói năng lộn xộn.

Mắt Thẩm Yến đỏ lên, anh ấy cúi người xuống hai cánh tay ôm thật chặt lấy bà, khàn giọng nói: “Bà, cháu về rồi đây.”

Anh đã trở về.

Sống mũi Mạnh Kiều cay cay. Cô đi tới, khóe miệng cười nói: “Bà, bà xem cháu đã mang cháu trai của bà trở về rồi.”

Cô ấy đã thực hiện được lời hứa ban đầu.

Bà đưa một tay tới dắt cô ấy, nơi cổ họng nghẹn ngào, miệng không ngừng lặp lại: “Các cháu về là tốt rồi, về là tốt rồi…”

Nhìn đôi bàn tay gầy guộc của bà nội run lên bần bật không kìm được nữa, chưa kịp ôm nước mắt đã rơi, cả ba ôm chặt lấy nhau.

Người một nhà rốt cuộc cũng đã được đoàn tụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook