Những Năm Ta Làm Mạnh Bà
Đánh giá: 0/10 từ 0 lượt
Bạn đang đọc truyện Những Năm Ta Làm Mạnh Bà của tác giả Nhĩ Bắc.
Sơ Nguyệt vất vả học tập 500 năm mới lấy được chứng chỉ hành nghề Mạnh Bà, nhưng lúc đến nhậm chức, lại được thông báo là hệ thống Mạnh Bà đã cải cách. Không phải là chỉ cần ngồi múc mỗi con quỷ một bát canh là xong, mà còn phải giúp họ theo đuổi nam thần trong lòng? Từ bao giờ Mạnh Bà lại tốt như vậy?
Làm người đã khó, làm Mạnh Bà còn khó hơn. Cô muốn yên ổn làm một nhân viên công vụ nhỏ bé ở Địa phủ, cô không làm Mạnh Bà nữa. Đây là việc cho người làm sao?
Trích dẫn tham khảo giọng văn: """"Sơ Nguyệt vô cùng kinh ngạc khi nhận ra bóng trắng này chính là Bạch Vô Thường, người mà cô từng quen biết từ khi còn làm câu hồn sử.
Nghe thấy Bạch Vô Thường gọi người kia là “đại nhân,” một suy đoán lóe lên trong đầu cô. Mặt cô chợt biến sắc, dùng tay chân mở vòng tay chặt cứng của Đường La ra.
Cô tiến đến trước Bạch Vô Thường, vẻ mặt cầu xin, thấp giọng hỏi: “Tam gia, vị ‘đại nhân’ này là ai?”
Bạch Vô Thường nhìn Sơ Nguyệt như thể đang nhìn thấy một người ngốc nghếch, hận không thể dùng cây gậy trong tay gõ một cái cho cô tỉnh lại. Chẳng lẽ ở địa phủ bao nhiêu năm mà Sơ Nguyệt lại không nhận ra lão đại của mình!
Đúng là xấu hổ không để đâu cho hết, tại sao địa phủ lại có một kẻ đần như vậy!
Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn đừng bỏ qua Tú Sắc Nông Gia hay Chàng Rể Cực Phẩm.
Sơ Nguyệt vất vả học tập 500 năm mới lấy được chứng chỉ hành nghề Mạnh Bà, nhưng lúc đến nhậm chức, lại được thông báo là hệ thống Mạnh Bà đã cải cách. Không phải là chỉ cần ngồi múc mỗi con quỷ một bát canh là xong, mà còn phải giúp họ theo đuổi nam thần trong lòng? Từ bao giờ Mạnh Bà lại tốt như vậy?
Làm người đã khó, làm Mạnh Bà còn khó hơn. Cô muốn yên ổn làm một nhân viên công vụ nhỏ bé ở Địa phủ, cô không làm Mạnh Bà nữa. Đây là việc cho người làm sao?
Trích dẫn tham khảo giọng văn: """"Sơ Nguyệt vô cùng kinh ngạc khi nhận ra bóng trắng này chính là Bạch Vô Thường, người mà cô từng quen biết từ khi còn làm câu hồn sử.
Nghe thấy Bạch Vô Thường gọi người kia là “đại nhân,” một suy đoán lóe lên trong đầu cô. Mặt cô chợt biến sắc, dùng tay chân mở vòng tay chặt cứng của Đường La ra.
Cô tiến đến trước Bạch Vô Thường, vẻ mặt cầu xin, thấp giọng hỏi: “Tam gia, vị ‘đại nhân’ này là ai?”
Bạch Vô Thường nhìn Sơ Nguyệt như thể đang nhìn thấy một người ngốc nghếch, hận không thể dùng cây gậy trong tay gõ một cái cho cô tỉnh lại. Chẳng lẽ ở địa phủ bao nhiêu năm mà Sơ Nguyệt lại không nhận ra lão đại của mình!
Đúng là xấu hổ không để đâu cho hết, tại sao địa phủ lại có một kẻ đần như vậy!
Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn đừng bỏ qua Tú Sắc Nông Gia hay Chàng Rể Cực Phẩm.