Chương 25
Nhĩ Bắc
16/12/2024
Thấy Cố Ca hấp tấp chạy ra ngoài mà chẳng để ý đến tiếng gọi của mình, Tề Nhân lại ngồi một mình trên ghế, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới bừng tỉnh nhận ra, chẳng lẽ vừa rồi mình đã bị nha đầu Cố Ca lừa nói ra những điều không nên nói rồi sao?
Cô đang bực bội, ảo não cắn môi trách tự trách thì cửa phòng bỗng mở, hai bóng người đứng ở đó – chính là Nguyễn Hàm Dực và Cố Ca. Nhìn hai người vừa nói vừa cười bước vào, rõ ràng là họ cùng nhau quay lại, chứ không phải từng người một.
Thấy vậy, Tề Nhân không kìm được mà nghĩ, chẳng lẽ nha đầu Cố Ca đã bị thu phục rồi sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Tề Nhân liền không màng đến sự hiện diện của Nguyễn Hàm Dực, trừng mắt nhìn Cố Ca một cái, trong đôi mắt đẹp kia viết rõ ràng mấy chữ “chờ về rồi tính sổ với em”.
Cố Ca lập tức nhận ra tín hiệu này, không nhịn được khẽ rùng mình, cười khổ.
Có bà mối nào xui xẻo như cô không? Ghép đôi cho hai người, còn bị một trong hai người trừng mắt nhìn giận dữ.
Trong đầu Cố Ca hiện lên hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn đang đập bàn.
Ánh mắt cầu cứu của cô rơi vào Nguyễn Hàm Dực, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cưng chiều “đây là vợ tôi, cô ấy làm gì cũng đều đáng yêu” của anh, Cố Ca lập tức đầu hàng.
Cô liếc trộm hai người bọn họ vài lần, trong lòng không ngừng than thở: Đúng là hai người này vì sắc quên bạn!
“Này, cảnh sát phải không? Có người ngược đãi chó độc thân ở đây này!”
Thật ra, về điểm này, Cố Ca đã hiểu lầm Nguyễn Hàm Dực. Vốn dĩ khi bước vào phòng, anh đã cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, đôi môi mím chặt thành một đường, sợ rằng bản thân sẽ không kiềm chế được mà đem cô gái trước mặt đi mất. Thế nhưng khi thấy Tề Nhân chẳng ngần ngại sự có mặt của mình mà trừng mắt với Cố Ca, trái tim anh không nhịn được mà nhảy lên, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ lấy lòng.
Trong lòng anh không khỏi tự nhủ, phải chăng Nhân Nhân không còn xem anh là người ngoài nữa?
Nhưng tâm trạng vui sướng của Nguyễn Ảnh đế chỉ kéo dài chưa đến một phút thì bị Cố Ca cắt ngang bởi hai tiếng ho nhẹ, kéo anh ra khỏi mộng tưởng của mình. Anh lập tức đối diện với gương mặt không mấy hài lòng của Tề Nhân, khiến anh chẳng khác nào quả cà tím bị đập dập, ngay lập tức xẹp lép.
Đồng thời, anh cũng liếc nhìn Cố Ca một cách lạnh lùng.
Cố Ca giả vờ không thấy, lại khẽ ho vài tiếng, đi đến chỗ của Tề Nhân với vẻ mặt đầy khó xử. Do dự một lúc lâu, cuối cùng cô quyết tâm nói ra thỏa thuận vừa rồi giữa mình và Nguyễn Hàm Dực: "Khụ khụ… chị Tề Nhân, em… vừa rồi em đã đồng ý với Nguyễn Ảnh Đế sẽ hợp tác với anh ấy trong buổi họp báo.”
Như thể sợ chọc giận Tề Nhân, Cố Ca nói với tốc độ cực nhanh, mang một vẻ kiên quyết như sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì sắp xảy đến.
Nghe xong những lời của Cố Ca, Tề Nhân cảm thấy như có một quả b.o.m nổ tung trong đầu, mọi thứ dường như trống rỗng, biểu tình trên mặt cô bỗng dưng cứng đờ, ngón tay nắm chặt đến mức tái nhợt. Một cơn đau âm ỉ xâm chiếm cả trái tim, khiến cô như chìm ngập trong nỗi đau đó. Cô theo phản xạ đặt tay lên n.g.ự.c mình, sau đó những gì xảy ra tiếp theo, cô dường như không nghe thấy gì nữa.
Ngay khi Cố Ca bắt đầu nói, Nguyễn Hàm Dực đã biết nha đầu này chuẩn bị ngả bài, nên ánh mắt anh lập tức chăm chú nhìn Tề Nhân. Khi thấy sắc mặt của Tề Nhân thay đổi đột ngột, tim anh không khỏi thắt lại.
Thân hình Tề Nhân hơi run rẩy, yếu đuối như một tờ giấy mỏng, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn cô bay đi.
Nguyễn Hàm Dực cũng không hiểu tại sao anh lại cảm thấy như vậy, một nỗi sợ vô cớ khiến sắc mặt anh trở nên tái nhợt.
Anh vừa khẽ nhích chân, định bước tới đỡ lấy thân hình mảnh mai ấy, thì đã nghe giọng nói thản nhiên của cô gái vang lên, "Nếu mọi người đã quyết định rồi, thì hãy nói đi, tôi cần giúp gì."
Sắc mặt nhợt nhạt, vẻ đẹp mong manh như đang ốm của Tề Nhân khiến Nguyễn Hàm Dực ngẩn người, nhưng lời cô nói ra lại khiến anh nhanh chóng tối sầm mặt.
Người phụ nữ này, sao không thể chịu thua một lần, sao không thể cúi đầu một chút?
Nói là Tề Nhân không chịu cúi đầu, nhưng chính Nguyễn Hàm Dực cũng chưa bao giờ nhượng bộ. Trong trò chơi này, chỉ là cuộc đấu của hai người cứng đầu, cố gắng đọ sức với nhau.
Nếu cô đã chẳng hề hiểu cho lòng anh, vậy cứ để thế đi. Anh nhếch môi, "Không cần đâu, chỉ cần ngày mai cô đưa nha đầu Cố Ca đến buổi họp báo là được."
Nụ cười nhẹ nhàng kia như làn gió thoảng qua, trong thoáng chốc xua tan băng giá trong lòng Tề Nhân.
Nhưng cô không thể…
Tề Nhân khẽ lắc đầu, tự gạt bỏ những ý nghĩ viển vông trong lòng, tay vẫn đặt lên ngực, ánh mắt bình thản nhìn về phía Nguyễn Hàm Dực, giọng nói mang đầy vẻ áy náy, "Xin lỗi Nguyễn Ảnh Đế, sức khỏe tôi có chút vấn đề, cần phải dưỡng sức, tôi sẽ về trước."
Trước khi Nguyễn Hàm Dực kịp phản ứng, Tề Nhân đã một tay ôm ngực, vội vàng rời khỏi phòng.
Nhìn dáng vẻ như muốn trốn chạy của cô, Nguyễn Hàm Dực không kìm được mà khẽ cau mày, trong lòng nhói lên đau đớn. Hình ảnh Tề Nhân ôm n.g.ự.c cứ lởn vởn trong đầu, khiến anh càng nhíu mày chặt hơn.
Nguyễn Hàm Dực nhìn Cố Ca với ánh mắt nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi, "Những năm qua, sức khỏe của Tề Nhân có vấn đề gì không?"
Vẫn còn chìm trong sự ngỡ ngàng vì phản ứng đột ngột của Tề Nhân, Cố Ca nhíu mắt, cố gắng nhớ lại, rồi lắc đầu, "Không có. Sức khỏe của chị Tề Nhân luôn rất tốt."
Lời vừa dứt, sắc mặt Nguyễn Hàm Dực càng trở nên trầm ngâm.
Vậy thì vừa rồi là vì anh đã làm cô giận đến mức khiến cô phản ứng như vậy sao?
Không hiểu sao, trong lòng Nguyễn Hàm Dực lại hiện lên một chút nghi ngờ sâu sắc. Năm năm quả thật là một quãng thời gian quá dài. Anh thay đổi, cô cũng thay đổi, nhưng điều duy nhất không đổi là trái tim anh vẫn chỉ đập vì cô.
*
Ở một nơi khác, sau khi rời khỏi khách sạn Kỳ Lâm, Tề Nhân ôm n.g.ự.c không ngừng thở dốc. Cô chịu đựng cơn đau âm ỉ, lái xe đến bệnh viện mà mình thường xuyên kiểm tra sức khỏe, đến gặp bác sĩ Đỗ – người luôn theo dõi tình trạng tim của cô.
Bác sĩ Đỗ vốn đang có bệnh nhân, nhưng khi thấy Tề Nhân loạng choạng bước vào, lảo đảo đi đến, tay ôm ngực, thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, anh lập tức giật mình.
May mắn là bệnh nhân hôm nay đến để tái khám, khi thấy tình trạng của Tề Nhân cũng hốt hoảng đứng dậy, giúp bác sĩ Đỗ đỡ cô nằm xuống giường bệnh. Trong lúc đó, bác sĩ Đỗ nhanh chóng quay người lấy ống nghe.
Sau khi tiến hành một loạt các biện pháp hồi sức tim phổi cho Tề Nhân, rồi cho cô uống hai viên thuốc, bác sĩ Đỗ mới thở phào nhẹ nhõm. Anh tiễn bệnh nhân khác ra ngoài, sau đó quay lại nhìn Tề Nhân đang yếu ớt nằm trên giường bệnh.
Đợi đến khi Tề Nhân uống thuốc và cảm thấy dễ chịu hơn, cô ngồi dậy từ từ, khẽ cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Đỗ nhiều.”
Bác sĩ Đỗ nghe xong, trừng mắt nhìn Tề Nhân, "Chúng ta là bạn cũng đã năm năm rồi, còn phải nói mấy lời khách sáo vậy à?"
Tề Nhân chỉ biết thè lưỡi làm bộ đáng thương, chủ yếu là để bớt phải nghe lời trách móc của anh.
Tuy nhiên, Tề Nhân không biết, kể từ ca phẫu thuật năm đó, cô chưa từng phát bệnh lần nào, nhưng hôm nay bỗng nhiên bệnh tái phát. Là một người bạn, bác sĩ Đỗ lo lắng cho cô; nhưng với tư cách là một bác sĩ, anh càng bất an nhiều hơn.
Vì vậy hôm nay, Tề Nhân đã định là không thể thoát khỏi cuộc truy vấn của anh.
“Thôi nào, nói đi, hôm nay cô đã gặp những ai?” Như thể sợ Tề Nhân kiếm cớ chống chế, bác sĩ Đỗ còn nhẹ nhàng chỉ tay vào vị trí trái tim của cô, mỉm cười nói thêm: "Đừng tìm lý do qua loa để thoái thác với tôi, trái tim này là do chính tôi thay cho cô đấy. Nó mạnh mẽ đến mức nào, tôi hiểu rõ hơn cô nhiều. Đã mấy năm nay cô không hề phát bệnh, thế mà hôm nay lại xảy ra chuyện. Nếu bảo là không có gì xảy ra, tôi tuyệt đối không tin!”
Bác sĩ Đỗ cực kỳ tự tin với y thuật của mình, cho nên mới dám tự tin nói ra những lời cam đoan này.
Ban đầu Tề Nhân định dùng một cái cớ qua loa để qua mặt bác sĩ Đỗ, nhưng còn chưa kịp nói đã bị rào trước, cô chỉ biết cúi đầu, im lặng.
Bác sĩ Đỗ không sốt ruột, chỉ thản nhiên nhìn đỉnh đầu đen của Tề Nhân.
Khoảng mười phút trôi qua, cuối cùng Tề Nhân mới khe khẽ thở dài: "Tôi gặp lại người yêu cũ. Anh ấy đã trở về.”
Bác sĩ Đỗ ban đầu sửng sốt một chút, rồi vui mừng nói: "Tôi còn đang nghĩ là ai mà khiến cô kích động đến vậy, hóa ra là người yêu cũ! Không phải cô vẫn luôn nhung nhớ về anh ta sao?”
Nói đến đây, bác sĩ Đỗ bỗng ngừng lời, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Tề Nhân, tràn đầy vẻ khinh thường: "Đừng nói với tôi là cô phát bệnh vì quá xúc động khi gặp lại người yêu cũ nhé?”
“Không phải,” Tề Nhân đá nhẹ chân mình, khẽ đáp, nhưng trong giọng nói không giấu nổi sự chua xót: "Tối qua anh ấy bị chụp lại cảnh cùng ăn uống thân mật với một nghệ sĩ của tôi, rồi ngày mai hai người còn định tổ chức họp báo, biến giả thành thật.”
Nghe xong, bác sĩ Đỗ chỉ biết lắc đầu ngao ngán, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ: "Vậy cuối cùng là vì ăn phải dấm chua của một người đàn ông sao?”
Cô đang bực bội, ảo não cắn môi trách tự trách thì cửa phòng bỗng mở, hai bóng người đứng ở đó – chính là Nguyễn Hàm Dực và Cố Ca. Nhìn hai người vừa nói vừa cười bước vào, rõ ràng là họ cùng nhau quay lại, chứ không phải từng người một.
Thấy vậy, Tề Nhân không kìm được mà nghĩ, chẳng lẽ nha đầu Cố Ca đã bị thu phục rồi sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Tề Nhân liền không màng đến sự hiện diện của Nguyễn Hàm Dực, trừng mắt nhìn Cố Ca một cái, trong đôi mắt đẹp kia viết rõ ràng mấy chữ “chờ về rồi tính sổ với em”.
Cố Ca lập tức nhận ra tín hiệu này, không nhịn được khẽ rùng mình, cười khổ.
Có bà mối nào xui xẻo như cô không? Ghép đôi cho hai người, còn bị một trong hai người trừng mắt nhìn giận dữ.
Trong đầu Cố Ca hiện lên hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn đang đập bàn.
Ánh mắt cầu cứu của cô rơi vào Nguyễn Hàm Dực, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cưng chiều “đây là vợ tôi, cô ấy làm gì cũng đều đáng yêu” của anh, Cố Ca lập tức đầu hàng.
Cô liếc trộm hai người bọn họ vài lần, trong lòng không ngừng than thở: Đúng là hai người này vì sắc quên bạn!
“Này, cảnh sát phải không? Có người ngược đãi chó độc thân ở đây này!”
Thật ra, về điểm này, Cố Ca đã hiểu lầm Nguyễn Hàm Dực. Vốn dĩ khi bước vào phòng, anh đã cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, đôi môi mím chặt thành một đường, sợ rằng bản thân sẽ không kiềm chế được mà đem cô gái trước mặt đi mất. Thế nhưng khi thấy Tề Nhân chẳng ngần ngại sự có mặt của mình mà trừng mắt với Cố Ca, trái tim anh không nhịn được mà nhảy lên, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ lấy lòng.
Trong lòng anh không khỏi tự nhủ, phải chăng Nhân Nhân không còn xem anh là người ngoài nữa?
Nhưng tâm trạng vui sướng của Nguyễn Ảnh đế chỉ kéo dài chưa đến một phút thì bị Cố Ca cắt ngang bởi hai tiếng ho nhẹ, kéo anh ra khỏi mộng tưởng của mình. Anh lập tức đối diện với gương mặt không mấy hài lòng của Tề Nhân, khiến anh chẳng khác nào quả cà tím bị đập dập, ngay lập tức xẹp lép.
Đồng thời, anh cũng liếc nhìn Cố Ca một cách lạnh lùng.
Cố Ca giả vờ không thấy, lại khẽ ho vài tiếng, đi đến chỗ của Tề Nhân với vẻ mặt đầy khó xử. Do dự một lúc lâu, cuối cùng cô quyết tâm nói ra thỏa thuận vừa rồi giữa mình và Nguyễn Hàm Dực: "Khụ khụ… chị Tề Nhân, em… vừa rồi em đã đồng ý với Nguyễn Ảnh Đế sẽ hợp tác với anh ấy trong buổi họp báo.”
Như thể sợ chọc giận Tề Nhân, Cố Ca nói với tốc độ cực nhanh, mang một vẻ kiên quyết như sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì sắp xảy đến.
Nghe xong những lời của Cố Ca, Tề Nhân cảm thấy như có một quả b.o.m nổ tung trong đầu, mọi thứ dường như trống rỗng, biểu tình trên mặt cô bỗng dưng cứng đờ, ngón tay nắm chặt đến mức tái nhợt. Một cơn đau âm ỉ xâm chiếm cả trái tim, khiến cô như chìm ngập trong nỗi đau đó. Cô theo phản xạ đặt tay lên n.g.ự.c mình, sau đó những gì xảy ra tiếp theo, cô dường như không nghe thấy gì nữa.
Ngay khi Cố Ca bắt đầu nói, Nguyễn Hàm Dực đã biết nha đầu này chuẩn bị ngả bài, nên ánh mắt anh lập tức chăm chú nhìn Tề Nhân. Khi thấy sắc mặt của Tề Nhân thay đổi đột ngột, tim anh không khỏi thắt lại.
Thân hình Tề Nhân hơi run rẩy, yếu đuối như một tờ giấy mỏng, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn cô bay đi.
Nguyễn Hàm Dực cũng không hiểu tại sao anh lại cảm thấy như vậy, một nỗi sợ vô cớ khiến sắc mặt anh trở nên tái nhợt.
Anh vừa khẽ nhích chân, định bước tới đỡ lấy thân hình mảnh mai ấy, thì đã nghe giọng nói thản nhiên của cô gái vang lên, "Nếu mọi người đã quyết định rồi, thì hãy nói đi, tôi cần giúp gì."
Sắc mặt nhợt nhạt, vẻ đẹp mong manh như đang ốm của Tề Nhân khiến Nguyễn Hàm Dực ngẩn người, nhưng lời cô nói ra lại khiến anh nhanh chóng tối sầm mặt.
Người phụ nữ này, sao không thể chịu thua một lần, sao không thể cúi đầu một chút?
Nói là Tề Nhân không chịu cúi đầu, nhưng chính Nguyễn Hàm Dực cũng chưa bao giờ nhượng bộ. Trong trò chơi này, chỉ là cuộc đấu của hai người cứng đầu, cố gắng đọ sức với nhau.
Nếu cô đã chẳng hề hiểu cho lòng anh, vậy cứ để thế đi. Anh nhếch môi, "Không cần đâu, chỉ cần ngày mai cô đưa nha đầu Cố Ca đến buổi họp báo là được."
Nụ cười nhẹ nhàng kia như làn gió thoảng qua, trong thoáng chốc xua tan băng giá trong lòng Tề Nhân.
Nhưng cô không thể…
Tề Nhân khẽ lắc đầu, tự gạt bỏ những ý nghĩ viển vông trong lòng, tay vẫn đặt lên ngực, ánh mắt bình thản nhìn về phía Nguyễn Hàm Dực, giọng nói mang đầy vẻ áy náy, "Xin lỗi Nguyễn Ảnh Đế, sức khỏe tôi có chút vấn đề, cần phải dưỡng sức, tôi sẽ về trước."
Trước khi Nguyễn Hàm Dực kịp phản ứng, Tề Nhân đã một tay ôm ngực, vội vàng rời khỏi phòng.
Nhìn dáng vẻ như muốn trốn chạy của cô, Nguyễn Hàm Dực không kìm được mà khẽ cau mày, trong lòng nhói lên đau đớn. Hình ảnh Tề Nhân ôm n.g.ự.c cứ lởn vởn trong đầu, khiến anh càng nhíu mày chặt hơn.
Nguyễn Hàm Dực nhìn Cố Ca với ánh mắt nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi, "Những năm qua, sức khỏe của Tề Nhân có vấn đề gì không?"
Vẫn còn chìm trong sự ngỡ ngàng vì phản ứng đột ngột của Tề Nhân, Cố Ca nhíu mắt, cố gắng nhớ lại, rồi lắc đầu, "Không có. Sức khỏe của chị Tề Nhân luôn rất tốt."
Lời vừa dứt, sắc mặt Nguyễn Hàm Dực càng trở nên trầm ngâm.
Vậy thì vừa rồi là vì anh đã làm cô giận đến mức khiến cô phản ứng như vậy sao?
Không hiểu sao, trong lòng Nguyễn Hàm Dực lại hiện lên một chút nghi ngờ sâu sắc. Năm năm quả thật là một quãng thời gian quá dài. Anh thay đổi, cô cũng thay đổi, nhưng điều duy nhất không đổi là trái tim anh vẫn chỉ đập vì cô.
*
Ở một nơi khác, sau khi rời khỏi khách sạn Kỳ Lâm, Tề Nhân ôm n.g.ự.c không ngừng thở dốc. Cô chịu đựng cơn đau âm ỉ, lái xe đến bệnh viện mà mình thường xuyên kiểm tra sức khỏe, đến gặp bác sĩ Đỗ – người luôn theo dõi tình trạng tim của cô.
Bác sĩ Đỗ vốn đang có bệnh nhân, nhưng khi thấy Tề Nhân loạng choạng bước vào, lảo đảo đi đến, tay ôm ngực, thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, anh lập tức giật mình.
May mắn là bệnh nhân hôm nay đến để tái khám, khi thấy tình trạng của Tề Nhân cũng hốt hoảng đứng dậy, giúp bác sĩ Đỗ đỡ cô nằm xuống giường bệnh. Trong lúc đó, bác sĩ Đỗ nhanh chóng quay người lấy ống nghe.
Sau khi tiến hành một loạt các biện pháp hồi sức tim phổi cho Tề Nhân, rồi cho cô uống hai viên thuốc, bác sĩ Đỗ mới thở phào nhẹ nhõm. Anh tiễn bệnh nhân khác ra ngoài, sau đó quay lại nhìn Tề Nhân đang yếu ớt nằm trên giường bệnh.
Đợi đến khi Tề Nhân uống thuốc và cảm thấy dễ chịu hơn, cô ngồi dậy từ từ, khẽ cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Đỗ nhiều.”
Bác sĩ Đỗ nghe xong, trừng mắt nhìn Tề Nhân, "Chúng ta là bạn cũng đã năm năm rồi, còn phải nói mấy lời khách sáo vậy à?"
Tề Nhân chỉ biết thè lưỡi làm bộ đáng thương, chủ yếu là để bớt phải nghe lời trách móc của anh.
Tuy nhiên, Tề Nhân không biết, kể từ ca phẫu thuật năm đó, cô chưa từng phát bệnh lần nào, nhưng hôm nay bỗng nhiên bệnh tái phát. Là một người bạn, bác sĩ Đỗ lo lắng cho cô; nhưng với tư cách là một bác sĩ, anh càng bất an nhiều hơn.
Vì vậy hôm nay, Tề Nhân đã định là không thể thoát khỏi cuộc truy vấn của anh.
“Thôi nào, nói đi, hôm nay cô đã gặp những ai?” Như thể sợ Tề Nhân kiếm cớ chống chế, bác sĩ Đỗ còn nhẹ nhàng chỉ tay vào vị trí trái tim của cô, mỉm cười nói thêm: "Đừng tìm lý do qua loa để thoái thác với tôi, trái tim này là do chính tôi thay cho cô đấy. Nó mạnh mẽ đến mức nào, tôi hiểu rõ hơn cô nhiều. Đã mấy năm nay cô không hề phát bệnh, thế mà hôm nay lại xảy ra chuyện. Nếu bảo là không có gì xảy ra, tôi tuyệt đối không tin!”
Bác sĩ Đỗ cực kỳ tự tin với y thuật của mình, cho nên mới dám tự tin nói ra những lời cam đoan này.
Ban đầu Tề Nhân định dùng một cái cớ qua loa để qua mặt bác sĩ Đỗ, nhưng còn chưa kịp nói đã bị rào trước, cô chỉ biết cúi đầu, im lặng.
Bác sĩ Đỗ không sốt ruột, chỉ thản nhiên nhìn đỉnh đầu đen của Tề Nhân.
Khoảng mười phút trôi qua, cuối cùng Tề Nhân mới khe khẽ thở dài: "Tôi gặp lại người yêu cũ. Anh ấy đã trở về.”
Bác sĩ Đỗ ban đầu sửng sốt một chút, rồi vui mừng nói: "Tôi còn đang nghĩ là ai mà khiến cô kích động đến vậy, hóa ra là người yêu cũ! Không phải cô vẫn luôn nhung nhớ về anh ta sao?”
Nói đến đây, bác sĩ Đỗ bỗng ngừng lời, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Tề Nhân, tràn đầy vẻ khinh thường: "Đừng nói với tôi là cô phát bệnh vì quá xúc động khi gặp lại người yêu cũ nhé?”
“Không phải,” Tề Nhân đá nhẹ chân mình, khẽ đáp, nhưng trong giọng nói không giấu nổi sự chua xót: "Tối qua anh ấy bị chụp lại cảnh cùng ăn uống thân mật với một nghệ sĩ của tôi, rồi ngày mai hai người còn định tổ chức họp báo, biến giả thành thật.”
Nghe xong, bác sĩ Đỗ chỉ biết lắc đầu ngao ngán, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ: "Vậy cuối cùng là vì ăn phải dấm chua của một người đàn ông sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.