Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương
Chương 21
Bán Trản Minh Hương
12/04/2024
Trong phòng khách sạn, Tuân Lan nói rõ nguồn cơn sự việc cho Lôi Tuấn nghe.
Tất nhiên, cậu giấu đi các chi tiết trong đó, chỉ nói là trong lúc vô tình cậu phát hiện Tằng Linh nhảy hồ tự tử, cậu nhảy xuống vớt người, khi bức ảnh được chụp là lúc cậu đang an ủi và khai sáng cho Tằng Linh. Đưa Tằng Linh trở về khách sạn cũng do sợ cô ấy lại luẩn quẩn trong lòng, sau khi đến khách sạn còn có Phùng Nhã Nam ở cạnh, giữa cậu và Tằng Linh rất trong sạch.
Lôi Tuấn gọi hỏi Tuân Lan cũng không phải thật sự tin những lời trên mạng, chỉ cảm thấy đau đầu, những tin đồn về Tuân Lan hết đợt này đến đợt khác, mà lần nào cũng toàn tin không tốt.
Lôi Tuấn bảo Tuân Lan ở yên trong khách sạn đợi, hắn sẽ chạy tới ngay.
Cúp máy, Tuân Lan lên dạo Weibo.
[ Tôi biết ngay Tuân Lan không đơn giản mà, một người mới vừa debut nửa năm đã có thể đi show thời trang của W.M, hiện tại còn đóng vai nam chính, tài nguyên này… chậc chậc. ]
[ Đã nói cậu ta có kim chủ sau lưng rồi, quả nhiên là cặp kè với phú bà. ]
[ Hơ hơ, từ lâu tôi đã biết Tằng Linh không phải là dạng phụ nữ an phận rồi, nhìn cái vẻ thối nát của cô ta bây giờ, chắc rất đắc ý khi cầm tiền của chồng để ngủ với tiểu thịt tươi* nhỉ. ]
* Chỉ những nam diễn viên trẻ tuổi, hình tượng trẻ trung dễ hút fan nữ, giá trị thương mại cao, diễn xuất tùy người.
[ Lưu Quan Vũ thảm ghê, nghe nói hôm qua mới đi thăm ban Tằng Linh, hôm nay đầu đã xanh lè. ]
[ Tằng Linh cùng Tuân Lan mãi là đôi gian phu dâm phụ. ]
[ Tra nam đi chết đi! Tiểu tam đi chết đi. ]
Bất kể thời điểm nào cũng có rất nhiều người nhìn tranh kể chuyện*, việc chạy theo số đông mắng chửi người khác lại càng phổ biến hơn.
* Kiểu chẳng biết rõ về một việc gì đó mà cứ nói như đúng rồi
Trong lòng Tuân Lan không hề dao động dù chỉ một chút, mặc dù có chút khó chịu nhưng cậu vẫn muốn đến trường quay.
Kỳ Niên vẫn ở chung phòng với Tuân Lan, Tuân Lan chưa bao giờ né tránh Kỳ Niên khi thay quần áo, nhưng mỗi lần Kỳ Niên đều rất tự giác, vừa thấy Tuân Lan chuẩn bị thay quần áo thì anh sẽ đi đến bên cửa sổ rồi đứng đó mà không nhìn cậu.
Nhưng hôm nay lại xảy ra chút ngoài ý muốn, Tuân Lan vừa cởi áo trên thì đột nhiên nghe thấy tiếng á kinh ngạc từ ngoài cửa.
Kỳ Niên quay đầu, nhìn thấy bóng lưng hoảng hốt xuyên qua cửa rời đi của Ngô Yến. Mà Tuân Lan thì đang lấy tay ôm ngực, che hai điểm trên ngực mình.
Kỳ Niên theo bản năng nhìn Tuân Lan, Tuân Lan cũng nhìn Kỳ Niên với vẻ mặt vô tội.
Thay quần áo bị bắt gặp, còn may là cậu chưa cởi quần. Có thể nhìn thấy quỷ cũng không tốt tẹo nào, nếu cậu không nhìn thấy quỷ, cho dù bị quỷ nhìn thấy hết cũng chẳng sao cả. Suy cho cùng, chỉ cần cậu không ngại thì ngại sẽ là người khác.
Tuân Lan có phần bất đắc dĩ buông tay đi lấy quần áo, nói với Kỳ Niên: “Anh đi gọi cô ấy vào đi.”
Kỳ Niên dời mắt, thuần thục xuyên cửa đi ra ngoài.
Chờ Kỳ Niên và Ngô Yến bước vào lần nữa, Tuân Lan đã thay quần áo xong, đang chỉnh tóc.
“Phía Lưu Quan Vũ thế nào?” Tuân Lan hỏi Ngô Yến.
Ngô Yến nhìn chằm chằm Lưu Quan Vũ một đêm, vui vẻ nói: “Hắn ta bận rộn cả đêm, nhưng vẫn không lấy lại được tài khoản và ảnh chụp.”
Lưu Quan Vũ còn mời luôn chuyên gia, lúc ấy Ngô Yến đứng bên cạnh nghe rành mạch, tài khoản của Lưu Quan Vũ hoàn toàn không thể khôi phục được, chỉ có thể đăng ký lại, về phần ảnh chụp càng đừng mơ. Vì lý do này mà Lưu Quan Vũ tức giận đến mức đập nát máy tính.
“Vậy hắn ta biết hot search trên mạng không, phản ứng thế nào?”
Dù sao dẫu có là ai cũng không nhịn nổi việc bị cắm sừng, Lưu Quan Vũ còn là một minh tinh luôn lăng xê hình ảnh nuông chiều vợ ở bên ngoài, cho dù gã ta không biết thì cũng sẽ có vô số người chủ động gửi lời “hỏi han quan tâm” cho gã thôi.
Ngô Yến nói: “Hắn ta thấy rồi, là người đại diện của hắn thông báo cho. Lúc ấy sắc mặt hắn ta rất khó coi, nhưng hắn muốn làm gì kế tiếp thì tôi không biết rõ.”
Làm gì ấy à? Tuân Lan cười nhạt.
Nếu cậu là Lưu Quan Vũ, bức ảnh đã bị hủy, không có biện pháp uy hiếp Tằng Linh, điều đầu tiên cậu nghĩ đến chắc chắn là Tằng Linh có thể muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cậu. Lúc này, cậu nhất định không thể để Tằng Linh tiếp tục ở bên ngoài nữa, sẽ không cho cô cơ hội hoàn toàn thoát khỏi khống chế.
Tuy nhiên, bây giờ Tằng Linh đã không còn gì phải kiêng dè, đã không còn mặc Lưu Quan Vũ muốn làm gì thì làm nữa.
Tuân Lan sửa soạng xong, Tiểu Chu đã xách bữa sáng trở về, đi cùng y còn có Tằng Linh và Phùng Nhã Nam.
Phùng Nhã Nam đang an ủi Tằng Linh: “… Những phóng viên này chỉ thích viết nhảm thôi, chị Linh Linh chị đừng lo, tối hôm qua em cũng ở đây mà, lát em sẽ đăng Weibo làm sáng tỏ giúp chị và Tuân Lan.”
Tằng Linh lắc đầu, so với Lưu Quan Vũ thì những việc này hoàn toàn chẳng là gì. Chỉ là có chút xin lỗi Tuân Lan, Tằng Linh nhìn sang Tuân Lan với ánh mắt xin lỗi, “Gây rắc rối cho cậu rồi.”
Tuân Lan chẳng sao cả nói: “Mắng chị còn thậm tệ hơn mắng tôi nhiều nữa mà.”
Tiểu Chu mua bữa sáng rất nhiều, Tuân Lan mời Tằng Linh và Phùng Nhã Nam cùng ăn cơm luôn.
Vì sợ Tằng Linh nuốt không trôi, Tuân Lan chờ cô ăn sáng xong mới nói: “Chút nữa có thể Lưu Quan Vũ sẽ đến phim trường chặn chị.”
Sắc mặt Tằng Linh lập tức trắng bệch.
Tằng Linh không ngủ cả đêm, vẫn luôn sợ Lưu Quan Vũ tìm tới, cũng vẫn luôn suy đoán phản ứng bên phía Lưu Quan Vũ.
Gã ta giống như một con dao đã đâm vào trong người cô, liệu lần này nó sẽ lại đâm sâu hơn một chút tiếp tục giày vò cô hay là sẽ bị rút ra hoàn toàn, đến giờ cô vẫn không thể chắc chắn.
Tên của Lưu Quan Vũ kèm theo sự sợ hãi không sao tả xiết, Tằng Linh nói một cách hoang mang lo sợ: “Vậy... vậy hôm nay tôi vẫn đến phim trường sao?”
Cô là vai phụ, suất diễn cũng không nhiều, những cảnh quay đều tập trung trong mấy ngày này.
Tuân Lan đưa cho cô một cốc nước nóng rồi nói: “Đương nhiên phải đi, trên phim trường có rất nhiều người, chỉ cần chị không muốn thì hắn ta không thể làm gì được đâu.”
Chỉ cần nhắc tới Lưu Quan Vũ, cảm xúc sợ hãi của Tằng Linh đã không còn che giấu được, Phùng Nhã Nam ít nhiều cũng đoán được đôi phần.
Cô phụ hoạ nói: “Đúng đó, ở nơi đông người hắn ta muốn làm gì cũng sẽ hạn chế, chị Linh Linh, em cho chị mượn hai trợ lý của em, để các cô ấy bảo vệ chị.”
“Cảm ơn hai người.” Sự ấm áp của đồ uống nóng lan tỏa đến tận đáy lòng, ánh mắt Tằng Linh lộ sự biết ơn. Cô và họ chỉ tình cờ có hợp tác ngắn ngủi trong một bộ phim, mọi người không tiếp xúc với nhau nhiều, bèo nước gặp nhau nhưng họ lại sẵn sàng giúp đỡ cô nhiều như thế.
Khi nhóm Tuân Lan ra ngoài, Lôi Tuấn vội vã chạy đến.
“Đừng đi cửa chính.” Lôi Tuấn đau đầu nói, “Cửa chính đã bị phóng viên chặn rồi, chúng ta đi ra bằng cửa sau khách sạn.”
Lôi Tuấn dặn dò Tiểu Chu bảo vệ Tuân Lan thật tốt, giờ trước tiên hắn phải liên lạc với quản lý khách sạn để tìm video giám sát. Đến lúc đó đăng đoạn video giám sát lên xem những người đó còn gì để nói nữa.
Cửa sau cũng có phóng viên ngồi canh, nhưng tương đối ít, chậm trễ một chút thời gian. Tằng Linh lên xe của Tuân Lan, cảnh này tự nhiên lại được chụp lại lia lịa.
Tin tức giải trí bây giờ đăng nhanh như thế nào à, chỉ cần có hình ảnh là có thể dùng điện thoại đăng Weibo ngay tại chỗ. Vì vậy chỉ trong hai phút, những hình ảnh và video về nhóm Tuân Lan rời khỏi khách sạn đã được đăng trên Weibo và ngay lập tức được chuyển tiếp ùn ùn.
Cư dân mạng ăn dưa nhiệt tình làm mới Weibo này, một làn sóng bình luận mắng chửi mới dâng lên.
Trên đường đến trường quay, nhóm Tuân Lan bị mấy chiếc xe của phóng viên bám theo sau, cũng không tăng tốc đuổi theo, Tuân Lan bảo tài xế lái xe như bình thường, không cần quan tâm bọn họ.
Khi đến trường quay, lối vào của đoàn phim đã bị bao vây bởi các phóng viên đến đây từ sáng sớm để ngồi săn tin.
Tuân Lan và Tiểu Chu bảo vệ Tằng Linh xuống xe, các phóng viên ùa lên.
“Tuân Lan, cậu và Tằng Linh có quan hệ gì thế?”
“Tằng Linh, cô ngoại tình với Tuân Lan từ khi nào vậy?”
“Tằng Linh, vì sao cô muốn phản bội Lưu Quan Vũ?”
“Tuân Lan không phải cậu là gay sao, sao lại thích phụ nữ rồi!”
Đoàn phim cử người ra giúp ngăn phóng viên lại, nhóm Tuân Lan đi được mấy bước, lúc này phía sau truyền đến tiếng ồn ào.
Tuân Lan quay đầu nhìn thì thấy một chiếc xe dừng lại phía sau, Lưu Quan Vũ đeo kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt bước xuống xe rồi đi thẳng về phía bọn họ. Theo sau gã ta là vài trợ lý nam cao lớn lực lưỡng, liên tục đẩy phóng viên ra không cho họ tiếp cận.
Tằng Linh cũng thấy Lưu Quan Vũ thì cơ thể run rẩy không ngừng, rúc người về phía Tuân Lan như xin sự giúp đỡ, “Tuân Lan! Hắn, hắn ta đến rồi, tôi phải làm gì bây giờ!”
Tằng Linh không thể đi nổi vì sợ hãi, sau khi Phùng Nhã Nam nhận ra thì lập tức ôm lấy Tằng Linh, để cô úp mặt vào vai mình, “Chị Linh Linh nhắm mắt lại đi, chúng ta không nhìn hắn ta.”
Tuân Lan chắn trước người Tằng Linh không cho Lưu Quan Vũ tới gần thêm.
Cho dù qua lớp kính râm, nhưng Tuân Lan vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Quan Vũ khi nhìn mình.
Lưu Quan Vũ chỉ liếc Tuân Lan một cái rồi ánh mắt dừng lại trên Tằng Linh phía sau Tuân Lan, gã nói với giọng điệu đau thương chứa chút bị phản bội: “Linh Linh, bây giờ trở về với anh, anh có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Phóng viên bị chặn lại bên ngoài nghe thấy thì đồng loạt đù má một tiếng, thầm nghĩ mù quáng quá, đầu mọc sừng luôn rồi mà còn nhịn được, rốt cục Lưu Quan Vũ yêu Tằng Linh sâu đậm bao nhiêu chứ!
Tằng Linh lắc đầu nguầy nguậy, “Không! Tôi không quay về!”
“Không quay về?” Bây giờ Lưu Quan Vũ hiển nhiên không rảnh diễn trò, các phóng viên đều bị ngăn lại bên ngoài, gã tiến lên một bước, hạ thấp giọng, nói với giọng đầy ác ý: “Tằng Linh, chị nghĩ cho kỹ, chị không về cùng với tôi, chẳng lẽ chị không sợ tôi sẽ phát tán những thứ đó ra để mọi người khắp thế giới nhìn thấy chị trên giường rẻ mạt dâ,m đãng như thế nào —”
Tuân Lan đẩy Lưu Quan Vũ ra cắt ngang lời uy hiếp đầy ác ý của gã.
Phùng Nhã Nam không nhịn được trừng mắt nhìn Lưu Quan Vũ, chửi tục một câu.
“Không… đừng!” Giọng Tằng Linh run rẩy, cô nhắm chặt mắt, đôi tay nắm chặt áo Phùng Nhã Nam.
Bởi vì Lưu Quan Vũ cố ý hạ giọng, những người khác cũng không nghe thấy vừa rồi gã nói gì mà chỉ thấy Tuân Lan đột nhiên đưa tay đẩy Lưu Quan Vũ. Nhìn thấy động tác này, đám phóng viên vừa chụp hình lia lịa trong lòng vỗ tay rần rần, đánh đi, đánh nhau đi!
Điển hình của việc xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, những đau đớn phân tranh của người khác thì có liên quan gì đến bọn họ đâu.
Sau khi bị đẩy ra, trông Lưu Quan Vũ không hề tức giận chút nào. Gã sửa lại cổ áo mình, giọng nói trở lại âm lượng bình thường, cực kì rộng lượng khuyên nhủ: “Tuân Lan đúng không, tôi tin rằng cậu và Linh Linh không phải như những gì người ta nói trên mạng. Tôi và Linh Linh cãi nhau chút việc, đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, cũng mong cậu đừng can thiệp vào chuyện nhà của người khác.”
Tuân Lan ngước mắt lên nhìn gã, đây là mục đích của Lưu Quan Vũ, lấy cớ là chuyện gia đình, cho dù bây giờ gã ta có cưỡng ép đưa Tằng Linh đi, chỉ cần tiếp đó gã đăng một bức ảnh Tằng Linh không bị sao thì cũng sẽ không có nhiều người bận tâm.
“Chị ấy sẽ không đi với anh.” Tuân Lan giơ tay gỡ kính râm của Lưu Quan Vũ xuống, nhìn thẳng vào hai mắt gã, cười tủm tỉm nói: “Tối qua không ngủ được nhỉ, có phải cả đêm trằn trọc nghĩ xem nên làm thế nào mới tìm được mấy thứ kia về đúng không.”
Mắt kính bất chợt bị gỡ xuống, Lưu Quan Vũ không khỏi nheo mắt lại, khi ngước mắt lên lần nữa, sự lo lắng và hung ác dưới đáy mắt cuối cùng cũng bộc lộ rành mạch. Mà vì lời nói của Tuân Lan, trên gương mặt gã ta hiện lên sự kinh ngạc mà chính gã cũng không nhận ra.
Tuân Lan vỗ vỗ vai Tằng Linh, “Chị Tằng Linh, chị ngẩng đầu lên nhìn xem, xem hiện tại hắn ta sốt ruột như thế nào, hắn biết mình đã không thể khống chế chị được nữa. Chị Tằng Linh, từ nay về sau chị tự do rồi.”
Tằng Linh nghe theo Tuân Lan nói, vô thức ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của cô dừng trên mặt Lưu Quan Vũ, đầu tiên hơi co rụt lại, sau đó thật sự chú ý tới vẻ tức giận muốn ói máu trên nét mặt Lưu Quan Vũ.
Tằng Linh ở bên cạnh Lưu Quan Vũ mấy năm, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, luôn sợ làm sai điều gì đó sẽ khiến gã tức giận rồi mang lại đau đớn cho chính mình, việc xem mặt đoán ý Lưu Quan Vũ gần như đã trở thành bản năng giống như nỗi sợ hãi của cô với gã.
Giờ phút này, trên mặt Lưu Quan Vũ là biểu cảm chỉ có khi xảy ra việc vượt ngoài dự liệu và tầm kiểm soát của gã.
Tằng Linh bỗng nhiên hiểu ra.
Nếu Lưu Quan Vũ thật sự còn có ảnh trong tay, vậy gã chỉ cần nhàn nhã ngồi ở nhà như trước đây, sai người chậm rãi đi tìm cô, sau đó chậm rãi đưa một chiếc điện thoại cho cô. Bên trong điện thoại là những bức ảnh mà gã đã tỉ mỉ chuẩn bị cho cô, chỉ cần nhìn thấy những bức ảnh thì cô sẽ ngoan ngoãn trở về.
Đó là phản ứng mà Lưu Quan Vũ nên có, gã ta kiểm soát toàn cục của trò chơi, gã luôn là vẻ trịch thượng khi đối mặt với con rối bị khống chế. Mà không phải vội vã sốt ruột tự mình đi tìm cô như bây giờ, còn đe dọa cô trước mặt rất nhiều người, cố gắng đưa cô đi như thế.
Như Tuân Lan nói, gã sốt ruột.
Trái tim thấp thỏm cả đêm rốt cuộc buông xuống, Tằng Linh chợt nhận ra dường như cô thật sự tự do rồi.
Tất nhiên, cậu giấu đi các chi tiết trong đó, chỉ nói là trong lúc vô tình cậu phát hiện Tằng Linh nhảy hồ tự tử, cậu nhảy xuống vớt người, khi bức ảnh được chụp là lúc cậu đang an ủi và khai sáng cho Tằng Linh. Đưa Tằng Linh trở về khách sạn cũng do sợ cô ấy lại luẩn quẩn trong lòng, sau khi đến khách sạn còn có Phùng Nhã Nam ở cạnh, giữa cậu và Tằng Linh rất trong sạch.
Lôi Tuấn gọi hỏi Tuân Lan cũng không phải thật sự tin những lời trên mạng, chỉ cảm thấy đau đầu, những tin đồn về Tuân Lan hết đợt này đến đợt khác, mà lần nào cũng toàn tin không tốt.
Lôi Tuấn bảo Tuân Lan ở yên trong khách sạn đợi, hắn sẽ chạy tới ngay.
Cúp máy, Tuân Lan lên dạo Weibo.
[ Tôi biết ngay Tuân Lan không đơn giản mà, một người mới vừa debut nửa năm đã có thể đi show thời trang của W.M, hiện tại còn đóng vai nam chính, tài nguyên này… chậc chậc. ]
[ Đã nói cậu ta có kim chủ sau lưng rồi, quả nhiên là cặp kè với phú bà. ]
[ Hơ hơ, từ lâu tôi đã biết Tằng Linh không phải là dạng phụ nữ an phận rồi, nhìn cái vẻ thối nát của cô ta bây giờ, chắc rất đắc ý khi cầm tiền của chồng để ngủ với tiểu thịt tươi* nhỉ. ]
* Chỉ những nam diễn viên trẻ tuổi, hình tượng trẻ trung dễ hút fan nữ, giá trị thương mại cao, diễn xuất tùy người.
[ Lưu Quan Vũ thảm ghê, nghe nói hôm qua mới đi thăm ban Tằng Linh, hôm nay đầu đã xanh lè. ]
[ Tằng Linh cùng Tuân Lan mãi là đôi gian phu dâm phụ. ]
[ Tra nam đi chết đi! Tiểu tam đi chết đi. ]
Bất kể thời điểm nào cũng có rất nhiều người nhìn tranh kể chuyện*, việc chạy theo số đông mắng chửi người khác lại càng phổ biến hơn.
* Kiểu chẳng biết rõ về một việc gì đó mà cứ nói như đúng rồi
Trong lòng Tuân Lan không hề dao động dù chỉ một chút, mặc dù có chút khó chịu nhưng cậu vẫn muốn đến trường quay.
Kỳ Niên vẫn ở chung phòng với Tuân Lan, Tuân Lan chưa bao giờ né tránh Kỳ Niên khi thay quần áo, nhưng mỗi lần Kỳ Niên đều rất tự giác, vừa thấy Tuân Lan chuẩn bị thay quần áo thì anh sẽ đi đến bên cửa sổ rồi đứng đó mà không nhìn cậu.
Nhưng hôm nay lại xảy ra chút ngoài ý muốn, Tuân Lan vừa cởi áo trên thì đột nhiên nghe thấy tiếng á kinh ngạc từ ngoài cửa.
Kỳ Niên quay đầu, nhìn thấy bóng lưng hoảng hốt xuyên qua cửa rời đi của Ngô Yến. Mà Tuân Lan thì đang lấy tay ôm ngực, che hai điểm trên ngực mình.
Kỳ Niên theo bản năng nhìn Tuân Lan, Tuân Lan cũng nhìn Kỳ Niên với vẻ mặt vô tội.
Thay quần áo bị bắt gặp, còn may là cậu chưa cởi quần. Có thể nhìn thấy quỷ cũng không tốt tẹo nào, nếu cậu không nhìn thấy quỷ, cho dù bị quỷ nhìn thấy hết cũng chẳng sao cả. Suy cho cùng, chỉ cần cậu không ngại thì ngại sẽ là người khác.
Tuân Lan có phần bất đắc dĩ buông tay đi lấy quần áo, nói với Kỳ Niên: “Anh đi gọi cô ấy vào đi.”
Kỳ Niên dời mắt, thuần thục xuyên cửa đi ra ngoài.
Chờ Kỳ Niên và Ngô Yến bước vào lần nữa, Tuân Lan đã thay quần áo xong, đang chỉnh tóc.
“Phía Lưu Quan Vũ thế nào?” Tuân Lan hỏi Ngô Yến.
Ngô Yến nhìn chằm chằm Lưu Quan Vũ một đêm, vui vẻ nói: “Hắn ta bận rộn cả đêm, nhưng vẫn không lấy lại được tài khoản và ảnh chụp.”
Lưu Quan Vũ còn mời luôn chuyên gia, lúc ấy Ngô Yến đứng bên cạnh nghe rành mạch, tài khoản của Lưu Quan Vũ hoàn toàn không thể khôi phục được, chỉ có thể đăng ký lại, về phần ảnh chụp càng đừng mơ. Vì lý do này mà Lưu Quan Vũ tức giận đến mức đập nát máy tính.
“Vậy hắn ta biết hot search trên mạng không, phản ứng thế nào?”
Dù sao dẫu có là ai cũng không nhịn nổi việc bị cắm sừng, Lưu Quan Vũ còn là một minh tinh luôn lăng xê hình ảnh nuông chiều vợ ở bên ngoài, cho dù gã ta không biết thì cũng sẽ có vô số người chủ động gửi lời “hỏi han quan tâm” cho gã thôi.
Ngô Yến nói: “Hắn ta thấy rồi, là người đại diện của hắn thông báo cho. Lúc ấy sắc mặt hắn ta rất khó coi, nhưng hắn muốn làm gì kế tiếp thì tôi không biết rõ.”
Làm gì ấy à? Tuân Lan cười nhạt.
Nếu cậu là Lưu Quan Vũ, bức ảnh đã bị hủy, không có biện pháp uy hiếp Tằng Linh, điều đầu tiên cậu nghĩ đến chắc chắn là Tằng Linh có thể muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cậu. Lúc này, cậu nhất định không thể để Tằng Linh tiếp tục ở bên ngoài nữa, sẽ không cho cô cơ hội hoàn toàn thoát khỏi khống chế.
Tuy nhiên, bây giờ Tằng Linh đã không còn gì phải kiêng dè, đã không còn mặc Lưu Quan Vũ muốn làm gì thì làm nữa.
Tuân Lan sửa soạng xong, Tiểu Chu đã xách bữa sáng trở về, đi cùng y còn có Tằng Linh và Phùng Nhã Nam.
Phùng Nhã Nam đang an ủi Tằng Linh: “… Những phóng viên này chỉ thích viết nhảm thôi, chị Linh Linh chị đừng lo, tối hôm qua em cũng ở đây mà, lát em sẽ đăng Weibo làm sáng tỏ giúp chị và Tuân Lan.”
Tằng Linh lắc đầu, so với Lưu Quan Vũ thì những việc này hoàn toàn chẳng là gì. Chỉ là có chút xin lỗi Tuân Lan, Tằng Linh nhìn sang Tuân Lan với ánh mắt xin lỗi, “Gây rắc rối cho cậu rồi.”
Tuân Lan chẳng sao cả nói: “Mắng chị còn thậm tệ hơn mắng tôi nhiều nữa mà.”
Tiểu Chu mua bữa sáng rất nhiều, Tuân Lan mời Tằng Linh và Phùng Nhã Nam cùng ăn cơm luôn.
Vì sợ Tằng Linh nuốt không trôi, Tuân Lan chờ cô ăn sáng xong mới nói: “Chút nữa có thể Lưu Quan Vũ sẽ đến phim trường chặn chị.”
Sắc mặt Tằng Linh lập tức trắng bệch.
Tằng Linh không ngủ cả đêm, vẫn luôn sợ Lưu Quan Vũ tìm tới, cũng vẫn luôn suy đoán phản ứng bên phía Lưu Quan Vũ.
Gã ta giống như một con dao đã đâm vào trong người cô, liệu lần này nó sẽ lại đâm sâu hơn một chút tiếp tục giày vò cô hay là sẽ bị rút ra hoàn toàn, đến giờ cô vẫn không thể chắc chắn.
Tên của Lưu Quan Vũ kèm theo sự sợ hãi không sao tả xiết, Tằng Linh nói một cách hoang mang lo sợ: “Vậy... vậy hôm nay tôi vẫn đến phim trường sao?”
Cô là vai phụ, suất diễn cũng không nhiều, những cảnh quay đều tập trung trong mấy ngày này.
Tuân Lan đưa cho cô một cốc nước nóng rồi nói: “Đương nhiên phải đi, trên phim trường có rất nhiều người, chỉ cần chị không muốn thì hắn ta không thể làm gì được đâu.”
Chỉ cần nhắc tới Lưu Quan Vũ, cảm xúc sợ hãi của Tằng Linh đã không còn che giấu được, Phùng Nhã Nam ít nhiều cũng đoán được đôi phần.
Cô phụ hoạ nói: “Đúng đó, ở nơi đông người hắn ta muốn làm gì cũng sẽ hạn chế, chị Linh Linh, em cho chị mượn hai trợ lý của em, để các cô ấy bảo vệ chị.”
“Cảm ơn hai người.” Sự ấm áp của đồ uống nóng lan tỏa đến tận đáy lòng, ánh mắt Tằng Linh lộ sự biết ơn. Cô và họ chỉ tình cờ có hợp tác ngắn ngủi trong một bộ phim, mọi người không tiếp xúc với nhau nhiều, bèo nước gặp nhau nhưng họ lại sẵn sàng giúp đỡ cô nhiều như thế.
Khi nhóm Tuân Lan ra ngoài, Lôi Tuấn vội vã chạy đến.
“Đừng đi cửa chính.” Lôi Tuấn đau đầu nói, “Cửa chính đã bị phóng viên chặn rồi, chúng ta đi ra bằng cửa sau khách sạn.”
Lôi Tuấn dặn dò Tiểu Chu bảo vệ Tuân Lan thật tốt, giờ trước tiên hắn phải liên lạc với quản lý khách sạn để tìm video giám sát. Đến lúc đó đăng đoạn video giám sát lên xem những người đó còn gì để nói nữa.
Cửa sau cũng có phóng viên ngồi canh, nhưng tương đối ít, chậm trễ một chút thời gian. Tằng Linh lên xe của Tuân Lan, cảnh này tự nhiên lại được chụp lại lia lịa.
Tin tức giải trí bây giờ đăng nhanh như thế nào à, chỉ cần có hình ảnh là có thể dùng điện thoại đăng Weibo ngay tại chỗ. Vì vậy chỉ trong hai phút, những hình ảnh và video về nhóm Tuân Lan rời khỏi khách sạn đã được đăng trên Weibo và ngay lập tức được chuyển tiếp ùn ùn.
Cư dân mạng ăn dưa nhiệt tình làm mới Weibo này, một làn sóng bình luận mắng chửi mới dâng lên.
Trên đường đến trường quay, nhóm Tuân Lan bị mấy chiếc xe của phóng viên bám theo sau, cũng không tăng tốc đuổi theo, Tuân Lan bảo tài xế lái xe như bình thường, không cần quan tâm bọn họ.
Khi đến trường quay, lối vào của đoàn phim đã bị bao vây bởi các phóng viên đến đây từ sáng sớm để ngồi săn tin.
Tuân Lan và Tiểu Chu bảo vệ Tằng Linh xuống xe, các phóng viên ùa lên.
“Tuân Lan, cậu và Tằng Linh có quan hệ gì thế?”
“Tằng Linh, cô ngoại tình với Tuân Lan từ khi nào vậy?”
“Tằng Linh, vì sao cô muốn phản bội Lưu Quan Vũ?”
“Tuân Lan không phải cậu là gay sao, sao lại thích phụ nữ rồi!”
Đoàn phim cử người ra giúp ngăn phóng viên lại, nhóm Tuân Lan đi được mấy bước, lúc này phía sau truyền đến tiếng ồn ào.
Tuân Lan quay đầu nhìn thì thấy một chiếc xe dừng lại phía sau, Lưu Quan Vũ đeo kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt bước xuống xe rồi đi thẳng về phía bọn họ. Theo sau gã ta là vài trợ lý nam cao lớn lực lưỡng, liên tục đẩy phóng viên ra không cho họ tiếp cận.
Tằng Linh cũng thấy Lưu Quan Vũ thì cơ thể run rẩy không ngừng, rúc người về phía Tuân Lan như xin sự giúp đỡ, “Tuân Lan! Hắn, hắn ta đến rồi, tôi phải làm gì bây giờ!”
Tằng Linh không thể đi nổi vì sợ hãi, sau khi Phùng Nhã Nam nhận ra thì lập tức ôm lấy Tằng Linh, để cô úp mặt vào vai mình, “Chị Linh Linh nhắm mắt lại đi, chúng ta không nhìn hắn ta.”
Tuân Lan chắn trước người Tằng Linh không cho Lưu Quan Vũ tới gần thêm.
Cho dù qua lớp kính râm, nhưng Tuân Lan vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Quan Vũ khi nhìn mình.
Lưu Quan Vũ chỉ liếc Tuân Lan một cái rồi ánh mắt dừng lại trên Tằng Linh phía sau Tuân Lan, gã nói với giọng điệu đau thương chứa chút bị phản bội: “Linh Linh, bây giờ trở về với anh, anh có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Phóng viên bị chặn lại bên ngoài nghe thấy thì đồng loạt đù má một tiếng, thầm nghĩ mù quáng quá, đầu mọc sừng luôn rồi mà còn nhịn được, rốt cục Lưu Quan Vũ yêu Tằng Linh sâu đậm bao nhiêu chứ!
Tằng Linh lắc đầu nguầy nguậy, “Không! Tôi không quay về!”
“Không quay về?” Bây giờ Lưu Quan Vũ hiển nhiên không rảnh diễn trò, các phóng viên đều bị ngăn lại bên ngoài, gã tiến lên một bước, hạ thấp giọng, nói với giọng đầy ác ý: “Tằng Linh, chị nghĩ cho kỹ, chị không về cùng với tôi, chẳng lẽ chị không sợ tôi sẽ phát tán những thứ đó ra để mọi người khắp thế giới nhìn thấy chị trên giường rẻ mạt dâ,m đãng như thế nào —”
Tuân Lan đẩy Lưu Quan Vũ ra cắt ngang lời uy hiếp đầy ác ý của gã.
Phùng Nhã Nam không nhịn được trừng mắt nhìn Lưu Quan Vũ, chửi tục một câu.
“Không… đừng!” Giọng Tằng Linh run rẩy, cô nhắm chặt mắt, đôi tay nắm chặt áo Phùng Nhã Nam.
Bởi vì Lưu Quan Vũ cố ý hạ giọng, những người khác cũng không nghe thấy vừa rồi gã nói gì mà chỉ thấy Tuân Lan đột nhiên đưa tay đẩy Lưu Quan Vũ. Nhìn thấy động tác này, đám phóng viên vừa chụp hình lia lịa trong lòng vỗ tay rần rần, đánh đi, đánh nhau đi!
Điển hình của việc xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, những đau đớn phân tranh của người khác thì có liên quan gì đến bọn họ đâu.
Sau khi bị đẩy ra, trông Lưu Quan Vũ không hề tức giận chút nào. Gã sửa lại cổ áo mình, giọng nói trở lại âm lượng bình thường, cực kì rộng lượng khuyên nhủ: “Tuân Lan đúng không, tôi tin rằng cậu và Linh Linh không phải như những gì người ta nói trên mạng. Tôi và Linh Linh cãi nhau chút việc, đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, cũng mong cậu đừng can thiệp vào chuyện nhà của người khác.”
Tuân Lan ngước mắt lên nhìn gã, đây là mục đích của Lưu Quan Vũ, lấy cớ là chuyện gia đình, cho dù bây giờ gã ta có cưỡng ép đưa Tằng Linh đi, chỉ cần tiếp đó gã đăng một bức ảnh Tằng Linh không bị sao thì cũng sẽ không có nhiều người bận tâm.
“Chị ấy sẽ không đi với anh.” Tuân Lan giơ tay gỡ kính râm của Lưu Quan Vũ xuống, nhìn thẳng vào hai mắt gã, cười tủm tỉm nói: “Tối qua không ngủ được nhỉ, có phải cả đêm trằn trọc nghĩ xem nên làm thế nào mới tìm được mấy thứ kia về đúng không.”
Mắt kính bất chợt bị gỡ xuống, Lưu Quan Vũ không khỏi nheo mắt lại, khi ngước mắt lên lần nữa, sự lo lắng và hung ác dưới đáy mắt cuối cùng cũng bộc lộ rành mạch. Mà vì lời nói của Tuân Lan, trên gương mặt gã ta hiện lên sự kinh ngạc mà chính gã cũng không nhận ra.
Tuân Lan vỗ vỗ vai Tằng Linh, “Chị Tằng Linh, chị ngẩng đầu lên nhìn xem, xem hiện tại hắn ta sốt ruột như thế nào, hắn biết mình đã không thể khống chế chị được nữa. Chị Tằng Linh, từ nay về sau chị tự do rồi.”
Tằng Linh nghe theo Tuân Lan nói, vô thức ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của cô dừng trên mặt Lưu Quan Vũ, đầu tiên hơi co rụt lại, sau đó thật sự chú ý tới vẻ tức giận muốn ói máu trên nét mặt Lưu Quan Vũ.
Tằng Linh ở bên cạnh Lưu Quan Vũ mấy năm, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, luôn sợ làm sai điều gì đó sẽ khiến gã tức giận rồi mang lại đau đớn cho chính mình, việc xem mặt đoán ý Lưu Quan Vũ gần như đã trở thành bản năng giống như nỗi sợ hãi của cô với gã.
Giờ phút này, trên mặt Lưu Quan Vũ là biểu cảm chỉ có khi xảy ra việc vượt ngoài dự liệu và tầm kiểm soát của gã.
Tằng Linh bỗng nhiên hiểu ra.
Nếu Lưu Quan Vũ thật sự còn có ảnh trong tay, vậy gã chỉ cần nhàn nhã ngồi ở nhà như trước đây, sai người chậm rãi đi tìm cô, sau đó chậm rãi đưa một chiếc điện thoại cho cô. Bên trong điện thoại là những bức ảnh mà gã đã tỉ mỉ chuẩn bị cho cô, chỉ cần nhìn thấy những bức ảnh thì cô sẽ ngoan ngoãn trở về.
Đó là phản ứng mà Lưu Quan Vũ nên có, gã ta kiểm soát toàn cục của trò chơi, gã luôn là vẻ trịch thượng khi đối mặt với con rối bị khống chế. Mà không phải vội vã sốt ruột tự mình đi tìm cô như bây giờ, còn đe dọa cô trước mặt rất nhiều người, cố gắng đưa cô đi như thế.
Như Tuân Lan nói, gã sốt ruột.
Trái tim thấp thỏm cả đêm rốt cuộc buông xuống, Tằng Linh chợt nhận ra dường như cô thật sự tự do rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.