Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái
Chương 19: Một ngày làm anh (19)
Phù Tô Dữ Liễu Diệp
12/06/2024
◎ Khấu Thu: Hỏng hết rồi ◎
Khấu Thu: “... Cái gì cơ?”
“Có thích không?” Đứa nhỏ lại nhẹ giọng hỏi thêm lần nữa, đôi mắt nhìn thẳng về phía y.
Khấu Thu thậm chí còn thấy bối rối hơn, mơ hồ nhận ra rằng đây không phải lời nói vui đùa.
Bởi vì vẻ mặt của Hạ Tân Tễ quá mức nghiêm túc.
Y chậm rãi ngồi thẳng dậy, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Tiểu Tễ, em đang làm cái trò gì vậy?”
Hạ Tân Tễ duỗi tay vuốt lông mi của y.
“Em thích đôi mắt của anh...”
Hắn chậm rãi nói.
“Nhưng bây giờ em không muốn nhìn thấy nó.”
Một chiếc cà vạt mềm mại được kéo lên, vòng qua che chắn tầm mắt y rồi thắt nút lại.
Trước mắt đen sì lại, Khấu Thu nghe thấy tiếng khóc nức nở, đứa trẻ dựa vào người y giống như vừa phải chịu tủi thân uất ức, y thậm chí còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ hốc mắt đỏ hoe ngấn nước của đối phương.
Tưởng tượng này khiến y trở nên mềm lòng hơn đôi chút, theo bản năng duỗi tay ra xoa đầu đối phương thì lại phát hiện cổ tay mình mỏi nhừ không nhấc lên nổi.
“Anh ơi...”
Hạ Tân Tễ gọi một tiếng, hắn trói cổ tay y lại rồi tóm cao qua đỉnh đầu.
“Anh ơi... Vì sao không thể là em chứ?”
“Người có thể tặng nhẫn được anh trân trọng cất giữ, có thể được yêu đương cùng anh, lớn lên cùng anh, vì sao không thể là em chứ?”
Dường như hắn trở nên hung ác hơn, đột nhiên cắn một phát, Khấu Thu run lên, cuối cùng y cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Đang làm cái quái gì vậy, rốt cuộc thì thằng nhóc này đang làm cái gì!!!
Người đang ôm lấy y chợt run lên, rồi từ từ bao phủ lên trên người y.
“Không thể như thế, không thể như thế được... Đứng bên cạnh anh chỉ có thể là em, chỉ có thể là em mà thôi!”
“Anh trai không cần em nữa ư? Anh ghét em lắm sao?”
Có thứ gì đó luồn vào trong miệng, tiếng nước khe khẽ vang lên bên tai, Khấu Thu không thể nói được một lời nào, chỉ có thể sợ hãi hét lên trong đầu: 【Hệ thống —— hệ thống!】
Trước mắt hệ thống lúc này là một mảng mosaic trắng xóa rồi.
【Cậu nói cái gì đấy ——】 Nó cũng tuyệt vọng hét to, 【A a a a a dân giàu nước mạnh dân chủ văn minh a a a a tôi không nhìn thấy mà cũng chẳng nghe thấy cái gì hết á ——】
Từ từ đã... có điều gì đó không đúng lắm ở đây!
【Hạ Tân Tễ, không phải đã nói Hạ Tân Tễ là thụ sao!】 y gào lên, 【Không phải mày bảo với tao rằng Hạ Tân Tễ là thụ sao!!!】
Vậy chuyện quái gì đang xảy ra với người đàn ông đang lăn qua lộn lại với y hả, bị điên rồi sao!
Cuối cùng hệ thống cũng nghe được câu nói này của y, nó còn muốn hỏng bét hơn so với y.
【Sao mà tôi biết được chứ!】 nó gào to, 【Lúc cậu ta đối đầu với Đỗ Hòa Trạch thì vẫn còn là thụ cơ mà a a a, có quỷ mới biết cậu đã nuôi cậu ta thành công như nào ấy!!!】
Đôi mắt Khấu Thu tối sầm lại.
Cho nên đây là lỗi lầm của y à?
Hệ thống còn ra sức cỗ vũ y: 【Cậu hãy nghĩ đến Đổng Tồn Thụy hi sinh đánh nổ lô cốt, nghĩ đến Hoàng Kế Quang lấy thân chặn họng súng, Vương Nhị Tiểu dẫn dụ quân thù!】
Cán bộ kỳ cựu Khấu nói: 【Tao nguyện ý hiến dâng tính mạng của tao cho sự nghiệp vĩ đại của chúng ta.】
Chứ không phải dùng nhan sắc!
Hệ thống quan tâm nói: 【Hay là để tôi mở cho cậu 《Bản tin thời sự》 nhé?】
Khấu Thu:...
Bản tin thời sự gì chứ, cho dù Marx có tái sinh cũng chẳng thể nào cứu vớt được trái tim tan vỡ của y!
Giây tiếp theo, đến cả sức lực để đáp lại y cũng không có, chỉ cảm thấy dưới thân run rẩy mãnh liệt, không kiềm chế nổi phát ra tiếng khóc thút thít, lập tức rơi thẳng vào vòng xoáy không có cách nào giãy giụa ra.
【Cậu phải cố gắng lên!】 Hệ thống bật khóc nức nở, 【Người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội khoa học!】
Đầu dây bên kia không có tiếng đáp lại, đạn pháo đến từ chủ nghĩa tư bản quá dày đặc, người lần đầu trải nghiệm như cán bộ kỳ cựu Khấu lập tức đổ máu toàn thân, bị oanh tạc thành một đống bùn nhão không thể nào chống đỡ nổi.
- ---
Giống như một giấc mơ dài.
Trước mắt rõ ràng tối đen như mực, nhưng lại bị cưỡng ép va chạm tạo nên sắc thái sặc sỡ khác thường, đến cả ánh sáng cũng có mùi thơm, y không kiềm chế nổi đung đưa theo, chẳng khác gì một nhành hoa mỏng manh bên dòng nước. Tiếng chuông leng keng rung động, từng tiếng từng tiếng vang lên như nhịp trống.
Bảy hồn sáu phách, chẳng biết có đánh mất hồn nào không.
Khấu Thu nhắm mắt lại, suy nghĩ trong đầu hoàn toàn đứt quãng.
Thằng con khác của y cả đêm nay chỉ có thể nhìn thấy mosaic, thậm chí còn không lưu luyến cuộc sống hơn cả y, nó đang tuyệt vọng đọc thuộc lòng tất cả các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội cho ký chủ của mình, với mục đích cứu vớt tam quan đang tràn ngập nguy cơ bấp bênh của ký chủ.
Tuy nhiên, điều này rõ ràng không có hiệu quả, vì Khấu Thu vừa tỉnh dậy đã hỏi nó: 【Tao là ai, tao đang ở đâu, tao ở đây để làm gì?】
Hệ thống: 【...】
Xong thật rồi, lại thêm một thằng điên.
Cán bộ kỳ cựu Khấu: 【A! Tao thực sự coi em ấy như con trai mình mà! A a a a!】
Hệ thống im lặng trong chốc lát, hiếm khi thấy nó đồng ý với lời của thằng đàn ông cặn bã kia: 【Ba à, cậu sẽ bị cậu ta chơi chết đấy.】
Giọng điệu của nó đầy tuyệt vọng.
【Có lẽ, mày đã nhìn thấy biểu ngữ 'Xắn tay áo và làm việc chăm chỉ' trên tường chưa?】
Nó có một dự cảm.
Thời đại mosaic của nó đã chính thức bắt đầu rồi.
Ngày hôm sau Khấu Thu không thể nào đứng dậy được nữa, Hạ tân Tễ phải chạy đi xin nghỉ cho y.
Đơn xin nghỉ của Khấu Thu được thông qua một cách thuận lợi, đồng nghiệp nữ thường hay nghe cán bộ kỳ cựu Khấu khoe khoang về em trai của mình, khi cô nhìn thấy chàng trai trẻ nhút nhát ngại ngùng đứng trước mặt này, cô lập tức nhận ra hắn chính là người ở trong bức ảnh chụp mà Khấu Thu đặt trên bàn làm việc. Khi nghe tin Khấu Thu bị ốm, cô trực tiếp viết giấy xin nghỉ phép hộ luôn, còn không quên dặn dò: “Cứ để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt, có thời gian thì bọn chị sẽ đi thăm cậu ấy.”
Đứa trẻ cất đơn xin nghỉ vào trong túi, lúm đồng tiền nho nhỏ hằn sâu hơn, “Cảm ơn chị ạ.”
Hắn còn trẻ tuổi, khuôn mặt cũng khiến người ta yêu thích, không hề có vẻ miệng lưỡi trơn tru lẻo mép gì đó, nữ đồng nghiệp tuổi tác sắp sang đầu năm lại được một cậu trai trẻ gọi là chị, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn ban nãy.
Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Hạ Tân Tễ đang muốn rời đi thì đột nhiên đồng nghiệp nữa kia gọi hắn lại.
“À, đúng rồi,“ cô nói, “Trước đó có người đến tìm Khấu Thu, đã đến đây vài lần nhưng vẫn chưa gặp được, lúc về em nhớ nói một câu cho anh trai em biết nhé, người nọ trông có vẻ có việc gấp lắm.”
Cô cố gắng nhớ lại rồi bổ sung: “Tuổi tác trông không cao lớn, dáng vẻ cũng nhã nhặn.”
Nhã nhặn.
Hạ Tân Tễ cụp mắt xuống rồi lại nhanh chóng nâng mắt lên, cười khẽ nói: “Chị còn nhớ rõ tên của người này không ạ?”
Đồng nghiệp nữ suy nghĩ rồi vươn tay tìm kiếm trên bàn làm việc.
“Nhớ chứ, lúc đấy chị còn ghi lại trên một tờ giấy...”
Cô rút một tờ giấy ghi chú từ trong quyển sách trên bàn ra, “A, đây rồi. Người này họ Đỗ, tên đầy đủ là ——”
“Đỗ Hòa Trạch.”
- ----
Trái tim Đỗ Hòa Trạch chợt lạnh buốt, không khỏi rùng mình một phát. Gã liếc mắt nhìn sang bên cạnh, cô gái ngồi bên cạnh đang vuốt thẳng mái tóc đen vẫn chuyên tâm nhìn điện thoại như cũ.
“Đình Đình,“ Đỗ Hòa Trạch đỗ xe dưới cổng khu dân cư, khẽ mỉm cười, “Ngày mai em có thời gian không?”
Cô gái cởi dây an toàn, tiếp đó rời mắt khỏi điện thoại rồi liếc mắt nhìn gã một cái, Đỗ Hòa Trạch có thể đảm bảo rằng cô ấy không hề nghe rõ được thời gian chính xác.
“Ngại quá,“ cô chắp hai tay lại, tỏ vẻ hối lỗi, “Hôm đó em còn có việc khác rồi...”
Điện thoại di động của cô trượt xuống theo động tác này, Đỗ Hòa Trạch cực kỳ thất vọng, trong lòng tự biết rõ cô gái nhà giàu mới bước chân vào giới thượng lưu này có thể sẽ vuột khỏi tay mình rồi. Nhưng khi tầm mắt gã khẽ liếc qua thì lại phát hiện ra một điều khác lạ, “Đây là Thanh Nhiên ư?”
Ảnh chụp trên điện thoại di động của cô gái rõ ràng là Hạ Thanh Nhiên của vài năm trước. Cây xanh cây vàng lấp lánh lay động, trông y còn sáng rực lay động hơn cả khung cảnh mùa thu trong trẻo phía sau.
Trần Đình Đình cũng mở to mắt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn gã: “Anh biết anh ấy ư?”
“Đương nhiên rồi,“ Đỗ Hòa Trạch mỉm cười, “Bọn anh lớn lên cùng nhau mà.”
Gã tinh ý nhận ra cô gái thẳng lưng hẳn lên, cơ thể cũng không tự giác được mà nghiêng sang bên này hơn, dường như rất hứng thú nên gã đã tiếp tục đề tài này, “Anh quen cậu ấy từ năm 6 tuổi.”
Những câu chuyện thú vị thời thơ ấu từng chút được tiết lộ, Trần Đình Đình chống tay lên cằm, lắng nghe với vẻ hứng thú, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi vài câu. Đỗ Hòa Trạch nhờ thế mới biết rằng cô vốn là bạn học cấp 3 của Hạ Tân Tễ, bởi vậy cô thường xuyên đụng mặt hai anh em nhà này ngoài cổng trường.
“Tình cảm của họ tốt thật đấy nhỉ,“ cô gái hâm mộ nói, “Mỗi lần Hạ Tân Tễ nhìn thấy anh trai thì trên mặt cậu ấy chẳng bao giờ giấu được vẻ dịu dàng...”
Không biết vì sao, những lời này bỗng nhiên khiến trong lòng Đỗ Hòa Trạch có chút khác thường.
“Dịu dàng ư?” Gã thì thào lặp lại từ này.
“Đúng vậy đó,“ Trần Đình Đình không nhận ra gã có gì là lạ, vẫn tiếp tục nói, “Em cho rằng mối quan hệ anh em trong gia đình kiểu này sẽ không tốt đẹp lắm đâu, nhưng Hạ Tân Tễ có vẻ rất thích nũng nịu với anh trai của mình, còn có thể giậm chân đòi ôm một cái cơ mà...”
Mà người anh trai trong sáng ngay thẳng của hắn sẽ dang rộng hai tay ra rồi thuận thế ôm em trai vào lòng, tưởng chừng như cả gốc lông mi cũng chứa đựng vô vàn ánh sáng. Khi đó Trần Đình Đình chỉ thấy ước ao ghen tị.
Cô cũng muốn có một người anh trai như vậy —— Chỉ cần được ánh mắt như vậy nhìn, chẳng khác nào có cả thế giới trong tay.
Đỗ Hòa Trạch không còn nghe thấy lời cô nói nữa.
Gã tiễn cô gái xuống khỏi xe, lúc quay về trong xe thì đã bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình, trong hai năm ở nước ngoài, Đỗ Hòa Trạch cơ bản đã xác nhận rằng Hạ Tân Tễ đã tự tay lên kế hoạch cho sự việc năm đó.
Nhưng mà bắt ép gã phải ra nước ngoài thì có lợi ích gì chứ? Lúc đó bàn đạp giúp đỡ hắn bước chân vào nhà họ Hạ chính là gã, ban đầu Hạ Tân Tễ cảm mến gã —— rõ ràng hai người bọn họ đã bắt tay với nhau, rõ ràng họ có thể chèn ép Hạ Thanh Nhiên một cách triệt để. Nhưng đột nhiên Hạ Tân Tễ lại bỏ rơi đồng minh, chẳng hiểu kiểu gì lại chạy thẳng sang trận doanh quân địch, còn hết lần này đến lần khác hợp sức đối phương để đánh mình đến mức tơi bời tan tác.
Đỗ Hòa Trạch đã suy nghĩ về vấn đề này suốt hai năm, nhưng gã chưa bao giờ nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng vừa rồi, Trần Đình Đình đã cung cấp cho gã một ý tưởng đáng sợ.
... Dịu dàng.
Gã không thể nào tin tưởng được rằng, một người mục nát thối rữa đến tận gốc rễ như thế lại có thể có sự dịu dàng!
[12/6/2024]
Tác giả có lời muốn nói:
Ở thế giới sau, tui sẽ thêm buff cho cán bộ kỳ cựu Khấu nhá!
(*^▽^*)(*^▽^*)(*^▽^*)
Khấu Thu: “... Cái gì cơ?”
“Có thích không?” Đứa nhỏ lại nhẹ giọng hỏi thêm lần nữa, đôi mắt nhìn thẳng về phía y.
Khấu Thu thậm chí còn thấy bối rối hơn, mơ hồ nhận ra rằng đây không phải lời nói vui đùa.
Bởi vì vẻ mặt của Hạ Tân Tễ quá mức nghiêm túc.
Y chậm rãi ngồi thẳng dậy, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Tiểu Tễ, em đang làm cái trò gì vậy?”
Hạ Tân Tễ duỗi tay vuốt lông mi của y.
“Em thích đôi mắt của anh...”
Hắn chậm rãi nói.
“Nhưng bây giờ em không muốn nhìn thấy nó.”
Một chiếc cà vạt mềm mại được kéo lên, vòng qua che chắn tầm mắt y rồi thắt nút lại.
Trước mắt đen sì lại, Khấu Thu nghe thấy tiếng khóc nức nở, đứa trẻ dựa vào người y giống như vừa phải chịu tủi thân uất ức, y thậm chí còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ hốc mắt đỏ hoe ngấn nước của đối phương.
Tưởng tượng này khiến y trở nên mềm lòng hơn đôi chút, theo bản năng duỗi tay ra xoa đầu đối phương thì lại phát hiện cổ tay mình mỏi nhừ không nhấc lên nổi.
“Anh ơi...”
Hạ Tân Tễ gọi một tiếng, hắn trói cổ tay y lại rồi tóm cao qua đỉnh đầu.
“Anh ơi... Vì sao không thể là em chứ?”
“Người có thể tặng nhẫn được anh trân trọng cất giữ, có thể được yêu đương cùng anh, lớn lên cùng anh, vì sao không thể là em chứ?”
Dường như hắn trở nên hung ác hơn, đột nhiên cắn một phát, Khấu Thu run lên, cuối cùng y cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Đang làm cái quái gì vậy, rốt cuộc thì thằng nhóc này đang làm cái gì!!!
Người đang ôm lấy y chợt run lên, rồi từ từ bao phủ lên trên người y.
“Không thể như thế, không thể như thế được... Đứng bên cạnh anh chỉ có thể là em, chỉ có thể là em mà thôi!”
“Anh trai không cần em nữa ư? Anh ghét em lắm sao?”
Có thứ gì đó luồn vào trong miệng, tiếng nước khe khẽ vang lên bên tai, Khấu Thu không thể nói được một lời nào, chỉ có thể sợ hãi hét lên trong đầu: 【Hệ thống —— hệ thống!】
Trước mắt hệ thống lúc này là một mảng mosaic trắng xóa rồi.
【Cậu nói cái gì đấy ——】 Nó cũng tuyệt vọng hét to, 【A a a a a dân giàu nước mạnh dân chủ văn minh a a a a tôi không nhìn thấy mà cũng chẳng nghe thấy cái gì hết á ——】
Từ từ đã... có điều gì đó không đúng lắm ở đây!
【Hạ Tân Tễ, không phải đã nói Hạ Tân Tễ là thụ sao!】 y gào lên, 【Không phải mày bảo với tao rằng Hạ Tân Tễ là thụ sao!!!】
Vậy chuyện quái gì đang xảy ra với người đàn ông đang lăn qua lộn lại với y hả, bị điên rồi sao!
Cuối cùng hệ thống cũng nghe được câu nói này của y, nó còn muốn hỏng bét hơn so với y.
【Sao mà tôi biết được chứ!】 nó gào to, 【Lúc cậu ta đối đầu với Đỗ Hòa Trạch thì vẫn còn là thụ cơ mà a a a, có quỷ mới biết cậu đã nuôi cậu ta thành công như nào ấy!!!】
Đôi mắt Khấu Thu tối sầm lại.
Cho nên đây là lỗi lầm của y à?
Hệ thống còn ra sức cỗ vũ y: 【Cậu hãy nghĩ đến Đổng Tồn Thụy hi sinh đánh nổ lô cốt, nghĩ đến Hoàng Kế Quang lấy thân chặn họng súng, Vương Nhị Tiểu dẫn dụ quân thù!】
Cán bộ kỳ cựu Khấu nói: 【Tao nguyện ý hiến dâng tính mạng của tao cho sự nghiệp vĩ đại của chúng ta.】
Chứ không phải dùng nhan sắc!
Hệ thống quan tâm nói: 【Hay là để tôi mở cho cậu 《Bản tin thời sự》 nhé?】
Khấu Thu:...
Bản tin thời sự gì chứ, cho dù Marx có tái sinh cũng chẳng thể nào cứu vớt được trái tim tan vỡ của y!
Giây tiếp theo, đến cả sức lực để đáp lại y cũng không có, chỉ cảm thấy dưới thân run rẩy mãnh liệt, không kiềm chế nổi phát ra tiếng khóc thút thít, lập tức rơi thẳng vào vòng xoáy không có cách nào giãy giụa ra.
【Cậu phải cố gắng lên!】 Hệ thống bật khóc nức nở, 【Người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội khoa học!】
Đầu dây bên kia không có tiếng đáp lại, đạn pháo đến từ chủ nghĩa tư bản quá dày đặc, người lần đầu trải nghiệm như cán bộ kỳ cựu Khấu lập tức đổ máu toàn thân, bị oanh tạc thành một đống bùn nhão không thể nào chống đỡ nổi.
- ---
Giống như một giấc mơ dài.
Trước mắt rõ ràng tối đen như mực, nhưng lại bị cưỡng ép va chạm tạo nên sắc thái sặc sỡ khác thường, đến cả ánh sáng cũng có mùi thơm, y không kiềm chế nổi đung đưa theo, chẳng khác gì một nhành hoa mỏng manh bên dòng nước. Tiếng chuông leng keng rung động, từng tiếng từng tiếng vang lên như nhịp trống.
Bảy hồn sáu phách, chẳng biết có đánh mất hồn nào không.
Khấu Thu nhắm mắt lại, suy nghĩ trong đầu hoàn toàn đứt quãng.
Thằng con khác của y cả đêm nay chỉ có thể nhìn thấy mosaic, thậm chí còn không lưu luyến cuộc sống hơn cả y, nó đang tuyệt vọng đọc thuộc lòng tất cả các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội cho ký chủ của mình, với mục đích cứu vớt tam quan đang tràn ngập nguy cơ bấp bênh của ký chủ.
Tuy nhiên, điều này rõ ràng không có hiệu quả, vì Khấu Thu vừa tỉnh dậy đã hỏi nó: 【Tao là ai, tao đang ở đâu, tao ở đây để làm gì?】
Hệ thống: 【...】
Xong thật rồi, lại thêm một thằng điên.
Cán bộ kỳ cựu Khấu: 【A! Tao thực sự coi em ấy như con trai mình mà! A a a a!】
Hệ thống im lặng trong chốc lát, hiếm khi thấy nó đồng ý với lời của thằng đàn ông cặn bã kia: 【Ba à, cậu sẽ bị cậu ta chơi chết đấy.】
Giọng điệu của nó đầy tuyệt vọng.
【Có lẽ, mày đã nhìn thấy biểu ngữ 'Xắn tay áo và làm việc chăm chỉ' trên tường chưa?】
Nó có một dự cảm.
Thời đại mosaic của nó đã chính thức bắt đầu rồi.
Ngày hôm sau Khấu Thu không thể nào đứng dậy được nữa, Hạ tân Tễ phải chạy đi xin nghỉ cho y.
Đơn xin nghỉ của Khấu Thu được thông qua một cách thuận lợi, đồng nghiệp nữ thường hay nghe cán bộ kỳ cựu Khấu khoe khoang về em trai của mình, khi cô nhìn thấy chàng trai trẻ nhút nhát ngại ngùng đứng trước mặt này, cô lập tức nhận ra hắn chính là người ở trong bức ảnh chụp mà Khấu Thu đặt trên bàn làm việc. Khi nghe tin Khấu Thu bị ốm, cô trực tiếp viết giấy xin nghỉ phép hộ luôn, còn không quên dặn dò: “Cứ để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt, có thời gian thì bọn chị sẽ đi thăm cậu ấy.”
Đứa trẻ cất đơn xin nghỉ vào trong túi, lúm đồng tiền nho nhỏ hằn sâu hơn, “Cảm ơn chị ạ.”
Hắn còn trẻ tuổi, khuôn mặt cũng khiến người ta yêu thích, không hề có vẻ miệng lưỡi trơn tru lẻo mép gì đó, nữ đồng nghiệp tuổi tác sắp sang đầu năm lại được một cậu trai trẻ gọi là chị, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn ban nãy.
Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Hạ Tân Tễ đang muốn rời đi thì đột nhiên đồng nghiệp nữa kia gọi hắn lại.
“À, đúng rồi,“ cô nói, “Trước đó có người đến tìm Khấu Thu, đã đến đây vài lần nhưng vẫn chưa gặp được, lúc về em nhớ nói một câu cho anh trai em biết nhé, người nọ trông có vẻ có việc gấp lắm.”
Cô cố gắng nhớ lại rồi bổ sung: “Tuổi tác trông không cao lớn, dáng vẻ cũng nhã nhặn.”
Nhã nhặn.
Hạ Tân Tễ cụp mắt xuống rồi lại nhanh chóng nâng mắt lên, cười khẽ nói: “Chị còn nhớ rõ tên của người này không ạ?”
Đồng nghiệp nữ suy nghĩ rồi vươn tay tìm kiếm trên bàn làm việc.
“Nhớ chứ, lúc đấy chị còn ghi lại trên một tờ giấy...”
Cô rút một tờ giấy ghi chú từ trong quyển sách trên bàn ra, “A, đây rồi. Người này họ Đỗ, tên đầy đủ là ——”
“Đỗ Hòa Trạch.”
- ----
Trái tim Đỗ Hòa Trạch chợt lạnh buốt, không khỏi rùng mình một phát. Gã liếc mắt nhìn sang bên cạnh, cô gái ngồi bên cạnh đang vuốt thẳng mái tóc đen vẫn chuyên tâm nhìn điện thoại như cũ.
“Đình Đình,“ Đỗ Hòa Trạch đỗ xe dưới cổng khu dân cư, khẽ mỉm cười, “Ngày mai em có thời gian không?”
Cô gái cởi dây an toàn, tiếp đó rời mắt khỏi điện thoại rồi liếc mắt nhìn gã một cái, Đỗ Hòa Trạch có thể đảm bảo rằng cô ấy không hề nghe rõ được thời gian chính xác.
“Ngại quá,“ cô chắp hai tay lại, tỏ vẻ hối lỗi, “Hôm đó em còn có việc khác rồi...”
Điện thoại di động của cô trượt xuống theo động tác này, Đỗ Hòa Trạch cực kỳ thất vọng, trong lòng tự biết rõ cô gái nhà giàu mới bước chân vào giới thượng lưu này có thể sẽ vuột khỏi tay mình rồi. Nhưng khi tầm mắt gã khẽ liếc qua thì lại phát hiện ra một điều khác lạ, “Đây là Thanh Nhiên ư?”
Ảnh chụp trên điện thoại di động của cô gái rõ ràng là Hạ Thanh Nhiên của vài năm trước. Cây xanh cây vàng lấp lánh lay động, trông y còn sáng rực lay động hơn cả khung cảnh mùa thu trong trẻo phía sau.
Trần Đình Đình cũng mở to mắt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn gã: “Anh biết anh ấy ư?”
“Đương nhiên rồi,“ Đỗ Hòa Trạch mỉm cười, “Bọn anh lớn lên cùng nhau mà.”
Gã tinh ý nhận ra cô gái thẳng lưng hẳn lên, cơ thể cũng không tự giác được mà nghiêng sang bên này hơn, dường như rất hứng thú nên gã đã tiếp tục đề tài này, “Anh quen cậu ấy từ năm 6 tuổi.”
Những câu chuyện thú vị thời thơ ấu từng chút được tiết lộ, Trần Đình Đình chống tay lên cằm, lắng nghe với vẻ hứng thú, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi vài câu. Đỗ Hòa Trạch nhờ thế mới biết rằng cô vốn là bạn học cấp 3 của Hạ Tân Tễ, bởi vậy cô thường xuyên đụng mặt hai anh em nhà này ngoài cổng trường.
“Tình cảm của họ tốt thật đấy nhỉ,“ cô gái hâm mộ nói, “Mỗi lần Hạ Tân Tễ nhìn thấy anh trai thì trên mặt cậu ấy chẳng bao giờ giấu được vẻ dịu dàng...”
Không biết vì sao, những lời này bỗng nhiên khiến trong lòng Đỗ Hòa Trạch có chút khác thường.
“Dịu dàng ư?” Gã thì thào lặp lại từ này.
“Đúng vậy đó,“ Trần Đình Đình không nhận ra gã có gì là lạ, vẫn tiếp tục nói, “Em cho rằng mối quan hệ anh em trong gia đình kiểu này sẽ không tốt đẹp lắm đâu, nhưng Hạ Tân Tễ có vẻ rất thích nũng nịu với anh trai của mình, còn có thể giậm chân đòi ôm một cái cơ mà...”
Mà người anh trai trong sáng ngay thẳng của hắn sẽ dang rộng hai tay ra rồi thuận thế ôm em trai vào lòng, tưởng chừng như cả gốc lông mi cũng chứa đựng vô vàn ánh sáng. Khi đó Trần Đình Đình chỉ thấy ước ao ghen tị.
Cô cũng muốn có một người anh trai như vậy —— Chỉ cần được ánh mắt như vậy nhìn, chẳng khác nào có cả thế giới trong tay.
Đỗ Hòa Trạch không còn nghe thấy lời cô nói nữa.
Gã tiễn cô gái xuống khỏi xe, lúc quay về trong xe thì đã bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình, trong hai năm ở nước ngoài, Đỗ Hòa Trạch cơ bản đã xác nhận rằng Hạ Tân Tễ đã tự tay lên kế hoạch cho sự việc năm đó.
Nhưng mà bắt ép gã phải ra nước ngoài thì có lợi ích gì chứ? Lúc đó bàn đạp giúp đỡ hắn bước chân vào nhà họ Hạ chính là gã, ban đầu Hạ Tân Tễ cảm mến gã —— rõ ràng hai người bọn họ đã bắt tay với nhau, rõ ràng họ có thể chèn ép Hạ Thanh Nhiên một cách triệt để. Nhưng đột nhiên Hạ Tân Tễ lại bỏ rơi đồng minh, chẳng hiểu kiểu gì lại chạy thẳng sang trận doanh quân địch, còn hết lần này đến lần khác hợp sức đối phương để đánh mình đến mức tơi bời tan tác.
Đỗ Hòa Trạch đã suy nghĩ về vấn đề này suốt hai năm, nhưng gã chưa bao giờ nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng vừa rồi, Trần Đình Đình đã cung cấp cho gã một ý tưởng đáng sợ.
... Dịu dàng.
Gã không thể nào tin tưởng được rằng, một người mục nát thối rữa đến tận gốc rễ như thế lại có thể có sự dịu dàng!
[12/6/2024]
Tác giả có lời muốn nói:
Ở thế giới sau, tui sẽ thêm buff cho cán bộ kỳ cựu Khấu nhá!
(*^▽^*)(*^▽^*)(*^▽^*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.