Chương 49
Nhĩ Bắc
16/12/2024
Nhìn vẻ mặt ngây ngô và tâm trạng đã dịu lại của Hàn Tình, Sơ Nguyệt không khỏi nhướng mày, có vẻ như phương pháp không cần cũ nay mới, miễn là hiệu quả là được.
Một tay Sơ Nguyệt vẫn không ngừng bấm máy quay, tay kia thì che mắt, nhưng lại len lén hé một kẽ nhỏ để nhìn trộm.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Sơ Nguyệt bắt đầu cảm thấy cảnh "ngược cẩu" này hơi quá đáng.
Cô không nhịn được ho khan hai tiếng, ý nói, hai người các cô các cậu cũng đủ rồi đấy.
Tịch An Cẩn lúc này mới có vẻ lưu luyến buông Hàn Tình ra, khóe môi hơi nhếch lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Hàn Tình lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đưa tay che môi, đôi mắt như nước long lanh tố cáo hành động của Tịch An Cẩn.
Người ngoài cuộc như Sơ Nguyệt cảm thấy bị đánh sấp mặt một vạn lần!
"Khụ khụ, giờ hôn cũng đủ rồi, chúng ta nên bàn chuyện chính chứ?" - Sơ Nguyệt lén lút tắt thiết bị quay phim đi, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc.
Nhắc đến chủ đề này, sắc mặt Hàn Tình đột nhiên thay đổi, vẫn là vẻ do dự và sợ hãi ấy, cũng chẳng còn tâm trí để ý đến sự ngượng ngùng của mình nữa. Cô đưa tay đẩy đẩy bóng dáng Tịch An Cẩn: "Học... học trưởng, các người mau đi đi! Đừng để bị liên lụy bởi kẻ xui xẻo như em!"
"Đồ ngốc." - Tịch An Cẩn không như tưởng tượng là buông người Hàn Tình ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, đưa tay vuốt ve đầu Hàn Tình, giọng nói mang theo chút mê hoặc: "Chúng ta đã vào được đây, đó chính là duyên phận mà ông trời ban cho. Vậy nên chúng ta phải đoàn kết với nhau, em phải tin tưởng, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này!"
Nhưng nào ngờ, sau khi nghe câu nói này, Hàn Tình vẫn không ngừng đẩy người Tịch An Cẩn ra, trong đôi mắt tràn đầy sự chối từ.
Sơ Nguyệt không khỏi đau đầu, sao cô bé này lại cứng đầu đến thế nhỉ!
Cô thong thả cất tiếng nói: "Tôi tự mình đến đây."
Vừa dứt lời, Hàn Tình bỗng khựng lại, nằm trong lòng Tịch An Cẩn suy nghĩ một lúc, mới ủ rũ nói: "Chị ơi, chị đừng nói lời hay để dỗ em nữa, em biết bản thân mình nặng nhẹ thế nào mà, vốn dĩ chị cũng không cần phải bị liên lụy bởi em."
Thấy Hàn Tình nói chuyện càng lúc càng tiêu cực, càng lúc càng vô lý, Sơ Nguyệt liền mặt đen ngắt ngắt lời Hàn Tình, nghiêm chỉnh nhấn mạnh lại một lần nữa: "Tôi tự mình đến đây."
Lúc này, không chỉ Hàn Tình nghi hoặc, mà ngay cả Tịch An Cẩn cũng có chút không thể tin được cảnh tượng này.
Anh ta vô duyên vô cớ bị hút vào, đối với chuyện gì đã xảy ra, tất nhiên là không biết gì, nhưng làm sao có thể ngờ được lại có người muốn tự mình nhảy vào.
Anh nhíu mày, trầm giọng nói: "Xin hãy nói chi tiết cho chúng tôi biết."
Thế là Sơ Nguyệt bắt đầu giải thích lưu loát.
Thì ra, ngay khi Hàn Tình và Tịch An Cẩn hai người vào phó bản mà Đằng Xà mở ra, Sơ Nguyệt đã không nghe thấy tiếng của cả hai người họ nữa, lo lắng cả nửa ngày, cũng gọi họ cả nửa ngày, vẫn không có bất kỳ phản hồi nào, cả trái tim cô chùng xuống, cầm laptop gần như muốn phát điên.
Cô mím chặt môi, trong đầu không ngừng suy nghĩ đối sách của mình, cuối cùng trong đầu lóe lên một tia sáng, nhớ ra chuyện xảy ra không lâu trước đây, không khỏi đưa ra một phỏng đoán.
Nếu cô có thể đưa đồ qua màn hình máy tính cho Hàn Tình ăn, vậy có phải điều đó có nghĩa là cô cũng có thể vào thế giới trò chơi này không?
Có được phỏng đoán táo bạo như vậy, Sơ Nguyệt liền ngoan ngoãn đặt máy tính lên bàn học.
Cô hít sâu một hơi, sau đó giơ một cánh tay lên, cẩn thận đưa về phía màn hình. Sau đó, một cảnh tượng không thể tin được đã xảy ra, cánh tay đó của cô thực sự xuyên thẳng qua màn hình máy tính, biến mất trước mắt Sơ Nguyệt.
Phát hiện này khiến Sơ Nguyệt vô cùng vui mừng, vội vàng rút tay về, lùi về sau vài bước, cắn răng, sau khi làm một động tác lấy đà, rồi cả người liền trực tiếp vào thế giới trò chơi.
Sau đó, Sơ Nguyệt cũng không biết mình đang ở đâu, đang trong lúc bối rối, thì có một người đi vào, quỳ xuống trước mặt cô hành lễ: "Thuộc hạ xin ra mắt tướng quân."
Tướng quân?
Thân phận hiển hách như vậy, lập tức làm Sơ Nguyệt giật mình, vẻ mặt cũng chỉ thay đổi chút ít, rồi nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, che giấu cảm xúc của mình, học theo những gì đã thấy trong phim truyền hình, uy nghiêm nói: "Đứng dậy đi."
Người đó hô lớn một tiếng: "Tạ ơn tướng quân."
Sơ Nguyệt lại hỏi: "Không biết Tả Tham Quân đến đây có việc gấp gì không?"
Đúng vậy, mặc dù Sơ Nguyệt không biết mình hiện đang ở đâu, nhưng lại rất khéo kế thừa tất cả ký ức của thân xác gốc, tất nhiên là đã ghép được tên và mặt của những người thường xuất hiện trước mặt mình.
Tả Tham Quân nghe vậy, lập tức ôm quyền nói: "Thưa tướng quân, hiện nay đại chiến sắp đến, thuộc hạ đề nghị tướng quân phái thêm một đội nhỏ, đi tìm những kẻ khả nghi, tuyệt đối không thể để những người này phá hoại quốc gia của chúng ta."
Đề nghị như vậy, đối với đại chiến tất nhiên là phù hợp, Sơ Nguyệt còn đang nghĩ mình cũng không biết khi nào mới có thể tìm được hai người kia, tự dưng lại xuyên vào một thân phận hiển hách, tự nhiên là rất tốt rồi.
"Đã là ý kiến do Tả Tham Quân đề xuất, vậy cứ giao toàn quyền cho Tả Tham Quân lo liệu đi." - Cuối cùng Sơ Nguyệt đưa ra chỉ thị này.
Sau đó, Tả Tham Quân là người làm việc cực kỳ hiệu quả, liền chọn ra vài thanh niên khỏe mạnh tổ chức thành một đội nhỏ, đặc biệt dùng để tìm kiếm nhân vật khả nghi.
Mà Hàn Tình và Tịch An Cẩn mới bị xuyên vào, bộ dáng vô cùng chật vật, tự nhiên là đối tượng bị để ý nhiều nhất.
Khi mấy tên binh lính giải người đến lều của tướng quân Sơ Nguyệt, Sơ Nguyệt nghe một người khác trong đội nhỏ nhắc đến chuyện này, trang phục họ mô tả gì đó, chẳng phải là thứ mà thời đại này có!
Chẳng lẽ chính là hai đứa ngốc đó?
Sự hứng thú của Sơ Nguyệt lập tức bị thổi bùng lê mãnh liệt, lập tức ra lệnh cho binh lính mang hai người này đến, còn bản thân thì nổi lên ý thú vui, ngay khoảnh khắc Hàn Tình và Tịch An Cẩn bị dẫn vào, Sơ Nguyệt liền xoay người rất nhanh, đưa lưng đối diện với mọi người.
Để không bại lộ bản thân, Sơ Nguyệt luôn giữ vẻ lạnh lùng, cho đến khi đã giao phó mọi việc rõ ràng rành mạch, Sơ Nguyệt mới có ý định giải thích thân phận của mình, vì vậy liền cho tất cả mọi người lui hết.
"Vậy là chị không phải bị em liên luỵ sao? Nghe Sơ Nguyệt trình bày xong, Hàn Tình vẫn còn chút nghi ngờ.
Một tay Sơ Nguyệt vẫn không ngừng bấm máy quay, tay kia thì che mắt, nhưng lại len lén hé một kẽ nhỏ để nhìn trộm.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Sơ Nguyệt bắt đầu cảm thấy cảnh "ngược cẩu" này hơi quá đáng.
Cô không nhịn được ho khan hai tiếng, ý nói, hai người các cô các cậu cũng đủ rồi đấy.
Tịch An Cẩn lúc này mới có vẻ lưu luyến buông Hàn Tình ra, khóe môi hơi nhếch lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Hàn Tình lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đưa tay che môi, đôi mắt như nước long lanh tố cáo hành động của Tịch An Cẩn.
Người ngoài cuộc như Sơ Nguyệt cảm thấy bị đánh sấp mặt một vạn lần!
"Khụ khụ, giờ hôn cũng đủ rồi, chúng ta nên bàn chuyện chính chứ?" - Sơ Nguyệt lén lút tắt thiết bị quay phim đi, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc.
Nhắc đến chủ đề này, sắc mặt Hàn Tình đột nhiên thay đổi, vẫn là vẻ do dự và sợ hãi ấy, cũng chẳng còn tâm trí để ý đến sự ngượng ngùng của mình nữa. Cô đưa tay đẩy đẩy bóng dáng Tịch An Cẩn: "Học... học trưởng, các người mau đi đi! Đừng để bị liên lụy bởi kẻ xui xẻo như em!"
"Đồ ngốc." - Tịch An Cẩn không như tưởng tượng là buông người Hàn Tình ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, đưa tay vuốt ve đầu Hàn Tình, giọng nói mang theo chút mê hoặc: "Chúng ta đã vào được đây, đó chính là duyên phận mà ông trời ban cho. Vậy nên chúng ta phải đoàn kết với nhau, em phải tin tưởng, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này!"
Nhưng nào ngờ, sau khi nghe câu nói này, Hàn Tình vẫn không ngừng đẩy người Tịch An Cẩn ra, trong đôi mắt tràn đầy sự chối từ.
Sơ Nguyệt không khỏi đau đầu, sao cô bé này lại cứng đầu đến thế nhỉ!
Cô thong thả cất tiếng nói: "Tôi tự mình đến đây."
Vừa dứt lời, Hàn Tình bỗng khựng lại, nằm trong lòng Tịch An Cẩn suy nghĩ một lúc, mới ủ rũ nói: "Chị ơi, chị đừng nói lời hay để dỗ em nữa, em biết bản thân mình nặng nhẹ thế nào mà, vốn dĩ chị cũng không cần phải bị liên lụy bởi em."
Thấy Hàn Tình nói chuyện càng lúc càng tiêu cực, càng lúc càng vô lý, Sơ Nguyệt liền mặt đen ngắt ngắt lời Hàn Tình, nghiêm chỉnh nhấn mạnh lại một lần nữa: "Tôi tự mình đến đây."
Lúc này, không chỉ Hàn Tình nghi hoặc, mà ngay cả Tịch An Cẩn cũng có chút không thể tin được cảnh tượng này.
Anh ta vô duyên vô cớ bị hút vào, đối với chuyện gì đã xảy ra, tất nhiên là không biết gì, nhưng làm sao có thể ngờ được lại có người muốn tự mình nhảy vào.
Anh nhíu mày, trầm giọng nói: "Xin hãy nói chi tiết cho chúng tôi biết."
Thế là Sơ Nguyệt bắt đầu giải thích lưu loát.
Thì ra, ngay khi Hàn Tình và Tịch An Cẩn hai người vào phó bản mà Đằng Xà mở ra, Sơ Nguyệt đã không nghe thấy tiếng của cả hai người họ nữa, lo lắng cả nửa ngày, cũng gọi họ cả nửa ngày, vẫn không có bất kỳ phản hồi nào, cả trái tim cô chùng xuống, cầm laptop gần như muốn phát điên.
Cô mím chặt môi, trong đầu không ngừng suy nghĩ đối sách của mình, cuối cùng trong đầu lóe lên một tia sáng, nhớ ra chuyện xảy ra không lâu trước đây, không khỏi đưa ra một phỏng đoán.
Nếu cô có thể đưa đồ qua màn hình máy tính cho Hàn Tình ăn, vậy có phải điều đó có nghĩa là cô cũng có thể vào thế giới trò chơi này không?
Có được phỏng đoán táo bạo như vậy, Sơ Nguyệt liền ngoan ngoãn đặt máy tính lên bàn học.
Cô hít sâu một hơi, sau đó giơ một cánh tay lên, cẩn thận đưa về phía màn hình. Sau đó, một cảnh tượng không thể tin được đã xảy ra, cánh tay đó của cô thực sự xuyên thẳng qua màn hình máy tính, biến mất trước mắt Sơ Nguyệt.
Phát hiện này khiến Sơ Nguyệt vô cùng vui mừng, vội vàng rút tay về, lùi về sau vài bước, cắn răng, sau khi làm một động tác lấy đà, rồi cả người liền trực tiếp vào thế giới trò chơi.
Sau đó, Sơ Nguyệt cũng không biết mình đang ở đâu, đang trong lúc bối rối, thì có một người đi vào, quỳ xuống trước mặt cô hành lễ: "Thuộc hạ xin ra mắt tướng quân."
Tướng quân?
Thân phận hiển hách như vậy, lập tức làm Sơ Nguyệt giật mình, vẻ mặt cũng chỉ thay đổi chút ít, rồi nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, che giấu cảm xúc của mình, học theo những gì đã thấy trong phim truyền hình, uy nghiêm nói: "Đứng dậy đi."
Người đó hô lớn một tiếng: "Tạ ơn tướng quân."
Sơ Nguyệt lại hỏi: "Không biết Tả Tham Quân đến đây có việc gấp gì không?"
Đúng vậy, mặc dù Sơ Nguyệt không biết mình hiện đang ở đâu, nhưng lại rất khéo kế thừa tất cả ký ức của thân xác gốc, tất nhiên là đã ghép được tên và mặt của những người thường xuất hiện trước mặt mình.
Tả Tham Quân nghe vậy, lập tức ôm quyền nói: "Thưa tướng quân, hiện nay đại chiến sắp đến, thuộc hạ đề nghị tướng quân phái thêm một đội nhỏ, đi tìm những kẻ khả nghi, tuyệt đối không thể để những người này phá hoại quốc gia của chúng ta."
Đề nghị như vậy, đối với đại chiến tất nhiên là phù hợp, Sơ Nguyệt còn đang nghĩ mình cũng không biết khi nào mới có thể tìm được hai người kia, tự dưng lại xuyên vào một thân phận hiển hách, tự nhiên là rất tốt rồi.
"Đã là ý kiến do Tả Tham Quân đề xuất, vậy cứ giao toàn quyền cho Tả Tham Quân lo liệu đi." - Cuối cùng Sơ Nguyệt đưa ra chỉ thị này.
Sau đó, Tả Tham Quân là người làm việc cực kỳ hiệu quả, liền chọn ra vài thanh niên khỏe mạnh tổ chức thành một đội nhỏ, đặc biệt dùng để tìm kiếm nhân vật khả nghi.
Mà Hàn Tình và Tịch An Cẩn mới bị xuyên vào, bộ dáng vô cùng chật vật, tự nhiên là đối tượng bị để ý nhiều nhất.
Khi mấy tên binh lính giải người đến lều của tướng quân Sơ Nguyệt, Sơ Nguyệt nghe một người khác trong đội nhỏ nhắc đến chuyện này, trang phục họ mô tả gì đó, chẳng phải là thứ mà thời đại này có!
Chẳng lẽ chính là hai đứa ngốc đó?
Sự hứng thú của Sơ Nguyệt lập tức bị thổi bùng lê mãnh liệt, lập tức ra lệnh cho binh lính mang hai người này đến, còn bản thân thì nổi lên ý thú vui, ngay khoảnh khắc Hàn Tình và Tịch An Cẩn bị dẫn vào, Sơ Nguyệt liền xoay người rất nhanh, đưa lưng đối diện với mọi người.
Để không bại lộ bản thân, Sơ Nguyệt luôn giữ vẻ lạnh lùng, cho đến khi đã giao phó mọi việc rõ ràng rành mạch, Sơ Nguyệt mới có ý định giải thích thân phận của mình, vì vậy liền cho tất cả mọi người lui hết.
"Vậy là chị không phải bị em liên luỵ sao? Nghe Sơ Nguyệt trình bày xong, Hàn Tình vẫn còn chút nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.