Những Năm Đó Tôi Là Kẻ Lừa Đảo!

Chương 16: Không Nói Quy Tắc (2/2)

Mã Tiểu Hổ

21/02/2023

“Hầu Quân, địa điểm là ngươi tìm, người cũng là ngươi gọi đến, bài Poker cũng là ngươi mua. Ngươi lại nói ta ra ngàn, ngươi cảm thấy có đạo lý này sao? Huống hồ, ngươi có chứng cứ không?”

Bắt gian phải thấy hai người, bắt trộm phải thấy tang chứng.

Ngàn môn Lam đạo mà nói cũng là giống nhau.

Cho dù ngươi có trăm phần trăm xác định, đối phương ra ngàn.

Nhưng ngươi không có chứng cứ, hết thảy đều là nói suông.

Cho nên, năm đó khi Lục gia dạy tôi ra ngàn, liền nói cho tôi biết.

Vô luận là đánh cược nhỏ, hay là sòng bạc lớn?

Khi ra ngàn, trên người tuyệt đối không thể lưu lại chứng cứ.

Chỉ cần đối phương không có chứng cứ, liền tính Thiên Vương lão tử tới, cũng là vô dụng.

Tôi thu lại tất cả tiền ở trên bàn.

Ván bài này thu hoạch không nhỏ.

Trừ bỏ tiền vốn của tôi, còn thắng hơn 5000.

Thu xong tiền, tôi trực tiếp hỏi Hầu Quân.

“Hầu Quân, ngươi thua, bạn gái của ngươi có phải nên đi cùng ta rồi hay không?”

Sắc mặt của Hầu Quân cực kỳ khó coi, không chờ Trần Hiểu Tuyết nói chuyện, hắn liền lập tức nói:

“Không được!”

Tôi hừ lạnh một tiếng.

“Được, không theo ta đi cũng có thể. Bảo nàng quỳ xuống nói lời xin lỗi với ta, kêu ta một tiếng Ông, Ông Sơ Lục! Việc này liền tính là xong!”

Tôi vốn dĩ cũng không tính toán mang Trần Hiểu Tuyết đi.

Loại người gần giống như kỹ nữ này, tôi không có hứng thú.

Tôi chỉ muốn giáo huấn cái miệng tiện kia của nàng mà thôi.

“Ta không quỳ, ta cũng không gọi!”

Trần Hiểu Tuyết trừng mắt, hung hăng nhìn chằm chằm tôi.

“Vậy ngươi nhất định phải đi cùng ta!”

Tôi không chút nào nhượng bộ.



Chúng tôi cứ giằng co như vậy.

Lão Hắc ở bên cạnh bỗng nhiên vỗ vỗ cánh tay của tôi, nói:

“Người anh em, không sai biệt lắm là được rồi. Tiền ngươi cũng đã thắng, ngươi cũng không đến mức thật đem bạn gái của người ta lãnh về nhà đi? Cho anh em một cái mặt mũi, việc này liền tính như vậy đi!”

Trên người của lão Hắc, có cỗ khí chất của người trong giang hồ.

Chỉ là hắn cùng với tôi, không phải cùng một cái giang hồ.

Nhìn lão Hắc, tôi lạnh lùng hỏi lại một câu.

“Nếu ván bài này hắn thắng, hắn sẽ tính như vậy sao?”

“Vậy ngươi có ý gì?”

Bên mép của lão nhếch lên, có chút bất mãn.

“Chơi cờ chú ý hạ cờ không rút lại, đánh bạc chú ý đã đánh cuộc thì phải chịu thua. Tiền đặt cược là do hai người bọn họ đề ra, bọn họ nhất định phải tuân thủ!”

Lão Hắc hiển nhiên không nghĩ tới, tôi sẽ dứt khoát cự tuyệt như vậy.

Đôi mắt như chuông đồng của hắn hướng tới tôi cả giận nói:

“Ý của ngươi, chính là không cho ta mặt mũi, một hai phải mang nàng đi đúng không?”

Tôi gật đầu.

Lão Hắc đột nhiên đứng lên.

“Cho ngươi mặt ngươi không cần đúng không? Vậy ngươi cũng đừng có con mẹ nó trách ta. Tới, ngươi cùng ta ra tới. Ta xem hôm nay ngươi mang nàng đi như thế nào!”

Tôi không khỏi nhíu mày.

Mới vào giang hồ, gặp được lại là loại người không tuân thủ quy củ, ngang ngược lỗ mãng như lão Hắc này.

Nhưng tôi vẫn đứng dậy, cùng hắn ra ngoài siêu thị.

Lục gia từng nói qua.

Lão thiên ( kẻ lừa đảo ) chơi chính là kỹ thuật, bằng chính bản lĩnh của mình.

Phàm là thắng những gì, đều phải lấy đi.

Bằng không, ai còn luyện ngàn thuật làm cái rắm gì.

Ngoài cửa Siêu thị.

Lão Hắc như một tòa tháp đen, đôi tay bao vây tức giận đứng ở bên đường.

Mọi người ở trong phòng cũng đều theo ra tới.



Bọn họ đứng ở một bên nhìn xem náo nhiệt.

“Ngươi hiện tại cút đi, chuyện này tính xong. Ngươi còn muốn mang Trần Hiểu Tuyết đi, thì đừng nói ta đối với ngươi không khách khí!”

Lão Hắc hạ tối hậu thư cho tôi.

Mà vẻ mặt của tôi lạnh lùng, nhàn nhạt trả lời:

“Vậy ngươi vẫn là đối với ta không khách khí đi……”

Vừa dứt lời, liền thấy mắt hổ của lão Hắc trừng to.

Một sải chân phi nhanh đến, nắm tay to bằng cái bát tô hướng về phía mặt của tôi.

Có thể nhìn ra được, lão Hắc nổi giận.

Hai nắm đấm cứng như thép của hắn hung hăng văng tới.

Tôi vội vàng giơ tay lên chắn.

Tuy rằng, chặn được nắm đấm.

Nhưng tôi vẫn loạng choạng ngã trên mặt đất.

Nắm đấm của Lão Hắc rất mạnh.

Chỉ một quyền, tôi liền có cảm giác như đau thấu vào tim.

“Ngươi mẹ nó có phục hay không? Còn muốn mang theo nàng đi nữa không?”

Lão Hắc đứng ở phía trước tôi cao cao tại thượng nói.

Mà tôi, không nói một lời.

Chậm rãi đứng lên.

Nhìn lão Hắc, tôi lạnh lùng nói:

“Lại đến!”

Đây là một cuộc so tài không phân thắng bại.

Lão hắc là một người chơi Sanda chuyên nghiệp, trong khi tôi chưa bao giờ học bất kỳ kỹ năng đấm bốc nào.

Nhưng tôi hẳn nên cảm tạ vị dượng mặt mày khả ố, cùng với ông anh họ Lý Đại Bưu lục thân không nhận kia của tôi.

Vô số lần tay đấm chân đá, cộng thêm gậy của họ.

Làm tôi học xong kỹ năng hạng nhất là chịu đòn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Những Năm Đó Tôi Là Kẻ Lừa Đảo!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook