Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái
Chương 22: Một ngày làm anh (22)
Phù Tô Dữ Liễu Diệp
06/07/2024
◎Hạ Tân Tễ: Đại hội thể dục thể thao! Mùa show ân ái! ◎
Điều này tương đương với việc chừa lại một đường lui cho một người bị lộ thân phận như Khấu Thu.
Khấu Thu dừng lại tại dòng chữ đó, nhớ đến ông cụ ngồi trên giường bệnh cùng xoay quả óc chó với y, đôi mắt không khỏi ươn ướt.
“Ông ấy phát hiện ra từ khi nào?”
Luật sư trả lời: “Nếu nói đến chuyện biết rõ ngài không phải cháu trai của mình, vậy thì ông ấy đã phát hiện ra điều đó từ ba năm trước.”
Trong sự kiện bắt cóc lần đó, Khấu Thu đã bị bọn bắt cóc cắt trúng, để lại vết thương. Ông cụ Hạ cũng vô tình nhận ra một điều gì đó vào lúc đấy, sau đó chính ông đã im lặng đi xét nghiệm lại.
Nhưng ông lại không hề nói gì, thậm chí vẫn còn yêu thương Khấu Thu như trước đây, vì đảm bảo người cháu không phải ruột thịt này của mình có thể có được cuộc sống áo cơm không lo, ông đã tiêu tốn rất nhiều tâm sức của bản thân vào thời điểm cuối cùng của cuộc đời.
“Di chúc này được lập muộn hơn so với di chúc trước đó, nên quyền lợi của ngài vẫn được pháp luật đảm bảo, mong ngài không cần lo lắng gì cả.” luật sư nói, “Thân chủ của tôi muốn tôi nói cho ngài rằng, tình cảm chân chính sinh ra từ việc ở chung lâu ngày còn có thể chặt chẽ hơn so với máu mủ ruột thịt.”
Luật sư nhún vai, lại bổ sung tiếp một câu: “Nhưng mà tôi nghĩ ngài cũng không cần đến cái này.”
Khấu Thu ngẩn ra, không hiểu ý nghĩa lời nói của anh ta.
“Sao vậy, ngài không biết gì ư?” Nhìn vẻ mặt của hắn, luật sư cảm thấy ngạc nhiên, “Ngài Hạ Tân Tễ đã chuyển toàn bộ tài sản sang tên của ngài vào thời điểm nhận tài sản thừa kế, ngài ——”
Làm sao lại không biết?
Trước khi đến gặp Khấu Thu, vốn dĩ anh ta còn cho rằng đây là ý của Khấu Thu, dù sao thì mọi người đều cho rằng Hạ Tân Tễ là con riêng, nên hiển nhiên Hạ Thanh Nhiên càng danh chính ngôn thuận hơn hắn.
Cán bộ kỳ cựu Khấu thực sự thấy hơi hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Tôi không hề biết...”
Nhóc con kia? Đưa cả nhà họ Hạ cho y?
Vì sao chứ?
Hệ thống nói: 【... Bởi vì yêu.】
Câu nói này vô cùng quen thuộc, nhưng lần này Khấu Thu không thể nói đây là tình bạn vĩ đại của người xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học được nữa.
May mắn y vẫn chưa nói gì, nếu không thì hệ thống nhất định sẽ cười nhạo y không chút thương tiếc.
Cái gì mà tình bạn hữu nghị vĩ đại?
Tình bạn hữu nghị giữa bạn chịch với nhau à?
Tối hôm đó Hạ Tân Tễ trở về, trái lại thì hắn đưa ra đáp án không chút do dự: “Bởi vì đó là anh.”
“Rõ ràng anh quan trọng hơn đống tiền đó nhiều,“ hắn ngả người xuống, cười mỉm, “Em đâu có ngu, sao có thể bỏ qua thứ tốt nhất để chọn cái thứ hai chứ?”
Hắn bắt đầu duỗi ngón tay ra, lẩm bẩm đếm: “Anh không chỉ đẹp trai mà còn tốt bụng, tấm lòng cũng lương thiện nữa. Đã thế anh còn rất yêu thương và chăm sóc em, tìm cả thế giới cũng không kiếm ra người thứ hai đâu ——”
Khấu Thu: “...”
Y hiểu ra một điều, đứa trẻ này không hề biết xấu hổ là gì.
Không chờ y xấu hổ muốn ngăn cản Hạ Tân Tễ lại rồi dạy dỗ lại cho hắn nghe về đức tính khiêm tốn thì đứa trẻ đã cười khẽ, chớp mắt mấy cái.
“Hơn nữa, trình độ giường chiếu cũng tốt, eo của anh còn không thể bị đụng chạm dễ dàng được, nếu em hơi chạm vào nó một chút thôi thì anh sẽ ——”
Lời nói của hắn còn chưa dứt, gương mặt của cán bộ kỳ cựu Khấu đã đỏ ửng lên, nhanh chóng bịt kín miệng hắn lại. Hệ thống còn đang ngâm nga đọc to các giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, nó giả vờ như mình không hề nghe thấy gì cả, nhưng Hạ Tân Tễ vẫn nheo mắt, không biết hắn vừa làm cái gì mà Khấu Thu đột nhiên rụt tay lại như bị điện giật.
Đôi mắt đứa nhỏ ươn ướt, mái tóc mềm mại rủ xuống, trông hắn càng giống một con thỏ trắng ngây thơ. Cơ mà lúc này con thỏ trắng ấy lại đang nhìn y chằm chằm, chậm rãi bao phủ lấy người y, thuần thục làm nũng ăn vạ: “Anh có thể yêu thương em được không... Được không anh?”
Một làn sóng quen thuộc lại cuộn trào kéo đến, giây lát sau đã cuốn Khấu Thu chìm xuống đáy biển.
Giọng nói của đứa trẻ hơi run lên: “Cầu xin anh đó, lại yêu thương em thêm lần nữa đi anh, có được không anh?”
“Thích em nhé... Không được nhìn người khác, chỉ thích em thôi có được không?”
“Em không cần nhà họ Hạ, cũng chẳng cần bất kỳ một thứ nào khác.”
“Em cần anh thôi.”
“Chỉ cần một mình anh thôi...”
Eo của y bị thứ gì đó nóng bỏng chạm vào, Khấu Thu còn chưa kịp nói một lời thì đã lại chìm sâu vào trong bùn lầy, lần này cả tay chân miệng của y đều được tự do nhưng vẫn không có sức lực để phản kháng lại.
Hệ thống ngước mắt nhìn bức tranh mosaic trắng xóa quen thuộc trước mặt: 【...】
Xong đời.
Xem ra chứng quáng tuyết của nó không chữa khỏi được rồi.
Nhưng vào lúc này, cả nó với Khấu Thu đều bị âm thanh nhắc nhở của tiến độ nhiệm vụ làm cho phân tâm.
【Tiến độ nhiệm vụ ngược cặn bã ———— 80.】
【Chuẩn bị bước vào giai đoạn sẵn sàng rời đi.】
Khi Khấu Thu tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau, âm thanh rõ ràng đó vẫn còn vang vọng trong đầu y như cũ.
Chuẩn bị rời đi.
Đây không phải lần đầu tiên y làm nhiệm vụ, y biết rõ ý nghĩa của câu nói này, y ấn tay vào ngực của mình, bên dưới lớp da mềm mại y đang chạm vào có một khối u cứng rắn đầy quen thuộc, có kích thước ước chừng bằng nửa nắm tay, đột ngột xuất hiện ở bên cạnh trái tim.
Điều này chứng minh cho việc, y sẽ sử dụng hình thức chết vì bệnh để rời khỏi thế giới này rồi tiếp tục đi vào thế giới tiếp theo.
“Anh ơi, sao thế ạ?” Hạ Tân Tễ dí sát đến gần y, mơ màng cảm nhận được cử động của y, hắn duỗi tay sang vuốt ve lồng ngực y, rõ ràng mắt vẫn chưa mở ra nhưng động tác tay của hắn vẫn dịu dàng dễ chịu vô cùng, “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Khấu Thu trợn tròn mắt nhìn trần nhà, nửa ngày sau mới lắc đầu.
“Không có gì,“ y mơ hồ nói, “Chỉ thấy đau thắt lưng thôi.”
“Đau thắt lưng ư...” Đứa trẻ bật ra tiếng cười từ cổ họng, giống hệt miếng kẹo đường dẻo dựa vào người y cứ như không có xương, cả người dính sát rạt rồi cọ qua cọ lại, chui thẳng vào trong chăn.
“Để cho em nhìn thử xem, xem có bị sưng không nào?”
Hệ thống rú lên một tiếng, bi phẫn nói: 【Mới sáng sớm ngày ra, vì sao hai người lại để tôi phải nghe thấy mấy lời này cơ chứ!】
Cho dù hắn không nói gì thì cán bộ kỳ cựu Khấu cũng không chịu nổi kiểu nói chuyện khoa trương này, vội vàng kéo hắn dậy, đỏ mặt ngăn cản đứa trẻ xốc chăn lên, cả hai người vật lộn trên giường một lúc lâu. Cuối cùng, họ lăn qua lộn lại đến mức đổ mồ hôi, cả người nóng bừng cả lên, Khấu Thu lúc này bị đứa trẻ cưỡng ép hôn một cái thì mới chịu rời giường.
Hạ Tân Tễ nhận ra thái độ của Khấu Thu đã mềm hơn hẳn, cả ngày nay hắn như đang bay trên mây, chỉ hận không thể khoe cho cả thế giới biết sự phấn khích của mình.
Đến cả đi đường hắn cũng phải ngân nga hát mấy câu.
“Không phải hôm nay trường em có đại hội thể thao hay sao?” Khấu Thu uống một hớp nước canh, nhìn đứa nhóc đang dõi mắt nhìn y chằm chằm, “Còn không chịu đi nhanh lên hả?”
Đứa trẻ vẫn cố chấp nhìn y, trong đôi mắt sáng ngời của hắn ngập vẻ mong chờ: “Anh có đến không?”
Khấu Thu cũng sửng sốt: “Anh đến được sao?”
“Đương nhiên rồi!” Hạ Tân Tễ trả lời không chút nghĩ ngợi, “Chỉ cần anh hứa không rời xa em thì anh muốn đi đâu cũng được.”
Tính toán nhỏ trong lòng hắn rất tốt, bây giờ Đỗ Hòa Trạch không còn đất diễn nữa rồi, hắn đã tiêu diệt được một tình địch mạnh mẽ mà không cần phải đổ máu, dây diều trong lòng không còn kéo chặt như cũ nữa.
Hắn dùng ngón tay đếm cho Khấu Thu biết: “Em đăng ký tham gia chạy 1500m, chạy tiếp sức 4x100 và nhảy cao, anh ơi... anh đến cổ vũ cho em nhé?”
Câu cuối cùng trầm hẳn xuống, đôi mắt ươn ướt, tràn đầy vẻ van xin.
Khấu Thu chỉ im lặng chốc lát rồi lại tươi cười.
“Được.”
“Thật ạ?!” Hạ Tân Tễ mở to mắt, đôi mắt tròn đen láy nhìn y chằm chằm không chớp mắt, giống hệt một con thỏ phấn khởi đến nỗi lắc lư hai cái tai dài đầy lông của nó.
Lại nhận được câu trả lời khẳng định của anh trai thêm lần nữa, đứa trẻ vui muốn phát điên, lập tức nhào lên chụt vài phát cho đã.
“Anh ơi, em yêu anh quá mà...” Trong lúc môi răng kề cận, hắn mơ hồ nói, “Em yêu anh lắm.”
“Em yêu anh lắm đó...”
Trái tim Khấu Thu chấn động mạnh một cái, nhưng y chẳng biết nói gì thêm, chỉ im lặng duỗi hai tay vòng qua sau lưng rồi ôm lấy đứa trẻ.
Y không dám chắc chắn.
Nhưng mà... có lẽ y cũng có tâm tình như thế.
Hạ Tân Tễ rất nổi tiếng, khi Khấu Thu ngồi xuống hàng ghế cuối trên khán đài, y đã nhìn thấy vài người hâm mộ đang giơ bảng tên của hắn lên để cổ vũ. Nhưng dường như đứa trẻ không hề nhìn thấy, chỉ chăm chú cúi người xuống lau sạch chỗ ngồi giúp y, tiếp đó lại lôi một cái ô che nắng từ trong túi xách ra, cau mày chỉnh góc ô hồi lâu để Khấu Thu được che chắn bên dưới. Các bạn học bên cạnh có ý định tiến lên bắt chuyện với hắn nhưng hắn chỉ đơn giản trả lời vài câu rồi lại nhanh chóng quay lại để bôi kem chống nắng cho Khấu Thu.
Ánh nắng buổi trưa mùa thu vẫn rất nóng cháy, da Khấu Thu không nên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, lại sợ dấu vết của tối qua lộ ra nên khi đến đây y đã tự ăn mặc kín đáo chặt chẽ. Dưới thời tiết nóng nực như này, chỉ cần một lúc thôi mà người y đã toát mồ hôi, lưng áo sơ mi đang mặc còn ướt đẫm một mảng.
Hạ Tân Tễ ở dưới sân đang khởi động, ánh mắt hắn vẫn nhìn về chỗ này, nhìn thấy động tác lau mồ hôi của y thì hơi ngừng một chút, lập tức đi đến chỗ nữ sinh gần đó.
Hồi lâu sau, một cái quạt điện màu hồng phấn được đưa đến tay Khấu Thu, phần phật thổi một cơn gió nhè nhẹ mát lạnh đến.
Đứa trẻ ngồi xổm bên chân để thổi mát lưng cho y, nhìn thấy y quay đầu lại thì liền cong mắt cười, nụ cười rất đáng yêu, giống như mật ong ấm áp được mặt trời thiêu đốt, tưởng chừng như có thể kéo ra được sợi mật ong thơm ngọt vàng óng từ trong nụ cười đó.
Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, nhưng hắn lại chỉ lo thổi mát cho Khấu Thu: “Anh ơi, anh còn nóng không?”
Khấu Thu lắc đầu, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, đau đến mức không nói được một câu gì.
Chai nước cạnh đó đã được vặn mở, Hạ Tân Tễ nhìn y uống xong thì lại háo hức cầm lấy, chọn đúng chỗ Khấu Thu vừa mới chạm miệng để uống tiếp. Hắn cụp mắt xuống, lông mi dày đặc che phủ mi mắt tạo thành một bóng râm nho nhỏ gần giống hình vòng.
Khấu Thu nhìn lông mi của hắn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà duỗi tay ra.
Hệ thống: 【... Người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội khoa học kia, cậu đang làm cái gì đấy?】
Ngón tay Khấu Thu run lên, sau đó lại nghiêm túc nói: 【Tao chỉ định sờ thử xem thế nào thôi.】
Cuối cùng y vẫn rụt đầu ngón tay lại, nhưng Hạ Tân Tễ đã nhận ra động tác của y từ sớm, hắn dứt khoát đè cổ tay y lại, lấy đầu ngón tay của y để chạm vào lông mi đang hơi run rẩy của hắn.
Khấu Thu:【(⊙V⊙)】
Nghiệm chứng xong rồi, cảm thấy sờ thích lắm nhá!
Mềm mại lại còn chắc chắn chứ!
[05/07/2024]
Tác giả có lời muốn nói:
Phần cuối cùng với thế giới mới sẽ được viết ở chương sau nha.
Điều này tương đương với việc chừa lại một đường lui cho một người bị lộ thân phận như Khấu Thu.
Khấu Thu dừng lại tại dòng chữ đó, nhớ đến ông cụ ngồi trên giường bệnh cùng xoay quả óc chó với y, đôi mắt không khỏi ươn ướt.
“Ông ấy phát hiện ra từ khi nào?”
Luật sư trả lời: “Nếu nói đến chuyện biết rõ ngài không phải cháu trai của mình, vậy thì ông ấy đã phát hiện ra điều đó từ ba năm trước.”
Trong sự kiện bắt cóc lần đó, Khấu Thu đã bị bọn bắt cóc cắt trúng, để lại vết thương. Ông cụ Hạ cũng vô tình nhận ra một điều gì đó vào lúc đấy, sau đó chính ông đã im lặng đi xét nghiệm lại.
Nhưng ông lại không hề nói gì, thậm chí vẫn còn yêu thương Khấu Thu như trước đây, vì đảm bảo người cháu không phải ruột thịt này của mình có thể có được cuộc sống áo cơm không lo, ông đã tiêu tốn rất nhiều tâm sức của bản thân vào thời điểm cuối cùng của cuộc đời.
“Di chúc này được lập muộn hơn so với di chúc trước đó, nên quyền lợi của ngài vẫn được pháp luật đảm bảo, mong ngài không cần lo lắng gì cả.” luật sư nói, “Thân chủ của tôi muốn tôi nói cho ngài rằng, tình cảm chân chính sinh ra từ việc ở chung lâu ngày còn có thể chặt chẽ hơn so với máu mủ ruột thịt.”
Luật sư nhún vai, lại bổ sung tiếp một câu: “Nhưng mà tôi nghĩ ngài cũng không cần đến cái này.”
Khấu Thu ngẩn ra, không hiểu ý nghĩa lời nói của anh ta.
“Sao vậy, ngài không biết gì ư?” Nhìn vẻ mặt của hắn, luật sư cảm thấy ngạc nhiên, “Ngài Hạ Tân Tễ đã chuyển toàn bộ tài sản sang tên của ngài vào thời điểm nhận tài sản thừa kế, ngài ——”
Làm sao lại không biết?
Trước khi đến gặp Khấu Thu, vốn dĩ anh ta còn cho rằng đây là ý của Khấu Thu, dù sao thì mọi người đều cho rằng Hạ Tân Tễ là con riêng, nên hiển nhiên Hạ Thanh Nhiên càng danh chính ngôn thuận hơn hắn.
Cán bộ kỳ cựu Khấu thực sự thấy hơi hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Tôi không hề biết...”
Nhóc con kia? Đưa cả nhà họ Hạ cho y?
Vì sao chứ?
Hệ thống nói: 【... Bởi vì yêu.】
Câu nói này vô cùng quen thuộc, nhưng lần này Khấu Thu không thể nói đây là tình bạn vĩ đại của người xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học được nữa.
May mắn y vẫn chưa nói gì, nếu không thì hệ thống nhất định sẽ cười nhạo y không chút thương tiếc.
Cái gì mà tình bạn hữu nghị vĩ đại?
Tình bạn hữu nghị giữa bạn chịch với nhau à?
Tối hôm đó Hạ Tân Tễ trở về, trái lại thì hắn đưa ra đáp án không chút do dự: “Bởi vì đó là anh.”
“Rõ ràng anh quan trọng hơn đống tiền đó nhiều,“ hắn ngả người xuống, cười mỉm, “Em đâu có ngu, sao có thể bỏ qua thứ tốt nhất để chọn cái thứ hai chứ?”
Hắn bắt đầu duỗi ngón tay ra, lẩm bẩm đếm: “Anh không chỉ đẹp trai mà còn tốt bụng, tấm lòng cũng lương thiện nữa. Đã thế anh còn rất yêu thương và chăm sóc em, tìm cả thế giới cũng không kiếm ra người thứ hai đâu ——”
Khấu Thu: “...”
Y hiểu ra một điều, đứa trẻ này không hề biết xấu hổ là gì.
Không chờ y xấu hổ muốn ngăn cản Hạ Tân Tễ lại rồi dạy dỗ lại cho hắn nghe về đức tính khiêm tốn thì đứa trẻ đã cười khẽ, chớp mắt mấy cái.
“Hơn nữa, trình độ giường chiếu cũng tốt, eo của anh còn không thể bị đụng chạm dễ dàng được, nếu em hơi chạm vào nó một chút thôi thì anh sẽ ——”
Lời nói của hắn còn chưa dứt, gương mặt của cán bộ kỳ cựu Khấu đã đỏ ửng lên, nhanh chóng bịt kín miệng hắn lại. Hệ thống còn đang ngâm nga đọc to các giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, nó giả vờ như mình không hề nghe thấy gì cả, nhưng Hạ Tân Tễ vẫn nheo mắt, không biết hắn vừa làm cái gì mà Khấu Thu đột nhiên rụt tay lại như bị điện giật.
Đôi mắt đứa nhỏ ươn ướt, mái tóc mềm mại rủ xuống, trông hắn càng giống một con thỏ trắng ngây thơ. Cơ mà lúc này con thỏ trắng ấy lại đang nhìn y chằm chằm, chậm rãi bao phủ lấy người y, thuần thục làm nũng ăn vạ: “Anh có thể yêu thương em được không... Được không anh?”
Một làn sóng quen thuộc lại cuộn trào kéo đến, giây lát sau đã cuốn Khấu Thu chìm xuống đáy biển.
Giọng nói của đứa trẻ hơi run lên: “Cầu xin anh đó, lại yêu thương em thêm lần nữa đi anh, có được không anh?”
“Thích em nhé... Không được nhìn người khác, chỉ thích em thôi có được không?”
“Em không cần nhà họ Hạ, cũng chẳng cần bất kỳ một thứ nào khác.”
“Em cần anh thôi.”
“Chỉ cần một mình anh thôi...”
Eo của y bị thứ gì đó nóng bỏng chạm vào, Khấu Thu còn chưa kịp nói một lời thì đã lại chìm sâu vào trong bùn lầy, lần này cả tay chân miệng của y đều được tự do nhưng vẫn không có sức lực để phản kháng lại.
Hệ thống ngước mắt nhìn bức tranh mosaic trắng xóa quen thuộc trước mặt: 【...】
Xong đời.
Xem ra chứng quáng tuyết của nó không chữa khỏi được rồi.
Nhưng vào lúc này, cả nó với Khấu Thu đều bị âm thanh nhắc nhở của tiến độ nhiệm vụ làm cho phân tâm.
【Tiến độ nhiệm vụ ngược cặn bã ———— 80.】
【Chuẩn bị bước vào giai đoạn sẵn sàng rời đi.】
Khi Khấu Thu tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau, âm thanh rõ ràng đó vẫn còn vang vọng trong đầu y như cũ.
Chuẩn bị rời đi.
Đây không phải lần đầu tiên y làm nhiệm vụ, y biết rõ ý nghĩa của câu nói này, y ấn tay vào ngực của mình, bên dưới lớp da mềm mại y đang chạm vào có một khối u cứng rắn đầy quen thuộc, có kích thước ước chừng bằng nửa nắm tay, đột ngột xuất hiện ở bên cạnh trái tim.
Điều này chứng minh cho việc, y sẽ sử dụng hình thức chết vì bệnh để rời khỏi thế giới này rồi tiếp tục đi vào thế giới tiếp theo.
“Anh ơi, sao thế ạ?” Hạ Tân Tễ dí sát đến gần y, mơ màng cảm nhận được cử động của y, hắn duỗi tay sang vuốt ve lồng ngực y, rõ ràng mắt vẫn chưa mở ra nhưng động tác tay của hắn vẫn dịu dàng dễ chịu vô cùng, “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Khấu Thu trợn tròn mắt nhìn trần nhà, nửa ngày sau mới lắc đầu.
“Không có gì,“ y mơ hồ nói, “Chỉ thấy đau thắt lưng thôi.”
“Đau thắt lưng ư...” Đứa trẻ bật ra tiếng cười từ cổ họng, giống hệt miếng kẹo đường dẻo dựa vào người y cứ như không có xương, cả người dính sát rạt rồi cọ qua cọ lại, chui thẳng vào trong chăn.
“Để cho em nhìn thử xem, xem có bị sưng không nào?”
Hệ thống rú lên một tiếng, bi phẫn nói: 【Mới sáng sớm ngày ra, vì sao hai người lại để tôi phải nghe thấy mấy lời này cơ chứ!】
Cho dù hắn không nói gì thì cán bộ kỳ cựu Khấu cũng không chịu nổi kiểu nói chuyện khoa trương này, vội vàng kéo hắn dậy, đỏ mặt ngăn cản đứa trẻ xốc chăn lên, cả hai người vật lộn trên giường một lúc lâu. Cuối cùng, họ lăn qua lộn lại đến mức đổ mồ hôi, cả người nóng bừng cả lên, Khấu Thu lúc này bị đứa trẻ cưỡng ép hôn một cái thì mới chịu rời giường.
Hạ Tân Tễ nhận ra thái độ của Khấu Thu đã mềm hơn hẳn, cả ngày nay hắn như đang bay trên mây, chỉ hận không thể khoe cho cả thế giới biết sự phấn khích của mình.
Đến cả đi đường hắn cũng phải ngân nga hát mấy câu.
“Không phải hôm nay trường em có đại hội thể thao hay sao?” Khấu Thu uống một hớp nước canh, nhìn đứa nhóc đang dõi mắt nhìn y chằm chằm, “Còn không chịu đi nhanh lên hả?”
Đứa trẻ vẫn cố chấp nhìn y, trong đôi mắt sáng ngời của hắn ngập vẻ mong chờ: “Anh có đến không?”
Khấu Thu cũng sửng sốt: “Anh đến được sao?”
“Đương nhiên rồi!” Hạ Tân Tễ trả lời không chút nghĩ ngợi, “Chỉ cần anh hứa không rời xa em thì anh muốn đi đâu cũng được.”
Tính toán nhỏ trong lòng hắn rất tốt, bây giờ Đỗ Hòa Trạch không còn đất diễn nữa rồi, hắn đã tiêu diệt được một tình địch mạnh mẽ mà không cần phải đổ máu, dây diều trong lòng không còn kéo chặt như cũ nữa.
Hắn dùng ngón tay đếm cho Khấu Thu biết: “Em đăng ký tham gia chạy 1500m, chạy tiếp sức 4x100 và nhảy cao, anh ơi... anh đến cổ vũ cho em nhé?”
Câu cuối cùng trầm hẳn xuống, đôi mắt ươn ướt, tràn đầy vẻ van xin.
Khấu Thu chỉ im lặng chốc lát rồi lại tươi cười.
“Được.”
“Thật ạ?!” Hạ Tân Tễ mở to mắt, đôi mắt tròn đen láy nhìn y chằm chằm không chớp mắt, giống hệt một con thỏ phấn khởi đến nỗi lắc lư hai cái tai dài đầy lông của nó.
Lại nhận được câu trả lời khẳng định của anh trai thêm lần nữa, đứa trẻ vui muốn phát điên, lập tức nhào lên chụt vài phát cho đã.
“Anh ơi, em yêu anh quá mà...” Trong lúc môi răng kề cận, hắn mơ hồ nói, “Em yêu anh lắm.”
“Em yêu anh lắm đó...”
Trái tim Khấu Thu chấn động mạnh một cái, nhưng y chẳng biết nói gì thêm, chỉ im lặng duỗi hai tay vòng qua sau lưng rồi ôm lấy đứa trẻ.
Y không dám chắc chắn.
Nhưng mà... có lẽ y cũng có tâm tình như thế.
Hạ Tân Tễ rất nổi tiếng, khi Khấu Thu ngồi xuống hàng ghế cuối trên khán đài, y đã nhìn thấy vài người hâm mộ đang giơ bảng tên của hắn lên để cổ vũ. Nhưng dường như đứa trẻ không hề nhìn thấy, chỉ chăm chú cúi người xuống lau sạch chỗ ngồi giúp y, tiếp đó lại lôi một cái ô che nắng từ trong túi xách ra, cau mày chỉnh góc ô hồi lâu để Khấu Thu được che chắn bên dưới. Các bạn học bên cạnh có ý định tiến lên bắt chuyện với hắn nhưng hắn chỉ đơn giản trả lời vài câu rồi lại nhanh chóng quay lại để bôi kem chống nắng cho Khấu Thu.
Ánh nắng buổi trưa mùa thu vẫn rất nóng cháy, da Khấu Thu không nên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, lại sợ dấu vết của tối qua lộ ra nên khi đến đây y đã tự ăn mặc kín đáo chặt chẽ. Dưới thời tiết nóng nực như này, chỉ cần một lúc thôi mà người y đã toát mồ hôi, lưng áo sơ mi đang mặc còn ướt đẫm một mảng.
Hạ Tân Tễ ở dưới sân đang khởi động, ánh mắt hắn vẫn nhìn về chỗ này, nhìn thấy động tác lau mồ hôi của y thì hơi ngừng một chút, lập tức đi đến chỗ nữ sinh gần đó.
Hồi lâu sau, một cái quạt điện màu hồng phấn được đưa đến tay Khấu Thu, phần phật thổi một cơn gió nhè nhẹ mát lạnh đến.
Đứa trẻ ngồi xổm bên chân để thổi mát lưng cho y, nhìn thấy y quay đầu lại thì liền cong mắt cười, nụ cười rất đáng yêu, giống như mật ong ấm áp được mặt trời thiêu đốt, tưởng chừng như có thể kéo ra được sợi mật ong thơm ngọt vàng óng từ trong nụ cười đó.
Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, nhưng hắn lại chỉ lo thổi mát cho Khấu Thu: “Anh ơi, anh còn nóng không?”
Khấu Thu lắc đầu, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, đau đến mức không nói được một câu gì.
Chai nước cạnh đó đã được vặn mở, Hạ Tân Tễ nhìn y uống xong thì lại háo hức cầm lấy, chọn đúng chỗ Khấu Thu vừa mới chạm miệng để uống tiếp. Hắn cụp mắt xuống, lông mi dày đặc che phủ mi mắt tạo thành một bóng râm nho nhỏ gần giống hình vòng.
Khấu Thu nhìn lông mi của hắn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà duỗi tay ra.
Hệ thống: 【... Người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội khoa học kia, cậu đang làm cái gì đấy?】
Ngón tay Khấu Thu run lên, sau đó lại nghiêm túc nói: 【Tao chỉ định sờ thử xem thế nào thôi.】
Cuối cùng y vẫn rụt đầu ngón tay lại, nhưng Hạ Tân Tễ đã nhận ra động tác của y từ sớm, hắn dứt khoát đè cổ tay y lại, lấy đầu ngón tay của y để chạm vào lông mi đang hơi run rẩy của hắn.
Khấu Thu:【(⊙V⊙)】
Nghiệm chứng xong rồi, cảm thấy sờ thích lắm nhá!
Mềm mại lại còn chắc chắn chứ!
[05/07/2024]
Tác giả có lời muốn nói:
Phần cuối cùng với thế giới mới sẽ được viết ở chương sau nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.