Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương
Chương 19
Bán Trản Minh Hương
12/04/2024
Ngoại trừ Tuân Lan và Kỳ Niên thì chẳng còn ai nghe thấy tiếng nữ quỷ hét cả.
Lưu Quan Vũ đi về phía Tằng Linh với nụ cười trên môi, dịu dàng nói: “Linh Linh, anh đến thăm em đây.”
Gã đi tới chỗ Tằng Linh, ôm lấy vai Tằng Linh rồi thuận thế xoa xoa tóc cô, nét mặt dịu dàng, nụ cười cưng chiều. Những người khác nhìn cảnh này, đặc biệt là các cô gái thì mắt hầu như đều lộ vẻ cực kì hâm mộ, cảm thấy Lưu Quan Vũ cưng Tằng Linh quá trời, Tằng Linh có thể gả cho người đàn ông như Lưu Quan Vũ thật sự là một người phụ nữ may mắn và hạnh phúc.
Tuân Lan lại có thể nhìn ra Tằng Linh cứng đờ cả người.
Lưu Quan Vũ mỉm cười cúi đầu nhìn Tằng Linh, thì thầm gì đó với cô, do cách quá xa nên những người khác cũng không nghe thấy. Chỉ có Kỳ Niên đi đến bên cạnh Lưu Quan Vũ là nghe thấy Lưu Quan Vũ nói với Tằng Linh rằng: “Có nghe thấy không, cười lên cho tôi! Để người khác nhìn ra có gì khác thường thì cô suốt đời đừng hòng mơ đóng phim nữa!”
Ai có thể nghĩ rằng Lưu Quan Vũ đang mỉm cười như thế này, lại nói ra những lời âm độc như vậy.
Tằng Linh bị uy hiếp như vậy, mất tự nhiên cong khóe môi, ở trong mắt người ngoài, cô và Lưu Quan Vũ nghiễm nhiên là một đôi vợ chồng cực kì yêu thương nhau.
Kỳ Niên trở lại chỗ Tuân Lan, kể lại đúng sự thật những gì mình nghe được cho Tuân Lan.
Tuân Lan cau mày.
Lưu Quan Vũ đến thăm ban, cơm hộp mang theo ngon hơn so với cơm đoàn phim đặt nhiều, Tiểu Chu lấy một hộp cho Tuân Lan.
Mặc dù là cơm hộp, nhưng cũng đủ đầy màu sắc và hương vị. Tuân Lan nếm thử, mùi vị rất ngon, nhưng cậu cũng có thể nhìn ra mưu đồ của người này.
Lưu Quan Vũ rất thông minh, gã ta chủ động đến thăm ban, đồng thời còn mang phúc lợi cho người của đoàn phim, những hành vi này ở trong mắt người ngoài thì dường như là để giành được lòng người thay người vợ yêu dấu của mình, một lòng chỉ vì lợi ích của Tằng Linh. Nếu nói với người bên ngoài rằng gã ta thực ra đang làm chuyện tổn thương Tằng Linh, trừ khi có bằng chứng thiết thực, nếu không sẽ không ai tin.
Tuân Lan cũng tìm kiếm đôi chút về Lưu Quan Vũ trên mạng, kỹ năng diễn xuất tốt, cố gắng chăm chỉ, tính cách tốt, cực kì yêu vợ, chẳng hề ngoại lệ, tất cả toàn là những đánh giá rất tích cực. Còn Tằng Linh thì ngược lại, toàn là những đánh giá tiêu cực như là không chuyên nghiệp, giở thói ngôi sao này nọ. Trong trường hợp này, cho dù Lưu Quan Vũ và Tằng Linh có nảy sinh mâu thuẫn để người ngoài biết thì phần lớn người ngoài cũng sẽ cảm thấy Lưu Quan Vũ không có lỗi.
Kỳ Niên liếc nhìn Tuân Lan đang thất thần, hỏi: “Cậu có muốn giúp cô ấy không?”
Tằng Linh rõ ràng đang trải qua một chuyện gì đó không tốt, và thủ phạm là người chồng gần gũi với cô từng ngày. Hơn nữa, xét từ tình hình hiện tại, Tằng Linh cũng không có khả năng trốn thoát khỏi những việc ấy.
Tuân Lan đặt đũa xuống, xác định mình không thể nhắm mắt làm ngơ, nói: “Phiền anh đi gọi nữ quỷ kia tới giúp tôi.”
Tuân Lan không muốn chủ động tìm việc cho mình, nhưng chuyện này đã chủ động nhảy đến trước mắt cậu, nếu cậu lại chẳng hỏi han gì, vậy Tằng Linh rất có thể sẽ là nữ quỷ tiếp theo.
Vừa ăn cơm xong, Tuân Lan nghỉ ngơi một lúc. Hôm nay bọn họ đang quay phim trong một biệt thự nào đó, Tuân Lan tìm một bồn hoa ở một góc hẻo lánh rồi ngồi xuống, ở đây không có ai đến, nói chuyện với nữ quỷ cũng sẽ không khiến ai chú ý.
Một lúc sau, nữ quỷ bay theo phía sau Kỳ Niên đi tới.
Kỳ Niên ngồi xuống bên cạnh Tuân Lan, nói: “Cô ấy tới rồi đó, cậu hỏi đi.”
Nữ quỷ có thể phân biệt giữa người và đồng loại, vì cô dùng hình dạng quỷ tồn tại của mình đi theo Tằng Linh cả ngày nên cũng đã quá quen với tình huống của Kỳ Niên và Tuân Lan, nữ quỷ cho rằng Tuân Lan cũng giống như những người khác, không thể nhìn thấy sự tồn tại của những con quỷ như họ, vậy nên khi Kỳ Niên mở lời, cô đã rất ngạc nhiên.
Cô mở to mắt nhìn Tuân Lan, “Cậu có thể thấy tụi tôi?”
Hai ngày qua, Tuân Lan và Kỳ Niên có muốn nói gì thì đều tránh nữ quỷ, ai biết cô là tốt hay xấu chứ, Tuân Lan cũng không muốn gây rắc rối cho mình. Tuy nhiên, sau hai ngày quan sát, Tuân Lan cũng nhìn ra mặc dù nữ quỷ này đi theo Tằng Linh, nhưng không có ý xấu gì, ngược lại, cô dường như còn bức thiết hy vọng Tằng Linh rời xa Lưu Quan Vũ hơn bất cứ ai.
Tuân Lan gật đầu, không nói gì thêm, cậu nhìn Tằng Linh ở phía xa rồi nói: “Nếu không ngại, cô có thể nói cho tôi biết Tằng Linh đã gặp chuyện gì không, quan hệ giữa cô và Tằng Linh với Lưu Quan Vũ là gì? Có lẽ tôi có thể giúp đỡ đôi chút.”
Hắc khí trên người Tuân Lan thực sự quá nặng, thoạt trông cũng không được lương thiện mấy, nữ quỷ cảnh giác trong lòng, sợ cậu chung một giuộc với Lưu Quan Vũ, “Tôi có thể tin cậu không?”
Tuân Lan thờ ơ nhún vai, “Cô có thể đi tìm người khác.”
Nếu không phải thấy cảm xúc của Tằng Linh đã đến cực hạn, cậu thật sự không muốn nhúng tay vào, là điện thoại không vui, hay là nằm ườn trên sofa* chưa đủ sướng?
* Cát ưu nằm - (葛优躺): thuật ngữ mạng, hình dung bộ dáng chán chường, sa sút tinh thần ; hoặc chỉ bộ dạng ngồi nằm liệt trên sofa ý tứ.
Nhìn thấy thái độ của Tuân Lan, nữ quỷ vội nói: “Tôi nói, xin cậu hãy giúp Tằng Linh.”
Mối quan hệ giữa nữ quỷ và Tằng Linh thật ra là người xa lạ, nếu mà có dính dáng thì đó chính là các cô đều là những người phụ nữ bị Lưu Quan Vũ khống chế.
Nữ quỷ tên Ngô Yến, là bạn gái cũ của Lưu Quan Vũ.
Nỗi sợ hãi của Ngô Yến đối với Lưu Quan Vũ rất sâu, đó là nỗi sợ hãi đã bén sâu trong linh hồn, cũng không hề tiêu tan cùng với cái chết của cô, khi nhắc đến tên của Lưu Quan Vũ, Ngô Yến vẫn không khỏi run rẩy.
Trong lời kể của Ngô Yến, Lưu Quan Vũ có tính cách cực đoan, một kẻ điên thích kiểm soát và bạo lực.
Lưu Quan Vũ rất giỏi giả vờ, trong giai đoạn đầu theo đuổi và hẹn hò, gã chính là người bạn trai hoàn hảo 24/24 trong mắt mọi người, luôn sẵn sàng và đáp ứng mọi yêu cầu. Bởi vì vẻ ngoài đẹp trai, cũng khá giả về mặt tài chính, lại có sự dịu dàng và cưng chiều được ngụy trang hoàn hảo nên rất dễ dàng khiến một người phụ nữ yêu gã ta tha thiết hết lòng.
Hơn nữa gã rất biết chọn mục tiêu, gã ta sẽ đặc biệt chọn kiểu phụ nữ có tính cách mềm yếu và không biết cách từ chối để hẹn hò.
Khi gã cảm thấy đã đến lúc xé bỏ lớp ngụy trang và bắt đầu từng bước kiểm soát các cô, Lưu Quan Vũ sẽ yêu cầu các cô không được có thông tin liên lạc của bất kỳ ai khác trong điện thoại, dù là nam hay nữ. Gã ta sẽ từ từ cắt đứt mọi mối quan hệ xã hội của các cô, khơi mào hoặc tạo ra mâu thuẫn giữa các cô và bạn bè, theo dõi điện thoại và mọi quyền riêng tư của các cô để tiện cho mình kiểm soát các cô.
Và mục tiêu gã chọn hoặc là không có cha mẹ gia đình, hoặc có mối quan hệ cực kém với gia đình. Chờ đến khi các cô bắt đầu nhận ra khác thường nhờ bên ngoài giúp đỡ thì các cô cũng sẽ không nhận được bất kỳ sự hỗ trợ nào từ gia đình.
Lưu Quan Vũ cũng cho rằng nếu muốn kiểm soát hoàn toàn các cô thì chỉ bấy nhiêu thôi là không đủ. Gã ta biết rõ những gì các cô gái sợ, gã ta sẽ bí mật chụp ảnh riêng tư của các cô để đe dọa, nhằm mục đích thực sự kiểm soát các cô.
Ở giai đoạn đầu hẹn hò, Ngô Yến và Lưu Quan Vũ hạnh phúc bao nhiêu, thì sau đó đau khổ bấy nhiêu. Cô không dám báo cảnh sát, không thể chịu đựng được việc ảnh của mình bị đưa lên một số trang mạng nào đó để người khác bình luận tục tĩu, cô bị nhốt trong chiếc lồng do Lưu Quan Vũ đan dệt, kêu trời trời chẳng biết, kêu đất đất chẳng hay, cuối cùng cô không chịu nổi tra tấn nên nhảy lầu tự sát.
Ngô Yến đã chết biến thành quỷ, lúc đầu là đi theo Lưu Quan Vũ, khi Lưu Quan Vũ bắt đầu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, thì đã để mắt tới Tằng Linh, Ngô Yến không muốn Tằng Linh phải trải qua những nỗi đau giống mình nên đã vô thức đi theo Tằng Linh.
Ngô Yến muốn nhắc nhở Tằng Linh đề phòng Lưu Quan Vũ và tránh xa Lưu Quan Vũ ra, nhưng vì cô là quỷ nên người bình thường hoàn toàn không thể nhìn thấy cô, cô chỉ có thể bất lực nhìn Tằng Linh bước từng bước vào bẫy của Lưu Quan Vũ, rồi dần dần bị vây nhốt trong lồng giam.
Bây giờ Tằng Linh đang trải qua tất cả những gì cô đã từng chịu đựng.
Tuân Lan nghe vậy, vẻ mặt trở nên nặng nề, tình hình còn tồi tệ hơn cậu nghĩ.
Cậu hỏi Ngô Yến: “Cô nói là Lưu Quan Vũ đã lưu trữ tất cả ảnh của các cô trên một trang web nào đó rồi?”
Ngô Yến gật đầu: “Hắn ta rất cẩn thận, chưa bao giờ để những thứ này trong điện thoại hay máy tính của mình.”
Tuân Lan nói: “Cô đi theo bên cạnh hắn, vậy có biết địa chỉ web hay mật khẩu tài khoản không?”
Ngô Yến gật đầu liên tục, “Tôi biết, tôi nhìn hắn đăng nhập rất nhiều lần, tôi đã nhớ kỹ lâu rồi.”
Tuân Lan hơi giãn mày, biết nhiêu đó đã đủ rồi.
Trên thực tế, cái lồng giam này của Lưu Quan Vũ, nhưng dưới tiền đề không báo cảnh sát, nói trí mạng cũng quả thực trí mạng, nói dễ phá thì cũng rất dễ, chỉ cần xóa hẳn những bức ảnh đó đi là được. Lúc trước không có biện pháp giải quyết thì chỉ là do không biết xóa ở đâu, mà ngoài Lưu Quan Vũ ra, Ngô Yến người duy nhất biết được tất thảy lại là quỷ, không thể chạm vào đồ thật, cũng không tìm được ai giúp đỡ nên chỉ có thể luôn đi theo Tằng Linh, lo mà không giúp được.
Tuân Lan dùng điện thoại ghi lại địa chỉ web và mật khẩu tài khoản mà Ngô Yến nói, sau khi xong công việc sẽ về khách sạn xóa ảnh ngay.
Tuy nhiên, buổi chiều bắt đầu quay không lâu, các diễn viên bỗng nhận được thông báo nói rằng sẽ ăn cơm với các nhà đầu tư vào buổi tối, đi được đều phải đi. Tuân Lan thấy Phùng Nhã Nam chạy đến chỗ Tằng Linh trước tiên, sau đó bị buộc phải phanh gấp.
Nhìn nữ trợ lý đang chặn trước mặt, Phùng Nhã Nam cuối cùng cũng không nhịn được, nói thẳng mặt: “Tôi nói cho cô biết, tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi đấy, khôn hồn thì tránh ra cho tôi!”
Nữ trợ lý đứng yên tại chỗ, mỉm cười xin lỗi nói: “Cô Phùng, chị Tằng của chúng tôi không khỏe, có chuyện gì thì hôm khác hẵng nói.”
Sắc mặt Tằng Linh đúng là tái nhợt thật, Phùng Nhã Nam càng không vui, “Vậy cô chết rồi hay gì, biết rõ chị Tằng Linh không khỏe, hôm nay còn lạnh như vậy mà không biết rót cho chị ấy một cốc nước ấm là sao.”
Phùng Nhã Nam không hề khách khí, ỷ bên mình có hai trợ lý đi theo mà đẩy nữ trợ lý nọ ra rồi chạy vèo tới bên cạnh Tằng Linh.
Tằng Linh không có phản ứng gì với việc cô đến gần, chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cách đờ đẫn.
Phùng Nhã Nam bị nhìn mà trong lòng lộp bộp, cảm thấy biểu cảm của Tằng Linh trông có vẻ không ổn, cô nhẹ giọng hỏi: “Chị Tằng Linh, tối nay chúng ta cùng đi ăn tối nhé, được không ạ?”
Giọng nói của Tằng Linh khàn khàn, “Tôi có thể đi không?”
“Đương nhiên được ạ.” Phùng Nhã Nam nói.
Tằng Linh mấp máy môi, nói: “Tôi muốn đi.”
Nếu đi ăn, thì sẽ không cần phải trở về khách sạn đối mặt với Lưu Quan Vũ nhanh như vậy.
Phùng Nhã Nam vừa nghe cô đồng ý thì vô cùng vui vẻ nói: “Thế nhé, lát nữa chúng ta cùng ngồi xe đi.”
Tằng Linh có phần cầu xin nhìn Phùng Nhã Nam: “Cô có thể tới đón tôi không?”
Phùng Nhã Nam hơi sửng sốt, sau đó nói một cách bảo đảm: “Dạ, em tới đón chị!”
Ngay sau đó, nữ trợ lý lại chen vào, vẻ mặt hơi thả lỏng của Tằng Linh lại trở nên căng thẳng.
Phùng Nhã Nam nhận thấy sự bất thường này, nhăn mày nhìn chằm chằm Tằng Linh vài giây, sau đó nhìn sang nữ trợ lý, lại trợn tròn đôi mắt nhỏ, vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt, “Chị Tằng Linh, chị có muốn đổi trợ lý không, em thấy trợ lý này của chị chẳng được tích sự gì, ngu ngốc thôi rồi, giữ lại làm gì.”
Vẻ mặt nữ trợ lý xấu xí, Tằng Linh hơi cong khóe môi, không lên tiếng.
Phùng Nhã Nam cũng không bận tâm đến việc Tằng Linh có trả lời hay không, nói: “Vậy em đi trước nha chị Tằng Linh.”
Chị Tằng Linh gật đầu, đáy mắt phản chiếu bóng lưng hoạt bát của cô gái nhỏ.
Ngay khi Phùng Nhã Nam rời đi, nữ trợ lý lại cúi đầu nói gì đó với Tằng Linh, ánh mắt Tằng Linh trống rỗng, dường như không nghe thấy, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối lại siết chặt.
Tằng Linh hứa sẽ đi ăn tối cùng, Phùng Nhã Nam rất vui vẻ, nhưng Tuân Lan cảm thấy mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy.
Khi công việc sắp kết thúc, Tuân Lan để ý thấy nữ trợ lý đưa điện thoại cho Tằng Linh, sau khi Tằng Linh nhìn xong thì mặt tái đi rõ rệt, ánh mắt tuyệt vọng.
Trước khi đi, Tuân Lan thấy Phùng Nhã Nam vui vẻ đi tìm Tằng Linh, rồi chán nản trở về.
Quả nhiên Tằng Linh đổi ý, nói không đi, rồi đi theo trợ lý của mình nhanh chóng lên xe rời đi.
Không có Tằng Linh, Phùng Nhã Nam thẫn thờ cả buổi, nếu không phải đã chắc cô đã có bạn trai, cộng thêm lời nói phong cách tra nam đó, Tuân Lan thật sự nghi ngờ thật ra cô thích con gái mà tự không biết.
Tuân Lan cũng ăn không ngon, nửa sau cậu cứ lén lút mày mò trang web kia của Lưu Quan Vũ miết, là một web ngoại, cần phải làm một số thao tác để vượt tường lửa. Khi cậu mày mò xong thì bữa tiệc cũng đến lúc tàn.
Ra khỏi khách sạn, Tuân Lan bị gió lạnh thổi rùng mình. Cậu kéo áo khoác chuẩn bị lên xe thì tiếng hét hoảng loạn của Ngô Yến đột nhiên vọng đến từ bên cạnh: “Tuân Lan, cậu mau cứu Tằng Linh, Tằng Linh đang ở bên hồ, cô ấy muốn nhảy hồ!”
Lưu Quan Vũ đi về phía Tằng Linh với nụ cười trên môi, dịu dàng nói: “Linh Linh, anh đến thăm em đây.”
Gã đi tới chỗ Tằng Linh, ôm lấy vai Tằng Linh rồi thuận thế xoa xoa tóc cô, nét mặt dịu dàng, nụ cười cưng chiều. Những người khác nhìn cảnh này, đặc biệt là các cô gái thì mắt hầu như đều lộ vẻ cực kì hâm mộ, cảm thấy Lưu Quan Vũ cưng Tằng Linh quá trời, Tằng Linh có thể gả cho người đàn ông như Lưu Quan Vũ thật sự là một người phụ nữ may mắn và hạnh phúc.
Tuân Lan lại có thể nhìn ra Tằng Linh cứng đờ cả người.
Lưu Quan Vũ mỉm cười cúi đầu nhìn Tằng Linh, thì thầm gì đó với cô, do cách quá xa nên những người khác cũng không nghe thấy. Chỉ có Kỳ Niên đi đến bên cạnh Lưu Quan Vũ là nghe thấy Lưu Quan Vũ nói với Tằng Linh rằng: “Có nghe thấy không, cười lên cho tôi! Để người khác nhìn ra có gì khác thường thì cô suốt đời đừng hòng mơ đóng phim nữa!”
Ai có thể nghĩ rằng Lưu Quan Vũ đang mỉm cười như thế này, lại nói ra những lời âm độc như vậy.
Tằng Linh bị uy hiếp như vậy, mất tự nhiên cong khóe môi, ở trong mắt người ngoài, cô và Lưu Quan Vũ nghiễm nhiên là một đôi vợ chồng cực kì yêu thương nhau.
Kỳ Niên trở lại chỗ Tuân Lan, kể lại đúng sự thật những gì mình nghe được cho Tuân Lan.
Tuân Lan cau mày.
Lưu Quan Vũ đến thăm ban, cơm hộp mang theo ngon hơn so với cơm đoàn phim đặt nhiều, Tiểu Chu lấy một hộp cho Tuân Lan.
Mặc dù là cơm hộp, nhưng cũng đủ đầy màu sắc và hương vị. Tuân Lan nếm thử, mùi vị rất ngon, nhưng cậu cũng có thể nhìn ra mưu đồ của người này.
Lưu Quan Vũ rất thông minh, gã ta chủ động đến thăm ban, đồng thời còn mang phúc lợi cho người của đoàn phim, những hành vi này ở trong mắt người ngoài thì dường như là để giành được lòng người thay người vợ yêu dấu của mình, một lòng chỉ vì lợi ích của Tằng Linh. Nếu nói với người bên ngoài rằng gã ta thực ra đang làm chuyện tổn thương Tằng Linh, trừ khi có bằng chứng thiết thực, nếu không sẽ không ai tin.
Tuân Lan cũng tìm kiếm đôi chút về Lưu Quan Vũ trên mạng, kỹ năng diễn xuất tốt, cố gắng chăm chỉ, tính cách tốt, cực kì yêu vợ, chẳng hề ngoại lệ, tất cả toàn là những đánh giá rất tích cực. Còn Tằng Linh thì ngược lại, toàn là những đánh giá tiêu cực như là không chuyên nghiệp, giở thói ngôi sao này nọ. Trong trường hợp này, cho dù Lưu Quan Vũ và Tằng Linh có nảy sinh mâu thuẫn để người ngoài biết thì phần lớn người ngoài cũng sẽ cảm thấy Lưu Quan Vũ không có lỗi.
Kỳ Niên liếc nhìn Tuân Lan đang thất thần, hỏi: “Cậu có muốn giúp cô ấy không?”
Tằng Linh rõ ràng đang trải qua một chuyện gì đó không tốt, và thủ phạm là người chồng gần gũi với cô từng ngày. Hơn nữa, xét từ tình hình hiện tại, Tằng Linh cũng không có khả năng trốn thoát khỏi những việc ấy.
Tuân Lan đặt đũa xuống, xác định mình không thể nhắm mắt làm ngơ, nói: “Phiền anh đi gọi nữ quỷ kia tới giúp tôi.”
Tuân Lan không muốn chủ động tìm việc cho mình, nhưng chuyện này đã chủ động nhảy đến trước mắt cậu, nếu cậu lại chẳng hỏi han gì, vậy Tằng Linh rất có thể sẽ là nữ quỷ tiếp theo.
Vừa ăn cơm xong, Tuân Lan nghỉ ngơi một lúc. Hôm nay bọn họ đang quay phim trong một biệt thự nào đó, Tuân Lan tìm một bồn hoa ở một góc hẻo lánh rồi ngồi xuống, ở đây không có ai đến, nói chuyện với nữ quỷ cũng sẽ không khiến ai chú ý.
Một lúc sau, nữ quỷ bay theo phía sau Kỳ Niên đi tới.
Kỳ Niên ngồi xuống bên cạnh Tuân Lan, nói: “Cô ấy tới rồi đó, cậu hỏi đi.”
Nữ quỷ có thể phân biệt giữa người và đồng loại, vì cô dùng hình dạng quỷ tồn tại của mình đi theo Tằng Linh cả ngày nên cũng đã quá quen với tình huống của Kỳ Niên và Tuân Lan, nữ quỷ cho rằng Tuân Lan cũng giống như những người khác, không thể nhìn thấy sự tồn tại của những con quỷ như họ, vậy nên khi Kỳ Niên mở lời, cô đã rất ngạc nhiên.
Cô mở to mắt nhìn Tuân Lan, “Cậu có thể thấy tụi tôi?”
Hai ngày qua, Tuân Lan và Kỳ Niên có muốn nói gì thì đều tránh nữ quỷ, ai biết cô là tốt hay xấu chứ, Tuân Lan cũng không muốn gây rắc rối cho mình. Tuy nhiên, sau hai ngày quan sát, Tuân Lan cũng nhìn ra mặc dù nữ quỷ này đi theo Tằng Linh, nhưng không có ý xấu gì, ngược lại, cô dường như còn bức thiết hy vọng Tằng Linh rời xa Lưu Quan Vũ hơn bất cứ ai.
Tuân Lan gật đầu, không nói gì thêm, cậu nhìn Tằng Linh ở phía xa rồi nói: “Nếu không ngại, cô có thể nói cho tôi biết Tằng Linh đã gặp chuyện gì không, quan hệ giữa cô và Tằng Linh với Lưu Quan Vũ là gì? Có lẽ tôi có thể giúp đỡ đôi chút.”
Hắc khí trên người Tuân Lan thực sự quá nặng, thoạt trông cũng không được lương thiện mấy, nữ quỷ cảnh giác trong lòng, sợ cậu chung một giuộc với Lưu Quan Vũ, “Tôi có thể tin cậu không?”
Tuân Lan thờ ơ nhún vai, “Cô có thể đi tìm người khác.”
Nếu không phải thấy cảm xúc của Tằng Linh đã đến cực hạn, cậu thật sự không muốn nhúng tay vào, là điện thoại không vui, hay là nằm ườn trên sofa* chưa đủ sướng?
* Cát ưu nằm - (葛优躺): thuật ngữ mạng, hình dung bộ dáng chán chường, sa sút tinh thần ; hoặc chỉ bộ dạng ngồi nằm liệt trên sofa ý tứ.
Nhìn thấy thái độ của Tuân Lan, nữ quỷ vội nói: “Tôi nói, xin cậu hãy giúp Tằng Linh.”
Mối quan hệ giữa nữ quỷ và Tằng Linh thật ra là người xa lạ, nếu mà có dính dáng thì đó chính là các cô đều là những người phụ nữ bị Lưu Quan Vũ khống chế.
Nữ quỷ tên Ngô Yến, là bạn gái cũ của Lưu Quan Vũ.
Nỗi sợ hãi của Ngô Yến đối với Lưu Quan Vũ rất sâu, đó là nỗi sợ hãi đã bén sâu trong linh hồn, cũng không hề tiêu tan cùng với cái chết của cô, khi nhắc đến tên của Lưu Quan Vũ, Ngô Yến vẫn không khỏi run rẩy.
Trong lời kể của Ngô Yến, Lưu Quan Vũ có tính cách cực đoan, một kẻ điên thích kiểm soát và bạo lực.
Lưu Quan Vũ rất giỏi giả vờ, trong giai đoạn đầu theo đuổi và hẹn hò, gã chính là người bạn trai hoàn hảo 24/24 trong mắt mọi người, luôn sẵn sàng và đáp ứng mọi yêu cầu. Bởi vì vẻ ngoài đẹp trai, cũng khá giả về mặt tài chính, lại có sự dịu dàng và cưng chiều được ngụy trang hoàn hảo nên rất dễ dàng khiến một người phụ nữ yêu gã ta tha thiết hết lòng.
Hơn nữa gã rất biết chọn mục tiêu, gã ta sẽ đặc biệt chọn kiểu phụ nữ có tính cách mềm yếu và không biết cách từ chối để hẹn hò.
Khi gã cảm thấy đã đến lúc xé bỏ lớp ngụy trang và bắt đầu từng bước kiểm soát các cô, Lưu Quan Vũ sẽ yêu cầu các cô không được có thông tin liên lạc của bất kỳ ai khác trong điện thoại, dù là nam hay nữ. Gã ta sẽ từ từ cắt đứt mọi mối quan hệ xã hội của các cô, khơi mào hoặc tạo ra mâu thuẫn giữa các cô và bạn bè, theo dõi điện thoại và mọi quyền riêng tư của các cô để tiện cho mình kiểm soát các cô.
Và mục tiêu gã chọn hoặc là không có cha mẹ gia đình, hoặc có mối quan hệ cực kém với gia đình. Chờ đến khi các cô bắt đầu nhận ra khác thường nhờ bên ngoài giúp đỡ thì các cô cũng sẽ không nhận được bất kỳ sự hỗ trợ nào từ gia đình.
Lưu Quan Vũ cũng cho rằng nếu muốn kiểm soát hoàn toàn các cô thì chỉ bấy nhiêu thôi là không đủ. Gã ta biết rõ những gì các cô gái sợ, gã ta sẽ bí mật chụp ảnh riêng tư của các cô để đe dọa, nhằm mục đích thực sự kiểm soát các cô.
Ở giai đoạn đầu hẹn hò, Ngô Yến và Lưu Quan Vũ hạnh phúc bao nhiêu, thì sau đó đau khổ bấy nhiêu. Cô không dám báo cảnh sát, không thể chịu đựng được việc ảnh của mình bị đưa lên một số trang mạng nào đó để người khác bình luận tục tĩu, cô bị nhốt trong chiếc lồng do Lưu Quan Vũ đan dệt, kêu trời trời chẳng biết, kêu đất đất chẳng hay, cuối cùng cô không chịu nổi tra tấn nên nhảy lầu tự sát.
Ngô Yến đã chết biến thành quỷ, lúc đầu là đi theo Lưu Quan Vũ, khi Lưu Quan Vũ bắt đầu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, thì đã để mắt tới Tằng Linh, Ngô Yến không muốn Tằng Linh phải trải qua những nỗi đau giống mình nên đã vô thức đi theo Tằng Linh.
Ngô Yến muốn nhắc nhở Tằng Linh đề phòng Lưu Quan Vũ và tránh xa Lưu Quan Vũ ra, nhưng vì cô là quỷ nên người bình thường hoàn toàn không thể nhìn thấy cô, cô chỉ có thể bất lực nhìn Tằng Linh bước từng bước vào bẫy của Lưu Quan Vũ, rồi dần dần bị vây nhốt trong lồng giam.
Bây giờ Tằng Linh đang trải qua tất cả những gì cô đã từng chịu đựng.
Tuân Lan nghe vậy, vẻ mặt trở nên nặng nề, tình hình còn tồi tệ hơn cậu nghĩ.
Cậu hỏi Ngô Yến: “Cô nói là Lưu Quan Vũ đã lưu trữ tất cả ảnh của các cô trên một trang web nào đó rồi?”
Ngô Yến gật đầu: “Hắn ta rất cẩn thận, chưa bao giờ để những thứ này trong điện thoại hay máy tính của mình.”
Tuân Lan nói: “Cô đi theo bên cạnh hắn, vậy có biết địa chỉ web hay mật khẩu tài khoản không?”
Ngô Yến gật đầu liên tục, “Tôi biết, tôi nhìn hắn đăng nhập rất nhiều lần, tôi đã nhớ kỹ lâu rồi.”
Tuân Lan hơi giãn mày, biết nhiêu đó đã đủ rồi.
Trên thực tế, cái lồng giam này của Lưu Quan Vũ, nhưng dưới tiền đề không báo cảnh sát, nói trí mạng cũng quả thực trí mạng, nói dễ phá thì cũng rất dễ, chỉ cần xóa hẳn những bức ảnh đó đi là được. Lúc trước không có biện pháp giải quyết thì chỉ là do không biết xóa ở đâu, mà ngoài Lưu Quan Vũ ra, Ngô Yến người duy nhất biết được tất thảy lại là quỷ, không thể chạm vào đồ thật, cũng không tìm được ai giúp đỡ nên chỉ có thể luôn đi theo Tằng Linh, lo mà không giúp được.
Tuân Lan dùng điện thoại ghi lại địa chỉ web và mật khẩu tài khoản mà Ngô Yến nói, sau khi xong công việc sẽ về khách sạn xóa ảnh ngay.
Tuy nhiên, buổi chiều bắt đầu quay không lâu, các diễn viên bỗng nhận được thông báo nói rằng sẽ ăn cơm với các nhà đầu tư vào buổi tối, đi được đều phải đi. Tuân Lan thấy Phùng Nhã Nam chạy đến chỗ Tằng Linh trước tiên, sau đó bị buộc phải phanh gấp.
Nhìn nữ trợ lý đang chặn trước mặt, Phùng Nhã Nam cuối cùng cũng không nhịn được, nói thẳng mặt: “Tôi nói cho cô biết, tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi đấy, khôn hồn thì tránh ra cho tôi!”
Nữ trợ lý đứng yên tại chỗ, mỉm cười xin lỗi nói: “Cô Phùng, chị Tằng của chúng tôi không khỏe, có chuyện gì thì hôm khác hẵng nói.”
Sắc mặt Tằng Linh đúng là tái nhợt thật, Phùng Nhã Nam càng không vui, “Vậy cô chết rồi hay gì, biết rõ chị Tằng Linh không khỏe, hôm nay còn lạnh như vậy mà không biết rót cho chị ấy một cốc nước ấm là sao.”
Phùng Nhã Nam không hề khách khí, ỷ bên mình có hai trợ lý đi theo mà đẩy nữ trợ lý nọ ra rồi chạy vèo tới bên cạnh Tằng Linh.
Tằng Linh không có phản ứng gì với việc cô đến gần, chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cách đờ đẫn.
Phùng Nhã Nam bị nhìn mà trong lòng lộp bộp, cảm thấy biểu cảm của Tằng Linh trông có vẻ không ổn, cô nhẹ giọng hỏi: “Chị Tằng Linh, tối nay chúng ta cùng đi ăn tối nhé, được không ạ?”
Giọng nói của Tằng Linh khàn khàn, “Tôi có thể đi không?”
“Đương nhiên được ạ.” Phùng Nhã Nam nói.
Tằng Linh mấp máy môi, nói: “Tôi muốn đi.”
Nếu đi ăn, thì sẽ không cần phải trở về khách sạn đối mặt với Lưu Quan Vũ nhanh như vậy.
Phùng Nhã Nam vừa nghe cô đồng ý thì vô cùng vui vẻ nói: “Thế nhé, lát nữa chúng ta cùng ngồi xe đi.”
Tằng Linh có phần cầu xin nhìn Phùng Nhã Nam: “Cô có thể tới đón tôi không?”
Phùng Nhã Nam hơi sửng sốt, sau đó nói một cách bảo đảm: “Dạ, em tới đón chị!”
Ngay sau đó, nữ trợ lý lại chen vào, vẻ mặt hơi thả lỏng của Tằng Linh lại trở nên căng thẳng.
Phùng Nhã Nam nhận thấy sự bất thường này, nhăn mày nhìn chằm chằm Tằng Linh vài giây, sau đó nhìn sang nữ trợ lý, lại trợn tròn đôi mắt nhỏ, vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt, “Chị Tằng Linh, chị có muốn đổi trợ lý không, em thấy trợ lý này của chị chẳng được tích sự gì, ngu ngốc thôi rồi, giữ lại làm gì.”
Vẻ mặt nữ trợ lý xấu xí, Tằng Linh hơi cong khóe môi, không lên tiếng.
Phùng Nhã Nam cũng không bận tâm đến việc Tằng Linh có trả lời hay không, nói: “Vậy em đi trước nha chị Tằng Linh.”
Chị Tằng Linh gật đầu, đáy mắt phản chiếu bóng lưng hoạt bát của cô gái nhỏ.
Ngay khi Phùng Nhã Nam rời đi, nữ trợ lý lại cúi đầu nói gì đó với Tằng Linh, ánh mắt Tằng Linh trống rỗng, dường như không nghe thấy, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối lại siết chặt.
Tằng Linh hứa sẽ đi ăn tối cùng, Phùng Nhã Nam rất vui vẻ, nhưng Tuân Lan cảm thấy mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy.
Khi công việc sắp kết thúc, Tuân Lan để ý thấy nữ trợ lý đưa điện thoại cho Tằng Linh, sau khi Tằng Linh nhìn xong thì mặt tái đi rõ rệt, ánh mắt tuyệt vọng.
Trước khi đi, Tuân Lan thấy Phùng Nhã Nam vui vẻ đi tìm Tằng Linh, rồi chán nản trở về.
Quả nhiên Tằng Linh đổi ý, nói không đi, rồi đi theo trợ lý của mình nhanh chóng lên xe rời đi.
Không có Tằng Linh, Phùng Nhã Nam thẫn thờ cả buổi, nếu không phải đã chắc cô đã có bạn trai, cộng thêm lời nói phong cách tra nam đó, Tuân Lan thật sự nghi ngờ thật ra cô thích con gái mà tự không biết.
Tuân Lan cũng ăn không ngon, nửa sau cậu cứ lén lút mày mò trang web kia của Lưu Quan Vũ miết, là một web ngoại, cần phải làm một số thao tác để vượt tường lửa. Khi cậu mày mò xong thì bữa tiệc cũng đến lúc tàn.
Ra khỏi khách sạn, Tuân Lan bị gió lạnh thổi rùng mình. Cậu kéo áo khoác chuẩn bị lên xe thì tiếng hét hoảng loạn của Ngô Yến đột nhiên vọng đến từ bên cạnh: “Tuân Lan, cậu mau cứu Tằng Linh, Tằng Linh đang ở bên hồ, cô ấy muốn nhảy hồ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.