Chương 47
Nhĩ Bắc
16/12/2024
Tịch An Cẩn và Hàn Tình nhìn cảnh tượng trước mắt, cả hai đều đưa mắt nhìn nhau.
Sau một lúc lâu phản ứng, Hàn Tình không nhịn được đưa tay chọc vào eo Tịch An Cẩn bên cạnh, thì thầm: "Học trưởng, đây không phải là trò chơi anh thiết kế sao? Làm sao bây giờ?"
Tịch An Cẩn ngây thơ xoa xoa mũi, ánh mắt có chút vô tội, giơ tay: "Trò chơi này là anh làm chung với người khác, họ làm một phần, anh làm một phần, làm sao anh biết được đây là thiết lập gì."
Nói đến đây, Tịch An Cẩn cảm thấy mình thật sự như người câm ăn hoàng liên, nếu toàn bộ kịch bản do một mình anh thiết kế, có lẽ anh đã c.h.ế.t vì mệt mỏi rồi.
Về phó bản Đằng Xà này, anh biết rõ. Dù sao anh cũng là một trong những đối tác, quy định của công ty họ là khi tạo ra một phó bản, sẽ trình diễn cho toàn công ty xem. Tất nhiên đó chỉ là trình diễn thôi, tình hình cụ thể thế nào chỉ có nhân viên trong bộ phận mới biết.
Vừa dứt lời, Tịch An Cẩn đã nhận được một cái trợn mắt từ Hàn Tình.
Ồ, tiểu bạch thỏ này, lúc này lại mạnh mẽ thế, hoàn toàn không thấy chút khiêm tốn như những năm ở trường trước kia. Nhưng phải công nhận, bộ dạng bây giờ quả thật tốt hơn nhiều so với lúc trước, còn có chút quyến rũ nữa chứ!
"Vậy chúng ta phải làm sao?" - Giọng Hàn Tình mang đầy vẻ âu lo.
Tịch An Cẩn không cần suy nghĩ đã đưa tay nhấn vào chữ "Đồng ý" phía trên, đồng thời nghiêng đầu an ủi cô gái bên cạnh: "Đã đến nước này thì đành chấp nhận thôi, đã ở nơi này rồi, điều duy nhất có thể làm là tiến về phía trước."
Hàn Tình lập tức trợn tròn mắt, chỉ kịp thốt lên một tiếng "Ơ" đầy nghi hoặc, chưa kịp trách móc sự bất cẩn của Tịch An Cẩn, trước mắt đã xuất hiện một đường hầm thời không sâu thẳm.
Hàn Tình không kịp phản ứng chỉ kịp chớp mắt bối rối, cả người đã bị Tịch An Cẩn kéo vào đường hầm thời không đó.
Sau đó, dưới chân bỗng mọc lên một đóa hoa sen, đưa hai người họ nhanh chóng tiến về phía sâu nhất của đường hầm.
Bên tai là tiếng gió rít qua, Hàn Tình cảm thấy cả người mất hết cảm giác trọng lực, gần như theo bản năng nhắm chặt mắt, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo Tịch An Cẩn.
Tịch An Cẩn nhận ra động tác nhỏ này của Hàn Tình, khóe môi chợt cong lên, một cánh tay tự nhiên vòng qua ôm lấy eo Hàn Tình, kéo cả người cô vào lòng mình.
Dáng người nhỏ nhắn ấy, nhìn từ xa như khảm vào lòng ai đó, tựa hồ sinh ra là để dành cho người ấy vậy.
Không biết bay theo đóa sen trắng bao lâu, cuối cùng tốc độ của họ cũng dần chậm lại, rồi dừng hẳn.
Nhưng Hàn Tình vẫn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, đôi mắt vẫn nhắm chặt, tay nắm vạt áo Tịch An Cẩn cũng không có ý định buông ra.
Tịch An Cẩn không khỏi thấy buồn cười, cô bé này giờ mới biết sợ.
"Ngoan, đến rồi." - Tịch An Cẩn cúi người ghé vào tai Hàn Tình thì thầm.
Giọng nói trong trẻo trầm ổn ấy, như phím đàn rơi xuống trái tim, hơi thở ấm áp phả vào, khiến tai Hàn Tình đỏ bừng một mảng lớn, hai má cũng gần như đỏ hết.
Cô đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt chứa đầy vẻ ngượng ngùng.
Mỹ nhân quay đầu nhìn lại, có lẽ chính là dáng vẻ này.
Một tiếng cười khẽ lại chui vào tai Hàn Tình, lúc này cô mới phát hiện tư thế của mình với Tịch An Cẩn thân mật đến mức nào, và hành động của mình khiến người ta khó xử thế nào.
Cô lập tức luống cuống vội vàng buông đôi tay phạm tội xuống.
Thật là xấu hổ c.h.ế.t mất!
Nhưng vừa buông ra, Hàn Tình lại càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Eo mình hình như đang có một đôi tay lớn nóng bỏng?
Cúi đầu nhìn, là của Tịch An Cẩn.
Lý trí trong khoảnh khắc này bị nổ tung thành mây khói!
Trời ơi!
Hàn Tình nhíu chặt mày, không biết phải mở lời thế nào để khiến động tác của hai người trở nên bình thường hơn.
Nhìn vẻ mặt thú vị của cô bé trong lòng, Tịch An Cẩn không nhịn được lại khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Đã đến nước này rồi, cũng không cần gò bó thế."
Gò bó cái mẹ!
Học trưởng, anh đang nói gì vậy, sao lại bảo đã đến nước này rồi, chúng ta trong sạch mà!
Mặc dù em có lòng lang dạ sói!
Nhưng anh không thể bôi nhọ sự trong trắng của em thế này!
Hàn Tình chớp mắt, rồi ngẩng đầu nhìn Tịch An Cẩn rất nghiêm túc, rất đúng mực nói: "Học trưởng, tư thế của chúng ta thế này có hơi không phù hợp quá không? Hơn nữa chúng ta trước đây đâu có đến mức đó!"
Hàn Tình nói rất nghiêm chỉnh, không nhận ra vẻ mặt Tịch An Cẩn có chút đông cứng, nụ cười ý vị ở khóe môi cũng cứng đờ.
Tịch An Cẩn trong sạch phát hiện ra mạch suy nghĩ của mình và cô bé Hàn Tình này có vẻ không cùng tần số?
Đã đến mức bị kẹt ở đây rồi, có gì sai đâu!
Cẩn thận ngẫm lại lời Hàn Tình, Tịch An Cẩn dường như đã hiểu tại sao cô bé lại phẫn nộ như vậy.
Anh lúng túng thu tay về, rời khỏi vòng eo mảnh khảnh rất vừa tay kia, trong thâm tâm Tịch An Cẩn không khỏi dâng lên cảm giác không nỡ.
Sau khi bàn tay lớn tự nhiên buông xuống bên người, anh nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, phía trước không biết còn có những thử trách nào đang đợi chúng ta."
Tịch An Cẩn chuyển đề tài nhanh quá, nhanh như gió xoáy, nhanh đến mức Hàn Tình chưa kịp phản ứng. Nghĩ lại thì đúng là thế thật, Hàn Tình lập tức quên sạch tiểu xảo này, lại nở nụ cười tự nhiên, ánh mắt háo hức nhìn Tịch An Cẩn.
"Vậy... vậy học trưởng, chúng ta mau đi thôi!"
Tịch An Cẩn dám đảm bảo, anh thực sự nhìn thấy vẻ ranh mãnh trong đáy mắt cô bé này, không khỏi lắc đầu, con cáo nhỏ này!
"Được." - Tịch An Cẩn đáp một tiếng, rồi bước những bước dài về phía khung cảnh dần hiện ra trước mắt.
Hàn Tình vội vàng theo kịp bước chân Tịch An Cẩn.
Có lẽ nhận ra bước chân mình quá nhanh, sợ Hàn Tình đuổi theo quá mệt, Tịch An Cẩn không khỏi chậm lại. Rất nhanh, hai người đã giữ được nhịp bước giống nhau.
Không biết đi được bao lâu, con đường vô tận trước mặt hai người cuối cùng xuất hiện một bức tường thành nổi bật, sừng sững đứng đó, rất có khí thế.
Hai người đi đến khô cả miệng, liếc nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên một tia sáng, không khỏi tăng nhanh bước chân.
Nhưng khi Hàn Tình và Tịch An Cẩn sắp đến gần tường thành, một cảnh tượng không thể tin được đã xảy ra.
Chỉ thấy trước tường thành vốn trống trải, đột nhiên hiện ra hai chiến trường, một đỏ một đen, vô cùng nổi bật.
Ngay cả trên tường thành uy nghiêm mà hai người nhìn thấy trước đó cũng xuất hiện những trận đánh dữ dội, khắp nơi đều tỏa ra không khí hoang tàn. Sau trận chiến, tất cả vẻ uy nghiêm trước mắt đều đã biến mất không còn dấu vết.
Hàn Tình và Tịch An Cẩn không khỏi dừng bước, không dám tiến thêm nửa bước đến nơi chiến sự dữ dội như vậy.
"Học... học trưởng... " -Hàn Tình không khỏi có chút hoảng loạn.
Sống trong thời đại hạnh phúc bình yên, họ làm sao từng trải qua thời đại chiến hỏa như thế này, hơn nữa nhìn dáng vẻ hai bên chiến trường, rõ ràng là hai trận doanh của hai quốc gia khác nhau, một hình ảnh thu nhỏ thực sự của thời cổ đại.
Hàn Tình cảm thấy cuộc phiêu lưu lớn nhất đời mình chính là ở trước mắt, và còn là loại khó quên suốt đời.
Tịch An Cẩn cũng chưa từng gặp tình huống như thế này, nhưng nhiệt huyết nam nhi trong xương cốt lại khích lệ anh nhìn chăm chăm vào cảnh tượng trước mắt không chớp mắt, niềm vui và lòng dũng cảm trong đôi mắt không thể che giấu được.
Đúng lúc hai người đang chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình, thì không biết từ lúc nào, họ đã bị 2 binh lính mặc áo đỏ tiếp cận, nhanh chóng vặn một cánh tay ra sau lưng, lúc này toàn bộ suy nghĩ của hai người mới trở về.
"Ưm cứu với!" - Hàn Tình sợ hãi, gần như theo bản năng hét lên, nhưng vừa mở miệng, miệng đã bị nhét vào một miếng vải, lập tức chỉ còn lại tiếng ư ử.
Nhìn Hàn Tình bị đối xử như vậy, môi Tịch An Cẩn lập tức mím chặt, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Hàn Tình, gửi cho cô một ánh mắt bình tĩnh, không ngừng an ủi trái tim có chút hoang mang của cô.
Có lẽ ánh mắt an ủi của Tịch An Cẩn có tác dụng, hoặc là Hàn Tình đã tự nghĩ thông, không còn ư ử nữa, đôi mắt mở to, không ngừng quan sát xung quanh.
Hai người lính có thân hình cường tráng, rất nhanh đã đưa Tịch An Cẩn và Hàn Tình vào một căn lều tạm được dựng lên, thái độ cứng rắn ép cả hai quỳ xuống đất.
Sau khi làm xong những việc vụn vặt này, hai binh lính cũng trực tiếp quỳ xuống sàn.
"Khởi bẩm tướng quân, tiểu nhân tuần tra doanh trại thấy hai người kỳ quái này ở bên ngoài đi lại, ánh mắt có chút không đúng, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì, có lẽ hai người này là gián điệp do địch phái đến!"
Người được gọi là tướng quân kia chắp tay đứng, nghe xong vẫn quay lưng về phía họ, không xoay người lại.
Nhưng trong lòng Hàn Tình đã bắt đầu chửi thề rồi!
Mẹ nó, bị hút vào thế giới game đã đủ bi thảm rồi, tại sao còn phải cho cô một màn này!
Đúng là tuyệt vọng mà!
Tâm trạng Hàn Tình trong khoảnh khắc này hoàn toàn bùng nổ, lập tức lại bắt đầu ư ử.
Sau một lúc lâu phản ứng, Hàn Tình không nhịn được đưa tay chọc vào eo Tịch An Cẩn bên cạnh, thì thầm: "Học trưởng, đây không phải là trò chơi anh thiết kế sao? Làm sao bây giờ?"
Tịch An Cẩn ngây thơ xoa xoa mũi, ánh mắt có chút vô tội, giơ tay: "Trò chơi này là anh làm chung với người khác, họ làm một phần, anh làm một phần, làm sao anh biết được đây là thiết lập gì."
Nói đến đây, Tịch An Cẩn cảm thấy mình thật sự như người câm ăn hoàng liên, nếu toàn bộ kịch bản do một mình anh thiết kế, có lẽ anh đã c.h.ế.t vì mệt mỏi rồi.
Về phó bản Đằng Xà này, anh biết rõ. Dù sao anh cũng là một trong những đối tác, quy định của công ty họ là khi tạo ra một phó bản, sẽ trình diễn cho toàn công ty xem. Tất nhiên đó chỉ là trình diễn thôi, tình hình cụ thể thế nào chỉ có nhân viên trong bộ phận mới biết.
Vừa dứt lời, Tịch An Cẩn đã nhận được một cái trợn mắt từ Hàn Tình.
Ồ, tiểu bạch thỏ này, lúc này lại mạnh mẽ thế, hoàn toàn không thấy chút khiêm tốn như những năm ở trường trước kia. Nhưng phải công nhận, bộ dạng bây giờ quả thật tốt hơn nhiều so với lúc trước, còn có chút quyến rũ nữa chứ!
"Vậy chúng ta phải làm sao?" - Giọng Hàn Tình mang đầy vẻ âu lo.
Tịch An Cẩn không cần suy nghĩ đã đưa tay nhấn vào chữ "Đồng ý" phía trên, đồng thời nghiêng đầu an ủi cô gái bên cạnh: "Đã đến nước này thì đành chấp nhận thôi, đã ở nơi này rồi, điều duy nhất có thể làm là tiến về phía trước."
Hàn Tình lập tức trợn tròn mắt, chỉ kịp thốt lên một tiếng "Ơ" đầy nghi hoặc, chưa kịp trách móc sự bất cẩn của Tịch An Cẩn, trước mắt đã xuất hiện một đường hầm thời không sâu thẳm.
Hàn Tình không kịp phản ứng chỉ kịp chớp mắt bối rối, cả người đã bị Tịch An Cẩn kéo vào đường hầm thời không đó.
Sau đó, dưới chân bỗng mọc lên một đóa hoa sen, đưa hai người họ nhanh chóng tiến về phía sâu nhất của đường hầm.
Bên tai là tiếng gió rít qua, Hàn Tình cảm thấy cả người mất hết cảm giác trọng lực, gần như theo bản năng nhắm chặt mắt, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo Tịch An Cẩn.
Tịch An Cẩn nhận ra động tác nhỏ này của Hàn Tình, khóe môi chợt cong lên, một cánh tay tự nhiên vòng qua ôm lấy eo Hàn Tình, kéo cả người cô vào lòng mình.
Dáng người nhỏ nhắn ấy, nhìn từ xa như khảm vào lòng ai đó, tựa hồ sinh ra là để dành cho người ấy vậy.
Không biết bay theo đóa sen trắng bao lâu, cuối cùng tốc độ của họ cũng dần chậm lại, rồi dừng hẳn.
Nhưng Hàn Tình vẫn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, đôi mắt vẫn nhắm chặt, tay nắm vạt áo Tịch An Cẩn cũng không có ý định buông ra.
Tịch An Cẩn không khỏi thấy buồn cười, cô bé này giờ mới biết sợ.
"Ngoan, đến rồi." - Tịch An Cẩn cúi người ghé vào tai Hàn Tình thì thầm.
Giọng nói trong trẻo trầm ổn ấy, như phím đàn rơi xuống trái tim, hơi thở ấm áp phả vào, khiến tai Hàn Tình đỏ bừng một mảng lớn, hai má cũng gần như đỏ hết.
Cô đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt chứa đầy vẻ ngượng ngùng.
Mỹ nhân quay đầu nhìn lại, có lẽ chính là dáng vẻ này.
Một tiếng cười khẽ lại chui vào tai Hàn Tình, lúc này cô mới phát hiện tư thế của mình với Tịch An Cẩn thân mật đến mức nào, và hành động của mình khiến người ta khó xử thế nào.
Cô lập tức luống cuống vội vàng buông đôi tay phạm tội xuống.
Thật là xấu hổ c.h.ế.t mất!
Nhưng vừa buông ra, Hàn Tình lại càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Eo mình hình như đang có một đôi tay lớn nóng bỏng?
Cúi đầu nhìn, là của Tịch An Cẩn.
Lý trí trong khoảnh khắc này bị nổ tung thành mây khói!
Trời ơi!
Hàn Tình nhíu chặt mày, không biết phải mở lời thế nào để khiến động tác của hai người trở nên bình thường hơn.
Nhìn vẻ mặt thú vị của cô bé trong lòng, Tịch An Cẩn không nhịn được lại khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Đã đến nước này rồi, cũng không cần gò bó thế."
Gò bó cái mẹ!
Học trưởng, anh đang nói gì vậy, sao lại bảo đã đến nước này rồi, chúng ta trong sạch mà!
Mặc dù em có lòng lang dạ sói!
Nhưng anh không thể bôi nhọ sự trong trắng của em thế này!
Hàn Tình chớp mắt, rồi ngẩng đầu nhìn Tịch An Cẩn rất nghiêm túc, rất đúng mực nói: "Học trưởng, tư thế của chúng ta thế này có hơi không phù hợp quá không? Hơn nữa chúng ta trước đây đâu có đến mức đó!"
Hàn Tình nói rất nghiêm chỉnh, không nhận ra vẻ mặt Tịch An Cẩn có chút đông cứng, nụ cười ý vị ở khóe môi cũng cứng đờ.
Tịch An Cẩn trong sạch phát hiện ra mạch suy nghĩ của mình và cô bé Hàn Tình này có vẻ không cùng tần số?
Đã đến mức bị kẹt ở đây rồi, có gì sai đâu!
Cẩn thận ngẫm lại lời Hàn Tình, Tịch An Cẩn dường như đã hiểu tại sao cô bé lại phẫn nộ như vậy.
Anh lúng túng thu tay về, rời khỏi vòng eo mảnh khảnh rất vừa tay kia, trong thâm tâm Tịch An Cẩn không khỏi dâng lên cảm giác không nỡ.
Sau khi bàn tay lớn tự nhiên buông xuống bên người, anh nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, phía trước không biết còn có những thử trách nào đang đợi chúng ta."
Tịch An Cẩn chuyển đề tài nhanh quá, nhanh như gió xoáy, nhanh đến mức Hàn Tình chưa kịp phản ứng. Nghĩ lại thì đúng là thế thật, Hàn Tình lập tức quên sạch tiểu xảo này, lại nở nụ cười tự nhiên, ánh mắt háo hức nhìn Tịch An Cẩn.
"Vậy... vậy học trưởng, chúng ta mau đi thôi!"
Tịch An Cẩn dám đảm bảo, anh thực sự nhìn thấy vẻ ranh mãnh trong đáy mắt cô bé này, không khỏi lắc đầu, con cáo nhỏ này!
"Được." - Tịch An Cẩn đáp một tiếng, rồi bước những bước dài về phía khung cảnh dần hiện ra trước mắt.
Hàn Tình vội vàng theo kịp bước chân Tịch An Cẩn.
Có lẽ nhận ra bước chân mình quá nhanh, sợ Hàn Tình đuổi theo quá mệt, Tịch An Cẩn không khỏi chậm lại. Rất nhanh, hai người đã giữ được nhịp bước giống nhau.
Không biết đi được bao lâu, con đường vô tận trước mặt hai người cuối cùng xuất hiện một bức tường thành nổi bật, sừng sững đứng đó, rất có khí thế.
Hai người đi đến khô cả miệng, liếc nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên một tia sáng, không khỏi tăng nhanh bước chân.
Nhưng khi Hàn Tình và Tịch An Cẩn sắp đến gần tường thành, một cảnh tượng không thể tin được đã xảy ra.
Chỉ thấy trước tường thành vốn trống trải, đột nhiên hiện ra hai chiến trường, một đỏ một đen, vô cùng nổi bật.
Ngay cả trên tường thành uy nghiêm mà hai người nhìn thấy trước đó cũng xuất hiện những trận đánh dữ dội, khắp nơi đều tỏa ra không khí hoang tàn. Sau trận chiến, tất cả vẻ uy nghiêm trước mắt đều đã biến mất không còn dấu vết.
Hàn Tình và Tịch An Cẩn không khỏi dừng bước, không dám tiến thêm nửa bước đến nơi chiến sự dữ dội như vậy.
"Học... học trưởng... " -Hàn Tình không khỏi có chút hoảng loạn.
Sống trong thời đại hạnh phúc bình yên, họ làm sao từng trải qua thời đại chiến hỏa như thế này, hơn nữa nhìn dáng vẻ hai bên chiến trường, rõ ràng là hai trận doanh của hai quốc gia khác nhau, một hình ảnh thu nhỏ thực sự của thời cổ đại.
Hàn Tình cảm thấy cuộc phiêu lưu lớn nhất đời mình chính là ở trước mắt, và còn là loại khó quên suốt đời.
Tịch An Cẩn cũng chưa từng gặp tình huống như thế này, nhưng nhiệt huyết nam nhi trong xương cốt lại khích lệ anh nhìn chăm chăm vào cảnh tượng trước mắt không chớp mắt, niềm vui và lòng dũng cảm trong đôi mắt không thể che giấu được.
Đúng lúc hai người đang chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình, thì không biết từ lúc nào, họ đã bị 2 binh lính mặc áo đỏ tiếp cận, nhanh chóng vặn một cánh tay ra sau lưng, lúc này toàn bộ suy nghĩ của hai người mới trở về.
"Ưm cứu với!" - Hàn Tình sợ hãi, gần như theo bản năng hét lên, nhưng vừa mở miệng, miệng đã bị nhét vào một miếng vải, lập tức chỉ còn lại tiếng ư ử.
Nhìn Hàn Tình bị đối xử như vậy, môi Tịch An Cẩn lập tức mím chặt, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Hàn Tình, gửi cho cô một ánh mắt bình tĩnh, không ngừng an ủi trái tim có chút hoang mang của cô.
Có lẽ ánh mắt an ủi của Tịch An Cẩn có tác dụng, hoặc là Hàn Tình đã tự nghĩ thông, không còn ư ử nữa, đôi mắt mở to, không ngừng quan sát xung quanh.
Hai người lính có thân hình cường tráng, rất nhanh đã đưa Tịch An Cẩn và Hàn Tình vào một căn lều tạm được dựng lên, thái độ cứng rắn ép cả hai quỳ xuống đất.
Sau khi làm xong những việc vụn vặt này, hai binh lính cũng trực tiếp quỳ xuống sàn.
"Khởi bẩm tướng quân, tiểu nhân tuần tra doanh trại thấy hai người kỳ quái này ở bên ngoài đi lại, ánh mắt có chút không đúng, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì, có lẽ hai người này là gián điệp do địch phái đến!"
Người được gọi là tướng quân kia chắp tay đứng, nghe xong vẫn quay lưng về phía họ, không xoay người lại.
Nhưng trong lòng Hàn Tình đã bắt đầu chửi thề rồi!
Mẹ nó, bị hút vào thế giới game đã đủ bi thảm rồi, tại sao còn phải cho cô một màn này!
Đúng là tuyệt vọng mà!
Tâm trạng Hàn Tình trong khoảnh khắc này hoàn toàn bùng nổ, lập tức lại bắt đầu ư ử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.