Chương 9:
Cửu Tử
19/11/2023
Thịt chỉ có nửa kí, đều là cho người lao động ở nhà ăn, cô không có, cho dù cô cũng theo xuống ruộng gặt lúa cấy mạ, lại bị bắt buộc hiểu chuyện, phải biết yêu quý người lớn trong nhà, người lớn làm việc khổ cực.
Cô từ nhỏ đã phải hiểu chuyện như thế.
Nhưng may là hiểu đạo lý này, cô cũng vẫn như cũ không thể nhìn bọn họ khổ cực như vậy, cô thực sự trơ mắt nhìn không làm cái gì.
Hai cái nồi trên bếp, cô đổ gạo đã vo vào trong nồi lớn, nồi nhỏ nấu nước.
Lại nhân lúc nấu nước, rửa thịt và băm một nửa thịt luôn cả da trở nên nhuyễn, đợi nước trong nồi sôi, đổ một phần vào trong bình thủy, rồi lại bỏ gừng tỏi và nửa phần thịt băm vào, cô lại ra sau viện hái chút rau xanh để vào trong đó, một lát sau, một nồi canh thịt ra lò.
Cô cũng không để bản thân thua thiệt, múc ra một chén, đặt trên tủ chén trong góc phòng.
Nếu là cô trước kia, cái gì cũng muốn để lại cho ba mẹ, cảm thấy họ quá cực khổ, cô phải yêu thương bọn họ.
Nhưng tới bây giờ cũng không có ai nghĩ đến, phải yêu thương cô.
Cơm vẫn chưa chín, cô múc canh thịt vào chậu, tìm một cái bàn chải, đi tới cái ao chải tôm.
Cô vừa chà, vừa nhìn trong khe hở tảng đá bên hồ nước, lại có con tôm bò ra ngoài, nhân thể nắm tới, cùng chà rửa.
Chỉ cần cọ rửa kì công, lại bắt được bảy ~ tám con.
Lúc này tôm ra nhiều hơn tùy tiện nhặt lấy cũng được một thùng, trong hồ, sông rạch, có ở khắp nơi, cũng không có ai ăn nó, có mấy đứa bé trai nghịch ngợm sẽ bắt tôm, chơi đùa để hai con tôm đấu với nhau giống như chọi gà, chơi chết thì ném vào sông rạch hoặc ven đường.
Mẹ Giang tắm rửa xong đi ra, Giang Ninh cũng đã chà tôm xong, thấy không có người ở nhà, lại lớn tiếng kêu la: “Người chết xó nào rồi? Gọi con đưa cơm, cơm vẫn ở đây, người thì mất tiêu!”
Đi tới cửa thấy Giang Ninh đang chà tôm bên hồ nước, quát lên: “Chuyện chính không làm, làm mấy thứ như vậy, phí dầu không nói lại không có thịt, đợi con đưa cơm cho ba con, trời đã tối rồi!”
Giang Ninh xem lời cô ta như gió thoảng bên tai, chà hết tôm xong, lại đi ra cạnh giếng rửa tôm, tiện tay rút chỉ tôm ra, cắt bỏ nội tạng trên đầu tôm, để lại gạch.
Lúc trồng vội gặt vội, cuộc sống ba mẹ nặng nhọc, quả thực mệt chết đi được.
Mẹ Giang và ông nội Giang đều cực kỳ khó ăn, bởi vì tiếc rẻ dầu, đa phần đều luộc, ông nội cô vì bớt việc, còn đặc biệt thích nấu thập cẩm, nghĩa là bất kể thức ăn gì, bất kể chay mặn, bất kể bỏ trước hay bỏ sau, toàn bộ hầm trong một nồi.
Nhớ đến ông nội, đã rất lâu cô chưa gặp qua ông nội.
Động tác Giang Ninh nhanh nhẹn, rửa tôm xong, hái mấy cây ớt, dưa leo, nhổ vài củ tỏi ở trong sân.
Ở đây sản xuất nhiều gừng, đối với nhà nông mà nói, bình thường gừng tỏi lá thơm quế này kia là những thứ ít khi thiếu nhất, ban đầu còn lo trong nhà không có xì dầu, không ngờ có cả mười ba loại khác nhau.
Cô từ nhỏ đã phải hiểu chuyện như thế.
Nhưng may là hiểu đạo lý này, cô cũng vẫn như cũ không thể nhìn bọn họ khổ cực như vậy, cô thực sự trơ mắt nhìn không làm cái gì.
Hai cái nồi trên bếp, cô đổ gạo đã vo vào trong nồi lớn, nồi nhỏ nấu nước.
Lại nhân lúc nấu nước, rửa thịt và băm một nửa thịt luôn cả da trở nên nhuyễn, đợi nước trong nồi sôi, đổ một phần vào trong bình thủy, rồi lại bỏ gừng tỏi và nửa phần thịt băm vào, cô lại ra sau viện hái chút rau xanh để vào trong đó, một lát sau, một nồi canh thịt ra lò.
Cô cũng không để bản thân thua thiệt, múc ra một chén, đặt trên tủ chén trong góc phòng.
Nếu là cô trước kia, cái gì cũng muốn để lại cho ba mẹ, cảm thấy họ quá cực khổ, cô phải yêu thương bọn họ.
Nhưng tới bây giờ cũng không có ai nghĩ đến, phải yêu thương cô.
Cơm vẫn chưa chín, cô múc canh thịt vào chậu, tìm một cái bàn chải, đi tới cái ao chải tôm.
Cô vừa chà, vừa nhìn trong khe hở tảng đá bên hồ nước, lại có con tôm bò ra ngoài, nhân thể nắm tới, cùng chà rửa.
Chỉ cần cọ rửa kì công, lại bắt được bảy ~ tám con.
Lúc này tôm ra nhiều hơn tùy tiện nhặt lấy cũng được một thùng, trong hồ, sông rạch, có ở khắp nơi, cũng không có ai ăn nó, có mấy đứa bé trai nghịch ngợm sẽ bắt tôm, chơi đùa để hai con tôm đấu với nhau giống như chọi gà, chơi chết thì ném vào sông rạch hoặc ven đường.
Mẹ Giang tắm rửa xong đi ra, Giang Ninh cũng đã chà tôm xong, thấy không có người ở nhà, lại lớn tiếng kêu la: “Người chết xó nào rồi? Gọi con đưa cơm, cơm vẫn ở đây, người thì mất tiêu!”
Đi tới cửa thấy Giang Ninh đang chà tôm bên hồ nước, quát lên: “Chuyện chính không làm, làm mấy thứ như vậy, phí dầu không nói lại không có thịt, đợi con đưa cơm cho ba con, trời đã tối rồi!”
Giang Ninh xem lời cô ta như gió thoảng bên tai, chà hết tôm xong, lại đi ra cạnh giếng rửa tôm, tiện tay rút chỉ tôm ra, cắt bỏ nội tạng trên đầu tôm, để lại gạch.
Lúc trồng vội gặt vội, cuộc sống ba mẹ nặng nhọc, quả thực mệt chết đi được.
Mẹ Giang và ông nội Giang đều cực kỳ khó ăn, bởi vì tiếc rẻ dầu, đa phần đều luộc, ông nội cô vì bớt việc, còn đặc biệt thích nấu thập cẩm, nghĩa là bất kể thức ăn gì, bất kể chay mặn, bất kể bỏ trước hay bỏ sau, toàn bộ hầm trong một nồi.
Nhớ đến ông nội, đã rất lâu cô chưa gặp qua ông nội.
Động tác Giang Ninh nhanh nhẹn, rửa tôm xong, hái mấy cây ớt, dưa leo, nhổ vài củ tỏi ở trong sân.
Ở đây sản xuất nhiều gừng, đối với nhà nông mà nói, bình thường gừng tỏi lá thơm quế này kia là những thứ ít khi thiếu nhất, ban đầu còn lo trong nhà không có xì dầu, không ngờ có cả mười ba loại khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.