Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái
Chương 17: Một ngày làm anh (17)
Phù Tô Dữ Liễu Diệp
12/06/2024
◎Khấu Thu: Meo meo meo? Đến cùng thì mục tiêu nhiệm vụ của tui là ai?◎
Khấu Thu ngửi thấy mùi thơm trong phòng mình, không hiểu sao mà mùi hương này lại khiến cho tinh thần của y cảm thấy không yên. Y đi ra khỏi phòng, trùng hợp gặp đứa nhóc đang đi tìm mình, lập tức thuận miệng nói: “Má Vương mới đổi huân hương à?”
Hạ Tân Tễ nâng hàng mi đen dài cùng tầm mắt của bản thân nhìn lên.
“Đúng ạ,“ hắn nhẹ nhàng nói, “Mùi hương trong phòng em cũng thay đổi.”
Khấu Thu nhìn thấy hắn thì liền nhớ đến một chuyện khác.
“Tiểu Tễ,“ y nói, “Em qua đây chút.”
Hạ Tân Tễ đi theo y vào trong phòng, hỏi: “Anh muốn nói gì vậy?”
“Ở đây có một tệp tài liệu,“ Khấu Thu lấy một tệp tài liệu từ trong cặp công văn, đưa vào vào trong tay hắn, “Em xem qua rồi ký tên đi.”
Hàng lông mi dày đặc của Hạ Tân Tễ run lên, hắn mở tài liệu văn kiện ra.
Đó là một tờ khai chuyển nhượng tài sản, Khấu Thu chuyển toàn bộ cổ phần cùng bất động sản đứng tên mình sang tên của hắn.
Hạ Tân Tễ không ký tên, chỉ hỏi: “Anh có ý gì vậy?“. ngôn tình tổng tài
Cán bộ kỳ cựu Khấu nói: “Anh chỉ có dự định hết lòng vì dân phục vụ thôi.”
Đứa trẻ buông bút xuống, rõ ràng hắn không chịu hợp tác.
Khấu Thu bắt đầu đau đầu, do dự một lúc rồi mới nói: “Đây là thứ mà em nên có được.”
—— Y không phải người nhà họ Hạ, người thực sự không có chút quan hệ máu mủ nào với gia đình này chính là y, từ đầu đến giờ thì người thừa kế chân chính vẫn luôn là Hạ Tân Tễ, chỉ vì quyến luyến tình thân của ông cụ Hạ nên Khấu Thu mới yên lặng ở đây chờ đợi suốt hai năm qua.
Hạ Tân Tễ không phải em trai y mà y cũng chẳng phải anh trai của Hạ Tân Tễ. Trong lòng cả hai đều biết rõ ràng, chỉ là không ai chịu đứng ra vạch trần mà thôi.
Bây giờ đem trả mọi thứ cho đứa nhỏ này, Khấu Thu cũng có thể yên tâm hơn rồi.
Hạ Tân Tễ nhìn vẻ mặt của y, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hắn mím môi nói: “Anh định dứt khoát rời khỏi nhà họ Hạ ư?”
—— Rời khỏi em?
Khấu Thu cười khổ, trực tiếp đâm thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh, “Tiểu Tễ à, em cũng biết mà, chúng ta không phải anh em ruột.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói thẳng về vấn đề này, cho dù Khấu Thu có coi đứa trẻ này như con trai mình đi chăng nữa thì y vẫn phải thừa nhận một điều, Hạ Tân Tễ cùng với y không có sợi dây liên kết máu mủ nào cả.
Đứa trẻ mím chặt môi không nói gì.
“Anh cũng tự di chuyển hộ khẩu rồi,“ Khấu Thu nhẹ giọng nói, “Trước giờ Tiểu Tễ đã làm việc ở công ty rồi, làm rất xuất sắc còn gì, nếu ông nội biết em sẽ hoàn toàn tiếp quản công ty thì chắc hẳn ông sẽ cảm thấy vui mừng lắm.”
Y duỗi tay sờ đầu đứa nhóc mà mình yêu thương suốt bấy lâu nay.
“Ngay cả khi anh không còn là anh trai của em nữa thì anh vẫn sẽ đến gặp em như cũ mà,“ Khấu Thu nói, “Anh hứa đấy.”
Đứa nhóc nhìn y với vẻ mặt khó đoán: “Vậy anh thì sao?”
“Anh ư?” Khấu Thu nói, “Anh sẽ cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp vĩ đại vì nhân dân phục vụ.”
Hạ Tân Tễ hỏi: “Anh sẽ nghỉ ngơi ở đâu?”
Khấu Thu đã nghĩ xong xuôi vấn đề này rồi, lập tức trả lời trôi chảy: “Anh có ưng ý một căn nhà gần nơi làm việc, đã nói chuyện bàn bạc với người môi giới rồi, có thể thuê ở bên đó vài tháng. Sau vài tháng thì...”
Y do dự mất một lúc, cân nhắc đến vấn đề tiền lương thực tế của công chức nhà nước cùng với giá nhà đất đang tăng cao ở thành phố N này, buồn bã nói: “Có lẽ anh sẽ lại tiếp tục tìm một căn nhà ở gần đấy để thuê.”
Nhóc con hệ thống nói: 【Tôi thực sự muốn bật khóc đó, cho nên chúng ta vẫn không thể mua nổi nhà, phải đi ở tạm nhà của người khác đấy hả?】
Cán bộ kỳ cựu Khấu: 【... Ừm】
Hệ thống rời vào im lặng một lúc lâu, Khấu Thu an ủi nó: 【Tự thân vận động, gian khổ phấn đấu.】
Rất có tính giác ngộ đó.
Hạ Tân Tễ nhìn y một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi nhận bút từ trong tay y, tỏ vẻ lơ đãng hỏi: “Vậy anh dự định sống một mình ạ?”
Khấu Thu suýt chút nữa buột mồm nói không phải, anh vẫn còn một thằng con trai hệ thống nữa mà, cũng may y phản ứng nhanh, lời nói đến miệng lại nuốt ngược vào: “... Đúng thế.”
Lời nói của y rõ ràng có vẻ do dự, trong mắt Hạ Tân Tễ giống như có sóng biển cuộn trào mãnh liệt. Hắn siết chặt nắm đấm, chiếc nhẫn trong lòng bàn tay hệt như một cái gai nhọn đâm thẳng vào trái tim hắn.
Sự tỉnh táo của y dường như đang bị một bàn tay vô hình nào đó kéo vào trong cơn mơ hồ, Khấu Thu càng ngửi mùi hương này càng thấy lảo đảo không ổn. Y mệt mỏi giơ tay lên xoa bóp huyệt thái dương, còn chưa kịp nói gì thì đứa nhóc đứng bên cạnh đã nhận ra vẻ không ổn của y, buông tài liệu xuống, tiến lên đỡ lấy cánh tay y, trầm giọng nói: “Anh mệt sao?”
Đầu óc không còn thừa dung lượng để tự hỏi thêm bất cứ điều gì nữa, y chỉ có thể gắng gượng ừ một tiếng, hai chân đột nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã vào trong lòng người đứng sau, đến cả hệ thống cũng choáng váng đầu óc, một câu cũng không nói được.
Hạ Tân Tễ đỡ y, giúp y chậm rãi nằm xuống giường.
Hắn đứng nhìn từ trên xuống, si mê nhìn người đàn ông này một lúc lâu, cuối cùng hắn tháo chiếc cà vạt sọc đen trên cổ Khấu Thu rồi chậm rãi che mắt y lại.
“Em không muốn nghe anh nói chuyện.”
Những ngón tay mơn trớn cách một một lớp cà vạt có thể lờ mờ cảm nhận được hàng mi dài đang run rẩy bên dưới.
“Em cũng không muốn nhìn vào mắt anh.”
Hắn nhẹ giọng nói: “Anh ơi —— anh sẽ thích cuộc sống mới của anh đấy.”
“ —— Em hứa.”
Cùng lúc đó, bên ngoài đã có người gõ cửa, người đi vào mặc áo blouse của bác sĩ, bộ dáng có vẻ khôn khéo giỏi giang, nhẹ giọng hỏi: “Cậu Hạ, có thể bắt đầu rồi sao?”
Hạ Tân Tễ nghiêng người sang một bên để nhường chỗ cho anh ta.
“Ừ,“ hắn nói, “Bắt đầu đi.”
Đêm hôm đó Khấu Thu ngủ không được ngon giấc lắm, giống như rơi vào trong biển xanh cuộn trào sóng cả, lơ đễnh trôi dạt theo làn nước, đôi mắt buồn ngủ đến mức không thể mở nổi, trong lúc mê man y cảm thấy có cái gì đó lạnh lẽo đang chạm vào mắt cá chân của mình, tiếp đó y nghe thấy tiếng chuông vang lên khe khẽ, âm thanh đó khiến y nhớ đến tiếng chuông gió treo bên ngoài cửa sổ.
“Đinh... Leng keng... Leng keng...”
Xúc cảm lan tràn từ mắt cá chân lên đến bắp chân, sự đụng chạm có lúc mạnh lúc nhẹ, chậm rãi ma sát bắp chân của y. Nói là đụng chạm thì không bằng nói đó giống như có người đang muốn cắn xé y từng miếng một rồi nuốt chửng vào bụng thì hơn, cảm giác đau đớn phân bố dày đặc từ dưới lên trên. Y khẽ hừ một tiếng, sức lực trên người đột nhiên nhẹ nhàng hẳn đi, một lần nữa quay về với kiểu vuốt ve không nặng không nhẹ.
Ý thức dần trở lại.
Khấu Thu thấp giọng hừ một tiếng, lờ mờ cảm thấy tư thế này của mình có vẻ không được thoải mái cho lắm, y mở mắt ra vẫn còn hơi mê man không rõ, đột nhiên đối diện với một đôi mắt đen như màn đêm. Ánh mắt đó y đã nhìn đến mức quen thuộc, chủ nhân của đôi mắt này y cũng rất quen thuộc.
Cặp mắt xinh đẹp không thể tả đó đang nhìn y với vẻ không thể tưởng nổi, đuôi mắt cong lên cực kỳ sung sướng. Hắn đang nắm một cái vòng chân trong tay, ngón tay vuốt ve đầy vẻ thưởng thức.
“Anh ơi,“ hắn nhẹ giọng nói, “Tỉnh rồi ư?”
Khấu Thu ừ một tiếng, sau đó y đột nhiên nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh vang lên, âm thanh phát ra gần đó, y lập tức chuyển tầm mắt xuống dưới, phát hiện nơi phát ra âm thanh chính là khu vực mắt cá chân của mình.
Vòng chân mỏng vòng một vòng ở trên cổ chân của y, trên đó còn có hai ba cái chuông bạc leng keng đung đưa theo từng động tác của y, chính là âm thanh phát ra mà y nghe thấy được trong cơn mê.
Khấu Thu hiếm khi cảm thấy bối rối.
Dường như tư duy của y vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đến mức không thể hiểu nổi tình huống trước mắt mình bây giờ là tình huống như thế nào —— nhưng vẻ mặt của đứa nhỏ lại vẫn bình thường, còn có vẻ hơi thẹn thùng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn y một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, duỗi tay kéo vòng chân khiến cho mấy cái chuông đung đưa kêu lên mấy tiếng leng keng.
“Anh ơi,“ hắn đột ngột đổi cách gọi nũng nịu hơn, cách gọi kiểu này từ khi hắn lên đại học thì hầu như không còn dùng đến nữa, “Anh có thích món quà em tặng anh không?”
“Là cái gì,“ Khấu Thu nói, “Cái vòng chân này?”
Y đưa tay lên ôm đầu, cảm thấy hai bên thái dương của mình đau nhức nhối, như thể vừa bị cái gì đó xé toạc thành từng mảnh rồi vứt bỏ.
【Con trai ơi.】 Y thấp giọng gọi ở trong đầu, 【Con trai?】
Trong đầu không hề có tiếng đáp lại.
Khấu Thu mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng đầu óc của y hiện giờ vẫn choáng váng, đến mức không dư sức để suy nghĩ thêm bất cứ thứ gì nữa. Hạ Tân Tễ nhìn trông vẫn bình thường như không, nói: “Vừa nãy anh đột nhiên ngất đi, khiến em giật mình sợ hãi lắm.”
Khấu Thu vẫn ôm đầu như cũ, đứa nhóc dừng lại một chút rồi lại quan tâm dùng tay ấn bóp huyệt thái dương cho y. Bên cạnh còn có vài viên thuốc cùng một cốc nước ấm, thuốc đã được chia sẵn theo liều lượng nên uống hàng ngày.
Khấu Thu uống hai viên thuốc giảm đau đầu, dần dần cảm thấy dễ chịu thoải mái hơn chút.
“Vẫn chưa đi học sao?” Y nhìn thời gian rồi thúc giục Hạ Tân Tễ, “Anh nhớ chiều hôm nay em có tiết học cơ mà?”
Hạ Tân Tễ không nhúc nhích, nói: “Em lo lắng cho anh.”
“Anh có gì để lo lắng đâu?” Khấu Thu đẩy hắn một cái, nghiêm túc nói, “Nhanh lên đi, học sinh ngoan thì không nên trốn học, chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến bộ!”
Hiển nhiên Hạ Tân Tễ không có cách nào đối với năng lượng giáo dục tích cực của y, đành phải xoay người bước ra khỏi phòng. Đã đi ra ngoài rồi mà hắn vẫn quay đầu lại, dựa đầu vào khung cửa, dặn dò: “Kia là món quà em dành dụm tiền mấy tháng để mua cho anh đấy, anh không thể gỡ nó xuống đâu.”
Khấu Thu ngẩn người, bấy giờ mới nhớ ra chiếc vòng trên chân mình, không nhịn được cười một tiếng.
“Biết rồi,“ y khoát tay, “Đi đi, buổi chiều anh đến đón em tan học.”
Sau đó Hạ Tân Tễ mới lưu luyến bước chân rời đi.
Mãi lúc lâu sau Khấu Thu mới nghe thấy âm thanh hệ thống một lần nữa.
Âm thanh máy móc của hệ thống nghe yếu ớt hơn thường ngày rất nhiều, nó nói: 【Ba ơi?】
【Ầy,】 cán bộ kỳ cựu Khấu trả lời, 【Sao ban nãy mày không trả lời lại vậy?】
Hệ thống trong đầu không nói gì.
Sau một lúc lâu nó mới nói: 【Ba ới, cậu còn nhớ rõ đối tượng nhiệm vụ là ai không?】
Khấu Thu ngẩn ra, sau đó không nhìn được cười.
【Mày ngủ đến mức đần người đấy à?】, y nói, 【Đương nhiên nhớ rõ rồi, đối tượng nhiệm vụ chính là... chính là...】
Y đột ngột duỗi tay ra ấn huyệt thái dương, tiếng chuông lanh lảnh vang lên ở mắt cá chân, ký ức trong đầu lúc này chỉ có tiếng chuông vang lên một cách mơ hồ.
—— Là ai nhỉ?
Rõ ràng cái tên đó đã đến cửa miệng rồi nhưng lại không thể nào thốt ra được, đến cả bộ dáng như thế nào cũng trở nên mơ hồ không rõ. Không có cách nào phân biệt được rằng đối tượng nhiệm vụ trông cao thấp mập gầy ra sao, trong đầu chỉ còn lại một mảnh đen sì.
Hệ thống nói: 【Tôi cũng không nhớ rõ.】
Đây đáng lẽ là chuyện không thể xảy ra.
Bọn họ đi vào thế giới này chính là vì hoàn thành nhiệm vụ, tiến độ nhiệm vụ đã chạy được một nửa rồi mà, sao bọn họ có thể quên sạch sẽ ký ức về đối tượng nhiệm vụ cơ chứ?!
Huống chi hệ thống cũng không phải vật thể tồn tại trong thế giới này, tại sao nó cũng bị ảnh hưởng?
Cả hai đồng loạt nhìn nhau, trong lòng tràn ngập mờ mịt.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!!!
[12/6/2024]
Tác giả có lời muốn nói:
Khấu Thu: Tui muốn làm Tỳ Hưu, thế giới tiếp theo tui phải được làm Tỳ Hưu!!! Tui không làm người nối nghiệp chủ nghĩa cộng sản thì tui cũng phải được làm Tỳ Hưu!!!!!!
Hạ Tân Tễ: o(* ̄︶ ̄*)oo(* ̄︶ ̄*)oo(* ̄︶ ̄*)o
Khấu Thu ngửi thấy mùi thơm trong phòng mình, không hiểu sao mà mùi hương này lại khiến cho tinh thần của y cảm thấy không yên. Y đi ra khỏi phòng, trùng hợp gặp đứa nhóc đang đi tìm mình, lập tức thuận miệng nói: “Má Vương mới đổi huân hương à?”
Hạ Tân Tễ nâng hàng mi đen dài cùng tầm mắt của bản thân nhìn lên.
“Đúng ạ,“ hắn nhẹ nhàng nói, “Mùi hương trong phòng em cũng thay đổi.”
Khấu Thu nhìn thấy hắn thì liền nhớ đến một chuyện khác.
“Tiểu Tễ,“ y nói, “Em qua đây chút.”
Hạ Tân Tễ đi theo y vào trong phòng, hỏi: “Anh muốn nói gì vậy?”
“Ở đây có một tệp tài liệu,“ Khấu Thu lấy một tệp tài liệu từ trong cặp công văn, đưa vào vào trong tay hắn, “Em xem qua rồi ký tên đi.”
Hàng lông mi dày đặc của Hạ Tân Tễ run lên, hắn mở tài liệu văn kiện ra.
Đó là một tờ khai chuyển nhượng tài sản, Khấu Thu chuyển toàn bộ cổ phần cùng bất động sản đứng tên mình sang tên của hắn.
Hạ Tân Tễ không ký tên, chỉ hỏi: “Anh có ý gì vậy?“. ngôn tình tổng tài
Cán bộ kỳ cựu Khấu nói: “Anh chỉ có dự định hết lòng vì dân phục vụ thôi.”
Đứa trẻ buông bút xuống, rõ ràng hắn không chịu hợp tác.
Khấu Thu bắt đầu đau đầu, do dự một lúc rồi mới nói: “Đây là thứ mà em nên có được.”
—— Y không phải người nhà họ Hạ, người thực sự không có chút quan hệ máu mủ nào với gia đình này chính là y, từ đầu đến giờ thì người thừa kế chân chính vẫn luôn là Hạ Tân Tễ, chỉ vì quyến luyến tình thân của ông cụ Hạ nên Khấu Thu mới yên lặng ở đây chờ đợi suốt hai năm qua.
Hạ Tân Tễ không phải em trai y mà y cũng chẳng phải anh trai của Hạ Tân Tễ. Trong lòng cả hai đều biết rõ ràng, chỉ là không ai chịu đứng ra vạch trần mà thôi.
Bây giờ đem trả mọi thứ cho đứa nhỏ này, Khấu Thu cũng có thể yên tâm hơn rồi.
Hạ Tân Tễ nhìn vẻ mặt của y, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hắn mím môi nói: “Anh định dứt khoát rời khỏi nhà họ Hạ ư?”
—— Rời khỏi em?
Khấu Thu cười khổ, trực tiếp đâm thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh, “Tiểu Tễ à, em cũng biết mà, chúng ta không phải anh em ruột.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói thẳng về vấn đề này, cho dù Khấu Thu có coi đứa trẻ này như con trai mình đi chăng nữa thì y vẫn phải thừa nhận một điều, Hạ Tân Tễ cùng với y không có sợi dây liên kết máu mủ nào cả.
Đứa trẻ mím chặt môi không nói gì.
“Anh cũng tự di chuyển hộ khẩu rồi,“ Khấu Thu nhẹ giọng nói, “Trước giờ Tiểu Tễ đã làm việc ở công ty rồi, làm rất xuất sắc còn gì, nếu ông nội biết em sẽ hoàn toàn tiếp quản công ty thì chắc hẳn ông sẽ cảm thấy vui mừng lắm.”
Y duỗi tay sờ đầu đứa nhóc mà mình yêu thương suốt bấy lâu nay.
“Ngay cả khi anh không còn là anh trai của em nữa thì anh vẫn sẽ đến gặp em như cũ mà,“ Khấu Thu nói, “Anh hứa đấy.”
Đứa nhóc nhìn y với vẻ mặt khó đoán: “Vậy anh thì sao?”
“Anh ư?” Khấu Thu nói, “Anh sẽ cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp vĩ đại vì nhân dân phục vụ.”
Hạ Tân Tễ hỏi: “Anh sẽ nghỉ ngơi ở đâu?”
Khấu Thu đã nghĩ xong xuôi vấn đề này rồi, lập tức trả lời trôi chảy: “Anh có ưng ý một căn nhà gần nơi làm việc, đã nói chuyện bàn bạc với người môi giới rồi, có thể thuê ở bên đó vài tháng. Sau vài tháng thì...”
Y do dự mất một lúc, cân nhắc đến vấn đề tiền lương thực tế của công chức nhà nước cùng với giá nhà đất đang tăng cao ở thành phố N này, buồn bã nói: “Có lẽ anh sẽ lại tiếp tục tìm một căn nhà ở gần đấy để thuê.”
Nhóc con hệ thống nói: 【Tôi thực sự muốn bật khóc đó, cho nên chúng ta vẫn không thể mua nổi nhà, phải đi ở tạm nhà của người khác đấy hả?】
Cán bộ kỳ cựu Khấu: 【... Ừm】
Hệ thống rời vào im lặng một lúc lâu, Khấu Thu an ủi nó: 【Tự thân vận động, gian khổ phấn đấu.】
Rất có tính giác ngộ đó.
Hạ Tân Tễ nhìn y một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi nhận bút từ trong tay y, tỏ vẻ lơ đãng hỏi: “Vậy anh dự định sống một mình ạ?”
Khấu Thu suýt chút nữa buột mồm nói không phải, anh vẫn còn một thằng con trai hệ thống nữa mà, cũng may y phản ứng nhanh, lời nói đến miệng lại nuốt ngược vào: “... Đúng thế.”
Lời nói của y rõ ràng có vẻ do dự, trong mắt Hạ Tân Tễ giống như có sóng biển cuộn trào mãnh liệt. Hắn siết chặt nắm đấm, chiếc nhẫn trong lòng bàn tay hệt như một cái gai nhọn đâm thẳng vào trái tim hắn.
Sự tỉnh táo của y dường như đang bị một bàn tay vô hình nào đó kéo vào trong cơn mơ hồ, Khấu Thu càng ngửi mùi hương này càng thấy lảo đảo không ổn. Y mệt mỏi giơ tay lên xoa bóp huyệt thái dương, còn chưa kịp nói gì thì đứa nhóc đứng bên cạnh đã nhận ra vẻ không ổn của y, buông tài liệu xuống, tiến lên đỡ lấy cánh tay y, trầm giọng nói: “Anh mệt sao?”
Đầu óc không còn thừa dung lượng để tự hỏi thêm bất cứ điều gì nữa, y chỉ có thể gắng gượng ừ một tiếng, hai chân đột nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã vào trong lòng người đứng sau, đến cả hệ thống cũng choáng váng đầu óc, một câu cũng không nói được.
Hạ Tân Tễ đỡ y, giúp y chậm rãi nằm xuống giường.
Hắn đứng nhìn từ trên xuống, si mê nhìn người đàn ông này một lúc lâu, cuối cùng hắn tháo chiếc cà vạt sọc đen trên cổ Khấu Thu rồi chậm rãi che mắt y lại.
“Em không muốn nghe anh nói chuyện.”
Những ngón tay mơn trớn cách một một lớp cà vạt có thể lờ mờ cảm nhận được hàng mi dài đang run rẩy bên dưới.
“Em cũng không muốn nhìn vào mắt anh.”
Hắn nhẹ giọng nói: “Anh ơi —— anh sẽ thích cuộc sống mới của anh đấy.”
“ —— Em hứa.”
Cùng lúc đó, bên ngoài đã có người gõ cửa, người đi vào mặc áo blouse của bác sĩ, bộ dáng có vẻ khôn khéo giỏi giang, nhẹ giọng hỏi: “Cậu Hạ, có thể bắt đầu rồi sao?”
Hạ Tân Tễ nghiêng người sang một bên để nhường chỗ cho anh ta.
“Ừ,“ hắn nói, “Bắt đầu đi.”
Đêm hôm đó Khấu Thu ngủ không được ngon giấc lắm, giống như rơi vào trong biển xanh cuộn trào sóng cả, lơ đễnh trôi dạt theo làn nước, đôi mắt buồn ngủ đến mức không thể mở nổi, trong lúc mê man y cảm thấy có cái gì đó lạnh lẽo đang chạm vào mắt cá chân của mình, tiếp đó y nghe thấy tiếng chuông vang lên khe khẽ, âm thanh đó khiến y nhớ đến tiếng chuông gió treo bên ngoài cửa sổ.
“Đinh... Leng keng... Leng keng...”
Xúc cảm lan tràn từ mắt cá chân lên đến bắp chân, sự đụng chạm có lúc mạnh lúc nhẹ, chậm rãi ma sát bắp chân của y. Nói là đụng chạm thì không bằng nói đó giống như có người đang muốn cắn xé y từng miếng một rồi nuốt chửng vào bụng thì hơn, cảm giác đau đớn phân bố dày đặc từ dưới lên trên. Y khẽ hừ một tiếng, sức lực trên người đột nhiên nhẹ nhàng hẳn đi, một lần nữa quay về với kiểu vuốt ve không nặng không nhẹ.
Ý thức dần trở lại.
Khấu Thu thấp giọng hừ một tiếng, lờ mờ cảm thấy tư thế này của mình có vẻ không được thoải mái cho lắm, y mở mắt ra vẫn còn hơi mê man không rõ, đột nhiên đối diện với một đôi mắt đen như màn đêm. Ánh mắt đó y đã nhìn đến mức quen thuộc, chủ nhân của đôi mắt này y cũng rất quen thuộc.
Cặp mắt xinh đẹp không thể tả đó đang nhìn y với vẻ không thể tưởng nổi, đuôi mắt cong lên cực kỳ sung sướng. Hắn đang nắm một cái vòng chân trong tay, ngón tay vuốt ve đầy vẻ thưởng thức.
“Anh ơi,“ hắn nhẹ giọng nói, “Tỉnh rồi ư?”
Khấu Thu ừ một tiếng, sau đó y đột nhiên nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh vang lên, âm thanh phát ra gần đó, y lập tức chuyển tầm mắt xuống dưới, phát hiện nơi phát ra âm thanh chính là khu vực mắt cá chân của mình.
Vòng chân mỏng vòng một vòng ở trên cổ chân của y, trên đó còn có hai ba cái chuông bạc leng keng đung đưa theo từng động tác của y, chính là âm thanh phát ra mà y nghe thấy được trong cơn mê.
Khấu Thu hiếm khi cảm thấy bối rối.
Dường như tư duy của y vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đến mức không thể hiểu nổi tình huống trước mắt mình bây giờ là tình huống như thế nào —— nhưng vẻ mặt của đứa nhỏ lại vẫn bình thường, còn có vẻ hơi thẹn thùng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn y một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, duỗi tay kéo vòng chân khiến cho mấy cái chuông đung đưa kêu lên mấy tiếng leng keng.
“Anh ơi,“ hắn đột ngột đổi cách gọi nũng nịu hơn, cách gọi kiểu này từ khi hắn lên đại học thì hầu như không còn dùng đến nữa, “Anh có thích món quà em tặng anh không?”
“Là cái gì,“ Khấu Thu nói, “Cái vòng chân này?”
Y đưa tay lên ôm đầu, cảm thấy hai bên thái dương của mình đau nhức nhối, như thể vừa bị cái gì đó xé toạc thành từng mảnh rồi vứt bỏ.
【Con trai ơi.】 Y thấp giọng gọi ở trong đầu, 【Con trai?】
Trong đầu không hề có tiếng đáp lại.
Khấu Thu mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng đầu óc của y hiện giờ vẫn choáng váng, đến mức không dư sức để suy nghĩ thêm bất cứ thứ gì nữa. Hạ Tân Tễ nhìn trông vẫn bình thường như không, nói: “Vừa nãy anh đột nhiên ngất đi, khiến em giật mình sợ hãi lắm.”
Khấu Thu vẫn ôm đầu như cũ, đứa nhóc dừng lại một chút rồi lại quan tâm dùng tay ấn bóp huyệt thái dương cho y. Bên cạnh còn có vài viên thuốc cùng một cốc nước ấm, thuốc đã được chia sẵn theo liều lượng nên uống hàng ngày.
Khấu Thu uống hai viên thuốc giảm đau đầu, dần dần cảm thấy dễ chịu thoải mái hơn chút.
“Vẫn chưa đi học sao?” Y nhìn thời gian rồi thúc giục Hạ Tân Tễ, “Anh nhớ chiều hôm nay em có tiết học cơ mà?”
Hạ Tân Tễ không nhúc nhích, nói: “Em lo lắng cho anh.”
“Anh có gì để lo lắng đâu?” Khấu Thu đẩy hắn một cái, nghiêm túc nói, “Nhanh lên đi, học sinh ngoan thì không nên trốn học, chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến bộ!”
Hiển nhiên Hạ Tân Tễ không có cách nào đối với năng lượng giáo dục tích cực của y, đành phải xoay người bước ra khỏi phòng. Đã đi ra ngoài rồi mà hắn vẫn quay đầu lại, dựa đầu vào khung cửa, dặn dò: “Kia là món quà em dành dụm tiền mấy tháng để mua cho anh đấy, anh không thể gỡ nó xuống đâu.”
Khấu Thu ngẩn người, bấy giờ mới nhớ ra chiếc vòng trên chân mình, không nhịn được cười một tiếng.
“Biết rồi,“ y khoát tay, “Đi đi, buổi chiều anh đến đón em tan học.”
Sau đó Hạ Tân Tễ mới lưu luyến bước chân rời đi.
Mãi lúc lâu sau Khấu Thu mới nghe thấy âm thanh hệ thống một lần nữa.
Âm thanh máy móc của hệ thống nghe yếu ớt hơn thường ngày rất nhiều, nó nói: 【Ba ơi?】
【Ầy,】 cán bộ kỳ cựu Khấu trả lời, 【Sao ban nãy mày không trả lời lại vậy?】
Hệ thống trong đầu không nói gì.
Sau một lúc lâu nó mới nói: 【Ba ới, cậu còn nhớ rõ đối tượng nhiệm vụ là ai không?】
Khấu Thu ngẩn ra, sau đó không nhìn được cười.
【Mày ngủ đến mức đần người đấy à?】, y nói, 【Đương nhiên nhớ rõ rồi, đối tượng nhiệm vụ chính là... chính là...】
Y đột ngột duỗi tay ra ấn huyệt thái dương, tiếng chuông lanh lảnh vang lên ở mắt cá chân, ký ức trong đầu lúc này chỉ có tiếng chuông vang lên một cách mơ hồ.
—— Là ai nhỉ?
Rõ ràng cái tên đó đã đến cửa miệng rồi nhưng lại không thể nào thốt ra được, đến cả bộ dáng như thế nào cũng trở nên mơ hồ không rõ. Không có cách nào phân biệt được rằng đối tượng nhiệm vụ trông cao thấp mập gầy ra sao, trong đầu chỉ còn lại một mảnh đen sì.
Hệ thống nói: 【Tôi cũng không nhớ rõ.】
Đây đáng lẽ là chuyện không thể xảy ra.
Bọn họ đi vào thế giới này chính là vì hoàn thành nhiệm vụ, tiến độ nhiệm vụ đã chạy được một nửa rồi mà, sao bọn họ có thể quên sạch sẽ ký ức về đối tượng nhiệm vụ cơ chứ?!
Huống chi hệ thống cũng không phải vật thể tồn tại trong thế giới này, tại sao nó cũng bị ảnh hưởng?
Cả hai đồng loạt nhìn nhau, trong lòng tràn ngập mờ mịt.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!!!
[12/6/2024]
Tác giả có lời muốn nói:
Khấu Thu: Tui muốn làm Tỳ Hưu, thế giới tiếp theo tui phải được làm Tỳ Hưu!!! Tui không làm người nối nghiệp chủ nghĩa cộng sản thì tui cũng phải được làm Tỳ Hưu!!!!!!
Hạ Tân Tễ: o(* ̄︶ ̄*)oo(* ̄︶ ̄*)oo(* ̄︶ ̄*)o
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.