Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 14:
Đào Tử Tô
19/11/2024
Lúc mẹ của nguyên chủ qua đời, cô còn quá nhỏ, ký ức về mẹ chẳng có là bao, huống chi là về số của cải để lại. Chẳng biết từ lúc nào Triệu Xuân Hoa biết chuyện về những món đồ này, bà ta đã dần dần moi hết từ tay Tưởng Vệ Quốc, chia ra, một phần để dành cho Tưởng Ngọc Xuyên, phần còn lại thành của hồi môn cho Tưởng Ngọc Trân, được trao cho cô trong ngày cưới.
Những món đồ khác không quan trọng, nhưng thứ duy nhất mà Sơn Trà thực sự quan tâm là một chiếc mặt ngọc, gia bảo mà bà ngoại cô đã mang bên mình qua nhiều thế hệ. Triệu Xuân Hoa không biết giá trị của nó, suýt chút nữa đã bán rẻ, nhưng Tưởng Ngọc Trân thấy mặt ngọc nhỏ nhắn, dễ thương nên đã xin giữ làm của riêng trong nhiều năm. Cuối cùng cô mới biết đó là một món cổ vật giá trị không hề nhỏ.
Trong truyện, chiếc mặt ngọc này còn được nhắc đến rất kỹ. Sơn Trà chỉ đến khi xuyên vào đây mới biết rằng mọi thứ vốn đều thuộc về nguyên chủ.
Nhưng mọi chuyện đã khác. Nguyên chủ không biết gì về số của cải này, nhưng Sơn Trà thì biết rất rõ. Lần này, cô quyết tâm không để nó rơi vào tay Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân.
Nghe đến đây, mặt Tưởng Vệ Quốc biến sắc, nhìn Sơn Trà như thể vừa mới nhận ra cô con gái của mình lần đầu tiên.
Ông còn chưa kịp lên tiếng thì Triệu Xuân Hoa đã tức tối phản ứng trước. Bà hiển nhiên biết cô đang nói về thứ gì, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam và dữ tợn: "Mày nói cái gì? Mẹ mày chết lâu rồi, làm gì có của cải nào để lại cho mày chứ!"
Kết hôn với Tưởng Vệ Quốc bao nhiêu năm, bà mới biết được rằng vợ trước của ông đã để lại cho Sơn Trà vài món đồ, và Tưởng Vệ Quốc luôn giấu giếm chuyện đó, không cho bà biết. Đúng là loại hồ ly tinh, chết đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn khiến ông ta nhớ mãi.
Bà ta ngày ngày rỉ tai Tưởng Vệ Quốc, cằn nhằn mãi mới khiến ông dần đổi ý. Giờ mà để cô lấy lại được những thứ đó thì thật khó mà nuốt trôi.
Theo lý mà nói, lúc vợ trước của ông chết, Sơn Trà còn là một đứa bé chưa hiểu chuyện. Gần đây, Tưởng Vệ Quốc còn nói rằng ông chưa từng nhắc đến những món đồ đó với cô. Vậy thì làm sao Sơn Trà biết được?
Triệu Xuân Hoa nghĩ mãi không ra, rồi cũng mặc kệ, dù cô biết bằng cách nào thì đó cũng là chuyện đã lâu. Chỉ cần Tưởng Vệ Quốc không nói, bà ta cứ chối phăng là xong. Bà không tin là Sơn Trà có thể làm gì bà được!
Triệu Xuân Hoa đã tính toán kỹ càng, sợ rằng Tưởng Vệ Quốc sẽ nói lỡ, bà liền kéo tay ông, nháy mắt ra hiệu: "Nhà mình nghèo kiết xác, hơi đâu mà nghĩ đến những thứ hão huyền này. Ông, ông nói với nó xem, nhà mình làm gì có thứ đó!"
Những món đồ khác không quan trọng, nhưng thứ duy nhất mà Sơn Trà thực sự quan tâm là một chiếc mặt ngọc, gia bảo mà bà ngoại cô đã mang bên mình qua nhiều thế hệ. Triệu Xuân Hoa không biết giá trị của nó, suýt chút nữa đã bán rẻ, nhưng Tưởng Ngọc Trân thấy mặt ngọc nhỏ nhắn, dễ thương nên đã xin giữ làm của riêng trong nhiều năm. Cuối cùng cô mới biết đó là một món cổ vật giá trị không hề nhỏ.
Trong truyện, chiếc mặt ngọc này còn được nhắc đến rất kỹ. Sơn Trà chỉ đến khi xuyên vào đây mới biết rằng mọi thứ vốn đều thuộc về nguyên chủ.
Nhưng mọi chuyện đã khác. Nguyên chủ không biết gì về số của cải này, nhưng Sơn Trà thì biết rất rõ. Lần này, cô quyết tâm không để nó rơi vào tay Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân.
Nghe đến đây, mặt Tưởng Vệ Quốc biến sắc, nhìn Sơn Trà như thể vừa mới nhận ra cô con gái của mình lần đầu tiên.
Ông còn chưa kịp lên tiếng thì Triệu Xuân Hoa đã tức tối phản ứng trước. Bà hiển nhiên biết cô đang nói về thứ gì, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam và dữ tợn: "Mày nói cái gì? Mẹ mày chết lâu rồi, làm gì có của cải nào để lại cho mày chứ!"
Kết hôn với Tưởng Vệ Quốc bao nhiêu năm, bà mới biết được rằng vợ trước của ông đã để lại cho Sơn Trà vài món đồ, và Tưởng Vệ Quốc luôn giấu giếm chuyện đó, không cho bà biết. Đúng là loại hồ ly tinh, chết đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn khiến ông ta nhớ mãi.
Bà ta ngày ngày rỉ tai Tưởng Vệ Quốc, cằn nhằn mãi mới khiến ông dần đổi ý. Giờ mà để cô lấy lại được những thứ đó thì thật khó mà nuốt trôi.
Theo lý mà nói, lúc vợ trước của ông chết, Sơn Trà còn là một đứa bé chưa hiểu chuyện. Gần đây, Tưởng Vệ Quốc còn nói rằng ông chưa từng nhắc đến những món đồ đó với cô. Vậy thì làm sao Sơn Trà biết được?
Triệu Xuân Hoa nghĩ mãi không ra, rồi cũng mặc kệ, dù cô biết bằng cách nào thì đó cũng là chuyện đã lâu. Chỉ cần Tưởng Vệ Quốc không nói, bà ta cứ chối phăng là xong. Bà không tin là Sơn Trà có thể làm gì bà được!
Triệu Xuân Hoa đã tính toán kỹ càng, sợ rằng Tưởng Vệ Quốc sẽ nói lỡ, bà liền kéo tay ông, nháy mắt ra hiệu: "Nhà mình nghèo kiết xác, hơi đâu mà nghĩ đến những thứ hão huyền này. Ông, ông nói với nó xem, nhà mình làm gì có thứ đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.