Chương 30:
Cửu Tử
19/11/2023
Cô ta tự nói: "Chị đã xây cho nhà mình một căn nhà lầu lớn đó, mày biết chứ? Bây giờ mẹ chị không cho chị làm việc, ngay cả gặt lúa thế nào chị cũng quên rồi.”
Giang Ninh vừa mới đi gặt lúa xong trở về, đang muốn làm bữa sáng cho ba Giang, nghe vậy đưa lưỡi liềm cho Giang Nguyệt Cầm: "Quên cách gặt như thế nào cũng không sao, đi, tôi dạy chị!" Bộ dạng cô đang muốn xuất phát:" Nhà tôi còn có tám mẫu đất chưa gặt xong, chị đi gặt hai mẫu, cam đoan có thể nhớ được cách gặt lúa như thế nào.”
Cô vừa mới về nhà, trên đầu mũ rơm, khăn mặt, tay áo còn chưa tháo xuống, nhìn giống như là chuẩn bị đi gặt lúa, Giang Nguyệt Cầm sợ hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, giọng nói cũng cao lên: "Chị nói đùa với mày thôi, chị không đi gặt lúa đâu, lúa nhà chị cũng gặt không hết, ai muốn đi gặt lúa cho nhà mày chứ?”
Giang Ninh tiếc nuối buông lưỡi liềm xuống: "Không phải chị đã quên lúa cắt như thế nào sao? Tôi suy nghĩ muốn có lòng tốt dạy chị, cũng không có ý định thu học phí của chị.”
Cô cởi mũ ra, lấy nước giếng chà xát khăn mặt, rửa mặt, lại rửa sạch bùn trên cánh tay và chân.
Không biết từ khi nào đã có một con đỉa bò lên bắp chân cô, bị cô vỗ vỗ vài cái, dứt xuống rồi ném đi, cô không có que sát iodophor nên cô ra sân hái một cái lá ớt mà dán nó lên đó rồi ấn một lúc để cầm máu.
Cô không biết lá ớt có thể cầm máu hay không, nhưng nông thôn đều làm như vậy nên cô cũng làm như vậy.
Giang Nguyệt Cầm đi theo sau cô từng bước một, khi nhìn thấy cô ném con đỉa, rõ ràng không phải ném vào hướng của cô ta nhưng cô ta vẫn nhảy về phía sau vài bước, vẻ mặt ghét bỏ đi tới nơi: "Bảo mày theo chị cùng đi làm mà mày còn không muốn.”
Cô ta đi giày kem trắng đứng trên nền bùn đất bên cạnh giếng Giang Gia, màu trắng tinh khiết trên chân và bùn trên chân Giang Ninh tạo thành một sự tương phản rõ rệt: "Mày nhìn chị rồi nhìn lại mày xem." Cô ta chỉ vào bộ quần áo mới trên người mình, rồi lại chỉ vào cả người quần áo cũ nát trên người Giang Ninh: "Mày nói xem mày học có ích lợi gì, lại không kiếm được tiền, cho dù mấy năm sau mày học xong, làm giáo viên, một tháng cũng chỉ có một trăm tệ, còn không bằng đi làm thêm! ”
Vẻ mặt cô ta rất đắc ý: "Mày biết lần này chị mang về bao nhiêu tiền, phải không? "Cô ta xòe năm ngón tay ra, vươn tới trước mặt Giang Ninh, đắc ý lắc lắc: "Năm ngàn!”
Cô ta xoay người nhìn căn nhà thấp bé cũ kỹ này của nhà họ Giang, kêu chậc chậc hai tiếng: "Căn nhà này nhà mày là tường đất, bây giờ nhà ai còn dùng tường đất nữa chứ?”
Ngôi nhà của nhà họ Giang vẫn là được xây dựng vào năm ba Giang kết hôn, được xây bằng gạch và đá ở phía dưới và gạch không nung ở phía trên, trước đây hầu hết các ngôi nhà trong làng đều được xây bằng gạch xây và gạch không nung kết hợp, nhưng bây giờ có ít chúng hơn và về cơ bản chúng được thay thế bằng gạch đỏ, xi măng.
Giang Ninh vừa mới đi gặt lúa xong trở về, đang muốn làm bữa sáng cho ba Giang, nghe vậy đưa lưỡi liềm cho Giang Nguyệt Cầm: "Quên cách gặt như thế nào cũng không sao, đi, tôi dạy chị!" Bộ dạng cô đang muốn xuất phát:" Nhà tôi còn có tám mẫu đất chưa gặt xong, chị đi gặt hai mẫu, cam đoan có thể nhớ được cách gặt lúa như thế nào.”
Cô vừa mới về nhà, trên đầu mũ rơm, khăn mặt, tay áo còn chưa tháo xuống, nhìn giống như là chuẩn bị đi gặt lúa, Giang Nguyệt Cầm sợ hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, giọng nói cũng cao lên: "Chị nói đùa với mày thôi, chị không đi gặt lúa đâu, lúa nhà chị cũng gặt không hết, ai muốn đi gặt lúa cho nhà mày chứ?”
Giang Ninh tiếc nuối buông lưỡi liềm xuống: "Không phải chị đã quên lúa cắt như thế nào sao? Tôi suy nghĩ muốn có lòng tốt dạy chị, cũng không có ý định thu học phí của chị.”
Cô cởi mũ ra, lấy nước giếng chà xát khăn mặt, rửa mặt, lại rửa sạch bùn trên cánh tay và chân.
Không biết từ khi nào đã có một con đỉa bò lên bắp chân cô, bị cô vỗ vỗ vài cái, dứt xuống rồi ném đi, cô không có que sát iodophor nên cô ra sân hái một cái lá ớt mà dán nó lên đó rồi ấn một lúc để cầm máu.
Cô không biết lá ớt có thể cầm máu hay không, nhưng nông thôn đều làm như vậy nên cô cũng làm như vậy.
Giang Nguyệt Cầm đi theo sau cô từng bước một, khi nhìn thấy cô ném con đỉa, rõ ràng không phải ném vào hướng của cô ta nhưng cô ta vẫn nhảy về phía sau vài bước, vẻ mặt ghét bỏ đi tới nơi: "Bảo mày theo chị cùng đi làm mà mày còn không muốn.”
Cô ta đi giày kem trắng đứng trên nền bùn đất bên cạnh giếng Giang Gia, màu trắng tinh khiết trên chân và bùn trên chân Giang Ninh tạo thành một sự tương phản rõ rệt: "Mày nhìn chị rồi nhìn lại mày xem." Cô ta chỉ vào bộ quần áo mới trên người mình, rồi lại chỉ vào cả người quần áo cũ nát trên người Giang Ninh: "Mày nói xem mày học có ích lợi gì, lại không kiếm được tiền, cho dù mấy năm sau mày học xong, làm giáo viên, một tháng cũng chỉ có một trăm tệ, còn không bằng đi làm thêm! ”
Vẻ mặt cô ta rất đắc ý: "Mày biết lần này chị mang về bao nhiêu tiền, phải không? "Cô ta xòe năm ngón tay ra, vươn tới trước mặt Giang Ninh, đắc ý lắc lắc: "Năm ngàn!”
Cô ta xoay người nhìn căn nhà thấp bé cũ kỹ này của nhà họ Giang, kêu chậc chậc hai tiếng: "Căn nhà này nhà mày là tường đất, bây giờ nhà ai còn dùng tường đất nữa chứ?”
Ngôi nhà của nhà họ Giang vẫn là được xây dựng vào năm ba Giang kết hôn, được xây bằng gạch và đá ở phía dưới và gạch không nung ở phía trên, trước đây hầu hết các ngôi nhà trong làng đều được xây bằng gạch xây và gạch không nung kết hợp, nhưng bây giờ có ít chúng hơn và về cơ bản chúng được thay thế bằng gạch đỏ, xi măng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.