Những Năm Tôi Làm Luật Sư Ở Yêu Giới
Chương 27: Hình Phạt Quá Nặng Đề Nghị Xét Xử Lại
Nhược Ngang Đích Tinh Tinh
16/10/2024
Quả nhiên là một người rất cao.
Lan Thanh Thanh thầm nghĩ.
Cô đã gặp qua rất nhiều người đẹp có thể được coi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cho dù là Đồ Mĩ hay Bạch Tố Tố, vẻ đẹp của họ đều sắc sảo, mang theo sức công kích mãnh liệt, giống như chỉ cần đến gần một chút thôi cũng sẽ bị thiêu đốt.
Nhưng người này thì khác. Anh ta có vóc người cao ráo, mặc veston màu bạc, đeo kính gọng vàng, toát lên khí chất nho nhã, ôn hòa và vô cùng thân thiện, khiến cho ngũ quan tuấn tú cũng trở nên dịu dàng hơn.
Anh ta chìa tay về phía Lan Thanh Thanh: "Chào cô, luật sư Lan, tôi là Phượng Quân."
Đây là khách hàng mới sao?
Lan Thanh Thanh đặt bé hồ ly lên ghế sofa, nắm lấy tay Phượng Quân: "Chào ngài Phượng."
Anh ta mỉm cười: "Gọi tôi Phượng Quân là được rồi."
Lan Thanh Thanh vui vẻ chiều theo ý anh ta: "Phượng Quân."
Phượng Quân nhìn về phía bé hồ ly.
Không hiểu sao, hai bé hồ ly vừa nãy còn đang nghịch ngợm, thì lúc nhìn thấy Phượng Quân liền xụ xuống, như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Lan Thanh Thanh cảnh giác, lặng lẽ giấu hai bé hồ ly sau lưng: "Không biết ngài tìm tôi có việc gì?"
Phượng Quân thu hồi tầm mắt, nghiêm nghị nói với Lan Thanh Thanh: "Tôi đến tìm cô là để xin lỗi cô."
Xin lỗi?
Lan Thanh Thanh ngạc nhiên.
Bọn họ chưa từng gặp mặt, Phượng Quân có gì cần phải xin lỗi cô?
Lúc này, Phượng Quân hơi quay đầu, quát lên: "Còn không mau vào đây!"
Lan Thanh Thanh quay đầu nhìn ra cửa, thấy Bạch Tố Tố cúi đầu, rón rén bước vào.
Nhìn thấy mẹ, hai bé hồ ly lập tức phấn khích, định nhào tới, nhưng bị Phượng Quân trừng mắt liếc một cái liền sợ hãi lùi lại. Bạch Tố Tố càng không dám ngẩng đầu, rón rén bước đến trước mặt Lan Thanh Thanh, hai chân mềm nhũn định quỳ xuống.
Lan Thanh Thanh vội vàng đỡ lấy cô ta: "Cô Bạch, có chuyện gì từ từ nói! Cô làm gì vậy!"
Cô còn đang mong kiếm được tiền ủy thác từ Bạch Tố Tố, sao có thể để khách hàng quỳ trước mặt mình được!
"Quan... Luật sư Lan, cô cứ để tôi quỳ xuống đi!"
Bạch Tố Tố nước mắt lưng tròng: "Là tôi quá nhớ con, vì muốn cầu xin cô giúp tôi cứu con ra khỏi biển lửa, nên mới không tiếc lời nói dối lừa gạt cô, khiến cô rơi vào tay kẻ xấu! Vì lòng ích kỷ của bản thân, tôi suýt chút nữa đã hại chết cô, Bạch Tố Tố này thật sự là muôn lần chết cũng không đủ chuộc tội!"
Lan Thanh Thanh: "..."
Lan Thanh Thanh: Không đến mức đó đâu, cô nghĩ Lâm Nhã Như là thiện nam tín nữ sao.
Phượng Quân thở dài: "Nếu không có cô, hai tiểu hồ ly này hôm nay e rằng đã chết trong tay tên yêu đạo kia rồi."
Lan Thanh Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh biết người muốn bắt cóc tiểu hồ ly là một lão đạo sĩ?"
Phượng Quân gật đầu: "Tôi không chỉ biết là ông ta muốn bắt cóc tiểu hồ ly, mà còn biết ông ta là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả mọi chuyện."
Vậy sao anh không giúp Bạch Tố Tố cứu con cô ta?
Lúc này, Bạch Tố Tố vùng vẫy một cái, thoát khỏi tay Lan Thanh Thanh, quỳ xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh: "Tố Tố biết mình có lỗi với cô, cũng không dám cầu mong cô tha thứ, chỉ cầu xin cô vì con trẻ vô tội, đừng giận chó đánh mèo lên hai đứa nhỏ."
"Cô muốn gì, dù là thiên tài địa bảo, hay châu báu vàng bạc, Tố Tố đều sẽ tìm cho cô."
Lan Thanh Thanh bất đắc dĩ nói: "Cô Bạch, nếu cô thật lòng muốn cảm ơn tôi, vậy thì tăng phí ủy thác của chúng ta đã thỏa thuận trước đó lên gấp ba là được."
Bạch Tố Tố lập tức gật đầu: "Đừng nói là gấp ba, dù là gấp ba trăm, ba ngàn lần, tôi cũng đồng ý!"
Sau khi thỏa thuận xong chuyện tăng phí ủy thác, Bạch Tố Tố cuối cùng cũng đứng dậy. Hai bé hồ ly lập tức nhào vào lòng mẹ, Bạch Tố Tố ôm chặt lấy chúng, nước mắt giàn giụa.
Lan Thanh Thanh dẫn cô ta và Phượng Quân vào phòng khách, rót cho mỗi người một chén trà: "Được rồi, cô Bạch, Phượng Quân, bây giờ có thể kể rõ ràng đầu đuôi câu chuyện này cho tôi nghe rồi chứ?"
Cô bận rộn từ sáng đến giờ, chạy đông chạy tây, chỉ biết mình bị cuốn vào một vụ ly hôn của hồ ly, còn những chuyện khác thì hoàn toàn không biết gì.
Lan Thanh Thanh thầm nghĩ.
Cô đã gặp qua rất nhiều người đẹp có thể được coi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cho dù là Đồ Mĩ hay Bạch Tố Tố, vẻ đẹp của họ đều sắc sảo, mang theo sức công kích mãnh liệt, giống như chỉ cần đến gần một chút thôi cũng sẽ bị thiêu đốt.
Nhưng người này thì khác. Anh ta có vóc người cao ráo, mặc veston màu bạc, đeo kính gọng vàng, toát lên khí chất nho nhã, ôn hòa và vô cùng thân thiện, khiến cho ngũ quan tuấn tú cũng trở nên dịu dàng hơn.
Anh ta chìa tay về phía Lan Thanh Thanh: "Chào cô, luật sư Lan, tôi là Phượng Quân."
Đây là khách hàng mới sao?
Lan Thanh Thanh đặt bé hồ ly lên ghế sofa, nắm lấy tay Phượng Quân: "Chào ngài Phượng."
Anh ta mỉm cười: "Gọi tôi Phượng Quân là được rồi."
Lan Thanh Thanh vui vẻ chiều theo ý anh ta: "Phượng Quân."
Phượng Quân nhìn về phía bé hồ ly.
Không hiểu sao, hai bé hồ ly vừa nãy còn đang nghịch ngợm, thì lúc nhìn thấy Phượng Quân liền xụ xuống, như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Lan Thanh Thanh cảnh giác, lặng lẽ giấu hai bé hồ ly sau lưng: "Không biết ngài tìm tôi có việc gì?"
Phượng Quân thu hồi tầm mắt, nghiêm nghị nói với Lan Thanh Thanh: "Tôi đến tìm cô là để xin lỗi cô."
Xin lỗi?
Lan Thanh Thanh ngạc nhiên.
Bọn họ chưa từng gặp mặt, Phượng Quân có gì cần phải xin lỗi cô?
Lúc này, Phượng Quân hơi quay đầu, quát lên: "Còn không mau vào đây!"
Lan Thanh Thanh quay đầu nhìn ra cửa, thấy Bạch Tố Tố cúi đầu, rón rén bước vào.
Nhìn thấy mẹ, hai bé hồ ly lập tức phấn khích, định nhào tới, nhưng bị Phượng Quân trừng mắt liếc một cái liền sợ hãi lùi lại. Bạch Tố Tố càng không dám ngẩng đầu, rón rén bước đến trước mặt Lan Thanh Thanh, hai chân mềm nhũn định quỳ xuống.
Lan Thanh Thanh vội vàng đỡ lấy cô ta: "Cô Bạch, có chuyện gì từ từ nói! Cô làm gì vậy!"
Cô còn đang mong kiếm được tiền ủy thác từ Bạch Tố Tố, sao có thể để khách hàng quỳ trước mặt mình được!
"Quan... Luật sư Lan, cô cứ để tôi quỳ xuống đi!"
Bạch Tố Tố nước mắt lưng tròng: "Là tôi quá nhớ con, vì muốn cầu xin cô giúp tôi cứu con ra khỏi biển lửa, nên mới không tiếc lời nói dối lừa gạt cô, khiến cô rơi vào tay kẻ xấu! Vì lòng ích kỷ của bản thân, tôi suýt chút nữa đã hại chết cô, Bạch Tố Tố này thật sự là muôn lần chết cũng không đủ chuộc tội!"
Lan Thanh Thanh: "..."
Lan Thanh Thanh: Không đến mức đó đâu, cô nghĩ Lâm Nhã Như là thiện nam tín nữ sao.
Phượng Quân thở dài: "Nếu không có cô, hai tiểu hồ ly này hôm nay e rằng đã chết trong tay tên yêu đạo kia rồi."
Lan Thanh Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh biết người muốn bắt cóc tiểu hồ ly là một lão đạo sĩ?"
Phượng Quân gật đầu: "Tôi không chỉ biết là ông ta muốn bắt cóc tiểu hồ ly, mà còn biết ông ta là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả mọi chuyện."
Vậy sao anh không giúp Bạch Tố Tố cứu con cô ta?
Lúc này, Bạch Tố Tố vùng vẫy một cái, thoát khỏi tay Lan Thanh Thanh, quỳ xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh: "Tố Tố biết mình có lỗi với cô, cũng không dám cầu mong cô tha thứ, chỉ cầu xin cô vì con trẻ vô tội, đừng giận chó đánh mèo lên hai đứa nhỏ."
"Cô muốn gì, dù là thiên tài địa bảo, hay châu báu vàng bạc, Tố Tố đều sẽ tìm cho cô."
Lan Thanh Thanh bất đắc dĩ nói: "Cô Bạch, nếu cô thật lòng muốn cảm ơn tôi, vậy thì tăng phí ủy thác của chúng ta đã thỏa thuận trước đó lên gấp ba là được."
Bạch Tố Tố lập tức gật đầu: "Đừng nói là gấp ba, dù là gấp ba trăm, ba ngàn lần, tôi cũng đồng ý!"
Sau khi thỏa thuận xong chuyện tăng phí ủy thác, Bạch Tố Tố cuối cùng cũng đứng dậy. Hai bé hồ ly lập tức nhào vào lòng mẹ, Bạch Tố Tố ôm chặt lấy chúng, nước mắt giàn giụa.
Lan Thanh Thanh dẫn cô ta và Phượng Quân vào phòng khách, rót cho mỗi người một chén trà: "Được rồi, cô Bạch, Phượng Quân, bây giờ có thể kể rõ ràng đầu đuôi câu chuyện này cho tôi nghe rồi chứ?"
Cô bận rộn từ sáng đến giờ, chạy đông chạy tây, chỉ biết mình bị cuốn vào một vụ ly hôn của hồ ly, còn những chuyện khác thì hoàn toàn không biết gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.