Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 37:
Đào Tử Tô
19/11/2024
Ngay lập tức, bà hiểu mình đã trúng kế của Sơn Trà, bèn lớn tiếng trách móc: “Sơn Trà, có phải mày cố ý làm thế phải không?”
Sơn Trà tỏ ra oan ức, diễn xuất tự nhiên như một diễn viên chuyên nghiệp.
“Là bà nhất quyết nói cháu ăn trộm đồ của bà, giờ lại bảo cháu cố ý?”
Triệu Xuân Hoa cứng họng, nhìn Sơn Trà mà chẳng biết phải đáp lại ra sao, trong đầu lại loay hoay tìm cách khác để lật ngược tình thế.
“Cho dù mày không lấy bánh, nhưng chắc chắn mày đã lấy tiền nhà rồi! Tao với bố mày chưa từng cho mày đồng nào, vậy mày lấy đâu ra bánh?”
Chuyện Sơn Trà không có bạn bè trong làng ai cũng biết. Triệu Xuân Hoa nghĩ rằng dù bánh có từ đâu đi nữa thì cũng chẳng thể là thứ đàng hoàng. Chỉ cần bà cứ nhất quyết vu oan cho cô ăn cắp, bà tin rằng Sơn Trà sẽ không cãi lại được.
Thế nhưng câu nói ấy lại cho đám người đứng xem một cơ hội chế giễu.
“Bà vẫn luôn bảo mình coi Sơn Trà như con gái ruột, thế mà đến tiền mua bánh cũng không cho người ta. Sơn Trà dẫu có thế nào thì cũng là con gái của ông Tưởng đấy. Bà xem đi, con gái lớn thế kia mà không có lấy một đồng trong người, còn phải khóa túi bánh trong tủ như thế, có khác gì đối xử với con ruột đâu!”
Một phụ nữ tên là Lưu Mai đứng sau Sơn Trà, vội lên tiếng bênh vực. Bà vốn có mâu thuẫn với Triệu Xuân Hoa về chuyện tưới nước, giờ thấy Triệu Xuân Hoa bẽ mặt thì lập tức đứng về phía Sơn Trà.
“Lúc nãy bà còn nói toạc ra là nếu bánh không phải của bà thì bà sẽ đền gấp mười. Giờ thì khỏi cần biết bánh ở đâu ra, cứ nhanh chóng đưa tiền cho Sơn Trà đi!”
“Lúc nãy bà nói thế nào thì cứ làm thế đi, đừng có mà lật lọng!”
Lưu Mai vừa dứt lời, mấy người phụ nữ khác cũng chen vào.
Triệu Xuân Hoa tức đến nghiến răng: “Liên quan gì đến các người! Lo chuyện nhà mình đi!”
Lưu Mai chống tay lên hông, chỉ tay vào mặt bà, lớn tiếng: “Tôi chỉ không thể chịu nổi kiểu người như bà thôi! Bà suốt ngày ra vẻ đối tốt với Sơn Trà, nhưng trong bụng thì toàn là ác ý!”
“Đừng lắm lời nữa, túi bánh chỉ có hơn một tệ, tự bà nói là đền gấp mười, vậy là mười tệ. Mau đưa cho Sơn Trà đi!”
Sơn Trà không cần nói câu nào, đã có người giúp cô đòi lại công bằng. Đám đông cũng hùa theo, yêu cầu Triệu Xuân Hoa trả tiền.
Sắc mặt Triệu Xuân Hoa từ trắng chuyển sang xanh, cố gắng tìm cách thoái thác.
Ban đầu bà chỉ muốn làm bẽ mặt Sơn Trà trước đám đông, ai ngờ lại rơi vào cái bẫy của cô. Từ trước tới giờ bà còn tiếc từng quả trứng cho Sơn Trà, nói gì đến việc đưa cho cô mười đồng.
Sơn Trà tỏ ra oan ức, diễn xuất tự nhiên như một diễn viên chuyên nghiệp.
“Là bà nhất quyết nói cháu ăn trộm đồ của bà, giờ lại bảo cháu cố ý?”
Triệu Xuân Hoa cứng họng, nhìn Sơn Trà mà chẳng biết phải đáp lại ra sao, trong đầu lại loay hoay tìm cách khác để lật ngược tình thế.
“Cho dù mày không lấy bánh, nhưng chắc chắn mày đã lấy tiền nhà rồi! Tao với bố mày chưa từng cho mày đồng nào, vậy mày lấy đâu ra bánh?”
Chuyện Sơn Trà không có bạn bè trong làng ai cũng biết. Triệu Xuân Hoa nghĩ rằng dù bánh có từ đâu đi nữa thì cũng chẳng thể là thứ đàng hoàng. Chỉ cần bà cứ nhất quyết vu oan cho cô ăn cắp, bà tin rằng Sơn Trà sẽ không cãi lại được.
Thế nhưng câu nói ấy lại cho đám người đứng xem một cơ hội chế giễu.
“Bà vẫn luôn bảo mình coi Sơn Trà như con gái ruột, thế mà đến tiền mua bánh cũng không cho người ta. Sơn Trà dẫu có thế nào thì cũng là con gái của ông Tưởng đấy. Bà xem đi, con gái lớn thế kia mà không có lấy một đồng trong người, còn phải khóa túi bánh trong tủ như thế, có khác gì đối xử với con ruột đâu!”
Một phụ nữ tên là Lưu Mai đứng sau Sơn Trà, vội lên tiếng bênh vực. Bà vốn có mâu thuẫn với Triệu Xuân Hoa về chuyện tưới nước, giờ thấy Triệu Xuân Hoa bẽ mặt thì lập tức đứng về phía Sơn Trà.
“Lúc nãy bà còn nói toạc ra là nếu bánh không phải của bà thì bà sẽ đền gấp mười. Giờ thì khỏi cần biết bánh ở đâu ra, cứ nhanh chóng đưa tiền cho Sơn Trà đi!”
“Lúc nãy bà nói thế nào thì cứ làm thế đi, đừng có mà lật lọng!”
Lưu Mai vừa dứt lời, mấy người phụ nữ khác cũng chen vào.
Triệu Xuân Hoa tức đến nghiến răng: “Liên quan gì đến các người! Lo chuyện nhà mình đi!”
Lưu Mai chống tay lên hông, chỉ tay vào mặt bà, lớn tiếng: “Tôi chỉ không thể chịu nổi kiểu người như bà thôi! Bà suốt ngày ra vẻ đối tốt với Sơn Trà, nhưng trong bụng thì toàn là ác ý!”
“Đừng lắm lời nữa, túi bánh chỉ có hơn một tệ, tự bà nói là đền gấp mười, vậy là mười tệ. Mau đưa cho Sơn Trà đi!”
Sơn Trà không cần nói câu nào, đã có người giúp cô đòi lại công bằng. Đám đông cũng hùa theo, yêu cầu Triệu Xuân Hoa trả tiền.
Sắc mặt Triệu Xuân Hoa từ trắng chuyển sang xanh, cố gắng tìm cách thoái thác.
Ban đầu bà chỉ muốn làm bẽ mặt Sơn Trà trước đám đông, ai ngờ lại rơi vào cái bẫy của cô. Từ trước tới giờ bà còn tiếc từng quả trứng cho Sơn Trà, nói gì đến việc đưa cho cô mười đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.