Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương
Chương 50
Bán Trản Minh Hương
13/04/2024
Tuân Lan đi về phía bên trái, dựa vào lan can nhìn xuống, bên đây vừa hay chính là nơi Phùng Dương nhảy lầu mà cậu và Triệu Tích suy đoán.
Cậu lại nhìn thẳng phía trước, nói: “Dựa theo kịch bản, phương hướng của chúng ta là hướng về phía khu giảng dạy mới của trường Thành Vận, nếu có người nhảy xuống từ đây, vừa hay có thể bị mọi người nhìn thấy.”
“Là ai…” Mọi người bừng tỉnh nói.
“Cây thánh giá đó...” Tuân Lan đột nhiên nghĩ đến điều gì, “Triệu Tích, chúng ta đi lấy cây thánh giá lên đây.”
Hai người nhanh chóng đi xuống tầng hai, khi trở lên lại thì trong tay cầm theo cây thánh giá bằng gỗ nhỏ được phát hiện trong phòng ký túc xá cuối cùng.
“Lấy tấm màng ra.” Tuân Lan nói với Triệu Tích.
Tấm màng lớn khá chiếm chỗ, khi Triệu Tích lấy nó ra thì kéo theo ra một cây nến điện tử.
“Sao cậu lại mang nến theo?” Hàn Văn nhặt cây nến lên, “Còn là nến dùng để cúng, cậu đến đây muốn cúng bái ai?”
“Là cúng bái những người nhảy lầu à?” Từ Hòa Thư nói với vẻ nghi ngờ, “Nhưng có rất nhiều người nhảy lầu... chẳng lẽ cậu là người năm đó, chủ nhân của cuốn nhật ký đó sao?”
Có nhiều người nhảy lầu như thế, nên tất nhiên mọi người sẽ không tập trung vào những người không liên quan, toàn bộ quá trình đều xoay quanh những người bên cạnh Phùng Dương để đoán.
Triệu Tích gãi gãi đầu, không nói gì.
Nếu như phán đoán không quá chắc chắn thì khách mời có thể không cần bày tỏ ý kiến.
Tuân Lan nói: “Triệu Tích tới giúp tôi giữ cây thánh giá trước đi.”
Hai người đặt cây thánh giá xuống đất, trải tấm màng dọc theo cây thánh giá, tiếp đó sử dụng mấy sợi dây thừng vừa tìm thấy từ đống rác linh tinh để cột tấm màng vào giá chữ thập.
“Cột ở đây xem...” Tuân Lan nói.
“Đây là gì thế?” Nhóm người Từ Hòa Thư nhìn bọn họ bận rộn, khó hiểu nói.
Tấm màng nhanh chóng được buộc xong, Tuân Lan dựng cây thánh giá lên, tấm màng bị cơn gió cuốn qua thổi phồng lên, lập tức có cảm giác như thể họ đang mặc một bộ quần áo đen cho giá chữ thập vậy.
Tuân Lan cầm lấy cây thánh giá lần nữa trở lại bên lan can, giữ một khoảng cách, cao giọng hỏi mọi người: “Nhìn từ xa, cây thánh giá như vậy có phải giống người không?”
“Giống lắm…” Mọi người gật đầu.
Phùng Nhã Nam đột nhiên vỗ tay: “Tôi biết rồi, có người đang sử dụng tấm màng và giá chữ thập để giả thần giả quỷ. Tòa nhà dạy học mới ở rất xa nên nhìn qua đây nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, thả cây thánh giá buộc tấm màng từ trên lầu xuống sẽ khiến mọi người nghĩ rằng có một người đã nhảy xuống. Nhưng khi chạy qua lại không tìm thấy gì cả, thì chẳng phải sẽ nghĩ mình nhìn thấy không phải là người, mà là ma quậy còn gì.”
Mọi người sực tỉnh hiểu ra.
“Vậy xác định ma quỷ quấy phá là do con người làm?” Đổng Diệp lạnh mặt nói.
“Người làm chuyện này là ai đây?” Hàn Văn nhìn lướt qua từng người, vẫn rất khó hiểu, “Nhưng nếu ma quấy phá là do con người làm ra, vậy thì tiếng bước chân vừa rồi chúng ta nghe thấy là sao nữa?”
“Vậy thì phải hỏi chị Hòa Thư rồi.” Tuân Lan nhìn Từ Hòa Thư.
Từ Hòa Thư nhướng mày nói: “Tôi?”
Những người khác khó hiểu nhìn Tuân Lan.
Tuân Lan đặt cây thánh giá xuống rồi đi tới, “Lúc ấy trong chúng tôi không ai nghe thấy tiếng bước chân đó ngoại trừ chị. Chị là người đầu tiên thể hiện vẻ sợ hãi rằng như có ai đó đi theo chúng ta, khiến mọi người hoảng sợ; cũng là chị, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở chúng ta về sự tồn tại của âm thanh đó. Đạo lý này tương tự như của án giết người trong phòng kín, thường thì người đầu tiên mở cửa và cũng nói rằng cánh cửa bị đóng mới là hung thủ.”
Từ Hòa Thư lập tức mỉm cười: “Tuân Lan thông minh quá, vậy mà cậu cũng có thể đoán chính xác được.”
Hàn Văn không nhịn được cười nói: “Chị Hòa Thư, chị diễn cũng chân thực ghê luôn ấy!” Lúc đó chính vì do Từ Hòa Thư đột nhiên liếc nhìn ra phía sau khi lên lầu nên cô mới sợ.
“Điều đó có nghĩa là kỹ năng diễn xuất của chị vẫn ổn chán?” Từ Hòa Thư mỉm cười nói.
Triệu Tích cũng nói với vẻ mặt bội phục: “Vậy ra người đang giả thần giả quỷ ở đây chính là chị à?”
“Những chuyện khó hiểu trước đó...” Từ Hòa Thư nói, “Nhưng thẻ nhân vật của chị là người giả ma, nhiệm vụ là hù dọa mọi người.”
Nói rồi, Từ Hòa Thư lấy từ trong túi ra một chiếc bút ghi âm, nhấn nút phát, tiếng bước chân đáng sợ vừa rồi lại vang lên.
Đổng Diệp liếc nhìn bút ghi âm trong tay cô, sắc mặt tối tăm.
Tuân Lan thoáng nhìn vẻ mặt của Đồng Diệp rồi nhanh chóng thu lại.
Phùng Nhã Nam đang suy nghĩ, nói ra suy đoán trong lòng cô: “Chị Hòa Thư, hẳn là chị vẫn còn một thân phận, chị là người trong cuộc năm đó, chủ nhân của cuốn nhật ký.”
Các thẻ nhân vật của khách mời cũng sẽ không giới thiệu thân phận của các nhân vật một cách chi tiết, một nhân vật nhất định nào đó thường có thân phận ẩn, nó sẽ không được ghi rõ trực tiếp và cũng cần khách mời sẽ phải tự suy luận trong quá trình thám hiểm.
“Không thể nào...” Triệu Tích phủ nhận chắc nịch, “Cuốn nhật ký này vốn được tìm thấy trong ký túc xá nam mà.”
“Đúng là thế...” Phùng Nhã Nam lấy cuốn nhật ký ra rồi mở ra lại cho bọn họ xem, “Nhưng mọi người có để ý không, chữ viết của chủ nhân cuốn nhật ký này quá thanh tú, vừa nhìn là biết chữ viết của con gái.”
Đúng là không ai quy định rằng chữ viết của con trai không thể thanh tú, nhưng nét chữ trong cuốn nhật ký này vừa nhìn vào là có thể cảm nhận được sự mềm mại nữ tính ập vào mắt.
“Cho nên, Triệu Tích không thể là người trong cuộc, cậu ấy sẽ mang theo nến đến để cúng bái người chết, ngoài việc tỏ lòng tôn kính với những người quen biết đã khuất, còn một khả năng chính là có tật giật mình.” Phùng Nhã Nam bỗng chỉ vào Triệu Tích, “Cậu là Kim Hạo!”
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Đổng Diệp run rẩy.
Triệu Tích cười hì hì hỏi ngược lại: “Tại sao không phải là Tuân Lan?”
Đổng Diệp không cần đoán, vừa rồi gã đã tự tiết lộ thân phận rồi, thẻ nhân vật của gã là cảnh sát.
“Tuân Lan không giống...” Phùng Nhã Nam lắc đầu, chỉ vào trang phục thời Đường của Tuân Lan và chuỗi tràng hạt treo trên hổ khẩu, “Nhân vật này của Tuân Lan có vẻ ngoài cao thâm già dặn, với tạo hình này, ngược lại càng giống thần côn lừa đảo hơn.”
“Vậy thì dễ hiểu rồi.” Hàn Văn chỉ vào hai người bọn họ, “Kim Hạo có tật giật mình, bởi vì cái chết của Phùng Dương và chuyện của hai bạn học khác, nên vẫn luôn bị sự việc của nhiều năm trước ám ảnh, khi tin đồn quỷ quấy phá lại sôi sục ồn ào, cuối cùng không nhịn được đến đây cúng kiến sám hối. Nếu tôi là Kim Hạo, chỉ cúng kiến và sám hối đơn giản thôi là không đủ, tốt nhất là nên tìm một cao nhân khác để xoa dịu nỗi oán hận của vong hồn.”
Tuân Lan hơi mỉm cười, Triệu Tích cũng nói: “Được rồi, tôi đúng là Kim Hạo, suy đoán của hai vị nữ sĩ hoàn toàn chính xác.”
Như thế, dưới tình huống không ai trong số ba người đàn ông là người trong cuộc thì chỉ có thể tìm câu trả lời ở bên nữ. Trong số đó, Từ Hòa Thư là người có khả năng cao nhất, bởi vì chỉ có cô là người giả thần giả quỷ.
Cậu ta không xứng có một cuộc sống huy hoàng như vậy — dòng nhật ký này xuất hiện ở cuối cuốn nhật ký, là khoảng tám, chín năm sau sự kiện của năm đó mới xuất hiện. Điều này cho thấy gần đây người trong cuộc đã gặp lại Kim Hạo, cho nên ý tưởng trừng phạt Kim Hạo lại trỗi dậy. Nếu đoán không sai, những tin đồn gần đây về việc lại thấy ai đó nhảy lầu là do người trong cuộc cố tình tạo ra để thu hút sự chú ý của Kim Hạo và muốn tạo khủng hoảng cho đối phương.
Nếu muốn trừng phạt Kim Hạo, người trong cuộc nhất định còn sẽ tìm cơ hội tiếp cận gã ta, buổi phát sóng trực tiếp chuyến thám hiểm này chính là một cơ hội. Chỉ cần tạo ra những động tĩnh quỷ dị để hù dọa Kim Hạo và khiến gã suy sụp tinh thần trong lúc thám hiểm, lại thêm một chút dẫn dắt, rất dễ để khiến Kim Hạo khóc lóc cầu xin “Phùng Dương” tha thứ trước mặt rất nhiều khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp. Thử hỏi, khi luật pháp không thể trừng phạt được thì còn hình phạt nào có thể nặng hơn hình phạt này cơ chứ?
“Chúng ta hãy so sánh dấu chân đi.” Tuân Lan nói.
Có rất nhiều dấu chân để lại trên mái nhà lúc trước, nhìn vào hoạ tiết dấu giày và chiều dài, tất cả đều là cùng một người, cùng một đôi giày.
Vì vậy mọi người tản ra, mỗi người dẫm lên một cái ở nơi đóng bụi khá dày. Khi dấu chân của Từ Hòa Thư rơi xuống, tất cả mọi người đều phát hiện hoa văn trên dấu giày của cô và dấu giày trên hiện trường hoàn toàn trùng khớp.
Suy đoán của Phùng Nhã Nam lại đúng tiếp, Từ Hòa Thư không chỉ là người hôm nay liên tục giả ma giả thần, mà còn là người gần đây lại lần nữa tạo ra tin đồn ma ám.
Cô ấy là người trong cuộc năm đó.
Đến đây, toàn bộ sự việc gần như đều rõ ràng. Các khách mời không nắm được tuyến cốt truyện chi tiết, nếu muốn biết toàn bộ câu chuyện thì phải hỏi tổ chương trình thôi.
Lúc này, cũng chỉ mỗi thẻ nhân vật cùng nhiệm vụ của Phùng Nhã Nam và Hàn Văn là gì thì mọi người không biết thôi.
Triệu Tích hỏi.
Phùng Nhã Nam lắc lắc cây gậy selfie đã được cô cất đi, nói: “Tôi chỉ là một streamer, một người công cụ phụ trách tập hợp các nhân vật lại với nhau.”
Hàn Văn giơ tay nói: “Tôi chỉ là một fans cứng thuần túy, nhiệm vụ tương tự như chị Hòa Thư, chịu trách nhiệm la hét, tạo bầu không khí hoảng loạn trong toàn bộ quá trình.”
“Đổng Diệp, nhiệm vụ của cậu là gì?” Từ Hòa Thư hỏi.
Sắc mặt Đổng Diệp vẫn luôn u ám từ lúc tự mất bình tĩnh trước đó, lúc này nói: “Quan sát từng người các chị, điều tra chân tướng ma ám.”
Nhưng trong tập này của chương trình, khi mọi người đang tìm kiếm đồ vật và suy luận, gã vẫn rất hiếm khi tham gia, suốt quá trình hồn cứ như trôi đi đâu. Vốn dĩ theo nhiệm vụ này mà nói, lẽ ra gã phải chịu trách nhiệm thúc đẩy tiến độ thăm dò trong suốt quá trình, nhưng cuối cùng đều do các vị khách mời khác hoàn thành.
Đến lúc này, bầu trời đã tối.
Các khách mời lại tách ra để ghi hình chút cảm nhận sau khi kết show, tập này chính thức kết thúc, từng người về nhà.
Khi Tuân Lan lên xe, đột nhiên bị Đổng Diệp gọi lại.
Đổng Diệp dò xét nhìn Tuân Lan: “Tuân Lan, có phải cậu đã biết gì rồi không?”
Vẻ mặt Tuân Lan kiểu không hiểu gì, “Biết gì ạ?“. ngôn tình ngược
Đổng Diệp mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không hỏi, nói một cách không kiên nhẫn: “Không có gì...”
Nói xong thì không nhìn Tuân Lan nữa, quay người bỏ đi thẳng với vẻ mặt bực bội.
Tuân Lan cũng lên xe, Lôi Tuấn vẫn luôn ngồi trong xe chờ quay đầu lại tức giận hỏi: “Trước đó lúc ghi hình, cậu ta đột nhiên nổi điên gì thế?”
Động tĩnh của tổ chương trình người đại diện hắn đây đều nhìn thấy hết, sau khi nghe ngóng là biết. Lôi Tuấn hiểu biết Tuân Lan, thường cậu không chủ động trêu chọc ai, toàn là người khác chọc đến cậu thôi.
“Chắc phát bệnh thôi...” Tuân Lan thuận miệng nói một câu.
Lôi Tuấn chợt hết giận, Tuân Lan người này, lúc nào trông cũng thờ ơ, nhưng rất nhiều lúc lại đặc biệt cho người ta một vố đau điếng, dù sao cậu cũng không bao giờ chịu thiệt.
Một thời gian sau khi ghi hình xong chương trình, trên mạng có những tin đồn mơ hồ rằng Tuân Lan và Đổng Diệp đã xảy ra tranh chấp trong quá trình ghi hình gameshow, nhưng vì nói không rõ ràng và cũng không có bằng chứng cụ thể nên fans hai nhà cũng không coi trọng.
Bởi vì hành vi bất thiện của Đổng Diệp đối với Tuân Lan, Lôi Tuấn vẫn luôn đề phòng bên Đổng Diệp kéo Tuân Lan gây rắc rối gì đó, thấy ngôn luận này không gây ầm ĩ, phía Đổng Diệp quả thực cũng yên tĩnh nên cũng dần buông chuyện này.
Sau đấy Tuân Lan cũng không có bất kì giao lưu gì với Đổng Diệp.
Mãi đến giữa tháng 8, <Thám hiểm đi> mới phát sóng tập phim mà cậu tham gia ghi hình.
Tuân Lan không thấy, nhưng Tiểu Chu đang chú ý đến những bình luận đó, sau khi đọc xong thì mách với Tuân Lan: “Bình luận không tốt lắm...”
Trong tập này, mỗi khách mời đều có một khoảnh khắc nổi bật, chỉ có Đổng Diệp là bình thường không nổi bật gì từ đầu đến cuối, hoàn toàn trở thành background trong tập phát sóng này.
Tập trước cũng vẫn còn ổn, cho nên tập này Đổng Diệp như thế đặc biệt rõ ràng. Người hâm mộ của Đổng Diệp sẽ không nghĩ rằng đó là vấn đề của chính Đổng Diệp, chỉ cho rằng chính khách mời phi hành mới tới Tuân Lan cướp sóng.
[ Đệt, không nhìn nổi, bộ chỉ cậu ta có miệng hay gì mà nói lắm thế. ]
[ Chạy tới đây ra vẻ gì chứ, chỉ mỗi cậu thông minh chắc. ]
[ Đổng Diệp sao thế, số trước anh ấy rất tích cực sôi nổi mà, sao tập này thành người qua đường rồi? ]
[ Tội anh của tôi quá, thẻ nhân vật rõ ràng là cảnh sát, chỉ số IQ logic đều online, nhưng tức cái là màn ảnh đều bị người nào đó cướp rồi. ]
[ Sao ai cũng chửi Tuân Lan hết thế? Biểu hiện khá tốt mà trời, đặc biệt là đoán được do Từ Hòa Thư. ]
[ Một số điểm khủng bố trong tập này là do Tuân Lan tạo ra nhỉ. ]
[ Cho nên á, nỗ lực cướp sóng cũng không uổng phí. ]
Fans của Đổng Diệp vừa chửi Tuân Lan không biết làm người, vừa chửi đội ngũ chương trình biên tập như rác.
Êkip chương trình thực ra cũng khổ lắm, vấn đề này thực sự không phải lỗi của họ. Lúc ấy Đổng Diệp hoàn toàn không tập trung, bọn họ luôn liên tục nhắc nhở Đổng Diệp chú ý độ tham dự thông qua bộ đàm, nhưng lúc đó Đổng Diệp cứ như không nghe lọt, hoàn toàn ngó lơ bọn họ, ngay cả nhiệm vụ quan sát cơ bản nhất của thẻ nhân vật thậm chí còn không hoàn thành, vốn dĩ gã ta nên phát hiện khi Tuân Lan và Triệu Tích đi cúng bái, kết quả lúc đó gã đang ở trên lầu ngồi không. Khoảnh khắc nổi bật cũng phải có thì họ mới cắt ra được chứ.
Cảnh đặc sắc thì thật ra không ít đâu, tất cả đều là dáng vẻ anh của mấy người sợ tới sắp khóc đến nơi, còn có cảnh ra tay đánh người, chiếu lên sợ anh trai mấy người sụp hình tượng luôn đấy.
Chương trình được phát sóng vào buổi tối, chiếu được nửa chừng thì có rất nhiều Weibo dè bỉu Tuân Lan xuất hiện. Account marketing về drama nghe tin lập tức hành động, đem những Weibo này gộp lại trong một bài Weibo rồi đăng lên, chỉ ra fans Đổng Diệp kháy đểu Tuân Lan.
Tên này giỏi, một kíp này trực tiếp bật lửa hai nhà luôn, fan Lan và fan Đổng đều không tha.
Fan Lan cảm thấy khách mời chỉ chịu trách nhiệm ghi hình, cắt như thế nào đều là chuyện của ê-kíp chương trình, bé cưng Lan của bọn họ không chịu oan cướp màn ảnh này; fan Đổng thì luôn mãi chất vấn fan Lan, vậy các người có thể giải thích tại sao đến tập này của anh mấy người, màn ảnh của nhà chúng tôi lại như thế này, đếm số lời thoại trong tập này, có nổi hai mươi câu không?
Tiểu Chu nói cho Tuân Lan về tất cả những ồn ào này.
Trong lòng Tuân Lan có cảm giác rằng người biết chuyện của Phùng Chí Dương năm đó sẽ ra tay gây rắc rối.
Tới gần mười hai giờ, một bức ảnh động Đổng Diệp muốn đánh Tuân Lan rồi ngay sau đó bị những vị khách mời khác cản lại xuất hiện trên Weibo.
Tuân Lan và Đổng Diệp không phải là nghệ sĩ vô danh không tiếng, hai nhân vật của công chúng đánh nhau, ngay khi bức ảnh động này xuất hiện, chỉ trong chốc lát sau đã có gần 10.000 lượt share, hội cú đêm sôi nổi hít drama để lại bình luận.
[ Tôi đặt một ly Coca ở đây trước nhó. ]
[ Đổng Diệp rất ấm áp, tính cách khá tốt trong show thám hiểm mà nhỉ, Tuân Lan đã làm gì khiến hắn tức giận đến mức muốn đánh người thế? ]
[ Giọng điệu kết tội của Tuân Lan khi trên lầu là sao? ]
[ Nghĩ đến thể chất đặc biệt kia của Tuân Lan, không khỏi cảm thấy lo lắng thay Đổng Diệp! ]
[ Me too, thôi thì thắp một ngọn nến cho anh ta trước vậy [thắp nến]. ]
[ Cười ẻ, chiến lược marketing kiểu này mà cũng có người tin được? ]
[ Series lật xe cuối cùng đã được cập nhật! ]
Tuân Lan dựa vào đầu giường đọc bình luận một lúc, Kỳ Niên cũng ngồi bên cạnh.
Kỳ Niên nói: “Cậu bị lợi dụng.”
Tuân Lan vô cảm cong môi, “Xét thấy Phùng Chí Dương đáng thương, lần này tôi không so đo với người này.”
Kỳ Niên cau mày, anh không thích người sau màn này. Xét từ kịch bản chương trình, cho dù lần này không có Tuân Lan thì đối phương cũng có thể đạt được mục đích trả thù Đổng Diệp, nhưng lại vẫn muốn kéo Tuân Lan xuống nước để tăng độ chú ý.
Tuân Lan thấy trong mắt Kỳ Niên không vui, dáng vẻ như đang bất mãn thay cậu, vô cùng nghĩ thoáng mà nói: “Lúc đó tôi thấy Phùng Chí Dương khóc, cảm thấy tình cảm của một người không nên bị phụ bạc như thế, cho nên cố ý lấy Kim Hạo để chất vấn Đổng Diệp, khiến cảm xúc anh ta mất kiểm soát, tôi cũng không tính là vô tội.”
Tuân Lan chưa định trả lời chuyện này, cũng đã gửi tin nhắn WeChat cho Lôi Tuấn dặn dò việc này.
Thấy thời gian đã không còn sớm, Tuân Lan đặt điện thoại xuống, chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp một ít, nói với Kỳ Niên: “Ngủ thôi...”
Có một chút ánh sáng len lỏi vào từ rèm cửa, bên tai là tiếng hít thở đều đặn của Tuân Lan, Kỳ Niên chậm rãi nhắm mắt lại. Nửa năm trước, anh cũng chỉ có thể ngủ hai hoặc ba tiếng đồng hồ, bây giờ lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của anh gần giống như cùng của Tuân Lan, nằm xuống giường không bao lâu là có thể chìm vào giấc ngủ sâu cho đến tận bình minh.
Bây giờ anh dường như ngày càng quen với giấc ngủ.
Sau một đêm lên men, mâu thuẫn giữa Tuân Lan và Đổng Diệp đã lên hot search.
Tuân Lan nói không trả lời thì sẽ không trả lời. Quần chúng hít drama cũng đã quen, dù sao phong cách của Tuân Lan chính là vậy, sau khi bị hot search tạc bom thì Weibo vẫn tĩnh lặng như nước. Mọi người thuần thục đến ruộng dưa của Lôi Tuấn đi dạo, nhưng nửa ngày trôi qua, Weibo của Lôi Tuấn cũng vẫn cứ tĩnh lặng.
Nhưng thật ra bên phía Đổng Diệp đã ra mặt làm rõ sự việc.
Cũng không tính là làm sáng tỏ lắm, chỉ là đẩy hết tất cả yếu tố trong GIF lên đầu Tuân Lan, phủi mình sạch kin kít.
Ban ngày Tiểu Chu và Lôi Tuấn cũng không ai nói đến chuyện này, đến lúc Tuân Lan xong việc trở về khách sạn, Lôi Tuấn mới bảo cậu xem cuộc phỏng vấn Đổng Diệp trên Weibo.
Tuân Lan bèn mở Weibo ra, trực tiếp tìm kiếm hai chữ Đổng Diệp.
Gần đây Đổng Diệp luôn đang đóng phim ở đoàn phim, bị người chặn ở cửa khách sạn của đoàn phim để hỏi việc này. Sắc mặt Đổng Diệp trong camera bí xị, dường như gã vốn không định trả lời, nhưng đã bị chặn cứng không thể đi, điện thoại của mấy người đó cũng sắp đập vào mặt gã.
Đổng Diệp giống như không chịu nổi nữa, nói với một nam sinh đang hỏi mình: “Đổi lại là ai bị một tên đàn ông quấy rối có lẽ cũng không thể bình tĩnh nổi.”
Tuân Lan trực tiếp bật tiếng cuộc phỏng vấn, mặc dù Lôi Tuấn đã xem qua một lần, nhưng khi nghe thấy âm thanh thì vẫn còn tức: “Khả năng ăn không nói có này cũng tuyệt thật, chỉ kém không nói thẳng cậu là gay, nhân cơ hội quấy rối cậu ta thôi đấy, có phải tôi nên mua hai căn biệt thự trên núi Không Đồng* cho cậu ta ở luôn không.”
* 崆峒 là nói lái của 恐同: ý chỉ người cực kì không thích đồng tính.
Bình luận dưới Weibo này cũng rất khó nghe.
[ Ủng hộ Đổng Diệp, trước đây Đổng Diệp đã từng nói cậu ấy từng bị đồng tính nam quấy rối, luôn khá nhạy cảm ở mặt này. ]
[ Hèn gì, gặp tôi tôi cũng không chịu nổi. ]
[ Trước có Tằng Tinh Vũ, sau có Đổng Diệp, tương lai còn ai nữa đây? ]
[ Tôi giúp anh mở cửa tủ luôn rồi, Tuân Lan, xuất hiện đi. ]
[ Oẹ! Gay đi chết đi! ]
[ Tuân Lan thật rẻ mạt ghê tởm, bộ chưa từng thấy đàn ông hay gì! ]
Lôi Tuấn thấy Tuân Lan vẫn đang xem nên giật lấy điện thoại của cậu đi, “Xem video thì cứ xem đi, đọc bình luận làm gì.”
Tuân Lan nhìn bàn tay trống trơn không thèm để ý, chỉ thở dài: “Đổng Diệp thế là đang vội tìm đường chết thôi.”
Cho dù không đụng chạm gì cậu thì lần này Đổng Diệp cũng sẽ tiêu đời.
Câu chuyện của Đổng Diệp và Phùng Chí Dương vẫn có một chút khác biệt so với kịch bản của chương trình. Trong kịch bản, Kim Hạo sử dụng trò đùa ác liệt để xác minh xu hướng tính dục của Phùng Chí Dương và cũng hủy hoại Phùng Chí Dương, nhưng trên thực tế, chính Đổng Diệp là người chủ động theo đuổi Phùng Chí Dương sau khi nhận ra mình thích con trai và hơn nữa còn có hảo cảm sâu sắc với Phùng Chí Dương.
Gã chủ động tỏ tình với Phùng Chí Dương, thả thính đến nỗi Phùng Chí Dương cũng thích gã, cuối cùng hai người bí mật đến với nhau. Tuổi trẻ ngây thơ, tình yêu thuở thiếu niên vốn luôn có những tình cảm đẹp đẽ chua chát lại ngọt ngào ẩn chứa bên trong cấm kỵ.
Chỉ là một ngày tình cờ, mối quan hệ của họ bị nhà trường phát hiện, giáo viên đã tìm bọn họ nói chuyện. Lúc này, Đổng Diệp trở nên sợ hãi, gã không có chuẩn bị cũng không có dũng khí gánh chịu hậu quả khi bị phát hiện. Đổng Diệp sợ, gã trực tiếp đẩy tất cả mọi chuyện lên Phùng Chí Dương, nói gã không hiểu gì cả, là Phùng Chí Dương đeo bám gã, dẫn gã đi chệch hướng.
Tiếp đó, hai người đều mời phụ huynh, sau khi nghe lý do thoái thác của Đổng Diệp, cha mẹ Đổng Diệp đang trong cơn tức giận cho rằng quả nhiên là Phùng Chí Dương dạy hư con trai nhà mình, cho nên đánh chửi Phùng Chí Dương trước một trận; còn người nhà của Phùng Chí Dương tác phong ngu muội cổ hủ, cũng cho rằng Phùng Chí Dương không biết liêm sỉ, làm mất mặt bọn họ.
Sau đó thì như kịch bản đã nói, trước mặt giáo viên và bạn học, cha mẹ Phùng cũng tát Phùng Chí Dương mấy bạt tay, sau đó đưa cậu đi “khám bệnh”, thậm chí tạm nghỉ học để đi trị bệnh.
Phùng Chí Dương đau khổ tột cùng, sinh nhật 18 tuổi cũng là đón ở trong bệnh viện tâm thần, cuối cùng khi cũng được ra khỏi bệnh viện, Phùng Chí Dương chuẩn bị trở lại trường học, nhưng nhà trường lại không nhận học sinh có vấn đề đạo đức cá nhân như cậu ấy. Đổng Diệp cũng không gặp cậu, thỉnh thoảng gặp được bạn học từng chung lớp, bọn họ cũng nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị và chế giễu.
Sau đó, Phùng Chí Dương mới biết rằng vì để hoàn toàn phủi sạch quan hệ với cậu, Đổng Diệp còn lấy ra những bức thư tình thổ lộ nỗi lòng nhau của hai người họ trong thời gian yêu đương để cho người khác xem, tất nhiên, chỉ có thư cậu viết cho Đổng Diệp bị lấy ra mà thôi. Hơn nữa, ở trường Đổng Diệp chỉ cần nhắc đến cậu thì luôn là tỏ ra ghê tởm trơ trẽn, cũng luôn nói với người khác rằng cậu ghê tởm và bi.ến thái như thế nào.
Trong khoảng thời gian đó, “biế.n thái” là hai từ mà Phùng Chí Dương nghe thấy nhiều nhất. Một số giáo viên, một số bạn học, cha mẹ cậu và thậm chí cả bác sĩ nào đó trong bệnh viện tâm thần đều gọi cậu là biế.n thái. Tới cuối cùng, Đổng Diệp chủ động tỏ tình và đề nghị hẹn hò với cậu, cũng nói cậu là biế.n thái.
Cảm xúc của Phùng Chí Dương hoàn toàn sụp đổ, lẻn vào trường rồi nhảy từ nóc tòa nhà giảng dạy nơi đã từng là chỗ bí mật hẹn hò với Đổng Diệp trước kia.
Sau đó, cậu trở thành ma và đi theo bên cạnh Đổng Diệp. Nhìn cha mẹ khóc đến xé ruột xé gan, nhưng trong miệng vẫn đang trách cậu không nghĩ cho cha mẹ; nhìn các thầy cô mặt mang vẻ thổn thức khi nhắc đến mình, nói tâm lý của học sinh ngày nay mong manh quá; cũng nhìn Đổng Diệp chuyển trường rời khỏi thành phố đó, thay tên đổi họ, trở thành Đổng Diệp hiện tại, rõ ràng là một người đồng tính, nhưng trên mặt lại luôn lộ ra sự chán ghét đối với người đồng tính.
Đây là quá khứ mà Đổng Diệp đã thay tên đổi họ đang cố gắng hết sức muốn che giấu.
Khi đã có người muốn phơi bày quá khứ bẩn thỉu của gã, Đổng Diệp là gay lại vẫn luôn mồm nói ra những lời mang tính xúc phạm này.
Người biết sự thực quả thật cũng sẽ lợi dụng đà phát triển này.
Sau khi chương trình được phát sóng vào ngày hôm qua, đã có rất nhiều bình luận và bài Weibo mắng Tuân Lan, cộng thêm account marketing châm ngòi, fans hai nhà trực tiếp choảng nhau. Đổng Diệp có lẽ nghĩ Tuân Lan không vui khi bị mắng như thế này, cho nên đã mua chuộc đội ê-kíp chương trình tung ra tấm GIF kia. Còn gã vì phản kích Tuân Lan nên nói phét một hồi, nhưng không ngờ lại rơi vào tính toán của kẻ sau màn.
Có cuộc phỏng vấn này của Đổng Diệp, đến lúc đó kẻ đứng sau không cần phải làm gì thêm, chỉ cần đưa toàn bộ sự việc trong quá khứ lên Weibo, Đổng Diệp sẽ hoàn toàn bị chôn vùi bởi những gì gã ta đã từng làm.
Cho nên Tuân Lan mới nói Đổng Diệp vậy là đang vội tìm đường chết.
Cậu lại nhìn thẳng phía trước, nói: “Dựa theo kịch bản, phương hướng của chúng ta là hướng về phía khu giảng dạy mới của trường Thành Vận, nếu có người nhảy xuống từ đây, vừa hay có thể bị mọi người nhìn thấy.”
“Là ai…” Mọi người bừng tỉnh nói.
“Cây thánh giá đó...” Tuân Lan đột nhiên nghĩ đến điều gì, “Triệu Tích, chúng ta đi lấy cây thánh giá lên đây.”
Hai người nhanh chóng đi xuống tầng hai, khi trở lên lại thì trong tay cầm theo cây thánh giá bằng gỗ nhỏ được phát hiện trong phòng ký túc xá cuối cùng.
“Lấy tấm màng ra.” Tuân Lan nói với Triệu Tích.
Tấm màng lớn khá chiếm chỗ, khi Triệu Tích lấy nó ra thì kéo theo ra một cây nến điện tử.
“Sao cậu lại mang nến theo?” Hàn Văn nhặt cây nến lên, “Còn là nến dùng để cúng, cậu đến đây muốn cúng bái ai?”
“Là cúng bái những người nhảy lầu à?” Từ Hòa Thư nói với vẻ nghi ngờ, “Nhưng có rất nhiều người nhảy lầu... chẳng lẽ cậu là người năm đó, chủ nhân của cuốn nhật ký đó sao?”
Có nhiều người nhảy lầu như thế, nên tất nhiên mọi người sẽ không tập trung vào những người không liên quan, toàn bộ quá trình đều xoay quanh những người bên cạnh Phùng Dương để đoán.
Triệu Tích gãi gãi đầu, không nói gì.
Nếu như phán đoán không quá chắc chắn thì khách mời có thể không cần bày tỏ ý kiến.
Tuân Lan nói: “Triệu Tích tới giúp tôi giữ cây thánh giá trước đi.”
Hai người đặt cây thánh giá xuống đất, trải tấm màng dọc theo cây thánh giá, tiếp đó sử dụng mấy sợi dây thừng vừa tìm thấy từ đống rác linh tinh để cột tấm màng vào giá chữ thập.
“Cột ở đây xem...” Tuân Lan nói.
“Đây là gì thế?” Nhóm người Từ Hòa Thư nhìn bọn họ bận rộn, khó hiểu nói.
Tấm màng nhanh chóng được buộc xong, Tuân Lan dựng cây thánh giá lên, tấm màng bị cơn gió cuốn qua thổi phồng lên, lập tức có cảm giác như thể họ đang mặc một bộ quần áo đen cho giá chữ thập vậy.
Tuân Lan cầm lấy cây thánh giá lần nữa trở lại bên lan can, giữ một khoảng cách, cao giọng hỏi mọi người: “Nhìn từ xa, cây thánh giá như vậy có phải giống người không?”
“Giống lắm…” Mọi người gật đầu.
Phùng Nhã Nam đột nhiên vỗ tay: “Tôi biết rồi, có người đang sử dụng tấm màng và giá chữ thập để giả thần giả quỷ. Tòa nhà dạy học mới ở rất xa nên nhìn qua đây nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, thả cây thánh giá buộc tấm màng từ trên lầu xuống sẽ khiến mọi người nghĩ rằng có một người đã nhảy xuống. Nhưng khi chạy qua lại không tìm thấy gì cả, thì chẳng phải sẽ nghĩ mình nhìn thấy không phải là người, mà là ma quậy còn gì.”
Mọi người sực tỉnh hiểu ra.
“Vậy xác định ma quỷ quấy phá là do con người làm?” Đổng Diệp lạnh mặt nói.
“Người làm chuyện này là ai đây?” Hàn Văn nhìn lướt qua từng người, vẫn rất khó hiểu, “Nhưng nếu ma quấy phá là do con người làm ra, vậy thì tiếng bước chân vừa rồi chúng ta nghe thấy là sao nữa?”
“Vậy thì phải hỏi chị Hòa Thư rồi.” Tuân Lan nhìn Từ Hòa Thư.
Từ Hòa Thư nhướng mày nói: “Tôi?”
Những người khác khó hiểu nhìn Tuân Lan.
Tuân Lan đặt cây thánh giá xuống rồi đi tới, “Lúc ấy trong chúng tôi không ai nghe thấy tiếng bước chân đó ngoại trừ chị. Chị là người đầu tiên thể hiện vẻ sợ hãi rằng như có ai đó đi theo chúng ta, khiến mọi người hoảng sợ; cũng là chị, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở chúng ta về sự tồn tại của âm thanh đó. Đạo lý này tương tự như của án giết người trong phòng kín, thường thì người đầu tiên mở cửa và cũng nói rằng cánh cửa bị đóng mới là hung thủ.”
Từ Hòa Thư lập tức mỉm cười: “Tuân Lan thông minh quá, vậy mà cậu cũng có thể đoán chính xác được.”
Hàn Văn không nhịn được cười nói: “Chị Hòa Thư, chị diễn cũng chân thực ghê luôn ấy!” Lúc đó chính vì do Từ Hòa Thư đột nhiên liếc nhìn ra phía sau khi lên lầu nên cô mới sợ.
“Điều đó có nghĩa là kỹ năng diễn xuất của chị vẫn ổn chán?” Từ Hòa Thư mỉm cười nói.
Triệu Tích cũng nói với vẻ mặt bội phục: “Vậy ra người đang giả thần giả quỷ ở đây chính là chị à?”
“Những chuyện khó hiểu trước đó...” Từ Hòa Thư nói, “Nhưng thẻ nhân vật của chị là người giả ma, nhiệm vụ là hù dọa mọi người.”
Nói rồi, Từ Hòa Thư lấy từ trong túi ra một chiếc bút ghi âm, nhấn nút phát, tiếng bước chân đáng sợ vừa rồi lại vang lên.
Đổng Diệp liếc nhìn bút ghi âm trong tay cô, sắc mặt tối tăm.
Tuân Lan thoáng nhìn vẻ mặt của Đồng Diệp rồi nhanh chóng thu lại.
Phùng Nhã Nam đang suy nghĩ, nói ra suy đoán trong lòng cô: “Chị Hòa Thư, hẳn là chị vẫn còn một thân phận, chị là người trong cuộc năm đó, chủ nhân của cuốn nhật ký.”
Các thẻ nhân vật của khách mời cũng sẽ không giới thiệu thân phận của các nhân vật một cách chi tiết, một nhân vật nhất định nào đó thường có thân phận ẩn, nó sẽ không được ghi rõ trực tiếp và cũng cần khách mời sẽ phải tự suy luận trong quá trình thám hiểm.
“Không thể nào...” Triệu Tích phủ nhận chắc nịch, “Cuốn nhật ký này vốn được tìm thấy trong ký túc xá nam mà.”
“Đúng là thế...” Phùng Nhã Nam lấy cuốn nhật ký ra rồi mở ra lại cho bọn họ xem, “Nhưng mọi người có để ý không, chữ viết của chủ nhân cuốn nhật ký này quá thanh tú, vừa nhìn là biết chữ viết của con gái.”
Đúng là không ai quy định rằng chữ viết của con trai không thể thanh tú, nhưng nét chữ trong cuốn nhật ký này vừa nhìn vào là có thể cảm nhận được sự mềm mại nữ tính ập vào mắt.
“Cho nên, Triệu Tích không thể là người trong cuộc, cậu ấy sẽ mang theo nến đến để cúng bái người chết, ngoài việc tỏ lòng tôn kính với những người quen biết đã khuất, còn một khả năng chính là có tật giật mình.” Phùng Nhã Nam bỗng chỉ vào Triệu Tích, “Cậu là Kim Hạo!”
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Đổng Diệp run rẩy.
Triệu Tích cười hì hì hỏi ngược lại: “Tại sao không phải là Tuân Lan?”
Đổng Diệp không cần đoán, vừa rồi gã đã tự tiết lộ thân phận rồi, thẻ nhân vật của gã là cảnh sát.
“Tuân Lan không giống...” Phùng Nhã Nam lắc đầu, chỉ vào trang phục thời Đường của Tuân Lan và chuỗi tràng hạt treo trên hổ khẩu, “Nhân vật này của Tuân Lan có vẻ ngoài cao thâm già dặn, với tạo hình này, ngược lại càng giống thần côn lừa đảo hơn.”
“Vậy thì dễ hiểu rồi.” Hàn Văn chỉ vào hai người bọn họ, “Kim Hạo có tật giật mình, bởi vì cái chết của Phùng Dương và chuyện của hai bạn học khác, nên vẫn luôn bị sự việc của nhiều năm trước ám ảnh, khi tin đồn quỷ quấy phá lại sôi sục ồn ào, cuối cùng không nhịn được đến đây cúng kiến sám hối. Nếu tôi là Kim Hạo, chỉ cúng kiến và sám hối đơn giản thôi là không đủ, tốt nhất là nên tìm một cao nhân khác để xoa dịu nỗi oán hận của vong hồn.”
Tuân Lan hơi mỉm cười, Triệu Tích cũng nói: “Được rồi, tôi đúng là Kim Hạo, suy đoán của hai vị nữ sĩ hoàn toàn chính xác.”
Như thế, dưới tình huống không ai trong số ba người đàn ông là người trong cuộc thì chỉ có thể tìm câu trả lời ở bên nữ. Trong số đó, Từ Hòa Thư là người có khả năng cao nhất, bởi vì chỉ có cô là người giả thần giả quỷ.
Cậu ta không xứng có một cuộc sống huy hoàng như vậy — dòng nhật ký này xuất hiện ở cuối cuốn nhật ký, là khoảng tám, chín năm sau sự kiện của năm đó mới xuất hiện. Điều này cho thấy gần đây người trong cuộc đã gặp lại Kim Hạo, cho nên ý tưởng trừng phạt Kim Hạo lại trỗi dậy. Nếu đoán không sai, những tin đồn gần đây về việc lại thấy ai đó nhảy lầu là do người trong cuộc cố tình tạo ra để thu hút sự chú ý của Kim Hạo và muốn tạo khủng hoảng cho đối phương.
Nếu muốn trừng phạt Kim Hạo, người trong cuộc nhất định còn sẽ tìm cơ hội tiếp cận gã ta, buổi phát sóng trực tiếp chuyến thám hiểm này chính là một cơ hội. Chỉ cần tạo ra những động tĩnh quỷ dị để hù dọa Kim Hạo và khiến gã suy sụp tinh thần trong lúc thám hiểm, lại thêm một chút dẫn dắt, rất dễ để khiến Kim Hạo khóc lóc cầu xin “Phùng Dương” tha thứ trước mặt rất nhiều khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp. Thử hỏi, khi luật pháp không thể trừng phạt được thì còn hình phạt nào có thể nặng hơn hình phạt này cơ chứ?
“Chúng ta hãy so sánh dấu chân đi.” Tuân Lan nói.
Có rất nhiều dấu chân để lại trên mái nhà lúc trước, nhìn vào hoạ tiết dấu giày và chiều dài, tất cả đều là cùng một người, cùng một đôi giày.
Vì vậy mọi người tản ra, mỗi người dẫm lên một cái ở nơi đóng bụi khá dày. Khi dấu chân của Từ Hòa Thư rơi xuống, tất cả mọi người đều phát hiện hoa văn trên dấu giày của cô và dấu giày trên hiện trường hoàn toàn trùng khớp.
Suy đoán của Phùng Nhã Nam lại đúng tiếp, Từ Hòa Thư không chỉ là người hôm nay liên tục giả ma giả thần, mà còn là người gần đây lại lần nữa tạo ra tin đồn ma ám.
Cô ấy là người trong cuộc năm đó.
Đến đây, toàn bộ sự việc gần như đều rõ ràng. Các khách mời không nắm được tuyến cốt truyện chi tiết, nếu muốn biết toàn bộ câu chuyện thì phải hỏi tổ chương trình thôi.
Lúc này, cũng chỉ mỗi thẻ nhân vật cùng nhiệm vụ của Phùng Nhã Nam và Hàn Văn là gì thì mọi người không biết thôi.
Triệu Tích hỏi.
Phùng Nhã Nam lắc lắc cây gậy selfie đã được cô cất đi, nói: “Tôi chỉ là một streamer, một người công cụ phụ trách tập hợp các nhân vật lại với nhau.”
Hàn Văn giơ tay nói: “Tôi chỉ là một fans cứng thuần túy, nhiệm vụ tương tự như chị Hòa Thư, chịu trách nhiệm la hét, tạo bầu không khí hoảng loạn trong toàn bộ quá trình.”
“Đổng Diệp, nhiệm vụ của cậu là gì?” Từ Hòa Thư hỏi.
Sắc mặt Đổng Diệp vẫn luôn u ám từ lúc tự mất bình tĩnh trước đó, lúc này nói: “Quan sát từng người các chị, điều tra chân tướng ma ám.”
Nhưng trong tập này của chương trình, khi mọi người đang tìm kiếm đồ vật và suy luận, gã vẫn rất hiếm khi tham gia, suốt quá trình hồn cứ như trôi đi đâu. Vốn dĩ theo nhiệm vụ này mà nói, lẽ ra gã phải chịu trách nhiệm thúc đẩy tiến độ thăm dò trong suốt quá trình, nhưng cuối cùng đều do các vị khách mời khác hoàn thành.
Đến lúc này, bầu trời đã tối.
Các khách mời lại tách ra để ghi hình chút cảm nhận sau khi kết show, tập này chính thức kết thúc, từng người về nhà.
Khi Tuân Lan lên xe, đột nhiên bị Đổng Diệp gọi lại.
Đổng Diệp dò xét nhìn Tuân Lan: “Tuân Lan, có phải cậu đã biết gì rồi không?”
Vẻ mặt Tuân Lan kiểu không hiểu gì, “Biết gì ạ?“. ngôn tình ngược
Đổng Diệp mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không hỏi, nói một cách không kiên nhẫn: “Không có gì...”
Nói xong thì không nhìn Tuân Lan nữa, quay người bỏ đi thẳng với vẻ mặt bực bội.
Tuân Lan cũng lên xe, Lôi Tuấn vẫn luôn ngồi trong xe chờ quay đầu lại tức giận hỏi: “Trước đó lúc ghi hình, cậu ta đột nhiên nổi điên gì thế?”
Động tĩnh của tổ chương trình người đại diện hắn đây đều nhìn thấy hết, sau khi nghe ngóng là biết. Lôi Tuấn hiểu biết Tuân Lan, thường cậu không chủ động trêu chọc ai, toàn là người khác chọc đến cậu thôi.
“Chắc phát bệnh thôi...” Tuân Lan thuận miệng nói một câu.
Lôi Tuấn chợt hết giận, Tuân Lan người này, lúc nào trông cũng thờ ơ, nhưng rất nhiều lúc lại đặc biệt cho người ta một vố đau điếng, dù sao cậu cũng không bao giờ chịu thiệt.
Một thời gian sau khi ghi hình xong chương trình, trên mạng có những tin đồn mơ hồ rằng Tuân Lan và Đổng Diệp đã xảy ra tranh chấp trong quá trình ghi hình gameshow, nhưng vì nói không rõ ràng và cũng không có bằng chứng cụ thể nên fans hai nhà cũng không coi trọng.
Bởi vì hành vi bất thiện của Đổng Diệp đối với Tuân Lan, Lôi Tuấn vẫn luôn đề phòng bên Đổng Diệp kéo Tuân Lan gây rắc rối gì đó, thấy ngôn luận này không gây ầm ĩ, phía Đổng Diệp quả thực cũng yên tĩnh nên cũng dần buông chuyện này.
Sau đấy Tuân Lan cũng không có bất kì giao lưu gì với Đổng Diệp.
Mãi đến giữa tháng 8, <Thám hiểm đi> mới phát sóng tập phim mà cậu tham gia ghi hình.
Tuân Lan không thấy, nhưng Tiểu Chu đang chú ý đến những bình luận đó, sau khi đọc xong thì mách với Tuân Lan: “Bình luận không tốt lắm...”
Trong tập này, mỗi khách mời đều có một khoảnh khắc nổi bật, chỉ có Đổng Diệp là bình thường không nổi bật gì từ đầu đến cuối, hoàn toàn trở thành background trong tập phát sóng này.
Tập trước cũng vẫn còn ổn, cho nên tập này Đổng Diệp như thế đặc biệt rõ ràng. Người hâm mộ của Đổng Diệp sẽ không nghĩ rằng đó là vấn đề của chính Đổng Diệp, chỉ cho rằng chính khách mời phi hành mới tới Tuân Lan cướp sóng.
[ Đệt, không nhìn nổi, bộ chỉ cậu ta có miệng hay gì mà nói lắm thế. ]
[ Chạy tới đây ra vẻ gì chứ, chỉ mỗi cậu thông minh chắc. ]
[ Đổng Diệp sao thế, số trước anh ấy rất tích cực sôi nổi mà, sao tập này thành người qua đường rồi? ]
[ Tội anh của tôi quá, thẻ nhân vật rõ ràng là cảnh sát, chỉ số IQ logic đều online, nhưng tức cái là màn ảnh đều bị người nào đó cướp rồi. ]
[ Sao ai cũng chửi Tuân Lan hết thế? Biểu hiện khá tốt mà trời, đặc biệt là đoán được do Từ Hòa Thư. ]
[ Một số điểm khủng bố trong tập này là do Tuân Lan tạo ra nhỉ. ]
[ Cho nên á, nỗ lực cướp sóng cũng không uổng phí. ]
Fans của Đổng Diệp vừa chửi Tuân Lan không biết làm người, vừa chửi đội ngũ chương trình biên tập như rác.
Êkip chương trình thực ra cũng khổ lắm, vấn đề này thực sự không phải lỗi của họ. Lúc ấy Đổng Diệp hoàn toàn không tập trung, bọn họ luôn liên tục nhắc nhở Đổng Diệp chú ý độ tham dự thông qua bộ đàm, nhưng lúc đó Đổng Diệp cứ như không nghe lọt, hoàn toàn ngó lơ bọn họ, ngay cả nhiệm vụ quan sát cơ bản nhất của thẻ nhân vật thậm chí còn không hoàn thành, vốn dĩ gã ta nên phát hiện khi Tuân Lan và Triệu Tích đi cúng bái, kết quả lúc đó gã đang ở trên lầu ngồi không. Khoảnh khắc nổi bật cũng phải có thì họ mới cắt ra được chứ.
Cảnh đặc sắc thì thật ra không ít đâu, tất cả đều là dáng vẻ anh của mấy người sợ tới sắp khóc đến nơi, còn có cảnh ra tay đánh người, chiếu lên sợ anh trai mấy người sụp hình tượng luôn đấy.
Chương trình được phát sóng vào buổi tối, chiếu được nửa chừng thì có rất nhiều Weibo dè bỉu Tuân Lan xuất hiện. Account marketing về drama nghe tin lập tức hành động, đem những Weibo này gộp lại trong một bài Weibo rồi đăng lên, chỉ ra fans Đổng Diệp kháy đểu Tuân Lan.
Tên này giỏi, một kíp này trực tiếp bật lửa hai nhà luôn, fan Lan và fan Đổng đều không tha.
Fan Lan cảm thấy khách mời chỉ chịu trách nhiệm ghi hình, cắt như thế nào đều là chuyện của ê-kíp chương trình, bé cưng Lan của bọn họ không chịu oan cướp màn ảnh này; fan Đổng thì luôn mãi chất vấn fan Lan, vậy các người có thể giải thích tại sao đến tập này của anh mấy người, màn ảnh của nhà chúng tôi lại như thế này, đếm số lời thoại trong tập này, có nổi hai mươi câu không?
Tiểu Chu nói cho Tuân Lan về tất cả những ồn ào này.
Trong lòng Tuân Lan có cảm giác rằng người biết chuyện của Phùng Chí Dương năm đó sẽ ra tay gây rắc rối.
Tới gần mười hai giờ, một bức ảnh động Đổng Diệp muốn đánh Tuân Lan rồi ngay sau đó bị những vị khách mời khác cản lại xuất hiện trên Weibo.
Tuân Lan và Đổng Diệp không phải là nghệ sĩ vô danh không tiếng, hai nhân vật của công chúng đánh nhau, ngay khi bức ảnh động này xuất hiện, chỉ trong chốc lát sau đã có gần 10.000 lượt share, hội cú đêm sôi nổi hít drama để lại bình luận.
[ Tôi đặt một ly Coca ở đây trước nhó. ]
[ Đổng Diệp rất ấm áp, tính cách khá tốt trong show thám hiểm mà nhỉ, Tuân Lan đã làm gì khiến hắn tức giận đến mức muốn đánh người thế? ]
[ Giọng điệu kết tội của Tuân Lan khi trên lầu là sao? ]
[ Nghĩ đến thể chất đặc biệt kia của Tuân Lan, không khỏi cảm thấy lo lắng thay Đổng Diệp! ]
[ Me too, thôi thì thắp một ngọn nến cho anh ta trước vậy [thắp nến]. ]
[ Cười ẻ, chiến lược marketing kiểu này mà cũng có người tin được? ]
[ Series lật xe cuối cùng đã được cập nhật! ]
Tuân Lan dựa vào đầu giường đọc bình luận một lúc, Kỳ Niên cũng ngồi bên cạnh.
Kỳ Niên nói: “Cậu bị lợi dụng.”
Tuân Lan vô cảm cong môi, “Xét thấy Phùng Chí Dương đáng thương, lần này tôi không so đo với người này.”
Kỳ Niên cau mày, anh không thích người sau màn này. Xét từ kịch bản chương trình, cho dù lần này không có Tuân Lan thì đối phương cũng có thể đạt được mục đích trả thù Đổng Diệp, nhưng lại vẫn muốn kéo Tuân Lan xuống nước để tăng độ chú ý.
Tuân Lan thấy trong mắt Kỳ Niên không vui, dáng vẻ như đang bất mãn thay cậu, vô cùng nghĩ thoáng mà nói: “Lúc đó tôi thấy Phùng Chí Dương khóc, cảm thấy tình cảm của một người không nên bị phụ bạc như thế, cho nên cố ý lấy Kim Hạo để chất vấn Đổng Diệp, khiến cảm xúc anh ta mất kiểm soát, tôi cũng không tính là vô tội.”
Tuân Lan chưa định trả lời chuyện này, cũng đã gửi tin nhắn WeChat cho Lôi Tuấn dặn dò việc này.
Thấy thời gian đã không còn sớm, Tuân Lan đặt điện thoại xuống, chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp một ít, nói với Kỳ Niên: “Ngủ thôi...”
Có một chút ánh sáng len lỏi vào từ rèm cửa, bên tai là tiếng hít thở đều đặn của Tuân Lan, Kỳ Niên chậm rãi nhắm mắt lại. Nửa năm trước, anh cũng chỉ có thể ngủ hai hoặc ba tiếng đồng hồ, bây giờ lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của anh gần giống như cùng của Tuân Lan, nằm xuống giường không bao lâu là có thể chìm vào giấc ngủ sâu cho đến tận bình minh.
Bây giờ anh dường như ngày càng quen với giấc ngủ.
Sau một đêm lên men, mâu thuẫn giữa Tuân Lan và Đổng Diệp đã lên hot search.
Tuân Lan nói không trả lời thì sẽ không trả lời. Quần chúng hít drama cũng đã quen, dù sao phong cách của Tuân Lan chính là vậy, sau khi bị hot search tạc bom thì Weibo vẫn tĩnh lặng như nước. Mọi người thuần thục đến ruộng dưa của Lôi Tuấn đi dạo, nhưng nửa ngày trôi qua, Weibo của Lôi Tuấn cũng vẫn cứ tĩnh lặng.
Nhưng thật ra bên phía Đổng Diệp đã ra mặt làm rõ sự việc.
Cũng không tính là làm sáng tỏ lắm, chỉ là đẩy hết tất cả yếu tố trong GIF lên đầu Tuân Lan, phủi mình sạch kin kít.
Ban ngày Tiểu Chu và Lôi Tuấn cũng không ai nói đến chuyện này, đến lúc Tuân Lan xong việc trở về khách sạn, Lôi Tuấn mới bảo cậu xem cuộc phỏng vấn Đổng Diệp trên Weibo.
Tuân Lan bèn mở Weibo ra, trực tiếp tìm kiếm hai chữ Đổng Diệp.
Gần đây Đổng Diệp luôn đang đóng phim ở đoàn phim, bị người chặn ở cửa khách sạn của đoàn phim để hỏi việc này. Sắc mặt Đổng Diệp trong camera bí xị, dường như gã vốn không định trả lời, nhưng đã bị chặn cứng không thể đi, điện thoại của mấy người đó cũng sắp đập vào mặt gã.
Đổng Diệp giống như không chịu nổi nữa, nói với một nam sinh đang hỏi mình: “Đổi lại là ai bị một tên đàn ông quấy rối có lẽ cũng không thể bình tĩnh nổi.”
Tuân Lan trực tiếp bật tiếng cuộc phỏng vấn, mặc dù Lôi Tuấn đã xem qua một lần, nhưng khi nghe thấy âm thanh thì vẫn còn tức: “Khả năng ăn không nói có này cũng tuyệt thật, chỉ kém không nói thẳng cậu là gay, nhân cơ hội quấy rối cậu ta thôi đấy, có phải tôi nên mua hai căn biệt thự trên núi Không Đồng* cho cậu ta ở luôn không.”
* 崆峒 là nói lái của 恐同: ý chỉ người cực kì không thích đồng tính.
Bình luận dưới Weibo này cũng rất khó nghe.
[ Ủng hộ Đổng Diệp, trước đây Đổng Diệp đã từng nói cậu ấy từng bị đồng tính nam quấy rối, luôn khá nhạy cảm ở mặt này. ]
[ Hèn gì, gặp tôi tôi cũng không chịu nổi. ]
[ Trước có Tằng Tinh Vũ, sau có Đổng Diệp, tương lai còn ai nữa đây? ]
[ Tôi giúp anh mở cửa tủ luôn rồi, Tuân Lan, xuất hiện đi. ]
[ Oẹ! Gay đi chết đi! ]
[ Tuân Lan thật rẻ mạt ghê tởm, bộ chưa từng thấy đàn ông hay gì! ]
Lôi Tuấn thấy Tuân Lan vẫn đang xem nên giật lấy điện thoại của cậu đi, “Xem video thì cứ xem đi, đọc bình luận làm gì.”
Tuân Lan nhìn bàn tay trống trơn không thèm để ý, chỉ thở dài: “Đổng Diệp thế là đang vội tìm đường chết thôi.”
Cho dù không đụng chạm gì cậu thì lần này Đổng Diệp cũng sẽ tiêu đời.
Câu chuyện của Đổng Diệp và Phùng Chí Dương vẫn có một chút khác biệt so với kịch bản của chương trình. Trong kịch bản, Kim Hạo sử dụng trò đùa ác liệt để xác minh xu hướng tính dục của Phùng Chí Dương và cũng hủy hoại Phùng Chí Dương, nhưng trên thực tế, chính Đổng Diệp là người chủ động theo đuổi Phùng Chí Dương sau khi nhận ra mình thích con trai và hơn nữa còn có hảo cảm sâu sắc với Phùng Chí Dương.
Gã chủ động tỏ tình với Phùng Chí Dương, thả thính đến nỗi Phùng Chí Dương cũng thích gã, cuối cùng hai người bí mật đến với nhau. Tuổi trẻ ngây thơ, tình yêu thuở thiếu niên vốn luôn có những tình cảm đẹp đẽ chua chát lại ngọt ngào ẩn chứa bên trong cấm kỵ.
Chỉ là một ngày tình cờ, mối quan hệ của họ bị nhà trường phát hiện, giáo viên đã tìm bọn họ nói chuyện. Lúc này, Đổng Diệp trở nên sợ hãi, gã không có chuẩn bị cũng không có dũng khí gánh chịu hậu quả khi bị phát hiện. Đổng Diệp sợ, gã trực tiếp đẩy tất cả mọi chuyện lên Phùng Chí Dương, nói gã không hiểu gì cả, là Phùng Chí Dương đeo bám gã, dẫn gã đi chệch hướng.
Tiếp đó, hai người đều mời phụ huynh, sau khi nghe lý do thoái thác của Đổng Diệp, cha mẹ Đổng Diệp đang trong cơn tức giận cho rằng quả nhiên là Phùng Chí Dương dạy hư con trai nhà mình, cho nên đánh chửi Phùng Chí Dương trước một trận; còn người nhà của Phùng Chí Dương tác phong ngu muội cổ hủ, cũng cho rằng Phùng Chí Dương không biết liêm sỉ, làm mất mặt bọn họ.
Sau đó thì như kịch bản đã nói, trước mặt giáo viên và bạn học, cha mẹ Phùng cũng tát Phùng Chí Dương mấy bạt tay, sau đó đưa cậu đi “khám bệnh”, thậm chí tạm nghỉ học để đi trị bệnh.
Phùng Chí Dương đau khổ tột cùng, sinh nhật 18 tuổi cũng là đón ở trong bệnh viện tâm thần, cuối cùng khi cũng được ra khỏi bệnh viện, Phùng Chí Dương chuẩn bị trở lại trường học, nhưng nhà trường lại không nhận học sinh có vấn đề đạo đức cá nhân như cậu ấy. Đổng Diệp cũng không gặp cậu, thỉnh thoảng gặp được bạn học từng chung lớp, bọn họ cũng nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị và chế giễu.
Sau đó, Phùng Chí Dương mới biết rằng vì để hoàn toàn phủi sạch quan hệ với cậu, Đổng Diệp còn lấy ra những bức thư tình thổ lộ nỗi lòng nhau của hai người họ trong thời gian yêu đương để cho người khác xem, tất nhiên, chỉ có thư cậu viết cho Đổng Diệp bị lấy ra mà thôi. Hơn nữa, ở trường Đổng Diệp chỉ cần nhắc đến cậu thì luôn là tỏ ra ghê tởm trơ trẽn, cũng luôn nói với người khác rằng cậu ghê tởm và bi.ến thái như thế nào.
Trong khoảng thời gian đó, “biế.n thái” là hai từ mà Phùng Chí Dương nghe thấy nhiều nhất. Một số giáo viên, một số bạn học, cha mẹ cậu và thậm chí cả bác sĩ nào đó trong bệnh viện tâm thần đều gọi cậu là biế.n thái. Tới cuối cùng, Đổng Diệp chủ động tỏ tình và đề nghị hẹn hò với cậu, cũng nói cậu là biế.n thái.
Cảm xúc của Phùng Chí Dương hoàn toàn sụp đổ, lẻn vào trường rồi nhảy từ nóc tòa nhà giảng dạy nơi đã từng là chỗ bí mật hẹn hò với Đổng Diệp trước kia.
Sau đó, cậu trở thành ma và đi theo bên cạnh Đổng Diệp. Nhìn cha mẹ khóc đến xé ruột xé gan, nhưng trong miệng vẫn đang trách cậu không nghĩ cho cha mẹ; nhìn các thầy cô mặt mang vẻ thổn thức khi nhắc đến mình, nói tâm lý của học sinh ngày nay mong manh quá; cũng nhìn Đổng Diệp chuyển trường rời khỏi thành phố đó, thay tên đổi họ, trở thành Đổng Diệp hiện tại, rõ ràng là một người đồng tính, nhưng trên mặt lại luôn lộ ra sự chán ghét đối với người đồng tính.
Đây là quá khứ mà Đổng Diệp đã thay tên đổi họ đang cố gắng hết sức muốn che giấu.
Khi đã có người muốn phơi bày quá khứ bẩn thỉu của gã, Đổng Diệp là gay lại vẫn luôn mồm nói ra những lời mang tính xúc phạm này.
Người biết sự thực quả thật cũng sẽ lợi dụng đà phát triển này.
Sau khi chương trình được phát sóng vào ngày hôm qua, đã có rất nhiều bình luận và bài Weibo mắng Tuân Lan, cộng thêm account marketing châm ngòi, fans hai nhà trực tiếp choảng nhau. Đổng Diệp có lẽ nghĩ Tuân Lan không vui khi bị mắng như thế này, cho nên đã mua chuộc đội ê-kíp chương trình tung ra tấm GIF kia. Còn gã vì phản kích Tuân Lan nên nói phét một hồi, nhưng không ngờ lại rơi vào tính toán của kẻ sau màn.
Có cuộc phỏng vấn này của Đổng Diệp, đến lúc đó kẻ đứng sau không cần phải làm gì thêm, chỉ cần đưa toàn bộ sự việc trong quá khứ lên Weibo, Đổng Diệp sẽ hoàn toàn bị chôn vùi bởi những gì gã ta đã từng làm.
Cho nên Tuân Lan mới nói Đổng Diệp vậy là đang vội tìm đường chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.