Những Năm Đó Tôi Là Kẻ Lừa Đảo!
Chương 7: Lần Đầu Thử (1/2)
Mã Tiểu Hổ
03/02/2023
Một đôi mị nhãn của chị Mai, vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Muốn giả ngu với ta đúng không? Con người của ta vận khí rất tốt, nhưng ta không tin, vận khí của ta sẽ tốt đến ván bài cuối cùng, có thể bắt được thiên hồ bảy đôi thuần một màu sắc! Được, liền tính là vận khí của ta bạo phát, nhưng mấy ván bài kế tiếp, vì cái gì chỉ cần ta muốn chạm vào bài nào, muốn bài nào, ngươi tổng đều có thể chuẩn xác đánh ra tới cho ta?”
Nói đến đây, chị Mai cố ý tạm dừng lại, rồi mới nói thêm:
“Đặc biệt còn là ở dưới tình huống chị Hoa cùng nam nhân kia hợp tác ra ngàn. Ngươi nói chuyện này ngươi không “khai”, ta có tin được không?”
Tôi không khỏi sửng sốt.
Nguyên lai chị Mai thế nhưng đã sớm biết, chị Hoa cùng nam nhân kia kết phường ra ngàn.
Nhưng cô rõ ràng biết, vì cái gì không nói ra, còn muốn chơi cùng bọn họ?
“Chị không tin, tôi cũng không có biện pháp!”
Tôi không giải thích.
Cũng không có bởi vì chị Mai là giám đốc của tôi, mà biểu hiện khách khí, cung kính.
Tương phản, tôi vẫn giống như từ trước đến giờ.
Lãnh đạm, giống như đối thoại cùng với người xa lạ.
Sở dĩ tôi như vậy, đều không phải là tôi không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cố ý trang X.
Mà là Lục gia từng nói, chức nghiệp của một người làm nghề lừa đảo ( lão thiên ) , trừ bỏ phải có ngàn thuật giấu trời qua biển. Thì Còn phải có một thân tranh tranh ngạo cốt.
Bằng không, cho dù kỹ thuật của ngươi có cao đến bao nhiêu.Thì kim chủ của ngươi, cũng sẽ không đối với ngươi có nửa điểm kính sợ.
Chỉ biết đem ngươi trở thành một công cụ kiếm tiền.
Một khi xảy ra chuyện, phải chịu tội khẳng định là ngươi.
Tôi lạnh nhạt, chị Mai không sinh khí, ngược lại còn cười.
“Tiểu Lục, ngươi biết không? Ở toàn bộ khu tắm rửa Thiên Tượng, ngươi là một người duy nhất dám cùng ta nói chuyện như vậy! Ngươi không sợ ta cho ngươi nghỉ việc sao?”
Tôi vẫn trầm mặc như cũ.
“Đưa tay ra đây!”
Chị Mai bỗng nhiên lại nói.
Tôi nhìn cô một cái, mặc dù không minh bạch rõ ý tứ của cô, nhưng tôi vẫn đưa tay ra.
Chị Mai nhẹ nhàng nắm lấy tay của tôi
Thỉnh thoảng ở mặt trên bàn tay của tôi vuốt ve.
Tay cô mềm mại mà lại bóng loáng, giống như lụa hảo hạng.
Động tác này, có chút ái muội.
Nhưng chị Mai tựa hồ hồn nhiên không để ý
Tiếp theo, cô lại dùng ngón tay chậm rãi hoạt động ở trong lòng bàn tay của tôi .
Loại cảm giác này sàn sạt, ngứa ngứa.
Tôi không biết chị Mai muốn làm cái gì, tôi cũng không hỏi.
Tùy ý cô thưởng thức bàn tay của tôi.
Một hồi lâu sau, chị Mai mới chậm rãi mở miệng.
“Đôi tay thật là xinh đẹp, không làm lừa đảo, thật sự đáng tiếc!”
Tôi cứng họng.
Cùng loại câu nói này, Lục gia cũng đã từng nói qua.
Hắn nói tay của ta thon dài mà lại dày nặng, thích hợp nhất để cất dấu càn khôn.
Đây là bàn tay trời sinh để đi làm kẻ lừa đảo.
“Đi, ta mang ngươi đi địa phương này ….”
Sau khi chị Mai buông tay của tôi ra, đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe.
Nhưng lập tức lại dừng bước, từ trong ngăn kéo rút ra một xấp tiền được buộc tốt, ném tới trên bàn mạt chược.
“Mặc kệ có phải ngươi ra ngàn hay không, dù sao hôm nay cũng bởi vì ngươi đi lên ta mới thắng tiền. Một vạn này coi như tiền lucky cho ngươi…..”
Tiền này cũng coi như là tôi nên được.
Tôi cũng không có từ chối, nhận lấy tiền.
Kỳ thật tôi có chút tò mò, vì sao chị Mai rõ ràng biết chị Hoa cùng nam nhân kia ra ngàn mà vẫn muốn chơi cùng bọn họ?
Nhưng chị Mai không nói, tôi cũng không hỏi.
Chị Mai lái một chiếc Audi A4 màu đỏ.
Tôi ngồi ở bên cạnh ghế lái, an tĩnh nhìn phía trước, cũng không nói lời nào.
Xe đi được một hồi lâu, chị Mai quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, có chút tò mò hỏi:
“Sơ Lục, ta có chút tò mò. Ngươi rất ít nói, còn chưa bao giờ cười. Hiện tại lên xe của ta, cư nhiên ngay cả đi chỗ nào ngươi cũng không hỏi. Ngươi sao lại kỳ quái như vậy?”
Tôi vẫn trầm mặc như cũ.
Thấy tôi không nói lời nào, chị Mai cười nhạt một cái, lại nói:
“Ngươi càng như vậy, ta liền càng tò mò. Ngươi là cố ý giả vờ lãnh khốc, hay vẫn là trời sinh lạnh nhạt?”
Nhìn ngoài xe, tôi nhàn nhạt nói một câu.
“Kỳ thật một nữ nhân, không nên tò mò đối với một người nam nhân!”
Tuổi của tôi không lớn, nhưng khẩu khí lại có chút giống ông cụ non.
Chị Mai không khỏi cười cười.
Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái, hài hước hỏi lại:
“Ai u, ngươi sẽ không phải muốn nói, bởi vì ta đối với ngươi tò mò, liền sẽ coi trọng ngươi chứ?
“Muốn giả ngu với ta đúng không? Con người của ta vận khí rất tốt, nhưng ta không tin, vận khí của ta sẽ tốt đến ván bài cuối cùng, có thể bắt được thiên hồ bảy đôi thuần một màu sắc! Được, liền tính là vận khí của ta bạo phát, nhưng mấy ván bài kế tiếp, vì cái gì chỉ cần ta muốn chạm vào bài nào, muốn bài nào, ngươi tổng đều có thể chuẩn xác đánh ra tới cho ta?”
Nói đến đây, chị Mai cố ý tạm dừng lại, rồi mới nói thêm:
“Đặc biệt còn là ở dưới tình huống chị Hoa cùng nam nhân kia hợp tác ra ngàn. Ngươi nói chuyện này ngươi không “khai”, ta có tin được không?”
Tôi không khỏi sửng sốt.
Nguyên lai chị Mai thế nhưng đã sớm biết, chị Hoa cùng nam nhân kia kết phường ra ngàn.
Nhưng cô rõ ràng biết, vì cái gì không nói ra, còn muốn chơi cùng bọn họ?
“Chị không tin, tôi cũng không có biện pháp!”
Tôi không giải thích.
Cũng không có bởi vì chị Mai là giám đốc của tôi, mà biểu hiện khách khí, cung kính.
Tương phản, tôi vẫn giống như từ trước đến giờ.
Lãnh đạm, giống như đối thoại cùng với người xa lạ.
Sở dĩ tôi như vậy, đều không phải là tôi không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cố ý trang X.
Mà là Lục gia từng nói, chức nghiệp của một người làm nghề lừa đảo ( lão thiên ) , trừ bỏ phải có ngàn thuật giấu trời qua biển. Thì Còn phải có một thân tranh tranh ngạo cốt.
Bằng không, cho dù kỹ thuật của ngươi có cao đến bao nhiêu.Thì kim chủ của ngươi, cũng sẽ không đối với ngươi có nửa điểm kính sợ.
Chỉ biết đem ngươi trở thành một công cụ kiếm tiền.
Một khi xảy ra chuyện, phải chịu tội khẳng định là ngươi.
Tôi lạnh nhạt, chị Mai không sinh khí, ngược lại còn cười.
“Tiểu Lục, ngươi biết không? Ở toàn bộ khu tắm rửa Thiên Tượng, ngươi là một người duy nhất dám cùng ta nói chuyện như vậy! Ngươi không sợ ta cho ngươi nghỉ việc sao?”
Tôi vẫn trầm mặc như cũ.
“Đưa tay ra đây!”
Chị Mai bỗng nhiên lại nói.
Tôi nhìn cô một cái, mặc dù không minh bạch rõ ý tứ của cô, nhưng tôi vẫn đưa tay ra.
Chị Mai nhẹ nhàng nắm lấy tay của tôi
Thỉnh thoảng ở mặt trên bàn tay của tôi vuốt ve.
Tay cô mềm mại mà lại bóng loáng, giống như lụa hảo hạng.
Động tác này, có chút ái muội.
Nhưng chị Mai tựa hồ hồn nhiên không để ý
Tiếp theo, cô lại dùng ngón tay chậm rãi hoạt động ở trong lòng bàn tay của tôi .
Loại cảm giác này sàn sạt, ngứa ngứa.
Tôi không biết chị Mai muốn làm cái gì, tôi cũng không hỏi.
Tùy ý cô thưởng thức bàn tay của tôi.
Một hồi lâu sau, chị Mai mới chậm rãi mở miệng.
“Đôi tay thật là xinh đẹp, không làm lừa đảo, thật sự đáng tiếc!”
Tôi cứng họng.
Cùng loại câu nói này, Lục gia cũng đã từng nói qua.
Hắn nói tay của ta thon dài mà lại dày nặng, thích hợp nhất để cất dấu càn khôn.
Đây là bàn tay trời sinh để đi làm kẻ lừa đảo.
“Đi, ta mang ngươi đi địa phương này ….”
Sau khi chị Mai buông tay của tôi ra, đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe.
Nhưng lập tức lại dừng bước, từ trong ngăn kéo rút ra một xấp tiền được buộc tốt, ném tới trên bàn mạt chược.
“Mặc kệ có phải ngươi ra ngàn hay không, dù sao hôm nay cũng bởi vì ngươi đi lên ta mới thắng tiền. Một vạn này coi như tiền lucky cho ngươi…..”
Tiền này cũng coi như là tôi nên được.
Tôi cũng không có từ chối, nhận lấy tiền.
Kỳ thật tôi có chút tò mò, vì sao chị Mai rõ ràng biết chị Hoa cùng nam nhân kia ra ngàn mà vẫn muốn chơi cùng bọn họ?
Nhưng chị Mai không nói, tôi cũng không hỏi.
Chị Mai lái một chiếc Audi A4 màu đỏ.
Tôi ngồi ở bên cạnh ghế lái, an tĩnh nhìn phía trước, cũng không nói lời nào.
Xe đi được một hồi lâu, chị Mai quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, có chút tò mò hỏi:
“Sơ Lục, ta có chút tò mò. Ngươi rất ít nói, còn chưa bao giờ cười. Hiện tại lên xe của ta, cư nhiên ngay cả đi chỗ nào ngươi cũng không hỏi. Ngươi sao lại kỳ quái như vậy?”
Tôi vẫn trầm mặc như cũ.
Thấy tôi không nói lời nào, chị Mai cười nhạt một cái, lại nói:
“Ngươi càng như vậy, ta liền càng tò mò. Ngươi là cố ý giả vờ lãnh khốc, hay vẫn là trời sinh lạnh nhạt?”
Nhìn ngoài xe, tôi nhàn nhạt nói một câu.
“Kỳ thật một nữ nhân, không nên tò mò đối với một người nam nhân!”
Tuổi của tôi không lớn, nhưng khẩu khí lại có chút giống ông cụ non.
Chị Mai không khỏi cười cười.
Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái, hài hước hỏi lại:
“Ai u, ngươi sẽ không phải muốn nói, bởi vì ta đối với ngươi tò mò, liền sẽ coi trọng ngươi chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.