Chương 3:
Cửu Tử
22/08/2023
Trên đùi có một con đỉa đang dính chặt vào, giống như muốn tiến vào trong thịt, phải vất vả mãi mới kéo được nó ra, máu tươi chảy ròng ròng.
Trong hồ nước, con đỉa xinh đẹp đang di chuyển nhàn nhã, trong khe đá của hồ nước, con tôm hùm nước ngọt đang quơ quơ chiếc càng của mình.
Cô ngồi không có việc gì làm cho nên bắt lấy một con ốc đồng rồi đập vỡ, dùng rơm buộc thịt ốc lại, bắt đầu câu tôm hùm ở bên hồ nước.
Ven đường có người đi qua, nhìn một cô gái như cô không đi làm việc giúp ba mẹ mà đang thoải mái ngồi dưới bóng cây chơi tôm hùm thì không khỏi lắc đầu: “Thực sự là không hiểu chuyện, cũng là con gái lớn như vậy rồi mà vẫn không biết đi làm giúp ba mẹ, vẫn còn ở chỗ này chơi tôm hùm, đúng là không học được gì trong lúc đi học.”
“Không phải cho một đứa con gái đi học thì sẽ lãng phí tiền sao?”
“Ba nó chịu cho nó tiền đi học thì còn làm được gì? Đại cá tử bị tắc não, còn muốn có ba người con đi học đại học cơ!”
Nhóm đàn bà con gái ở bên hồ nước vừa nói chuyện vừa cười đồ.
Đại cá tử là biệt danh của Ba Giang, ông ấy cao 1m84, là người cao nhất trong thôn.
Người nông thôn không có ý định nói xấu sau lưng người khác, chỉ nói ở trước mặt, hận không thể khiến tiếng châm chọc lớn hơn, tiếng cười càng lớn thì càng được mọi người đồng ý, càng vui vẻ hơn.
Đây là suy nghĩ phổ biến của bọn họ, đúng là làm như thế.
Giang Ninh nhớ kỹ, trong thế hệ học sinh nữ cùng cô, chỉ có ba sinh viên đại học, một là con gái bí thư đại đội, một người là gia đình trong thôn, còn một người là cô.
Sau khi bỏ học thì cô học lại một lần nữa, sau đó mới đi đậu đại học.
Thấy cô không nói lời nào, mấy thím giặt quần áo muốn dạy dỗ cô, gọi cô: “Tiểu Ninh, ba mẹ cháu liều mạng tạo điều kiện cho cháu đi học, hiện tại bọn họ đang cấy lúa ở dưới ruộng, cháu không đi phụ giúp một tay sao?”
Lại có một thím đang rửa rau nói: “Đứa con gái thứ ba nhà thím đã có thể cắt hai mẫu ruộng lúa vào lúc 12 tuổi, còn làm tốt hơn cả các anh trai mình, nếu đứa con gái nhà thím mà như thế này thì thím đã sớm đánh gãy chân.”
“Sau này sẽ không có nhà chồng nào chấp nhận cô gái lười như vậy.”
“Không phải sẽ bị nhà chồng đánh chết sao?”
Sau đó một đám phụ nữ lại bắt đầu nói về chuyện sau khi kết hôn, con dâu lười biếng, bị mẹ chồng đánh và những vấn đề gia đình khác.
Giang Ninh vẫn đang câu tôm hùm.
Lúc này vẫn chưa có ai ăn tôm hùm, có thể nhìn thấy tôm hùm ở khắp nơi, nhiều đến mức chỉ tùy tiện nhặt ở trong khe cũng đầy sọt, đám tôm này cũng rất ngu, chỉ cần dùng một chút thịt ốc thì đã bắt được.
Không đầy một lát sau, Giang Ninh đã câu được một đống nhỏ, lấy hai chiếc lá sen to gói lại rồi mang về nhà.
Căn nhà này sáng rõ hơn căn nhà xám xịt trong trí nhớ của cô một chút, đất xi măng, hầm chứa lúa mới được xây, trên nền vôi trắng có dòng chữ non nớt: “Phòng cháy, có người cứu”; “Phòng cháy rừng, người người đều phải có trách nhiệm”, cô còn nhớ rõ, đây là nét chữ khi cô viết bút lông lúc còn nhỏ, bởi vì viết chữ lên trên tường trắng cho nên cô còn bị mẹ đánh cho một trận.
Trong hồ nước, con đỉa xinh đẹp đang di chuyển nhàn nhã, trong khe đá của hồ nước, con tôm hùm nước ngọt đang quơ quơ chiếc càng của mình.
Cô ngồi không có việc gì làm cho nên bắt lấy một con ốc đồng rồi đập vỡ, dùng rơm buộc thịt ốc lại, bắt đầu câu tôm hùm ở bên hồ nước.
Ven đường có người đi qua, nhìn một cô gái như cô không đi làm việc giúp ba mẹ mà đang thoải mái ngồi dưới bóng cây chơi tôm hùm thì không khỏi lắc đầu: “Thực sự là không hiểu chuyện, cũng là con gái lớn như vậy rồi mà vẫn không biết đi làm giúp ba mẹ, vẫn còn ở chỗ này chơi tôm hùm, đúng là không học được gì trong lúc đi học.”
“Không phải cho một đứa con gái đi học thì sẽ lãng phí tiền sao?”
“Ba nó chịu cho nó tiền đi học thì còn làm được gì? Đại cá tử bị tắc não, còn muốn có ba người con đi học đại học cơ!”
Nhóm đàn bà con gái ở bên hồ nước vừa nói chuyện vừa cười đồ.
Đại cá tử là biệt danh của Ba Giang, ông ấy cao 1m84, là người cao nhất trong thôn.
Người nông thôn không có ý định nói xấu sau lưng người khác, chỉ nói ở trước mặt, hận không thể khiến tiếng châm chọc lớn hơn, tiếng cười càng lớn thì càng được mọi người đồng ý, càng vui vẻ hơn.
Đây là suy nghĩ phổ biến của bọn họ, đúng là làm như thế.
Giang Ninh nhớ kỹ, trong thế hệ học sinh nữ cùng cô, chỉ có ba sinh viên đại học, một là con gái bí thư đại đội, một người là gia đình trong thôn, còn một người là cô.
Sau khi bỏ học thì cô học lại một lần nữa, sau đó mới đi đậu đại học.
Thấy cô không nói lời nào, mấy thím giặt quần áo muốn dạy dỗ cô, gọi cô: “Tiểu Ninh, ba mẹ cháu liều mạng tạo điều kiện cho cháu đi học, hiện tại bọn họ đang cấy lúa ở dưới ruộng, cháu không đi phụ giúp một tay sao?”
Lại có một thím đang rửa rau nói: “Đứa con gái thứ ba nhà thím đã có thể cắt hai mẫu ruộng lúa vào lúc 12 tuổi, còn làm tốt hơn cả các anh trai mình, nếu đứa con gái nhà thím mà như thế này thì thím đã sớm đánh gãy chân.”
“Sau này sẽ không có nhà chồng nào chấp nhận cô gái lười như vậy.”
“Không phải sẽ bị nhà chồng đánh chết sao?”
Sau đó một đám phụ nữ lại bắt đầu nói về chuyện sau khi kết hôn, con dâu lười biếng, bị mẹ chồng đánh và những vấn đề gia đình khác.
Giang Ninh vẫn đang câu tôm hùm.
Lúc này vẫn chưa có ai ăn tôm hùm, có thể nhìn thấy tôm hùm ở khắp nơi, nhiều đến mức chỉ tùy tiện nhặt ở trong khe cũng đầy sọt, đám tôm này cũng rất ngu, chỉ cần dùng một chút thịt ốc thì đã bắt được.
Không đầy một lát sau, Giang Ninh đã câu được một đống nhỏ, lấy hai chiếc lá sen to gói lại rồi mang về nhà.
Căn nhà này sáng rõ hơn căn nhà xám xịt trong trí nhớ của cô một chút, đất xi măng, hầm chứa lúa mới được xây, trên nền vôi trắng có dòng chữ non nớt: “Phòng cháy, có người cứu”; “Phòng cháy rừng, người người đều phải có trách nhiệm”, cô còn nhớ rõ, đây là nét chữ khi cô viết bút lông lúc còn nhỏ, bởi vì viết chữ lên trên tường trắng cho nên cô còn bị mẹ đánh cho một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.