Những Năm 70: Về Nông Thôn, Thanh Niên Trí Thức Được Ông Chồng Thô Ráp Yêu Chiều
Chương 4:
Tiểu Dương Đa Đa
13/09/2024
Tô Thanh Nhiễm suy nghĩ, không biết khi tin tức về cái chết của nguyên chủ ở nông thôn truyền về nhà, gia đình cô ấy đã phản ứng thế nào.
Hẳn là họ đã đau khổ vô cùng, bởi tình cảm họ dành cho cô con gái lớn thể hiện rõ qua những gì họ đã chuẩn bị cho chuyến đi xa này.
Tiếc rằng, nguyên chủ đã không trọng sinh đúng thời điểm.
Nếu cô ấy quay về trước khi kịp đổi tên với em trai, có lẽ cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội sống lại lần này.
Dù chỉ muốn nhờ Tô Thanh Nhiễm chăm sóc tốt cho gia đình, điều đó cho thấy nguyên chủ rất yêu thương người thân.
Nhưng những ký ức đau thương ở nông thôn đã khiến cô mất hết dũng khí để đối mặt thêm một lần nữa, thậm chí chấp nhận từ bỏ cả cuộc sống.
Điều này nói lên sự đau đớn tột cùng mà nguyên chủ đã phải chịu đựng.
Thật đáng tiếc, nhưng đó là số phận! Giờ đây, Tô Thanh Nhiễm không có thời gian để nghĩ ngợi quá nhiều.
Cô bước đến bên cái ao nhỏ trong không gian, nhìn dòng nước trong vắt đến tận đáy, tự hỏi liệu nước ở đây có tác dụng đặc biệt gì không? Liệu nó có giống như trong các câu chuyện, là dòng nước thần kỳ có thể thanh lọc cơ thể và làm cho con người khỏe mạnh hơn? Mặc dù cô có nhiều suy đoán trong đầu, nhưng hiện tại đang trên tàu, cô không tiện kiểm tra được.
Không gian của cô đã có thể tiến vào bằng ý thức hoặc toàn bộ cơ thể, nhưng với tình trạng trên tàu chật kín người như thế này, cô không thể nào thử vào không gian được.
Vậy nên, Tô Thanh Nhiễm đành quyết định sẽ kiểm tra sau khi tới nông thôn.
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng rời khỏi không gian và mở mắt.
"Tô đồng chí, cô không khỏe à?" Một nam thanh niên ngồi đối diện, ngượng ngùng nhìn Tô Thanh Nhiễm với ánh mắt lo lắng.
Vừa rồi khi cô vào không gian, cô không chú ý đến cậu ta, nhưng khi vừa mở mắt, cô nhận ra ánh mắt nóng rực của cậu đang dán chặt lên khuôn mặt mình.
Tô Thanh Nhiễm giữ thái độ điềm đạm, lạnh lùng lắc đầu đáp: "Cảm ơn đã hỏi thăm, tôi không sao đâu, đồng chí Phùng." Phùng Toàn thấy Tô Thanh Nhiễm đã quay đầu sang phía Từ Điềm Điềm để trò chuyện, liền thở dài tiếc nuối.
Tô Thanh Nhiễm thật sự quá xinh đẹp.
Làn da trắng mịn như ngọc, dáng người thon gọn, thanh thoát.
Đôi mắt sáng trong như nai rừng, ngũ quan tinh tế đến mức không tưởng, trông cô như một tiên nữ giữa đời thực.
Từ lúc cô bước lên tàu, Phùng Toàn đã chú ý đến cô.
Trong đời cậu chưa từng gặp ai xinh đẹp như vậy.
Chỉ cần nhìn cô trò chuyện với người khác, tim cậu đã đập mạnh và hơi thở dồn dập.
Dù đang trò chuyện với Từ Điềm Điềm, Tô Thanh Nhiễm vẫn cảm nhận được ánh mắt của hai thanh niên ngồi đối diện cứ dán chặt lên cô.
Điều đó khiến cô hơi cau mày, trong lòng thoáng chút khó chịu.
Có một khuôn mặt xinh đẹp đôi khi cũng là rắc rối, đặc biệt là khi xuống nông thôn, nơi hỗn tạp đủ kiểu người.
Tô Thanh Nhiễm không thể tránh khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng.
Từ Điềm Điềm cũng nhận ra ánh mắt của hai nam thanh niên ngồi đối diện và lặng lẽ nắm lấy tay Tô Thanh Nhiễm như một cách an ủi.
Cảm nhận được sự quan tâm ấy, Tô Thanh Nhiễm mỉm cười nhẹ với cô bạn.
Hẳn là họ đã đau khổ vô cùng, bởi tình cảm họ dành cho cô con gái lớn thể hiện rõ qua những gì họ đã chuẩn bị cho chuyến đi xa này.
Tiếc rằng, nguyên chủ đã không trọng sinh đúng thời điểm.
Nếu cô ấy quay về trước khi kịp đổi tên với em trai, có lẽ cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội sống lại lần này.
Dù chỉ muốn nhờ Tô Thanh Nhiễm chăm sóc tốt cho gia đình, điều đó cho thấy nguyên chủ rất yêu thương người thân.
Nhưng những ký ức đau thương ở nông thôn đã khiến cô mất hết dũng khí để đối mặt thêm một lần nữa, thậm chí chấp nhận từ bỏ cả cuộc sống.
Điều này nói lên sự đau đớn tột cùng mà nguyên chủ đã phải chịu đựng.
Thật đáng tiếc, nhưng đó là số phận! Giờ đây, Tô Thanh Nhiễm không có thời gian để nghĩ ngợi quá nhiều.
Cô bước đến bên cái ao nhỏ trong không gian, nhìn dòng nước trong vắt đến tận đáy, tự hỏi liệu nước ở đây có tác dụng đặc biệt gì không? Liệu nó có giống như trong các câu chuyện, là dòng nước thần kỳ có thể thanh lọc cơ thể và làm cho con người khỏe mạnh hơn? Mặc dù cô có nhiều suy đoán trong đầu, nhưng hiện tại đang trên tàu, cô không tiện kiểm tra được.
Không gian của cô đã có thể tiến vào bằng ý thức hoặc toàn bộ cơ thể, nhưng với tình trạng trên tàu chật kín người như thế này, cô không thể nào thử vào không gian được.
Vậy nên, Tô Thanh Nhiễm đành quyết định sẽ kiểm tra sau khi tới nông thôn.
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng rời khỏi không gian và mở mắt.
"Tô đồng chí, cô không khỏe à?" Một nam thanh niên ngồi đối diện, ngượng ngùng nhìn Tô Thanh Nhiễm với ánh mắt lo lắng.
Vừa rồi khi cô vào không gian, cô không chú ý đến cậu ta, nhưng khi vừa mở mắt, cô nhận ra ánh mắt nóng rực của cậu đang dán chặt lên khuôn mặt mình.
Tô Thanh Nhiễm giữ thái độ điềm đạm, lạnh lùng lắc đầu đáp: "Cảm ơn đã hỏi thăm, tôi không sao đâu, đồng chí Phùng." Phùng Toàn thấy Tô Thanh Nhiễm đã quay đầu sang phía Từ Điềm Điềm để trò chuyện, liền thở dài tiếc nuối.
Tô Thanh Nhiễm thật sự quá xinh đẹp.
Làn da trắng mịn như ngọc, dáng người thon gọn, thanh thoát.
Đôi mắt sáng trong như nai rừng, ngũ quan tinh tế đến mức không tưởng, trông cô như một tiên nữ giữa đời thực.
Từ lúc cô bước lên tàu, Phùng Toàn đã chú ý đến cô.
Trong đời cậu chưa từng gặp ai xinh đẹp như vậy.
Chỉ cần nhìn cô trò chuyện với người khác, tim cậu đã đập mạnh và hơi thở dồn dập.
Dù đang trò chuyện với Từ Điềm Điềm, Tô Thanh Nhiễm vẫn cảm nhận được ánh mắt của hai thanh niên ngồi đối diện cứ dán chặt lên cô.
Điều đó khiến cô hơi cau mày, trong lòng thoáng chút khó chịu.
Có một khuôn mặt xinh đẹp đôi khi cũng là rắc rối, đặc biệt là khi xuống nông thôn, nơi hỗn tạp đủ kiểu người.
Tô Thanh Nhiễm không thể tránh khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng.
Từ Điềm Điềm cũng nhận ra ánh mắt của hai nam thanh niên ngồi đối diện và lặng lẽ nắm lấy tay Tô Thanh Nhiễm như một cách an ủi.
Cảm nhận được sự quan tâm ấy, Tô Thanh Nhiễm mỉm cười nhẹ với cô bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.