Những Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm
Chương 47
Snow
14/05/2014
-Xin lỗi, cô có thấy bệnh nhân ở phòng này đi đâu rồi không?_Tiểu Tuyết lo lắng hỏi
-Không_Cô ý tá lắc đầu rồi tiếp tục đi làm việc
-Nó có thể đi đâu chứ?Tối hôm qua, nó vẫn còn nằm trên giường bệnh mà, hơn nữa theo lời Thiên Lâm, cậu ta chỉ mới chợp mắt được 2 tiếng thôi, mà lúc cậu ta chợp mắt cũng đã gần 10h trưa rồi…._Tiểu Tuyết đang phân tích thì
-A!Các cô cậu đây rồi_Người bác sĩ reo lên mừng rỡ
-Có chuyện gì vậy bác sĩ?_Tiểu Phong nhíu mày hỏi
-Bệnh nhân ở phòng này….
-Cô ấy sao ạ?Cô ấy đâu rồi ạ? Cô ấy không sao chứ?_Thiên Lâm vội vàng hỏi khi nghe bác sĩ nhắc đến Tiểu Đan
-Chúng tôi rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức….
-Bác sĩ đang nói gì vậy, chẳng phải Tiểu Đan, cô ấy đã qua cơn nguy kịch rồi sao?Chẳng phải hôm qua ông đã nói thế à? Chẳng phải ông bảo cô ấy đã an toàn rồi sao?Chẳng phải ông bảo chỉ cần để cô ấy nghĩ ngơi thì cô ấy sẽ hồi phục sao? Chẳng phải hôm qua ông đã bảo thế sao? Sao hôm nay ông lại nói thế hả?_Thiên Lâm kích động nắm lấy cổ áo của vị bác sĩ hét lên rồi cậu khụy xuống, nước mắt cậu rơi.
-Chẳng phải ông đã nói cô ấy sẽ không sao sao?Hức…hức..Đan Đan, cô ấy sẽ không sao cả.Ông đã bảo vậy mà….
-Thiên Lâm, ông ấy nói đúng mà_Tiểu Đan từ đâu bước tới mỉm cười nhìn cậu nói
-Tiểu Đan, em…em không sao cả_Thiên Lâm ngẩng đầu lên, vui mừng, rất nhanh chóng cậu chạy đến ôm lấy cô
-Em không sao cả.Em vẫn ổn_Tiểu Đan cũng vòng tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nói
-Vậy…_Tiểu Tuyết nhíu mày nhìn vị bác sĩ
-Haiz, cậu thanh niên này thật là.Tôi định nói rằng:Chúng tôi rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức ngăn bệnh nhân hoạt động nhưng cô bé vẫn một mực muốn ra ngoài mặc dù cô bé còn rất yếu.Vậy mà tôi chưa kịp nói hết thì đã bị cậu ta….haizzzzzzzzz_Vị bác sĩ khẽ lắc đầu
-Thì ra là vậy.Vậy mà cháu cứ tưởng.Thật lòng xin lỗi bác sĩ!_Thiên Lâm áy náy
-Cậu biết vậy là tốt rồi.Lần sau đừng kích động như vậy nữa nhé!_vị bác sĩ ôn tồn
-Vâng_Thiên Lâm gật đầu
-Rất cảm ơn bác sĩ_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Không có gì_Vị bác sĩ trả lời rồi xoay sang Tiểu Đan dặn dò:
-Này cô bé, cháu cần nghĩ ngơi thêm vài ngày nữa.Tránh hoạt động nhiều, nếu như cháu hoạt động nhiều thì các vết thương chưa lành sẽ bung ra đấy, như vậy sẽ không tốt đâu
-Vâng, cháu hiểu rồi.Phiền bác sĩ quá_Tiểu Đan mỉm cười nói
-Thôi, các cháu chăm sóc bạn nhé!Bác đi đây_Vị bác sĩ nói
-Vâng ạ_Cả lũ dạ ran
Cốp!
-Ây da!Sao lại gõ đầu em_Tiểu Đan cáu
-Còn sao nữa.Em vừa mới tỉnh đã lon ton ra ngoài mua mấy cái thứ đồ ăn hộp linh tinh này về rồi, bộ em tính để anh và mọi người lo chết luôn hả?_Thiên Lâm mắng yêu
-Hì, xin lỗi.Em xin lỗi, xin lỗi mọi người.Mình không biết là các cậu lo cho mình nhiều đến thế.Thật lòng xin lỗi_Tiểu Đan lém lĩnh nói
-Muốn ăn đám hay sao mà nói câu đó hả? Bạn bè lo lắng cho nhau là chuyện đương nhiên_Tiểu Phong giơ quả đấm lên hậm hực nói
-Người ta đã xin lỗi rồi còn gì.Xí, nhỏ mọn vừa thôi chứ.Với lại tại người ta đói bụng chứ bộ. Hơn hai ngày không ăn đấy_Tiểu Đan giận dỗi
-Ôi, chúa ơi.Bạn tôi…..thật là….._Tiểu Phong nghe Tiểu Đan nói xong liền vuốt mặt, thở dài
2 ngày sau:
-Woa, xuất viện rồi.Very very tuyệt vời_Tiểu Đan mừng rõ reo lên
-Có cần vui vậy không?_Tiểu Tuyết thở dài nói
-Có chứ.Những ngày ở trong viện chán muốn chết luôn!Ở trong đó tớ cứ tưởng tớ là một chú chim nhỏ bị giam cầm trong lồng ấy.Còn bây giờ thì khỏe rồi, chú chim đó đã được giải thoát.Ra ngoài muôn năm._Tiểu Đan hí hửng
-Cậu là chú chim nhỏ á?_Tiểu Vy hỏi
-Ừ, một chú chim nhỏ dễ thương
-Có mà là chú chim bự (lớn) xấu xí thì có_Tiểu Phong trêu bạn
-Cậu…Đinh Tiểu Phong….cậu đi chết đi_Tiểu Đan hậm hực
-Tớ mà chết thì lấy ai đòi nợ cậu đây_Tiểu Phong lém lĩnh
-Tớ thì nợ cậu cái gì chứ?_Tiểu Đan nói
-Tiền công_Tiểu Phong trả lời
-Công gì?
-Tiền công sư phụ dạy đồ đệ học nấu ăn
-Xí, cái đó mà cũng tính.Cái đồ nhỏ mọn_Tiểu Đan lườm bạn
-Sorry nhé.Nếu là trước đó thì tớ không đòi đâu.Vì cậu bảo tớ đi chết đi nên tớ đành phải đòi sớm hơn đó, kẻo cái ngày mà tớ bị mộng du đi chết thật thì lại không đòi được_Tiểu Phong cười nói
-Cái đồ…hừ.._Tiểu Đan liếc xéo bạn rồi quay ngoắc mặt đi giống như các vị tiểu thư đanh đá lúc giận dỗi thì quay mặt đi thế đó
-Con lại trời, con lại phật.Rốt cuộc có ai thương tớ không vậy?Các cậu rãnh rỗi vậy mà không lại giúp tớ một tay lại đứng mà cãi nhau, sướng quá nhỉ? Làm ơn làm việc tốt mà tích đức cho con cháu đi cho tôi nhờ? Còn cậu nữa, Hoàng Linh Đan, lúc còn ở trong bệnh viện cậu đem bao nhiêu là đồ đến giờ tay không mà về à? Làm gì có chuyện cậu thảnh thơi như vậy chứ, tới đây tự mà xách đồ của cậu về, liền, ngay và lập tức.OK_Tiểu Tuyết nghiêm giọng nói
-Hì hì, Hàn Phong thân yêu.Bạn thân của tớ…_Tiểu Đan nũng nịu
-Thôi đi chị Hai, đừng có đem cái giọng đó ra nói với tôi.Tự xách đồ của mình đi_Tiểu Tuyết vẫn giữ thái đọ ban đầu
-Hàn Phong thân ái à! Tớ biết là cậu rất tốt với tớ mà.Hàn Phong xinh đẹp! Í nhầm, Hàn Phong đẹp trai, cậu sẽ xách hộ tớ cái mớ đồ lĩnh kỉnh đó ra tận xe luôn phải không?Phải không?Mà nếu không thì cậu cũng gắng xách hộ tớ nhé, tớ đang là người bệnh mà._Tiểu Đan chớp chớp mắt
-Hừ, cậu mà là người bệnh à? Tiểu Đan thân mến, nể tình cậu là bạn tớ, tớ sẽ….
-Ôi, thật à?Cảm ơn cậu,Hàn Phong!Cảm ơn cậu nhiều lắm!Thanks you very much!_Tiểu Đan nắm lấy tay Tiểu Tuyết rối rít nói
-Nè, chồng em ở đây mà em dám nắm tay người đàn ông khác hả?_Thiên Lâm giận dỗi
-Hì, em xin lỗi.Mà anh thành chồng em khi nào vậy?_Tiểu Đan ngay thơ hỏi
-Ờ, thì…thì…khi…
-Em nhớ chúng ta còn chưa kết hôn kia mà?Hơn nữa, hình như em chưa nói là em sẽ đồng ý lấy anh đâu nhé!_Tiểu Đan nói
-Và còn nữa, xin cậu nhớ cho, tôi chưa có lấy vợ mà gọi tôi là đàn ông_Tiểu Tuyết nghiêm túc nói
Bốp, bốp:
-Chí lí!Chí lí!Ha ha_Tiểu Phong vừa vỗ tay vừa cười vừa nói
-Cậu mà cũng có ý định lấy vợ sao? Vương Hàn Phong, tớ nghĩ cậu chỉ lấy….. thôi chứ_Tiểu Phong trêu đùa
-Đinh Tiểu Phong, muốn ăn đấm à?_Tiểu Tuyết cười nói, nụ cười của cô chứa đầy ẩn ý khiến Tiểu Phong và nhóm bạn của cô rợn người
-Làm gì có, tớ còn muốn giữ lại cái hàm răng để còn xơi cơm_Bỏ qua nụ cười rợn người của cô bạn,Tiểu Phong bình thản nói
-Vậy thì…làm ơn bớt đùa đi_Tiểu Tuyết nghiêm giọng nói
-Ok!Tớ cũng đói bụng rồi!Ta đi ăn đi!_Tiểu Phong nhanh chóng chuyển chủ đề
-Đúng đó, tớ nhiệt liệt ủng hộ.Mấy hôm nay vào bụng tớ chỉ toàn là cháo không à, giờ đã đến lúc đổi vị rồi_Tiểu Đan hào hứng
-Tớ cũng nghĩ là chúng ta nên đi đâu đó ăn, luôn tiện chúc mừng Linh Đan xuất viện luôn_Tiểu Vy nhẹ nhàng nói
-Được thôi, nhưng…._Tiểu Tuyết dừng giây lát
-Nhưng sao?_Tiểu Đan vội hỏi
-Tới xách đồ của cậu đi rồi hãy nghĩ đến chuyện được đổi vị_Tiểu Tuyết nghiêng đầu trả lời
-Chẳng phải lúc nãy cậu bảo…
-Đúng vậy lúc nãy tớ bảo: nể tình cậu là bạn tớ, tớ sẽ….
-Ừ, thì cậu sẽ xách hộ tớ_Tiểu Đan nhíu mày
-Ai bảo là tớ nói vậy nào? Tớ bảo: nể tình cậu là bạn tớ, tớ sẽ….cho cậu 5 phút để mang cái mớ đồ này đi khỏi tay tớ.
-Hic, vậy mà tớ cứ tưởng..
-Thôi, đừng tưởng nữa, Hàn Phong_cậu nghĩ đi, cả Hạo Thiên nữa, để đó tớ và Tiểu Đan sẽ xử lí.Còn cậu,Tiểu Đan, nhanh đến xách hành lí đi, cậu để Hàn Phong và Hạo Thiên lôi cái mớ hành lí đó ra khỏi cái bệnh viện dài hơn 50m rồi còn gì.Nhanh nào_Tiểu Phong giục
-Em nghĩ đi, hành lí để anh và cậu ta mang ra ngoài cốp xe cho_Thiên Lâm nhẹ nhàng nói
-Ừ, cảm ơn anh nhé!_Tiểu Đan vui vẻ nói
-Hừ, cái đồ lười nhát_Tiểu Phong chế giễu
-Chỉ hôm nay thôi, tớ không có tính nhát suốt đời đâu_Tiểu Đan trả lời
-Ừ, mong là vậy_Tiểu Phong nói rồi nhẹ nhàng kéo hành lí ra bãi đổ xe, nhưng mới bước được vài bước thì Gia Kiệt lên tiếng:
-Để đó tôi xách hộ cho
-Tai sao lại phải xách hộ tôi?_Tiểu Phong nhíu mày, cô với cậu ta hôm qua còn là “oan gia ngõ hẹp”, hôm nay mới an ủi cậu ta được có mấy câu, mà đừng ai nói với cô là nhờ cô đã an ủi cậu ta nên cậu ta xoay một vòng 360 độ thành một người khác à nha!
-Ờ thì..tôi…tôi thấy cậu nhỏ bé như vậy nên giúp thôi_Gia Kiệt ấp úng, cậu thật sự cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa, tại sao lại muốn giúp cậu ta trong khi cậu ta lại là một đứa con trai đủ mạnh để khiên mấy thứ đó chứ, còn nữa cái cảm giác tim đập chân run mà cậu mắc phải khi đứng gần cậu ta thật khó chịu
-Tôi mà nhỏ á?Cậu đang xem thường tôi đấy à?_Tiểu Phong trợn ngược mắt nhìn Gia Kiệt, ừ thì biết cô giả trai thì không cao bằng mấy tên con trai khác,vậy mà cậu ta lại còn nhắc đến cái chuyện chiều cao nữa thật tức chết mất.
-Không_Cô ý tá lắc đầu rồi tiếp tục đi làm việc
-Nó có thể đi đâu chứ?Tối hôm qua, nó vẫn còn nằm trên giường bệnh mà, hơn nữa theo lời Thiên Lâm, cậu ta chỉ mới chợp mắt được 2 tiếng thôi, mà lúc cậu ta chợp mắt cũng đã gần 10h trưa rồi…._Tiểu Tuyết đang phân tích thì
-A!Các cô cậu đây rồi_Người bác sĩ reo lên mừng rỡ
-Có chuyện gì vậy bác sĩ?_Tiểu Phong nhíu mày hỏi
-Bệnh nhân ở phòng này….
-Cô ấy sao ạ?Cô ấy đâu rồi ạ? Cô ấy không sao chứ?_Thiên Lâm vội vàng hỏi khi nghe bác sĩ nhắc đến Tiểu Đan
-Chúng tôi rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức….
-Bác sĩ đang nói gì vậy, chẳng phải Tiểu Đan, cô ấy đã qua cơn nguy kịch rồi sao?Chẳng phải hôm qua ông đã nói thế à? Chẳng phải ông bảo cô ấy đã an toàn rồi sao?Chẳng phải ông bảo chỉ cần để cô ấy nghĩ ngơi thì cô ấy sẽ hồi phục sao? Chẳng phải hôm qua ông đã bảo thế sao? Sao hôm nay ông lại nói thế hả?_Thiên Lâm kích động nắm lấy cổ áo của vị bác sĩ hét lên rồi cậu khụy xuống, nước mắt cậu rơi.
-Chẳng phải ông đã nói cô ấy sẽ không sao sao?Hức…hức..Đan Đan, cô ấy sẽ không sao cả.Ông đã bảo vậy mà….
-Thiên Lâm, ông ấy nói đúng mà_Tiểu Đan từ đâu bước tới mỉm cười nhìn cậu nói
-Tiểu Đan, em…em không sao cả_Thiên Lâm ngẩng đầu lên, vui mừng, rất nhanh chóng cậu chạy đến ôm lấy cô
-Em không sao cả.Em vẫn ổn_Tiểu Đan cũng vòng tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nói
-Vậy…_Tiểu Tuyết nhíu mày nhìn vị bác sĩ
-Haiz, cậu thanh niên này thật là.Tôi định nói rằng:Chúng tôi rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức ngăn bệnh nhân hoạt động nhưng cô bé vẫn một mực muốn ra ngoài mặc dù cô bé còn rất yếu.Vậy mà tôi chưa kịp nói hết thì đã bị cậu ta….haizzzzzzzzz_Vị bác sĩ khẽ lắc đầu
-Thì ra là vậy.Vậy mà cháu cứ tưởng.Thật lòng xin lỗi bác sĩ!_Thiên Lâm áy náy
-Cậu biết vậy là tốt rồi.Lần sau đừng kích động như vậy nữa nhé!_vị bác sĩ ôn tồn
-Vâng_Thiên Lâm gật đầu
-Rất cảm ơn bác sĩ_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Không có gì_Vị bác sĩ trả lời rồi xoay sang Tiểu Đan dặn dò:
-Này cô bé, cháu cần nghĩ ngơi thêm vài ngày nữa.Tránh hoạt động nhiều, nếu như cháu hoạt động nhiều thì các vết thương chưa lành sẽ bung ra đấy, như vậy sẽ không tốt đâu
-Vâng, cháu hiểu rồi.Phiền bác sĩ quá_Tiểu Đan mỉm cười nói
-Thôi, các cháu chăm sóc bạn nhé!Bác đi đây_Vị bác sĩ nói
-Vâng ạ_Cả lũ dạ ran
Cốp!
-Ây da!Sao lại gõ đầu em_Tiểu Đan cáu
-Còn sao nữa.Em vừa mới tỉnh đã lon ton ra ngoài mua mấy cái thứ đồ ăn hộp linh tinh này về rồi, bộ em tính để anh và mọi người lo chết luôn hả?_Thiên Lâm mắng yêu
-Hì, xin lỗi.Em xin lỗi, xin lỗi mọi người.Mình không biết là các cậu lo cho mình nhiều đến thế.Thật lòng xin lỗi_Tiểu Đan lém lĩnh nói
-Muốn ăn đám hay sao mà nói câu đó hả? Bạn bè lo lắng cho nhau là chuyện đương nhiên_Tiểu Phong giơ quả đấm lên hậm hực nói
-Người ta đã xin lỗi rồi còn gì.Xí, nhỏ mọn vừa thôi chứ.Với lại tại người ta đói bụng chứ bộ. Hơn hai ngày không ăn đấy_Tiểu Đan giận dỗi
-Ôi, chúa ơi.Bạn tôi…..thật là….._Tiểu Phong nghe Tiểu Đan nói xong liền vuốt mặt, thở dài
2 ngày sau:
-Woa, xuất viện rồi.Very very tuyệt vời_Tiểu Đan mừng rõ reo lên
-Có cần vui vậy không?_Tiểu Tuyết thở dài nói
-Có chứ.Những ngày ở trong viện chán muốn chết luôn!Ở trong đó tớ cứ tưởng tớ là một chú chim nhỏ bị giam cầm trong lồng ấy.Còn bây giờ thì khỏe rồi, chú chim đó đã được giải thoát.Ra ngoài muôn năm._Tiểu Đan hí hửng
-Cậu là chú chim nhỏ á?_Tiểu Vy hỏi
-Ừ, một chú chim nhỏ dễ thương
-Có mà là chú chim bự (lớn) xấu xí thì có_Tiểu Phong trêu bạn
-Cậu…Đinh Tiểu Phong….cậu đi chết đi_Tiểu Đan hậm hực
-Tớ mà chết thì lấy ai đòi nợ cậu đây_Tiểu Phong lém lĩnh
-Tớ thì nợ cậu cái gì chứ?_Tiểu Đan nói
-Tiền công_Tiểu Phong trả lời
-Công gì?
-Tiền công sư phụ dạy đồ đệ học nấu ăn
-Xí, cái đó mà cũng tính.Cái đồ nhỏ mọn_Tiểu Đan lườm bạn
-Sorry nhé.Nếu là trước đó thì tớ không đòi đâu.Vì cậu bảo tớ đi chết đi nên tớ đành phải đòi sớm hơn đó, kẻo cái ngày mà tớ bị mộng du đi chết thật thì lại không đòi được_Tiểu Phong cười nói
-Cái đồ…hừ.._Tiểu Đan liếc xéo bạn rồi quay ngoắc mặt đi giống như các vị tiểu thư đanh đá lúc giận dỗi thì quay mặt đi thế đó
-Con lại trời, con lại phật.Rốt cuộc có ai thương tớ không vậy?Các cậu rãnh rỗi vậy mà không lại giúp tớ một tay lại đứng mà cãi nhau, sướng quá nhỉ? Làm ơn làm việc tốt mà tích đức cho con cháu đi cho tôi nhờ? Còn cậu nữa, Hoàng Linh Đan, lúc còn ở trong bệnh viện cậu đem bao nhiêu là đồ đến giờ tay không mà về à? Làm gì có chuyện cậu thảnh thơi như vậy chứ, tới đây tự mà xách đồ của cậu về, liền, ngay và lập tức.OK_Tiểu Tuyết nghiêm giọng nói
-Hì hì, Hàn Phong thân yêu.Bạn thân của tớ…_Tiểu Đan nũng nịu
-Thôi đi chị Hai, đừng có đem cái giọng đó ra nói với tôi.Tự xách đồ của mình đi_Tiểu Tuyết vẫn giữ thái đọ ban đầu
-Hàn Phong thân ái à! Tớ biết là cậu rất tốt với tớ mà.Hàn Phong xinh đẹp! Í nhầm, Hàn Phong đẹp trai, cậu sẽ xách hộ tớ cái mớ đồ lĩnh kỉnh đó ra tận xe luôn phải không?Phải không?Mà nếu không thì cậu cũng gắng xách hộ tớ nhé, tớ đang là người bệnh mà._Tiểu Đan chớp chớp mắt
-Hừ, cậu mà là người bệnh à? Tiểu Đan thân mến, nể tình cậu là bạn tớ, tớ sẽ….
-Ôi, thật à?Cảm ơn cậu,Hàn Phong!Cảm ơn cậu nhiều lắm!Thanks you very much!_Tiểu Đan nắm lấy tay Tiểu Tuyết rối rít nói
-Nè, chồng em ở đây mà em dám nắm tay người đàn ông khác hả?_Thiên Lâm giận dỗi
-Hì, em xin lỗi.Mà anh thành chồng em khi nào vậy?_Tiểu Đan ngay thơ hỏi
-Ờ, thì…thì…khi…
-Em nhớ chúng ta còn chưa kết hôn kia mà?Hơn nữa, hình như em chưa nói là em sẽ đồng ý lấy anh đâu nhé!_Tiểu Đan nói
-Và còn nữa, xin cậu nhớ cho, tôi chưa có lấy vợ mà gọi tôi là đàn ông_Tiểu Tuyết nghiêm túc nói
Bốp, bốp:
-Chí lí!Chí lí!Ha ha_Tiểu Phong vừa vỗ tay vừa cười vừa nói
-Cậu mà cũng có ý định lấy vợ sao? Vương Hàn Phong, tớ nghĩ cậu chỉ lấy….. thôi chứ_Tiểu Phong trêu đùa
-Đinh Tiểu Phong, muốn ăn đấm à?_Tiểu Tuyết cười nói, nụ cười của cô chứa đầy ẩn ý khiến Tiểu Phong và nhóm bạn của cô rợn người
-Làm gì có, tớ còn muốn giữ lại cái hàm răng để còn xơi cơm_Bỏ qua nụ cười rợn người của cô bạn,Tiểu Phong bình thản nói
-Vậy thì…làm ơn bớt đùa đi_Tiểu Tuyết nghiêm giọng nói
-Ok!Tớ cũng đói bụng rồi!Ta đi ăn đi!_Tiểu Phong nhanh chóng chuyển chủ đề
-Đúng đó, tớ nhiệt liệt ủng hộ.Mấy hôm nay vào bụng tớ chỉ toàn là cháo không à, giờ đã đến lúc đổi vị rồi_Tiểu Đan hào hứng
-Tớ cũng nghĩ là chúng ta nên đi đâu đó ăn, luôn tiện chúc mừng Linh Đan xuất viện luôn_Tiểu Vy nhẹ nhàng nói
-Được thôi, nhưng…._Tiểu Tuyết dừng giây lát
-Nhưng sao?_Tiểu Đan vội hỏi
-Tới xách đồ của cậu đi rồi hãy nghĩ đến chuyện được đổi vị_Tiểu Tuyết nghiêng đầu trả lời
-Chẳng phải lúc nãy cậu bảo…
-Đúng vậy lúc nãy tớ bảo: nể tình cậu là bạn tớ, tớ sẽ….
-Ừ, thì cậu sẽ xách hộ tớ_Tiểu Đan nhíu mày
-Ai bảo là tớ nói vậy nào? Tớ bảo: nể tình cậu là bạn tớ, tớ sẽ….cho cậu 5 phút để mang cái mớ đồ này đi khỏi tay tớ.
-Hic, vậy mà tớ cứ tưởng..
-Thôi, đừng tưởng nữa, Hàn Phong_cậu nghĩ đi, cả Hạo Thiên nữa, để đó tớ và Tiểu Đan sẽ xử lí.Còn cậu,Tiểu Đan, nhanh đến xách hành lí đi, cậu để Hàn Phong và Hạo Thiên lôi cái mớ hành lí đó ra khỏi cái bệnh viện dài hơn 50m rồi còn gì.Nhanh nào_Tiểu Phong giục
-Em nghĩ đi, hành lí để anh và cậu ta mang ra ngoài cốp xe cho_Thiên Lâm nhẹ nhàng nói
-Ừ, cảm ơn anh nhé!_Tiểu Đan vui vẻ nói
-Hừ, cái đồ lười nhát_Tiểu Phong chế giễu
-Chỉ hôm nay thôi, tớ không có tính nhát suốt đời đâu_Tiểu Đan trả lời
-Ừ, mong là vậy_Tiểu Phong nói rồi nhẹ nhàng kéo hành lí ra bãi đổ xe, nhưng mới bước được vài bước thì Gia Kiệt lên tiếng:
-Để đó tôi xách hộ cho
-Tai sao lại phải xách hộ tôi?_Tiểu Phong nhíu mày, cô với cậu ta hôm qua còn là “oan gia ngõ hẹp”, hôm nay mới an ủi cậu ta được có mấy câu, mà đừng ai nói với cô là nhờ cô đã an ủi cậu ta nên cậu ta xoay một vòng 360 độ thành một người khác à nha!
-Ờ thì..tôi…tôi thấy cậu nhỏ bé như vậy nên giúp thôi_Gia Kiệt ấp úng, cậu thật sự cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa, tại sao lại muốn giúp cậu ta trong khi cậu ta lại là một đứa con trai đủ mạnh để khiên mấy thứ đó chứ, còn nữa cái cảm giác tim đập chân run mà cậu mắc phải khi đứng gần cậu ta thật khó chịu
-Tôi mà nhỏ á?Cậu đang xem thường tôi đấy à?_Tiểu Phong trợn ngược mắt nhìn Gia Kiệt, ừ thì biết cô giả trai thì không cao bằng mấy tên con trai khác,vậy mà cậu ta lại còn nhắc đến cái chuyện chiều cao nữa thật tức chết mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.