Những Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm
Chương 59
Snow
27/05/2014
Sau bữa ăn, trên bãi cỏ sau sân trường Royal nơi nhóm của Thiên Lâm và nhóm của Tiểu Tuyết đang dựng lều:
-Ôi no quá!_Tiểu Vy vừa xoa bụng vừa nói
-Ai bảo cậu ăn nhiều làm gì.Không no mới là chuyện lạ ấy_Tiểu Tuyết cười
-Trông cậu cứ như bà bầu ấy!_Tiểu Đan lém lĩnh trêu bạn
-Cậu…Hoàng Linh Đan….đi chết đi_Tiểu Vy gườm bạn
-Định đi chết rồi mà Diêm Vương không nhận_Tiểu Đan lém lĩnh
-Cậu..hừ…không nói với cậu nữa!_Tiểu Vy tức giạn quay mắt qua trò chuyện với Anh Khang
-Tiểu Đan!Anh có chuyện muốn nói với em_Thien Lâm đứng trước mặt Tiểu Đan nói
-Nhưng tôi thì không_Tiểu Đan lạnh lùng
-Cho anh 10′ thôi được chứ?_Thiên Lâm hỏi
-Tôi nghĩ là không_Vẫn với giọng lạnh lùng cô đáp trả câu hỏi của anh
-5′ thôi cũng được
-Anh đang làm phiền người khác ngắm cảnh đấy_Tiểu Đan tỏ vẻ khó chịu
-Tiểu Đan!_Tiểu Tuyết gọi khẽ
-Ừ, mình đây_Tiểu Đan quay qua chỗ bạn
-Tớ nghĩ cậu nên…_Tiểu Tuyết ngập ngừng rồi nhanh chóng ra dấu cho bạn:Hãy đi với Thiên Lâm đi!
-Thôi được rồi._Tiểu Đan thở dài nói rồi quay sang Thiên Lâm:
-5′, nhanh lên nhé!
Chờ cho Tiểu Đan và Thiên Lâm đi khuất,Tiểu Tuyết cũng lặng lẽ bước lên sân thượng của trường:
-Tôi không ngờ cô là con gái đấy_Hạo Thiên lên tiếng
Tiểu Tuyết im lặng
-Lí do giả nam vào học trường này là gì vậy?_Hạo Thiên hỏi
-Lí do?
-Ừm
-Anh đang hỏi ?
-Ừm
-Anh tò mò?
-Không, chỉ là muốn biết thôi
-Có khác nhau sao?
-Có lẽ không
-Vậy chắc tôi không cần trả lời nhỉ
-Tùy cô
Hạo Thiên trả lời khoảng không gian im lặng kéo đến bao tùm lấy hai người.Lát sau, Hạo Thiên lên tiếng:
-Cô định giả nam tiếp tục đi học?
-Không
-Vậy cô sẽ để như thế?Trong hình dạng của một nữ sinh?
-Có thể
-Có thể?
Tiểu Tuyết gật đầu
-Có cách hóa trang khác nữa sao?
-Không.Nhưng có thể made để bề ngoài trông xấu hơn.
-Cô định làm thế
-Cũng có thể
-Có vẻ như cô thích từ “có thể” nhỉ?
-Vậy sao?_Tiểu Tuyết nhích môi cười,nụ cười bán nguyệt tuyệt đẹp!
-Tôi nghe nói nhà cô không ở đây.Xem hồ sơ nhập học của cô thì biết bố mẹ cô làm kinh doanh ở Mĩ
-Ừm
-Kết thúc học kì này cô sẽ về đó?
-Có thể
-Các bạn cô thì sao?
-Có hai cách cho họ lựa chon.Một là trở về với gia đình của họ.Hai là ở lại đây thêm một năm
-Cô sẽ chọn cách thứ hai chứ?_Hạo Thiên dò hỏi
-Để làm gì?_Tiểu Tuyết nhíu mày
- À thì để…ừ..ừm…_Hạo Thiên ấp úng
-Để làm gì?
-Ở lại cùng bạn cô khám phá đất nước Việt Nam chẳng hạn
-Đây là quê hương của chúng tôi
-Vậy là cô muốn về với gia đình?
-Anh hơi tò mò về quyết định đi hay ở lại của tôi thì phải?
-Cô thấy vậy?
Tiểu Tuyết gật đầu
-Chỉ là sự quan tâm thôi
-Quan tâm tôi làm gì?_Tiểu Tuyết nhíu mày hỏi
-À..thì…_Hạo Thiên lại một lần nữa bối rối.Rốt cuộc cậu nên trả lời sao bây giờ.Cậu không biết là mình đang nghĩ cái gì mà lại thốt ra câu đó nữa.Cậu…thất ngớ ngẩn
-Có vẻ anh thích ấp úng nhỉ?
-Hả?
-Cách đó rất hiệu quả trong việc cưa đổ người khác giới đáy.Vì nó làm tăng nên độ dễ thương của một tên con trai.
-Vậy à?
-Nhưng không phải dành cho tôi chứ?
-Gì cơ?_Hạo Thiên ngu ngơ hỏi lại
-Không có gì?_Tiểu Tuyết trả lời khi nhận thấy cái vẻ ngu ngơ không hiểu gì của Hạo Thiên.Và cũng chính cái vể đó khiến cô bật cười.Nụ cười của cô khiến Hạo Thiên vô cùng khó hiểu nhưng cũng đồng thời làm cho trái tim cậu đập loạn xạ hẳn lên.Tự điều chỉnh nhịp độ tim của mình, cậu lên tiếng:
-Sao cô lại cười?
-Hả?À, không có gì.Chỉ là vừa nhìn thấy một cảnh đáng cười thôi.
-Vậy à.
Màn không khí yên tĩnh lại vây hãm lấy hai con người
-Tiểu Vy và tên Anh Khang đó đâu rồi?_Tiểu Phong từ trong lều của mình bước ra hỏi Gia Kiệt
-Đi dạo cùng nhau rồi
-Haiz, chán thế.Sao anh không đi?
-Đi đâu cơ?
-Đi đâu đó_Tiểu Phong trả lời rồi tiến đến ngồi xuống bên cạnh Gia Kiệt, lôi từ trong túi áo ra một nắm kẹo bạc hà, cô chìa chúng ra trước mặt cậu:
-Ăn không?
Gia Liệt cầm lấy một chiếc kẹo, mở vỏ cho vào miệng rồi nói:
-Cảm ơn
-Không có gì
-Cậu làm tôi hơi bất ngờ đấy
-Về chuyện gì?
-Cậu là nữ
-Hì, đó là kết quả sớm muộn thôi
-Sao cậu lại cải trang thành nam?
-Để cho tiện thôi.Tôi ghét mặc váy
-Hầu hết các bạn nữ đều thích mặc…
-Váy chứ gì?
-Ừ
-Nhưng tôi thì không.Tôi nghĩ cũng có một số trong phái nữ ghét mặc váy.Thật bất tiện
-Bạn cạu cũng vậy à?
-Tiểu Tuyết ư?
-Cô bạn đó tên là Tiểu Tuyết à?
-Không là Hàn Tuyết.Tên đẹp đúng không?_Tiểu Phong vừa nói vừa đặt mình xuống thảm cỏ xanh ở đó.Từ từ khép mi mắt lại
-Ừm.Mà tên thật của cậu là gì vậy?_Gia Kiệt hỏi
Không có tiếng trả lời.Cậu vội quay mặt qua bên Tiểu Phong thì thấy cô đã chìm vào giấc ngủ.Khẽ mỉm cười, cậu cũng đặt mình xuống bên cạnh cô và nhắm mắt.Cơn gió chiều hạ nhanh chóng đưa cậu vào giấc ngủ.
-Ôi no quá!_Tiểu Vy vừa xoa bụng vừa nói
-Ai bảo cậu ăn nhiều làm gì.Không no mới là chuyện lạ ấy_Tiểu Tuyết cười
-Trông cậu cứ như bà bầu ấy!_Tiểu Đan lém lĩnh trêu bạn
-Cậu…Hoàng Linh Đan….đi chết đi_Tiểu Vy gườm bạn
-Định đi chết rồi mà Diêm Vương không nhận_Tiểu Đan lém lĩnh
-Cậu..hừ…không nói với cậu nữa!_Tiểu Vy tức giạn quay mắt qua trò chuyện với Anh Khang
-Tiểu Đan!Anh có chuyện muốn nói với em_Thien Lâm đứng trước mặt Tiểu Đan nói
-Nhưng tôi thì không_Tiểu Đan lạnh lùng
-Cho anh 10′ thôi được chứ?_Thiên Lâm hỏi
-Tôi nghĩ là không_Vẫn với giọng lạnh lùng cô đáp trả câu hỏi của anh
-5′ thôi cũng được
-Anh đang làm phiền người khác ngắm cảnh đấy_Tiểu Đan tỏ vẻ khó chịu
-Tiểu Đan!_Tiểu Tuyết gọi khẽ
-Ừ, mình đây_Tiểu Đan quay qua chỗ bạn
-Tớ nghĩ cậu nên…_Tiểu Tuyết ngập ngừng rồi nhanh chóng ra dấu cho bạn:Hãy đi với Thiên Lâm đi!
-Thôi được rồi._Tiểu Đan thở dài nói rồi quay sang Thiên Lâm:
-5′, nhanh lên nhé!
Chờ cho Tiểu Đan và Thiên Lâm đi khuất,Tiểu Tuyết cũng lặng lẽ bước lên sân thượng của trường:
-Tôi không ngờ cô là con gái đấy_Hạo Thiên lên tiếng
Tiểu Tuyết im lặng
-Lí do giả nam vào học trường này là gì vậy?_Hạo Thiên hỏi
-Lí do?
-Ừm
-Anh đang hỏi ?
-Ừm
-Anh tò mò?
-Không, chỉ là muốn biết thôi
-Có khác nhau sao?
-Có lẽ không
-Vậy chắc tôi không cần trả lời nhỉ
-Tùy cô
Hạo Thiên trả lời khoảng không gian im lặng kéo đến bao tùm lấy hai người.Lát sau, Hạo Thiên lên tiếng:
-Cô định giả nam tiếp tục đi học?
-Không
-Vậy cô sẽ để như thế?Trong hình dạng của một nữ sinh?
-Có thể
-Có thể?
Tiểu Tuyết gật đầu
-Có cách hóa trang khác nữa sao?
-Không.Nhưng có thể made để bề ngoài trông xấu hơn.
-Cô định làm thế
-Cũng có thể
-Có vẻ như cô thích từ “có thể” nhỉ?
-Vậy sao?_Tiểu Tuyết nhích môi cười,nụ cười bán nguyệt tuyệt đẹp!
-Tôi nghe nói nhà cô không ở đây.Xem hồ sơ nhập học của cô thì biết bố mẹ cô làm kinh doanh ở Mĩ
-Ừm
-Kết thúc học kì này cô sẽ về đó?
-Có thể
-Các bạn cô thì sao?
-Có hai cách cho họ lựa chon.Một là trở về với gia đình của họ.Hai là ở lại đây thêm một năm
-Cô sẽ chọn cách thứ hai chứ?_Hạo Thiên dò hỏi
-Để làm gì?_Tiểu Tuyết nhíu mày
- À thì để…ừ..ừm…_Hạo Thiên ấp úng
-Để làm gì?
-Ở lại cùng bạn cô khám phá đất nước Việt Nam chẳng hạn
-Đây là quê hương của chúng tôi
-Vậy là cô muốn về với gia đình?
-Anh hơi tò mò về quyết định đi hay ở lại của tôi thì phải?
-Cô thấy vậy?
Tiểu Tuyết gật đầu
-Chỉ là sự quan tâm thôi
-Quan tâm tôi làm gì?_Tiểu Tuyết nhíu mày hỏi
-À..thì…_Hạo Thiên lại một lần nữa bối rối.Rốt cuộc cậu nên trả lời sao bây giờ.Cậu không biết là mình đang nghĩ cái gì mà lại thốt ra câu đó nữa.Cậu…thất ngớ ngẩn
-Có vẻ anh thích ấp úng nhỉ?
-Hả?
-Cách đó rất hiệu quả trong việc cưa đổ người khác giới đáy.Vì nó làm tăng nên độ dễ thương của một tên con trai.
-Vậy à?
-Nhưng không phải dành cho tôi chứ?
-Gì cơ?_Hạo Thiên ngu ngơ hỏi lại
-Không có gì?_Tiểu Tuyết trả lời khi nhận thấy cái vẻ ngu ngơ không hiểu gì của Hạo Thiên.Và cũng chính cái vể đó khiến cô bật cười.Nụ cười của cô khiến Hạo Thiên vô cùng khó hiểu nhưng cũng đồng thời làm cho trái tim cậu đập loạn xạ hẳn lên.Tự điều chỉnh nhịp độ tim của mình, cậu lên tiếng:
-Sao cô lại cười?
-Hả?À, không có gì.Chỉ là vừa nhìn thấy một cảnh đáng cười thôi.
-Vậy à.
Màn không khí yên tĩnh lại vây hãm lấy hai con người
-Tiểu Vy và tên Anh Khang đó đâu rồi?_Tiểu Phong từ trong lều của mình bước ra hỏi Gia Kiệt
-Đi dạo cùng nhau rồi
-Haiz, chán thế.Sao anh không đi?
-Đi đâu cơ?
-Đi đâu đó_Tiểu Phong trả lời rồi tiến đến ngồi xuống bên cạnh Gia Kiệt, lôi từ trong túi áo ra một nắm kẹo bạc hà, cô chìa chúng ra trước mặt cậu:
-Ăn không?
Gia Liệt cầm lấy một chiếc kẹo, mở vỏ cho vào miệng rồi nói:
-Cảm ơn
-Không có gì
-Cậu làm tôi hơi bất ngờ đấy
-Về chuyện gì?
-Cậu là nữ
-Hì, đó là kết quả sớm muộn thôi
-Sao cậu lại cải trang thành nam?
-Để cho tiện thôi.Tôi ghét mặc váy
-Hầu hết các bạn nữ đều thích mặc…
-Váy chứ gì?
-Ừ
-Nhưng tôi thì không.Tôi nghĩ cũng có một số trong phái nữ ghét mặc váy.Thật bất tiện
-Bạn cạu cũng vậy à?
-Tiểu Tuyết ư?
-Cô bạn đó tên là Tiểu Tuyết à?
-Không là Hàn Tuyết.Tên đẹp đúng không?_Tiểu Phong vừa nói vừa đặt mình xuống thảm cỏ xanh ở đó.Từ từ khép mi mắt lại
-Ừm.Mà tên thật của cậu là gì vậy?_Gia Kiệt hỏi
Không có tiếng trả lời.Cậu vội quay mặt qua bên Tiểu Phong thì thấy cô đã chìm vào giấc ngủ.Khẽ mỉm cười, cậu cũng đặt mình xuống bên cạnh cô và nhắm mắt.Cơn gió chiều hạ nhanh chóng đưa cậu vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.