Chương 6:
Cửu Tử
19/11/2023
Tạo hình của Giang Ninh lúc này tuyệt đối không tính là đẹp, nửa bên tóc dài, nửa bên tóc bị cắt dọc theo da đầu, giống như Địa Trung Hải dài sai vị trí rồi vậy, chay đến sau ót bên phải, tạo hình giống nhân vật phản diện Tiểu Lâu La khôi hài bên trong truyện võ hiệp hài hước.
Nhưng mẹ Giang lại không cười nổi tí nào.
Cô ta bị động tác bất chợt của Giang Ninh dọa cho bối rối, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới, con gái bình thường vô thanh vô tức nhu thuận nghe lời, lại chợt bộc phát, nóng nảy lại hung ác như vậy.
Suýt chút nữa, lỗ tai và da đầu cũng có thể bị cắt mất.
Đồng thời cơn tức giận lại trào dâng.
Vì con gái chống lại.
Tay cô ta nắm lấy tóc Giang Ninh, chỉ vào mũi của cô: “Mày cắt! Mày cắt nữa! Tao thấy mày cắt vài cọng tóc! Còn cắt tóc? Muốn dọa chết tao hả? Sao mày không cắt đầu mình đi?”
Cô ta ném bím tóc trong tay, tức giận muốn xông tới đánh cô: “Mày cắt đi! Mày cắt nữa đi! Mày có bản lĩnh thì cắt luôn cái đầu đi!”
Bởi vì trên tay Giang Ninh có dao, cô ta không dám tiến lên đánh cô nữa.
“Mày cho rằng cầm dao thì dọa chết tao? Con dám cãi với tao?” Dáng người mẹ Giang to lớn, cô ta khinh thường nhìn Giang Ninh nhỏ gầy: “Hôm nay tao tạm tha cho mày, lần sau còn dám cãi với tao, coi tao có lột da mày không!”
Nói xong lại quát một tiếng: “Còn đứng ngây ngốc làm gì? Không mau làm cơm, muốn đợi tao hầu hạ mày sao?”
Mẹ Giang đi múc nước rửa mặt, việc đồng áng nặng nhọc khiến cô ta mệt mỏi càng trở nên cáu kỉnh ném thau rửa mặt lên kệ kêu loảng xoảng: “Con gái người ta lớn như vậy, không biết hiểu chuyện biết bao nhiêu, biết hiếu thảo ba mẹ, không biết làm việc nhanh nhẹn biết bao, mày nhìn xem cô gái trong thôn này ai mà chẳng mười hai mười ba tuổi phải đi làm công trong xưởng, chỉ có mày! Mười lăm tuổi còn muốn đi học! Đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì? Ngu như vịt mà còn muốn thi đại học!”
Mẹ Giang đã mắng cô ngu dốt từ bé, điều này tạo thành ám ảnh tâm lý khi cô còn bé, bản thân có thật sự rất ngu như vậy không.
Mãi cho đến sau này, cô đã trở thành ‘Nhân vật lớn’ cao không thể với tới trong mắt rất nhiều người, cô vẫn cảm thấy mình rất ngu như cũ.
Bởi vì càng leo lên cao, thì cô càng gặp được nhiều người thông minh và ưu tú, từ đáy lòng cô nghĩ, bản thân thật sự không thông minh, cho nên làm việc lại càng khiêm tốn, cẩn thận hơn, tận tụy hơn, làm việc kiên định hơn, không bao giờ có ý nghĩ xấu, lòng dạ hẹp hòi, bởi vì bên cạnh cô thật sự có rất nhiều người thông minh.
Nhưng càng bởi vì như thế, lãnh đạo của cô càng tín nhiệm cô.
Cô thăng chức và thăng chức một đường theo lãnh đạo của cô.
Theo chức vị càng lên càng cao của cô, có người từng cảm thấy cô ngu ngốc, có người nói cô thông minh như giả ngốc, có người nói cô có vận may.
Giang Ninh cũng cảm thấy mình có số đỏ.
Nhưng mẹ Giang lại không cười nổi tí nào.
Cô ta bị động tác bất chợt của Giang Ninh dọa cho bối rối, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới, con gái bình thường vô thanh vô tức nhu thuận nghe lời, lại chợt bộc phát, nóng nảy lại hung ác như vậy.
Suýt chút nữa, lỗ tai và da đầu cũng có thể bị cắt mất.
Đồng thời cơn tức giận lại trào dâng.
Vì con gái chống lại.
Tay cô ta nắm lấy tóc Giang Ninh, chỉ vào mũi của cô: “Mày cắt! Mày cắt nữa! Tao thấy mày cắt vài cọng tóc! Còn cắt tóc? Muốn dọa chết tao hả? Sao mày không cắt đầu mình đi?”
Cô ta ném bím tóc trong tay, tức giận muốn xông tới đánh cô: “Mày cắt đi! Mày cắt nữa đi! Mày có bản lĩnh thì cắt luôn cái đầu đi!”
Bởi vì trên tay Giang Ninh có dao, cô ta không dám tiến lên đánh cô nữa.
“Mày cho rằng cầm dao thì dọa chết tao? Con dám cãi với tao?” Dáng người mẹ Giang to lớn, cô ta khinh thường nhìn Giang Ninh nhỏ gầy: “Hôm nay tao tạm tha cho mày, lần sau còn dám cãi với tao, coi tao có lột da mày không!”
Nói xong lại quát một tiếng: “Còn đứng ngây ngốc làm gì? Không mau làm cơm, muốn đợi tao hầu hạ mày sao?”
Mẹ Giang đi múc nước rửa mặt, việc đồng áng nặng nhọc khiến cô ta mệt mỏi càng trở nên cáu kỉnh ném thau rửa mặt lên kệ kêu loảng xoảng: “Con gái người ta lớn như vậy, không biết hiểu chuyện biết bao nhiêu, biết hiếu thảo ba mẹ, không biết làm việc nhanh nhẹn biết bao, mày nhìn xem cô gái trong thôn này ai mà chẳng mười hai mười ba tuổi phải đi làm công trong xưởng, chỉ có mày! Mười lăm tuổi còn muốn đi học! Đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì? Ngu như vịt mà còn muốn thi đại học!”
Mẹ Giang đã mắng cô ngu dốt từ bé, điều này tạo thành ám ảnh tâm lý khi cô còn bé, bản thân có thật sự rất ngu như vậy không.
Mãi cho đến sau này, cô đã trở thành ‘Nhân vật lớn’ cao không thể với tới trong mắt rất nhiều người, cô vẫn cảm thấy mình rất ngu như cũ.
Bởi vì càng leo lên cao, thì cô càng gặp được nhiều người thông minh và ưu tú, từ đáy lòng cô nghĩ, bản thân thật sự không thông minh, cho nên làm việc lại càng khiêm tốn, cẩn thận hơn, tận tụy hơn, làm việc kiên định hơn, không bao giờ có ý nghĩ xấu, lòng dạ hẹp hòi, bởi vì bên cạnh cô thật sự có rất nhiều người thông minh.
Nhưng càng bởi vì như thế, lãnh đạo của cô càng tín nhiệm cô.
Cô thăng chức và thăng chức một đường theo lãnh đạo của cô.
Theo chức vị càng lên càng cao của cô, có người từng cảm thấy cô ngu ngốc, có người nói cô thông minh như giả ngốc, có người nói cô có vận may.
Giang Ninh cũng cảm thấy mình có số đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.