Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 11:
Đào Tử Tô
19/11/2024
Trong mơ, Chu Bình An ngày càng thăng tiến, cuộc sống của Sơn Trà ngày một tốt đẹp hơn. Mỗi lần về quê, cô mang về những món đồ mà cô ta chưa từng thấy. Người làng ai cũng khen cô tốt số, gả được vào nhà tử tế.
Còn cô ta thì sao? Cô ta lấy phải một người bình thường, sống trong cảnh túng thiếu, chật vật đi vay nợ làm ăn, nhưng chồng cô ta chẳng có tài kinh doanh. Cuối cùng trắng tay, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Sơn Trà mới tạm sống qua ngày.
Nghĩ đến đây, cô tatức giận tỉnh dậy.
Giấc mơ quá thật đến mức cô ta không thể không kể lại cho mẹ mình. Ban đầu, Triệu Xuân Hoa không quan tâm, cho rằng đó chỉ là một giấc mơ.
Cho đến khi bà mối trong làng đến hỏi cưới cho Sơn Trà, bà giật mình nhớ đến giấc mơ của Tưởng Ngọc Trân.
Bà hồi hộp hỏi tên người cầu hôn, biết anh ta tên Chu Bình An, là lính trong quân đội, bà hoảng sợ không yên.
Dù không ai có thể giải thích giấc mơ, nhưng rõ ràng giấc mơ của Ngọc Trân là thật. Nếu Sơn Trà kết hôn với anh ta, cuộc sống sau này của cô sẽ tốt đẹp, còn hai mẹ con họ sẽ bị dẫm dưới chân cô.
Làm sao Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân có thể chịu đựng điều đó?
Hai người bàn bạc, quyết phải đoạt lấy cuộc hôn nhân này về cho Ngọc Trân.
Họ trả bà mối một khoản kha khá để bà đến nhà họ Chu, kể hết lời xấu về Sơn Trà, cuối cùng đổi người được cưới thành Tưởng Ngọc Trân.
Giờ thì hôn ước vừa mới định, sắp đến lúc chọn ngày cưới, lúc này tuyệt đối không thể để có bất kỳ sự cố nào xảy ra. Nếu Sơn Trà đến nhà họ Chu gây rối thì hỏng bét. Bởi ngay từ đầu, Chu Bình An đã ấn tượng với cô. Nếu biết cô siêng năng, giỏi giang, lại phát hiện ra những điều mẹ con họ vu khống, thì anh sẽ chẳng đời nào đồng ý cưới Tưởng Ngọc Trân nữa!
Càng nghĩ cô càng lo lắng, vội vàng kéo tay Sơn Trà, định dùng chiêu cũ giả vờ tội nghiệp.
"Sơn Trà, em nói gì vậy? Đúng là chị nhờ em làm giày cho Bình An, nhưng đó là vì tay nghề chị không bằng em thôi. Từ nhỏ em đã khéo léo hơn chị, cái gì cũng giỏi, chị ngưỡng mộ nên mới nhờ em giúp."
Sơn Trà gạt tay cô ra, cười nhạt: "Vậy à? Hóa ra chị cũng nghĩ em thông minh? Em cứ tưởng chị coi em là đứa ngốc."
"Thôi đi, đừng có giả bộ đáng thương nữa. Chuyện Chu Bình An thế nào, trong lòng chị biết rõ. Nếu không muốn em đến nhà họ Chu, hai người tự đến mà giải thích. Nếu em phải đi, em chẳng dám đảm bảo sẽ nói gì đâu."
"Em dám!" Tưởng Ngọc Trân thấy cô không nghe lời, ánh mắt trở nên hung dữ, hiện nguyên hình.
Sơn Trà khẽ cười khẩy: "Không giả bộ chị em thân thiết nữa à?"
Còn cô ta thì sao? Cô ta lấy phải một người bình thường, sống trong cảnh túng thiếu, chật vật đi vay nợ làm ăn, nhưng chồng cô ta chẳng có tài kinh doanh. Cuối cùng trắng tay, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Sơn Trà mới tạm sống qua ngày.
Nghĩ đến đây, cô tatức giận tỉnh dậy.
Giấc mơ quá thật đến mức cô ta không thể không kể lại cho mẹ mình. Ban đầu, Triệu Xuân Hoa không quan tâm, cho rằng đó chỉ là một giấc mơ.
Cho đến khi bà mối trong làng đến hỏi cưới cho Sơn Trà, bà giật mình nhớ đến giấc mơ của Tưởng Ngọc Trân.
Bà hồi hộp hỏi tên người cầu hôn, biết anh ta tên Chu Bình An, là lính trong quân đội, bà hoảng sợ không yên.
Dù không ai có thể giải thích giấc mơ, nhưng rõ ràng giấc mơ của Ngọc Trân là thật. Nếu Sơn Trà kết hôn với anh ta, cuộc sống sau này của cô sẽ tốt đẹp, còn hai mẹ con họ sẽ bị dẫm dưới chân cô.
Làm sao Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân có thể chịu đựng điều đó?
Hai người bàn bạc, quyết phải đoạt lấy cuộc hôn nhân này về cho Ngọc Trân.
Họ trả bà mối một khoản kha khá để bà đến nhà họ Chu, kể hết lời xấu về Sơn Trà, cuối cùng đổi người được cưới thành Tưởng Ngọc Trân.
Giờ thì hôn ước vừa mới định, sắp đến lúc chọn ngày cưới, lúc này tuyệt đối không thể để có bất kỳ sự cố nào xảy ra. Nếu Sơn Trà đến nhà họ Chu gây rối thì hỏng bét. Bởi ngay từ đầu, Chu Bình An đã ấn tượng với cô. Nếu biết cô siêng năng, giỏi giang, lại phát hiện ra những điều mẹ con họ vu khống, thì anh sẽ chẳng đời nào đồng ý cưới Tưởng Ngọc Trân nữa!
Càng nghĩ cô càng lo lắng, vội vàng kéo tay Sơn Trà, định dùng chiêu cũ giả vờ tội nghiệp.
"Sơn Trà, em nói gì vậy? Đúng là chị nhờ em làm giày cho Bình An, nhưng đó là vì tay nghề chị không bằng em thôi. Từ nhỏ em đã khéo léo hơn chị, cái gì cũng giỏi, chị ngưỡng mộ nên mới nhờ em giúp."
Sơn Trà gạt tay cô ra, cười nhạt: "Vậy à? Hóa ra chị cũng nghĩ em thông minh? Em cứ tưởng chị coi em là đứa ngốc."
"Thôi đi, đừng có giả bộ đáng thương nữa. Chuyện Chu Bình An thế nào, trong lòng chị biết rõ. Nếu không muốn em đến nhà họ Chu, hai người tự đến mà giải thích. Nếu em phải đi, em chẳng dám đảm bảo sẽ nói gì đâu."
"Em dám!" Tưởng Ngọc Trân thấy cô không nghe lời, ánh mắt trở nên hung dữ, hiện nguyên hình.
Sơn Trà khẽ cười khẩy: "Không giả bộ chị em thân thiết nữa à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.