Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 48:
Đào Tử Tô
19/11/2024
Nghe vậy, cảnh sát cũng chẳng vui vẻ gì.
“Cưới xin là chuyện lớn, nhưng bắt trộm cũng là việc lớn phục vụ nhân dân đấy, chúng tôi đến đây là để biểu dương và khuyến khích tinh thần này, có tốn bao nhiêu thời gian đâu.”
Xuân Hoa tức tối, định làm lớn chuyện thêm, thì trưởng thôn Vương Hữu Đức lập tức vui vẻ cười nói, tiến tới:
“Đồng chí công an nói đúng, đồng chí công an nói đúng. Làng Thanh Thủy chúng tôi chưa từng có việc đáng tự hào như vậy, phải biểu dương Sơn Trà thật chu đáo. Nếu nhà họ Tưởng bất tiện, thì hay là ta chọn nơi khác thế nào?”
Đối với người khác, chuyện này có thể chỉ là câu chuyện thú vị lúc trà dư tửu hậu, nhưng với Hữu Đức lại là việc lớn. Có người trong khu vực ông quản lý được biểu dương, nói nhỏ là do người dân trong thôn có ý thức cao, nói lớn là nhờ ông quản lý tốt. Sau này nếu cần được đánh giá hay khen thưởng, đây cũng là một thành tích đáng kể. Triệu Xuân Hoa là người nông cạn không hiểu được điều này, nhưng sao ông có thể không coi trọng được?
Lưu Mai thấy Hữu Đức nói vậy, liền thuận thế góp ý: “Nhà tôi rộng rãi, hay là qua nhà tôi nhé?”
Cảnh sát, Hữu Đức và người phụ nữ đều nhìn sang Sơn Trà, chỉ còn chờ ý kiến của cô.
“Được thôi.” Dù Sơn Trà không thấy việc này đáng để nhận cờ lưu niệm, nhưng đã có người đến tận nơi, chẳng ai từ chối một tấm cờ hết. Từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng nhận cờ bao giờ.
Quan trọng hơn là, chị gái xinh đẹp này làm ở nhà máy dệt, sau này có khi cũng cần nhờ vả.
Nghe Sơn Trà đồng ý, mọi người vui mừng kéo cô sang nhà Lưu Mai.
Đám cưới thì ai cũng thấy, nhưng cảnh sát dẫn đầu biểu dương lại là lần đầu. Người dân trong thôn ai nấy đều háo hức kéo sang nhà Lưu Mai, đám người trước cổng nhà họ Tưởng giảm đi quá nửa. Những người còn ở lại phần nhiều là đã hứa giúp đỡ Xuân Hoa nên muốn đi cũng không dám.
“Này… này đừng đi chứ! Hôm nay là ngày trọng đại Ngọc Trân nhà tôi kết hôn mà! Mọi người còn ăn kẹo của tôi đấy!”
Thấy mọi người sắp bỏ đi hết, Xuân Hoa nôn nóng muốn kéo lại, còn Ngọc Trân thì giận tím mặt. Ngày cưới quan trọng như thế này mà người trong làng lại bị cái con tiện nhân Sơn Trà kia kéo đi hết!
Tưởng Vệ Quốc mặt cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng không hoàn toàn là vì Ngọc Trân, mà ông ta thấy Sơn Trà lần này làm chuyện lớn giúp ông nở mày nở mặt, đến cả công an cũng đến tận nơi biểu dương, vậy mà lại phải sang sân nhà người khác, thật là không ra thể thống gì!
Tại nhà Lưu Mai, mọi người vây quanh thành vòng, một lần nữa kể lại toàn bộ câu chuyện. Vương Hữu Đức còn gọi cả Vương Ái Hồng tới, để hai người cùng nhận biểu dương, khiến Ái Hồng phấn khích không thôi.
“Cưới xin là chuyện lớn, nhưng bắt trộm cũng là việc lớn phục vụ nhân dân đấy, chúng tôi đến đây là để biểu dương và khuyến khích tinh thần này, có tốn bao nhiêu thời gian đâu.”
Xuân Hoa tức tối, định làm lớn chuyện thêm, thì trưởng thôn Vương Hữu Đức lập tức vui vẻ cười nói, tiến tới:
“Đồng chí công an nói đúng, đồng chí công an nói đúng. Làng Thanh Thủy chúng tôi chưa từng có việc đáng tự hào như vậy, phải biểu dương Sơn Trà thật chu đáo. Nếu nhà họ Tưởng bất tiện, thì hay là ta chọn nơi khác thế nào?”
Đối với người khác, chuyện này có thể chỉ là câu chuyện thú vị lúc trà dư tửu hậu, nhưng với Hữu Đức lại là việc lớn. Có người trong khu vực ông quản lý được biểu dương, nói nhỏ là do người dân trong thôn có ý thức cao, nói lớn là nhờ ông quản lý tốt. Sau này nếu cần được đánh giá hay khen thưởng, đây cũng là một thành tích đáng kể. Triệu Xuân Hoa là người nông cạn không hiểu được điều này, nhưng sao ông có thể không coi trọng được?
Lưu Mai thấy Hữu Đức nói vậy, liền thuận thế góp ý: “Nhà tôi rộng rãi, hay là qua nhà tôi nhé?”
Cảnh sát, Hữu Đức và người phụ nữ đều nhìn sang Sơn Trà, chỉ còn chờ ý kiến của cô.
“Được thôi.” Dù Sơn Trà không thấy việc này đáng để nhận cờ lưu niệm, nhưng đã có người đến tận nơi, chẳng ai từ chối một tấm cờ hết. Từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng nhận cờ bao giờ.
Quan trọng hơn là, chị gái xinh đẹp này làm ở nhà máy dệt, sau này có khi cũng cần nhờ vả.
Nghe Sơn Trà đồng ý, mọi người vui mừng kéo cô sang nhà Lưu Mai.
Đám cưới thì ai cũng thấy, nhưng cảnh sát dẫn đầu biểu dương lại là lần đầu. Người dân trong thôn ai nấy đều háo hức kéo sang nhà Lưu Mai, đám người trước cổng nhà họ Tưởng giảm đi quá nửa. Những người còn ở lại phần nhiều là đã hứa giúp đỡ Xuân Hoa nên muốn đi cũng không dám.
“Này… này đừng đi chứ! Hôm nay là ngày trọng đại Ngọc Trân nhà tôi kết hôn mà! Mọi người còn ăn kẹo của tôi đấy!”
Thấy mọi người sắp bỏ đi hết, Xuân Hoa nôn nóng muốn kéo lại, còn Ngọc Trân thì giận tím mặt. Ngày cưới quan trọng như thế này mà người trong làng lại bị cái con tiện nhân Sơn Trà kia kéo đi hết!
Tưởng Vệ Quốc mặt cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng không hoàn toàn là vì Ngọc Trân, mà ông ta thấy Sơn Trà lần này làm chuyện lớn giúp ông nở mày nở mặt, đến cả công an cũng đến tận nơi biểu dương, vậy mà lại phải sang sân nhà người khác, thật là không ra thể thống gì!
Tại nhà Lưu Mai, mọi người vây quanh thành vòng, một lần nữa kể lại toàn bộ câu chuyện. Vương Hữu Đức còn gọi cả Vương Ái Hồng tới, để hai người cùng nhận biểu dương, khiến Ái Hồng phấn khích không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.