Chương 69
Nhĩ Bắc
16/12/2024
Dường như cảm nhận được sự tức giận nhẹ của Sơ Nguyệt, Thượng Yến vội vàng chuyển hướng chú ý khỏi chuyện này. "Dây chuyền sáu sao này là một pháp khí của ta. Chỉ cần thu thập được m.á.u tim của sáu người đàn ông có tình yêu sâu đậm, nó sẽ trở thành một pháp khí có sức mạnh vô song."
Pháp khí? Sơ Nguyệt lập tức trở nên hứng thú, đôi mắt lấp lánh như những ngôi sao.
"Nàng hãy về Nguyệt Lão Từ với ta, ta sẽ kể cho nàng nghe mọi chuyện." - Thượng Yến dụ dỗ.
Người con gái của hắn, về phương diện này, thật dễ dụ dỗ quá, chỉ cần một pháp khí là có thể dụ đi được.
Trong lúc vui mừng, Thượng Yến còn có chút lo lắng, nếu sau này có người khác cũng dụ dỗ nàng như vậy thì sao?
Người còn chưa đi, Thượng Yến đã nghĩ cách giấu người đi thật kỹ rồi.
Sơ Nguyệt một lòng muốn biết pháp khí này rốt cuộc là thế nào, đương nhiên là đồng ý với yêu cầu của Thượng Yến, nhưng không nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý nơi khóe môi chàng.
*
Tại Nguyệt Lão Từ.
Thượng Yến nhẹ nhàng ấn vào dây chuyền sáu sao trên cổ Sơ Nguyệt, dây chuyền lập tức biến thành một chiếc quạt bạc tinh xảo tuyệt trần, toàn thân tỏa ánh sáng rực rỡ.
Sơ Nguyệt không kìm được ánh mắt sáng rực, hai tay chạm nhẹ, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào chiếc quạt trong tay Thượng Yến.
Thấy được sự háo hức của Sơ Nguyệt, Thượng Yến vội đưa quạt qua.
Khi Sơ Nguyệt cầm lấy mới phát hiện sự khác biệt của chiếc quạt này. Ban đầu tưởng chỉ là một chiếc quạt sắt bình thường, không ngờ lại là một chiếc quạt được làm từ huyền thiết, cứng rắn vô cùng. Chỉ riêng chất liệu huyền thiết này đã có thể coi là một pháp khí hiếm có.
Ở phần chuôi quạt còn có vài cơ quan nhỏ, Sơ Nguyệt tò mò, vừa định chạm vào thì bị Thượng Yến vội vàng ngăn lại, vẻ mặt có chút căng thẳng.
"Không thể tùy tiện chạm vào cơ quan này!" - Thượng Yến nghiêm túc nói.
Tuy đôi khi Thượng Yến trông có vẻ không đứng đắn, nhưng về những chuyện như thế này luôn rất nghiêm túc, không bao giờ nói dối.
Sơ Nguyệt nhìn Thượng Yến, chờ đợi lời giải thích.
Thượng Yến tất nhiên là chiều theo ý vợ yêu của mình.
"Đây là do ta nhờ Phi Thiên Đạo Nhân cải tạo, khi ấn cơ quan này, sẽ phóng ra vạn ngàn phi kiếm, không thể tùy tiện đụng vào được. Nàng vốn thích xuống phàm giới phá phách, không có pháp thuật, ở phàm giới, cũng phải có pháp khí bên mình mới được." - Người vừa mới định giấu Sơ Nguyệt đi, giờ nói ra mục đích ban đầu, mặt bị tự vả đến đau điếng.
Sơ Nguyệt vừa nghe xong, đôi mắt đỏ hoe, khoảnh khắc tiếp theo, lập tức nhào vào ôm chặt Thượng Yến, khóc nức nở trong lòng hắn.
Thượng Yến cứng người không dám động đậy, cũng không biết Sơ Nguyệt đột nhiên làm sao, chỉ có thể giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Sơ Nguyệt, dịu dàng nói: "Ngoan, đừng khóc nữa."
Giọng Sơ Nguyệt nghẹn ngào vang lên: "Thượng Yến."
"Ta đây." - Thượng Yến vội đáp.
"Ta yêu chàng."
Cách thể hiện vừa dịu dàng vừa tự nhiên của Sơ Nguyệt khiến Thượng Yến trợn tròn mắt, xúc động hỏi: "Nàng nói gì?"
Vừa rồi bùng nổ cảm xúc nói ra cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng khi Thượng Yến hỏi lại, Sơ Nguyệt lại thấy xấu hổ vô cùng: "Chàng rõ ràng đã nghe thấy, còn cố ý hỏi ta!"
"Tiểu nha đầu!" - Thượng Yến nghiến răng, "Vừa rồi tha cho nàng, giờ nàng lại cố tình trêu ta, ta không định tha cho nàng nữa."
"Hả?", Sơ Nguyệt có chút mơ hồ.
Thượng Yến hung dữ nói: "Cung đã giương không thể quay đầu, lương thực tích trữ năm trăm năm ở chỗ ta đã đủ lâu rồi, đến lúc phải hoàn trả một đợt."
Á đù???
Sơ Nguyệt sửng sốt, không ngờ Thượng Yến lại nói được những câu đùa cợt như vậy?
Trong lúc Sơ Nguyệt đang ngẩn người, đã bị Thượng Yến ném lên giường, không một khoảng cách, một bóng người đè xuống.
Mau dậy đi! Chàng nặng lắm! Sơ Nguyệt không hài lòng lầm bầm.
Thượng Yến giống như không nghe thấy gì, trực tiếp cúi xuống, bắt đầu nhấm nháp cần cổ của Sơ Nguyệt, để lại từng dấu hôn xinh đẹp một, và đôi tay cũng không hề ngừng nghỉ.
"Này này này đừng xé áo ta, rất đắt đấy!"
"Sau này ta mua cho nàng cả trăm bộ, thay đổi mà mặc!"
Vừa dứt lời, tiếng vải rách càng lúc càng rõ.
"Á đù! Thượng Yến, đồ ngốc này! Đau quá!"
Giọng lúng túng của Thượng Yến vang lên: "Nguyệt Nguyệt, xin- xin lỗi, là lỗi của ta, ta sẽ nhẹ nhàng hơn, nàng đừng khóc!"
"Chàng đồ ngốc này, mà còn vụng về thế này, lần sau đừng lên giường ta nữa!" - Sơ Nguyệt toàn thân đều cảm thấy kỳ lạ, nghiến răng khàn giọng nói.
Nghe vậy, khóe môi Thượng Yến nở một nụ cười ý vị, cô gái ngoan của hắn.
Hắn cúi đầu dịu dàng hôn lên trán, khóe môi và những nơi khác của thiếu nữ, dùng thân thể chứng minh cho Sơ Nguyệt thấy mình có thực sự vụng về hay không.
Ưm... phản ứng của Sơ Nguyệt chính là minh chứng tốt nhất.
Sau đó mọi thứ càng lúc càng mất kiểm soát, màn the đỏ thắm, tiếng reo vui của nam nữ hòa thành một bản giao hưởng hoàn mỹ.
Mặt trời lặn mặt trăng lên, cũng không biết đã mê đắm bao lâu, hai người dường như không biết mệt mỏi, như muốn bù đắp lại tất cả những năm tháng đã qua.
Về sau, Sơ Nguyệt mới biết được một sự thật, dây chuyền sáu sao này đúng là một pháp khí hiếm có, nhưng cũng là một pháp khí cầu tình trong tay Nguyệt Lão.
Kể từ khi sáu giọt m.á.u tim hội tụ, pháp khí chứa đầy tình yêu đã hoàn thành, có thể coi như một loại đồng tâm cổ trùng.
Từ nay về sau, kiếp kiếp đời đời, nàng đều định mệnh phải gắn bó với tên này.
Bị lừa như vậy mà không hay biết, Sơ Nguyệt tức giận hóa ra một thanh đao, đuổi g.i.ế.c Thượng Yến náo loạn cả thiên cung, cuối cùng vẫn bị một nụ hôn và một câu tình tứ của Thượng Yến thu phục.
"Nguyệt Nguyệt, sao nàng biết người mà dây chuyền sáu sao muốn khóa chặt không phải là ta?"
Một câu tình tứ, khiến lòng Sơ Nguyệt dấy lên vạn cảm xúc.
Hắn là Mạnh Công định mệnh của nàng, còn nàng là Nguyệt Bà được định duyên trên đá nhân duyên của hắn, ai khóa chặt ai có sao đâu?
Năm tháng trôi qua, người đời thường nói Thượng Yến và Sơ Nguyệt ân ái mặn nồng, nhưng ai còn nhớ được, Nguyệt Lão và Mạnh Bà từng vì mọi thứ ở nhân gian, lừa một vị điện hạ nào đó của địa phủ quay như chong chóng, cũng khiến nhân duyên nhân gian rối tung lên.
Chỉ có họ tự nhớ, họ đã từng phá phách ở nhân gian, một người mai mối, một người phá hôn, nhưng họ lại là người quan trọng nhất của nhau.
Tình sâu không hối, yêu đến vĩnh hằng.
Pháp khí? Sơ Nguyệt lập tức trở nên hứng thú, đôi mắt lấp lánh như những ngôi sao.
"Nàng hãy về Nguyệt Lão Từ với ta, ta sẽ kể cho nàng nghe mọi chuyện." - Thượng Yến dụ dỗ.
Người con gái của hắn, về phương diện này, thật dễ dụ dỗ quá, chỉ cần một pháp khí là có thể dụ đi được.
Trong lúc vui mừng, Thượng Yến còn có chút lo lắng, nếu sau này có người khác cũng dụ dỗ nàng như vậy thì sao?
Người còn chưa đi, Thượng Yến đã nghĩ cách giấu người đi thật kỹ rồi.
Sơ Nguyệt một lòng muốn biết pháp khí này rốt cuộc là thế nào, đương nhiên là đồng ý với yêu cầu của Thượng Yến, nhưng không nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý nơi khóe môi chàng.
*
Tại Nguyệt Lão Từ.
Thượng Yến nhẹ nhàng ấn vào dây chuyền sáu sao trên cổ Sơ Nguyệt, dây chuyền lập tức biến thành một chiếc quạt bạc tinh xảo tuyệt trần, toàn thân tỏa ánh sáng rực rỡ.
Sơ Nguyệt không kìm được ánh mắt sáng rực, hai tay chạm nhẹ, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào chiếc quạt trong tay Thượng Yến.
Thấy được sự háo hức của Sơ Nguyệt, Thượng Yến vội đưa quạt qua.
Khi Sơ Nguyệt cầm lấy mới phát hiện sự khác biệt của chiếc quạt này. Ban đầu tưởng chỉ là một chiếc quạt sắt bình thường, không ngờ lại là một chiếc quạt được làm từ huyền thiết, cứng rắn vô cùng. Chỉ riêng chất liệu huyền thiết này đã có thể coi là một pháp khí hiếm có.
Ở phần chuôi quạt còn có vài cơ quan nhỏ, Sơ Nguyệt tò mò, vừa định chạm vào thì bị Thượng Yến vội vàng ngăn lại, vẻ mặt có chút căng thẳng.
"Không thể tùy tiện chạm vào cơ quan này!" - Thượng Yến nghiêm túc nói.
Tuy đôi khi Thượng Yến trông có vẻ không đứng đắn, nhưng về những chuyện như thế này luôn rất nghiêm túc, không bao giờ nói dối.
Sơ Nguyệt nhìn Thượng Yến, chờ đợi lời giải thích.
Thượng Yến tất nhiên là chiều theo ý vợ yêu của mình.
"Đây là do ta nhờ Phi Thiên Đạo Nhân cải tạo, khi ấn cơ quan này, sẽ phóng ra vạn ngàn phi kiếm, không thể tùy tiện đụng vào được. Nàng vốn thích xuống phàm giới phá phách, không có pháp thuật, ở phàm giới, cũng phải có pháp khí bên mình mới được." - Người vừa mới định giấu Sơ Nguyệt đi, giờ nói ra mục đích ban đầu, mặt bị tự vả đến đau điếng.
Sơ Nguyệt vừa nghe xong, đôi mắt đỏ hoe, khoảnh khắc tiếp theo, lập tức nhào vào ôm chặt Thượng Yến, khóc nức nở trong lòng hắn.
Thượng Yến cứng người không dám động đậy, cũng không biết Sơ Nguyệt đột nhiên làm sao, chỉ có thể giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Sơ Nguyệt, dịu dàng nói: "Ngoan, đừng khóc nữa."
Giọng Sơ Nguyệt nghẹn ngào vang lên: "Thượng Yến."
"Ta đây." - Thượng Yến vội đáp.
"Ta yêu chàng."
Cách thể hiện vừa dịu dàng vừa tự nhiên của Sơ Nguyệt khiến Thượng Yến trợn tròn mắt, xúc động hỏi: "Nàng nói gì?"
Vừa rồi bùng nổ cảm xúc nói ra cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng khi Thượng Yến hỏi lại, Sơ Nguyệt lại thấy xấu hổ vô cùng: "Chàng rõ ràng đã nghe thấy, còn cố ý hỏi ta!"
"Tiểu nha đầu!" - Thượng Yến nghiến răng, "Vừa rồi tha cho nàng, giờ nàng lại cố tình trêu ta, ta không định tha cho nàng nữa."
"Hả?", Sơ Nguyệt có chút mơ hồ.
Thượng Yến hung dữ nói: "Cung đã giương không thể quay đầu, lương thực tích trữ năm trăm năm ở chỗ ta đã đủ lâu rồi, đến lúc phải hoàn trả một đợt."
Á đù???
Sơ Nguyệt sửng sốt, không ngờ Thượng Yến lại nói được những câu đùa cợt như vậy?
Trong lúc Sơ Nguyệt đang ngẩn người, đã bị Thượng Yến ném lên giường, không một khoảng cách, một bóng người đè xuống.
Mau dậy đi! Chàng nặng lắm! Sơ Nguyệt không hài lòng lầm bầm.
Thượng Yến giống như không nghe thấy gì, trực tiếp cúi xuống, bắt đầu nhấm nháp cần cổ của Sơ Nguyệt, để lại từng dấu hôn xinh đẹp một, và đôi tay cũng không hề ngừng nghỉ.
"Này này này đừng xé áo ta, rất đắt đấy!"
"Sau này ta mua cho nàng cả trăm bộ, thay đổi mà mặc!"
Vừa dứt lời, tiếng vải rách càng lúc càng rõ.
"Á đù! Thượng Yến, đồ ngốc này! Đau quá!"
Giọng lúng túng của Thượng Yến vang lên: "Nguyệt Nguyệt, xin- xin lỗi, là lỗi của ta, ta sẽ nhẹ nhàng hơn, nàng đừng khóc!"
"Chàng đồ ngốc này, mà còn vụng về thế này, lần sau đừng lên giường ta nữa!" - Sơ Nguyệt toàn thân đều cảm thấy kỳ lạ, nghiến răng khàn giọng nói.
Nghe vậy, khóe môi Thượng Yến nở một nụ cười ý vị, cô gái ngoan của hắn.
Hắn cúi đầu dịu dàng hôn lên trán, khóe môi và những nơi khác của thiếu nữ, dùng thân thể chứng minh cho Sơ Nguyệt thấy mình có thực sự vụng về hay không.
Ưm... phản ứng của Sơ Nguyệt chính là minh chứng tốt nhất.
Sau đó mọi thứ càng lúc càng mất kiểm soát, màn the đỏ thắm, tiếng reo vui của nam nữ hòa thành một bản giao hưởng hoàn mỹ.
Mặt trời lặn mặt trăng lên, cũng không biết đã mê đắm bao lâu, hai người dường như không biết mệt mỏi, như muốn bù đắp lại tất cả những năm tháng đã qua.
Về sau, Sơ Nguyệt mới biết được một sự thật, dây chuyền sáu sao này đúng là một pháp khí hiếm có, nhưng cũng là một pháp khí cầu tình trong tay Nguyệt Lão.
Kể từ khi sáu giọt m.á.u tim hội tụ, pháp khí chứa đầy tình yêu đã hoàn thành, có thể coi như một loại đồng tâm cổ trùng.
Từ nay về sau, kiếp kiếp đời đời, nàng đều định mệnh phải gắn bó với tên này.
Bị lừa như vậy mà không hay biết, Sơ Nguyệt tức giận hóa ra một thanh đao, đuổi g.i.ế.c Thượng Yến náo loạn cả thiên cung, cuối cùng vẫn bị một nụ hôn và một câu tình tứ của Thượng Yến thu phục.
"Nguyệt Nguyệt, sao nàng biết người mà dây chuyền sáu sao muốn khóa chặt không phải là ta?"
Một câu tình tứ, khiến lòng Sơ Nguyệt dấy lên vạn cảm xúc.
Hắn là Mạnh Công định mệnh của nàng, còn nàng là Nguyệt Bà được định duyên trên đá nhân duyên của hắn, ai khóa chặt ai có sao đâu?
Năm tháng trôi qua, người đời thường nói Thượng Yến và Sơ Nguyệt ân ái mặn nồng, nhưng ai còn nhớ được, Nguyệt Lão và Mạnh Bà từng vì mọi thứ ở nhân gian, lừa một vị điện hạ nào đó của địa phủ quay như chong chóng, cũng khiến nhân duyên nhân gian rối tung lên.
Chỉ có họ tự nhớ, họ đã từng phá phách ở nhân gian, một người mai mối, một người phá hôn, nhưng họ lại là người quan trọng nhất của nhau.
Tình sâu không hối, yêu đến vĩnh hằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.