Những Năm Đó Tôi Là Kẻ Lừa Đảo!

Chương 3: Mạt Chược Ra Ngàn (1/2)

Mã Tiểu Hổ

03/02/2023

Tôi vẫn nghĩ rằng giang hồ, nhất định là phải đao quang kiếm ảnh, huyết vũ tinh phong.

Nhưng sau khi tôi từ thị trấn nhỏ đến thành phố mới phát hiện, hết thảy tựa hồ không có gì khác biệt với thị trấn nhỏ.

Chỉ là, nhiều hơn một chút xa hoa truỵ lạc, cao ốc building cùng ngựa xe như nước.

Lúc tôi đi, Lục gia chỉ cho tôi lộ phí là một trăm khối.

Lục gia có tiền, bằng không hắn cũng không có biện pháp tìm nhiều nữ nhân như vậy.

Sở dĩ chỉ cho tôi một trăm khối, là bởi vì hắn nói cho tôi biết.

Tiền, trên giang hồ có rất nhiều, nữ nhân, trên giang hồ có ở khắp nơi.

Muốn, vậy chính mình đi tìm.

Nhưng tôi lại không biết đi tìm ở chỗ nào.

Địa phương sinh hoạt của tôi, là ở một thành thị phương bắc sát biên giới, nơi này thịnh hành văn hóa tắm rửa.

Vì sinh hoạt, tôi đành phải tìm một công việc trước, làm phục vụ ở trong nhà tắm Thiên Tượng, phụ trách phát phụ tùng thay thế ở các khu vực nhà tắm.

Đương nhiên, không bao gồm khu tắm nữ.

Một lần làm này chính là nửa năm.

Chiều hôm nay, tôi như thường lệ, phân phát toàn bộ đồ dùng xong, khi chuẩn bị tan tầm.

Tổ trưởng Hầu Quân gọi tôi lại, bảo tôi đi đến văn phòng giám đốc ở lầu sáu, đưa cái mâm đựng trái cây cho chị Mai.

Chị Mai là giám đốc công ty Thiên Tượng của chúng tôi, tuổi không lớn, khoảng chừng 25-26 tuổi.

Tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, trong lòng có chút chấn động.

Cô lớn lên thực xinh đẹp, so với những cô gái giang hồ của Lục gia đều xinh đẹp hơn.



Cao khoảng chừng 1m7, làn da trắng nõn trơn mềm, nhìn liền có cảm giác vô cùng mịn màng.

Đặc biệt là cặp đùi ngọc nõn nà kia của cô, thon dài thẳng tắp, trắng nõn.

Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ bị mê hoặc sau khi nhìn thấy nó

Tôi bưng cái mâm đựng trái cây, khi gõ cửa đi vào, chị Mai đang chơi mạt chược ở dãy phòng bên cạnh.

Tất cả nhân viên trong nhà tắm đều biết, chị Mai thích chơi mạt chược.

Chỉ cần có thời gian nhàn rỗi, liền sẽ ở trên lầu đánh vài vòng.

Rất nhiều nam nhân vì tiếp cận chị Mai, đều sẽ tranh cướp nhau tới bồi cô chơi.

“Chị Mai, đây là đĩa trái cây bê lên cho mọi người!”

Buông mâm đựng trái cây xuống, tôi chào hỏi, chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút……”

Chị Mai bỗng nhiên gọi tôi lại

Cô chỉ chỉ ấm trà bên cạnh, nói:

“Thay trà đi, pha lại một chút. Dùng hộp Minh Tiền Long Tỉnh ở dưới bàn làm việc của ta!”

Tôi liền bắt đầu nấu nước pha trà.

Chờ lúc nước xôi, tôi liền đứng ở cách đó không xa, nhìn mấy người chơi mạt chược.

Bọn họ chơi trò đẩy ngã xe mà nơi này của chúng ta thường chơi nhất, một trăm đồng tiền.

Đừng xem thường một trăm khối này, bởi vì phương pháp tính toán khác nhau.

Một hồi mạt chược xuống dưới, thường thường là thắng thua mấy vạn.



Ở vị trí tôi đứng có thể nhìn thấy bài của chị Mai cùng nhà bên cạnh cô ấy.

Nhà tiếp theo chị Mai cũng là một nữ nhân, tuổi xấp xỉ chị Mai, nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng.

Nữ nhân này lớn lên cũng cũng không tệ lắm, nhưng mà trang điểm rất đậm, nồng đậm mùi son phấn

Cô ta mặc một chiếc áo màu đen cắt xẻ sâu, để lộ phần lớn những gợn sóng trên ngực một cách tùy tiện..

Tôi nhìn trong chốc lát, liền cảm thấy có chút kỳ quái.

Tôi vốn tưởng rằng, bọn họ chính là bạn bè bình thường cùng chơi bài

Nhưng tôi phát hiện, nữ nhân mặc đồ đen cùng nam nhân đối diện cô ta có điểm không đúng.

Hai người phối hợp đánh, tựa hồ ra ngàn.

Mà phương thức bọn họ ra ngàn, cũng không cao minh.

Thuộc về loại ra ngàn thường thấy nhất trong mạt chược, cũng là bình thường nhất, lợi dụng ám hiệu của tay để lấy bài muốn có.

Cô nàng mặc đồ đen đem bài thuần một sắc đúng là hồ bài hình.

Ngón tay trái của cô đẩy ra sau, tay phải đặt ở chỗ đuôi bài.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào bài, cũng không xem nơi khác.

Mà ánh mắt của nam nhân đối diện lại có chút mơ hồ, hắn luôn cố ý vô tình nhìn về phía tay của cô gái mặc đồ đen.

Bài được nửa vòng, nam nhân đối diện liền đánh con tám, cô gái mặc đồ đen lập tức liền ăn bài.

Nhìn đến nơi này, trong lòng tôi còn đang suy nghĩ.

Có thể nào chỉ là một loại trùng hợp ngẫu nhiên hay không?

Nhưng sau khi bắt được bài xong, cô gái mặc đồ đen vẫn như cũ, tay trái đẩy về sau ngón tay phải hơi hơi khép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Những Năm Đó Tôi Là Kẻ Lừa Đảo!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook