Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 25:
Đào Tử Tô
19/11/2024
Thế nhưng khi Sơn Trà hoàn thành sản phẩm, bà Lưu lại vô cùng kinh ngạc trước tài may vá của cô.
“Mặc vào nhìn thật đẹp!”
Bà Lưu biết Sơn Trà vốn có vẻ ngoài xinh xắn với đôi mày liễu và môi anh đào, giống như mẹ ruột của cô.
Nhưng cơ thể cô lại quá gầy yếu. Người dân nông thôn ăn uống đã kham khổ, lại còn bị Triệu Xuân Hoa ngược đãi, lượng thức ăn ít ỏi Sơn Trà có được hầu như chỉ đủ để cô phát triển chiều cao, khiến thân hình cô mỏng manh vô cùng.
Ở nông thôn, người ta cho rằng người đầy đặn mới có phúc, nên trong mắt bà Lưu, dù Sơn Trà đã mười tám tuổi nhưng vẫn trông như một cô bé.
Thế nhưng hôm nay, khi mặc chiếc áo lót mới, cô trông hoàn toàn khác biệt.
“Sao nào, bà thấy có vừa không?” Sơn Trà xoay một vòng trước mặt bà Lưu, hỏi.
Bà Lưu gật đầu lia lịa: “Vừa, vừa lắm. Trông rất đẹp.”
Chỉ thay đổi chiếc áo lót mà ngay cả bộ quần áo ngoài bằng vải thô trông cũng khác hẳn, khiến cô trở nên nổi bật với dáng người thon thả và đôi chân dài, gương mặt xinh xắn, đúng là một mỹ nhân.
Dù đã lớn tuổi, bà Lưu vẫn nhìn người khá tinh tế.
Sơn Trà vốn đã xinh đẹp, nhưng ngày thường lại mang nét ngây ngô, chưa phát triển hết. Mấy ngày nay cô tươi cười nhiều hơn, vẻ rụt rè, nhút nhát từ trước cũng không còn, chỉ trong thời gian ngắn mà đã toát lên vẻ của một thiếu nữ trưởng thành.
Nhìn Sơn Trà, bà Lưu như nhìn thấy cháu gái mình, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bà hỏi: “Mẹ kế cháu có đề cập gì đến chuyện hôn nhân của cháu không?”
Giờ bà mới giật mình nhớ ra rằng Sơn Trà đã mười tám, đến tuổi lập gia đình. Triệu Xuân Hoa không phải người tốt bụng, chắc chắn sẽ không chọn cho cô một gia đình tử tế. Sơn Trà là một cô gái tốt, nếu bị bà ta tùy tiện gả cho ai đó thì đời cô sẽ bị hủy hoại.
Hiểu ý bà, Sơn Trà liền lắc đầu trấn an: “Chưa đâu ạ, chị Ngọc Trân còn chưa cưới, cháu cũng không vội.”
Nghe vậy, bà Lưu mới phần nào yên tâm, nhưng vẫn nghĩ rằng mình nên sớm tìm hiểu xung quanh xem có gia đình tử tế nào để giới thiệu cho Sơn Trà, phòng trường hợp Triệu Xuân Hoa bực bội rồi đem gả cô bừa bãi.
Hôn nhân là chuyện cả đời, không thể để Triệu Xuân Hoa phá hỏng tương lai của Sơn Trà được.
Bà Lưu âm thầm suy tính mà không biết rằng Sơn Trà thực ra đã nghĩ đến chuyện này từ trước.
Sơn Trà chẳng hề có hứng thú gì với Chu Bình An, cũng không muốn ở mãi trong nhà họ Tưởng, ngày ngày đối mặt với Triệu Xuân Hoa. Dù bà ta không chán cô, cô cũng đã chán bà ta lắm rồi. Việc lập gia đình là điều tất yếu.
Nhưng dù có kết hôn, cô cũng sẽ không tùy tiện mà chọn bừa một ai đó. Cô không phải là người của thời đại này, nên chẳng bận tâm nhiều đến quan niệm của mọi người xung quanh. Nếu gặp người hợp ý, cô sẵn sàng kết hôn sớm; còn nếu không gặp được, cô cũng không vội.
“Mặc vào nhìn thật đẹp!”
Bà Lưu biết Sơn Trà vốn có vẻ ngoài xinh xắn với đôi mày liễu và môi anh đào, giống như mẹ ruột của cô.
Nhưng cơ thể cô lại quá gầy yếu. Người dân nông thôn ăn uống đã kham khổ, lại còn bị Triệu Xuân Hoa ngược đãi, lượng thức ăn ít ỏi Sơn Trà có được hầu như chỉ đủ để cô phát triển chiều cao, khiến thân hình cô mỏng manh vô cùng.
Ở nông thôn, người ta cho rằng người đầy đặn mới có phúc, nên trong mắt bà Lưu, dù Sơn Trà đã mười tám tuổi nhưng vẫn trông như một cô bé.
Thế nhưng hôm nay, khi mặc chiếc áo lót mới, cô trông hoàn toàn khác biệt.
“Sao nào, bà thấy có vừa không?” Sơn Trà xoay một vòng trước mặt bà Lưu, hỏi.
Bà Lưu gật đầu lia lịa: “Vừa, vừa lắm. Trông rất đẹp.”
Chỉ thay đổi chiếc áo lót mà ngay cả bộ quần áo ngoài bằng vải thô trông cũng khác hẳn, khiến cô trở nên nổi bật với dáng người thon thả và đôi chân dài, gương mặt xinh xắn, đúng là một mỹ nhân.
Dù đã lớn tuổi, bà Lưu vẫn nhìn người khá tinh tế.
Sơn Trà vốn đã xinh đẹp, nhưng ngày thường lại mang nét ngây ngô, chưa phát triển hết. Mấy ngày nay cô tươi cười nhiều hơn, vẻ rụt rè, nhút nhát từ trước cũng không còn, chỉ trong thời gian ngắn mà đã toát lên vẻ của một thiếu nữ trưởng thành.
Nhìn Sơn Trà, bà Lưu như nhìn thấy cháu gái mình, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bà hỏi: “Mẹ kế cháu có đề cập gì đến chuyện hôn nhân của cháu không?”
Giờ bà mới giật mình nhớ ra rằng Sơn Trà đã mười tám, đến tuổi lập gia đình. Triệu Xuân Hoa không phải người tốt bụng, chắc chắn sẽ không chọn cho cô một gia đình tử tế. Sơn Trà là một cô gái tốt, nếu bị bà ta tùy tiện gả cho ai đó thì đời cô sẽ bị hủy hoại.
Hiểu ý bà, Sơn Trà liền lắc đầu trấn an: “Chưa đâu ạ, chị Ngọc Trân còn chưa cưới, cháu cũng không vội.”
Nghe vậy, bà Lưu mới phần nào yên tâm, nhưng vẫn nghĩ rằng mình nên sớm tìm hiểu xung quanh xem có gia đình tử tế nào để giới thiệu cho Sơn Trà, phòng trường hợp Triệu Xuân Hoa bực bội rồi đem gả cô bừa bãi.
Hôn nhân là chuyện cả đời, không thể để Triệu Xuân Hoa phá hỏng tương lai của Sơn Trà được.
Bà Lưu âm thầm suy tính mà không biết rằng Sơn Trà thực ra đã nghĩ đến chuyện này từ trước.
Sơn Trà chẳng hề có hứng thú gì với Chu Bình An, cũng không muốn ở mãi trong nhà họ Tưởng, ngày ngày đối mặt với Triệu Xuân Hoa. Dù bà ta không chán cô, cô cũng đã chán bà ta lắm rồi. Việc lập gia đình là điều tất yếu.
Nhưng dù có kết hôn, cô cũng sẽ không tùy tiện mà chọn bừa một ai đó. Cô không phải là người của thời đại này, nên chẳng bận tâm nhiều đến quan niệm của mọi người xung quanh. Nếu gặp người hợp ý, cô sẵn sàng kết hôn sớm; còn nếu không gặp được, cô cũng không vội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.