Chương 11
Quái Vương
24/07/2013
Chiếc bình pha lê bị đập mạnh xuống sàn vỡ choang, để lại trên sàn gỗ một vết xước rõ rệt. Người làm trong nhà đều bị một phen mất hồn, bất động mất vài giây mới đủ tình táo chạy đến ôm cô chủ của họ lại.
“Bỏ ra ngay! Tôi đuổi việc hết bây giờ.” – Kim vùng vẫy, miệng la hét.
Nghe vậy, mọi người dù không muốn nhưng cũng đành im lặng để yên cho Kim đập phá. Đúng là giàu có quá nên coi thường giá trị mọi thứ. Nhìn những món đồ Kim đập vỡ, mọi người chỉ biết nuốt nước miếng tiếc thầm.
“Chết hết đi! Chết hết đi!” – Vừa đập phá mọi thứ, Kim vừa gào lên trong tiếng nấc uất ức và giận dữ.
“Em thôi ngay đi!” – Tiếng Vương đầy giận dữ từ cửa vang đến. Đánh người ta vỡ đầu rồi về đây làm ồn nữa sao? Em gái anh được chiều quá nên đâm hư rồi.
“Em đang không vui.” – Kim bỏ ngoài tai lời Vương nói, ném nguyên bộ ấm trà bằng gốm do một nghệ nhân nổi tiếng người Nhật làm xuống sàn gỗ. Bộ ấm không vỡ nhưng nước bên trong đổ tung téo ra ngoài làm căn phòng thêm phần nhếch nhác.
“Em càng ngày càng quá quắt đó.” – Vương giận dữ vung tay định tát em mình.
“Anh muốn đánh em? Vì con quỷ đó mà anh muốn đánh em?” – Sự giận dữ của Kim dành cho Winner càng tăng lên.
“Em thôi ngay đi! Người ta đang hi sinh vì em đấy.” – Vương hạ tay xuống, thở dài ngao ngán. Cũng may anh còn kiềm chế được.
“Hi sinh? Nó đang cướp mọi thứ của em thì có.” – Kim cười đầy khinh bỉ, hai tay vòng trước ngực ngạo mạn.
“Mẹ vì không muốn anh và em chịu khổ, gặp nguy hiểm nên mới để cho Winner gánh vác mọi thứ. Em còn nhỏ, còn chưa hiểu được đâu. Nhưng vài năm nữa em sẽ phải cảm ơn Winner đó.” – Vương dịu giọng cố dỗ dành cô em ngang bướng của mình.
“Anh dẹp ngay cái màn tưởng tượng nổi da gà đó đi. Em sẽ tống nó ra khỏi nhà trong nay mai thôi. Ai mượn nó phải gánh giúp em? Em không sợ gì hết. Em muốn nối nghiệp của mẹ.” – Kim quát ầm lên, mắt đỏ ngầu vì tức.
“Em ngang bướng vừa thôi. Không cảm ơn thì đã đành còn đòi đuổi người ta đi sao?”
“Cảm ơn? Cảm ơn vì đã ở sau lưng tỉ tê với mẹ để mẹ cho chị ta cả một cơ nghiệp sao? Thứ không cha mẹ, đã ở nhờ còn không biết điều.”
Đến nước này, Vương quả thật không thể kiềm chế được nữa. Trước khi tự nhủ mình hãy bình tĩnh thì anh đã vung tay tát Kim.
Một bên gò má trắng ngần như sứ in rõ rệt dấu bàn tay đỏ hằn. Đôi mắt Kim trợn lớn đến mức muốn rớt ra ngoài, từng vằn máu đỏ nổi nên đáng sợ.
Không nói thêm lời nào, con bé bỏ chạy ra ngoài.
Trong một ngày, mất tất cả những gì cứ nghĩ sẽ thuộc về mình, giờ còn bị người anh trai luôn nuông chiều tát. Tất cả đều tại Winner. Trên đời này, kẻ Kim hận và muốn giết chết nhất chỉ có thể là Winner.
Tháng giêng trời lộng gió, bụi mù mịt đất trời, những cơn gió thổi giông bão về.
*
Ngọc đang đi chúc tết bà con, đầu óc đã lâng lâng vì một chút men trong người. Anh định sẽ về nhà và ngủ một giấc cho khỏe lại. Những ngày tết quả thật rất mệt mỏi. Nhưng còn chưa kịp thực hiện ý định anh đã bị Kim gọi đến một quán nhậu.
Mùng một nhưng các quán ăn ở Đà Lạt đều nhiệt tình mở cửa dù vắng khách.
Quán nhậu Kim hẹn Ngọc cũng không ngoại lệ. Bên trong chỉ có mình Kim đang ngồi nghiêng ngả với đống vỏ bia.
Đếm qua Ngọc đã thấy năm cái vỏ lon bị bóp méo.
“Sao em lại ở đây?” – Ngồi xuống bên cạnh, Ngọc nhẹ vuốt mái tóc Kim. Cô gái anh yêu quả thật rất đẹp. Đôi mắt ướt đa tình sẵn sàng nhấn chìm bất cứ ai nhìn vô nó. Mái tóc dài mượt mà khiến anh luôn muốn chạm tay vào.
Không trả lời Ngọc, Kim bất ngờ ôm chầm lấy anh mà khóc nức nở. Ai cũng ở phe Winner rồi, chẳng ai ở phe cô nữa. Cô chỉ còn Ngọc thôi.
Nhìn bộ dạng của Kim, Ngọc quả thật bị dọa cho phát hoảng. Anh đã từng làm không ít cô gái phải khóc, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt của Kim cứ như từng giọt axit nhỏ vào tim anh. Đau thắt!
Ôm Kim chặt hơn vào lòng, Ngọc vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành. Làm ơn nín khóc đi. Anh sẽ đau đến chết mất.
“Mọi người… không thương em… nữa rồi.” – Vẫn ở trong vòng tay Ngọc, Kim thổn thức.
“Sao em lại nói vậy?” – Đặt một nụ hôn lên mái tóc Kim, giọng Ngọc thật hiền.
“Mẹ để cho Winner… tiếp quản công việc. Anh hai… thì tát em… Không ai thương… em nữa.” – Kim lại òa khóc như đứa trẻ làm nũng khi có người nhắc lại những vết thương.
Trái ngược với Kim, tâm trạng Ngọc đốt nhiên tốt đến lạ lùng. Vậy là nỗi lo trong lòng anh đã được giải quyết rồi. Anh sẽ đợi Kim học xong sau đó cưới cô, mang cô đi khỏi thế giới đó.
“Em ngoan nào! Nín đi! Còn anh thương em mà. Có muốn về nhà anh chơi không? Ông bà và ba mẹ anh hiền lắm. Mẹ anh sẽ nấu gì đó thật ngon cho em ăn.” – Nhẹ nhàng đẩy Kim ra, Ngọc kiên nhẫn lau hết những giọt nước mắt tèm lem trên gương mặt con bé.
Trong người có men, đôi mắt ướt của Kim càng mơ màng hơn, gò má hồng đáng yêu, đôi môi đỏ đầy khiêu khích.
Phía trước quán có một cây chứng cá lá xanh mượt mà. Ánh nắng khẽ khàng rọi qua từng khe hở chiếu xuống mặt đất.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, hé mắt trông vào chiếc bàn nơi người con trai đang hôn lên đôi môi cô gái có mái tóc bồng bềnh như dòng thác trong đêm.
*
Trong một năm, những ngày thoải mái nhất chính là ngày Tết. Chẳng ai nỡ bắt lỗi nhau hay nặng lời với nhau trong những ngày đầu năm. Quen hay lạ cũng cùng nhau kênh ván bài, chơi ván lô tô, mọi người cùng cười nói rôm rả. Thế nhưng tại nhà họ Trần, những ngày Tết năm nay nặng nề như nhà có tang.
Đám người làm trong nhà đi, đứng, trò chuyện hay làm việc cũng đều cố gắng nhẹ nhàng hết sức. Ánh mắt sợ sệt dò xét mọi động tĩnh trong nhà.
Nguyên nhân là vì nét mặt ai cũng khó coi quá. Đặc biệt là Kim.
Con bé luôn cáu gắt kể cả vì một chuyện nhỏ nhặt và sẵn sàng đuổi việc bất cứ ai không vừa ý. Đồ vật không vừa mắt cũng bị đập cho tan nát. Bạch Hồ và Vương không lên tiếng, đám người làm nào dám can ngăn.
Từ sáng sớm Bạch Hồ đã đến phòng khách, tìm Winner đến nói chuyện và ở yên trong đó đến giờ. Bên ngoài cửa chễm chệ bốn tên đàn em đứng gác cửa không cho ai đến gần. Điều này càng làm Kim điên tiết hơn. Sáng đến giờ đã có ba cái bình và một bộ ly pha lê bị con bé đập vỡ. Sáu người làm đã bị đuổi việc. Không khí trong nhà chưa bao giờ đáng sợ như lúc này.
Mặt trời đứng bóng điểm mười hai giờ trưa. Cánh cửa phòng khách cọt kẹt mở ra. Ngay sau đó, Winner uể oải đi ra ngoài, sắc mặt nhợt nhạt rất khó coi.
Thế nhưng mọi người trong nhà đều nghĩ đó là vẻ ngoài giả tạo. Khi không được hưởng cả một cơ ngơi thế này, thiếu điều ngẩng mặt lên trời mà gào lên sung sướng, có gì mà mặt mũi lại thế kia.
Sau khi Winner rời đi không lâu, Bạch Hồ cũng ra ngoài, vẻ mặt hoàn toàn bình thản và tĩnh lặng. Nếu để ý kĩ, trong đôi mắt bà có gì đó thật nhẹ nhõm và thanh thản.
Băng qua dãy hành lang rải rác cánh hoa anh đào, Winner trở về phòng mình đã thấy cánh cửa hé mở. Đến phòng cô chỉ có thể là Đăng.
Quả nhiên không sai. Anh đang ở trong phòng cô, nhàn rỗi pha trà và thưởng thức.
“Em cũng uống một tách nhé. Trà Quan Âm, ngon lắm đó.” – Thấy Winner đi vào cửa, Đăng cười hiền, rót thêm một tách trà và đợi cô đến uống.
Thế nhưng Winner không hề đụng vào. Cô đi đến bên giường và mệt mỏi đổ người xuống, nét mặt vô cùng bế tắc.
“Đi với anh nhé!” – Nhấp một ngụm trà, Đăng mở lời không đầu không đuôi.
“Em không thể rời khỏi đây.” – Nhưng Winner vẫn hiểu anh muốn nói gì.
“Tại sao? Em định sẽ sống như thế này cả đời sao?” – Đăng không vui chút nào.
“Em cũng không biết nữa.” – Ngồi bật dậy, Winner mồi cho mình một điếu thuốc, cố rít những hơi dài để đầu óc thôi tỉnh táo, thôi khắc khoải. Những lời Bạch Hồ vừa nói đã làm cô nghẹt thở vì đau đớn. Con người ta chỉ thật sự tổn thương khi hiểu được điều gì đang diễn ra. Winner tình nguyện muốn mình là kẻ vĩnh viễn chẳng hiểu gì trên đời. Cảm giác và suy nghĩ chính là thứ thừa thãi cô không cần đến nhất. Nó tồn tại chỉ để làm cô khốn khổ thêm mà chẳng thể giúp ích được gì. Cô cần thuốc lá để giúp mình thôi quá hiểu rõ mọi chuyện.
“Xem như là anh năn nỉ em đó có được không.” – Đăng thở dài bất lực. Anh thừa biết Winner là kẻ cứng đầu không ai có thể lay chuyển. Cái gì cô đã nói không thì hôm nay hay vĩnh viễn sau này cũng sẽ là không. Thế nhưng anh vẫn muốn cố gắng làm cô thay đổi suy nghĩ. Thà là cố gắng còn hơn mở to mắt nhìn.
“Trước khi đến đây, em đã có một cuộc sống hết sức kinh hoàng. Em không thể quên hết mọi ơn nghĩa mà bỏ đi. Hơn nữa, ở đây có người em yêu thương.” – Winner nhìn Đăng, thằm sâu trong ánh mắt là sự tuyệt vọng như đang cầu cứu. Có một nỗi đau cuộn trào như nước lũ đang nhấn chìm cô. Chính ánh mắt đó đã cho Đăng biết cô không hề muốn làm điều này chút nào. Cô cũng rất muốn thoát khỏi chuyện này nhưng không thể làm gì khác.
Đặt tách trà xuống bàn, Đăng chậm rã đi đến trước mặt Winner, chân quỳ làm điểm tựa dưới đất, hai tay nắm lấy tay cô, đầu ngước lên nhìn cô tha thiết.
“Vậy thì em hãy làm điều em cảm thấy tốt nhất. Mệt mỏi thì nhất định phải dựa vào vai anh nhé. Anh sẽ cố mang lại bình yên cho em.” – Không rõ có phải tự mình thuyết phục chính mình hay không, nhưng trong đôi mắt Winner, Đăng cảm thấy như cô đang van nài anh đừng để mặc cô trong dòng xoáy này. Đang xin anh hãy nắm lấy tay cô. Và anh đã làm như thế. Nếu không thể mang người con gái mình yêu đến nơi hạnh phúc. Anh nguyện ở cùng một nơi, nhìn cùng một phía và cùng bất hạnh với cô. Đôi vai anh, tình nguyện nặng thêm một gánh bình yên mang cho cô.
“Bỏ ra ngay! Tôi đuổi việc hết bây giờ.” – Kim vùng vẫy, miệng la hét.
Nghe vậy, mọi người dù không muốn nhưng cũng đành im lặng để yên cho Kim đập phá. Đúng là giàu có quá nên coi thường giá trị mọi thứ. Nhìn những món đồ Kim đập vỡ, mọi người chỉ biết nuốt nước miếng tiếc thầm.
“Chết hết đi! Chết hết đi!” – Vừa đập phá mọi thứ, Kim vừa gào lên trong tiếng nấc uất ức và giận dữ.
“Em thôi ngay đi!” – Tiếng Vương đầy giận dữ từ cửa vang đến. Đánh người ta vỡ đầu rồi về đây làm ồn nữa sao? Em gái anh được chiều quá nên đâm hư rồi.
“Em đang không vui.” – Kim bỏ ngoài tai lời Vương nói, ném nguyên bộ ấm trà bằng gốm do một nghệ nhân nổi tiếng người Nhật làm xuống sàn gỗ. Bộ ấm không vỡ nhưng nước bên trong đổ tung téo ra ngoài làm căn phòng thêm phần nhếch nhác.
“Em càng ngày càng quá quắt đó.” – Vương giận dữ vung tay định tát em mình.
“Anh muốn đánh em? Vì con quỷ đó mà anh muốn đánh em?” – Sự giận dữ của Kim dành cho Winner càng tăng lên.
“Em thôi ngay đi! Người ta đang hi sinh vì em đấy.” – Vương hạ tay xuống, thở dài ngao ngán. Cũng may anh còn kiềm chế được.
“Hi sinh? Nó đang cướp mọi thứ của em thì có.” – Kim cười đầy khinh bỉ, hai tay vòng trước ngực ngạo mạn.
“Mẹ vì không muốn anh và em chịu khổ, gặp nguy hiểm nên mới để cho Winner gánh vác mọi thứ. Em còn nhỏ, còn chưa hiểu được đâu. Nhưng vài năm nữa em sẽ phải cảm ơn Winner đó.” – Vương dịu giọng cố dỗ dành cô em ngang bướng của mình.
“Anh dẹp ngay cái màn tưởng tượng nổi da gà đó đi. Em sẽ tống nó ra khỏi nhà trong nay mai thôi. Ai mượn nó phải gánh giúp em? Em không sợ gì hết. Em muốn nối nghiệp của mẹ.” – Kim quát ầm lên, mắt đỏ ngầu vì tức.
“Em ngang bướng vừa thôi. Không cảm ơn thì đã đành còn đòi đuổi người ta đi sao?”
“Cảm ơn? Cảm ơn vì đã ở sau lưng tỉ tê với mẹ để mẹ cho chị ta cả một cơ nghiệp sao? Thứ không cha mẹ, đã ở nhờ còn không biết điều.”
Đến nước này, Vương quả thật không thể kiềm chế được nữa. Trước khi tự nhủ mình hãy bình tĩnh thì anh đã vung tay tát Kim.
Một bên gò má trắng ngần như sứ in rõ rệt dấu bàn tay đỏ hằn. Đôi mắt Kim trợn lớn đến mức muốn rớt ra ngoài, từng vằn máu đỏ nổi nên đáng sợ.
Không nói thêm lời nào, con bé bỏ chạy ra ngoài.
Trong một ngày, mất tất cả những gì cứ nghĩ sẽ thuộc về mình, giờ còn bị người anh trai luôn nuông chiều tát. Tất cả đều tại Winner. Trên đời này, kẻ Kim hận và muốn giết chết nhất chỉ có thể là Winner.
Tháng giêng trời lộng gió, bụi mù mịt đất trời, những cơn gió thổi giông bão về.
*
Ngọc đang đi chúc tết bà con, đầu óc đã lâng lâng vì một chút men trong người. Anh định sẽ về nhà và ngủ một giấc cho khỏe lại. Những ngày tết quả thật rất mệt mỏi. Nhưng còn chưa kịp thực hiện ý định anh đã bị Kim gọi đến một quán nhậu.
Mùng một nhưng các quán ăn ở Đà Lạt đều nhiệt tình mở cửa dù vắng khách.
Quán nhậu Kim hẹn Ngọc cũng không ngoại lệ. Bên trong chỉ có mình Kim đang ngồi nghiêng ngả với đống vỏ bia.
Đếm qua Ngọc đã thấy năm cái vỏ lon bị bóp méo.
“Sao em lại ở đây?” – Ngồi xuống bên cạnh, Ngọc nhẹ vuốt mái tóc Kim. Cô gái anh yêu quả thật rất đẹp. Đôi mắt ướt đa tình sẵn sàng nhấn chìm bất cứ ai nhìn vô nó. Mái tóc dài mượt mà khiến anh luôn muốn chạm tay vào.
Không trả lời Ngọc, Kim bất ngờ ôm chầm lấy anh mà khóc nức nở. Ai cũng ở phe Winner rồi, chẳng ai ở phe cô nữa. Cô chỉ còn Ngọc thôi.
Nhìn bộ dạng của Kim, Ngọc quả thật bị dọa cho phát hoảng. Anh đã từng làm không ít cô gái phải khóc, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt của Kim cứ như từng giọt axit nhỏ vào tim anh. Đau thắt!
Ôm Kim chặt hơn vào lòng, Ngọc vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành. Làm ơn nín khóc đi. Anh sẽ đau đến chết mất.
“Mọi người… không thương em… nữa rồi.” – Vẫn ở trong vòng tay Ngọc, Kim thổn thức.
“Sao em lại nói vậy?” – Đặt một nụ hôn lên mái tóc Kim, giọng Ngọc thật hiền.
“Mẹ để cho Winner… tiếp quản công việc. Anh hai… thì tát em… Không ai thương… em nữa.” – Kim lại òa khóc như đứa trẻ làm nũng khi có người nhắc lại những vết thương.
Trái ngược với Kim, tâm trạng Ngọc đốt nhiên tốt đến lạ lùng. Vậy là nỗi lo trong lòng anh đã được giải quyết rồi. Anh sẽ đợi Kim học xong sau đó cưới cô, mang cô đi khỏi thế giới đó.
“Em ngoan nào! Nín đi! Còn anh thương em mà. Có muốn về nhà anh chơi không? Ông bà và ba mẹ anh hiền lắm. Mẹ anh sẽ nấu gì đó thật ngon cho em ăn.” – Nhẹ nhàng đẩy Kim ra, Ngọc kiên nhẫn lau hết những giọt nước mắt tèm lem trên gương mặt con bé.
Trong người có men, đôi mắt ướt của Kim càng mơ màng hơn, gò má hồng đáng yêu, đôi môi đỏ đầy khiêu khích.
Phía trước quán có một cây chứng cá lá xanh mượt mà. Ánh nắng khẽ khàng rọi qua từng khe hở chiếu xuống mặt đất.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, hé mắt trông vào chiếc bàn nơi người con trai đang hôn lên đôi môi cô gái có mái tóc bồng bềnh như dòng thác trong đêm.
*
Trong một năm, những ngày thoải mái nhất chính là ngày Tết. Chẳng ai nỡ bắt lỗi nhau hay nặng lời với nhau trong những ngày đầu năm. Quen hay lạ cũng cùng nhau kênh ván bài, chơi ván lô tô, mọi người cùng cười nói rôm rả. Thế nhưng tại nhà họ Trần, những ngày Tết năm nay nặng nề như nhà có tang.
Đám người làm trong nhà đi, đứng, trò chuyện hay làm việc cũng đều cố gắng nhẹ nhàng hết sức. Ánh mắt sợ sệt dò xét mọi động tĩnh trong nhà.
Nguyên nhân là vì nét mặt ai cũng khó coi quá. Đặc biệt là Kim.
Con bé luôn cáu gắt kể cả vì một chuyện nhỏ nhặt và sẵn sàng đuổi việc bất cứ ai không vừa ý. Đồ vật không vừa mắt cũng bị đập cho tan nát. Bạch Hồ và Vương không lên tiếng, đám người làm nào dám can ngăn.
Từ sáng sớm Bạch Hồ đã đến phòng khách, tìm Winner đến nói chuyện và ở yên trong đó đến giờ. Bên ngoài cửa chễm chệ bốn tên đàn em đứng gác cửa không cho ai đến gần. Điều này càng làm Kim điên tiết hơn. Sáng đến giờ đã có ba cái bình và một bộ ly pha lê bị con bé đập vỡ. Sáu người làm đã bị đuổi việc. Không khí trong nhà chưa bao giờ đáng sợ như lúc này.
Mặt trời đứng bóng điểm mười hai giờ trưa. Cánh cửa phòng khách cọt kẹt mở ra. Ngay sau đó, Winner uể oải đi ra ngoài, sắc mặt nhợt nhạt rất khó coi.
Thế nhưng mọi người trong nhà đều nghĩ đó là vẻ ngoài giả tạo. Khi không được hưởng cả một cơ ngơi thế này, thiếu điều ngẩng mặt lên trời mà gào lên sung sướng, có gì mà mặt mũi lại thế kia.
Sau khi Winner rời đi không lâu, Bạch Hồ cũng ra ngoài, vẻ mặt hoàn toàn bình thản và tĩnh lặng. Nếu để ý kĩ, trong đôi mắt bà có gì đó thật nhẹ nhõm và thanh thản.
Băng qua dãy hành lang rải rác cánh hoa anh đào, Winner trở về phòng mình đã thấy cánh cửa hé mở. Đến phòng cô chỉ có thể là Đăng.
Quả nhiên không sai. Anh đang ở trong phòng cô, nhàn rỗi pha trà và thưởng thức.
“Em cũng uống một tách nhé. Trà Quan Âm, ngon lắm đó.” – Thấy Winner đi vào cửa, Đăng cười hiền, rót thêm một tách trà và đợi cô đến uống.
Thế nhưng Winner không hề đụng vào. Cô đi đến bên giường và mệt mỏi đổ người xuống, nét mặt vô cùng bế tắc.
“Đi với anh nhé!” – Nhấp một ngụm trà, Đăng mở lời không đầu không đuôi.
“Em không thể rời khỏi đây.” – Nhưng Winner vẫn hiểu anh muốn nói gì.
“Tại sao? Em định sẽ sống như thế này cả đời sao?” – Đăng không vui chút nào.
“Em cũng không biết nữa.” – Ngồi bật dậy, Winner mồi cho mình một điếu thuốc, cố rít những hơi dài để đầu óc thôi tỉnh táo, thôi khắc khoải. Những lời Bạch Hồ vừa nói đã làm cô nghẹt thở vì đau đớn. Con người ta chỉ thật sự tổn thương khi hiểu được điều gì đang diễn ra. Winner tình nguyện muốn mình là kẻ vĩnh viễn chẳng hiểu gì trên đời. Cảm giác và suy nghĩ chính là thứ thừa thãi cô không cần đến nhất. Nó tồn tại chỉ để làm cô khốn khổ thêm mà chẳng thể giúp ích được gì. Cô cần thuốc lá để giúp mình thôi quá hiểu rõ mọi chuyện.
“Xem như là anh năn nỉ em đó có được không.” – Đăng thở dài bất lực. Anh thừa biết Winner là kẻ cứng đầu không ai có thể lay chuyển. Cái gì cô đã nói không thì hôm nay hay vĩnh viễn sau này cũng sẽ là không. Thế nhưng anh vẫn muốn cố gắng làm cô thay đổi suy nghĩ. Thà là cố gắng còn hơn mở to mắt nhìn.
“Trước khi đến đây, em đã có một cuộc sống hết sức kinh hoàng. Em không thể quên hết mọi ơn nghĩa mà bỏ đi. Hơn nữa, ở đây có người em yêu thương.” – Winner nhìn Đăng, thằm sâu trong ánh mắt là sự tuyệt vọng như đang cầu cứu. Có một nỗi đau cuộn trào như nước lũ đang nhấn chìm cô. Chính ánh mắt đó đã cho Đăng biết cô không hề muốn làm điều này chút nào. Cô cũng rất muốn thoát khỏi chuyện này nhưng không thể làm gì khác.
Đặt tách trà xuống bàn, Đăng chậm rã đi đến trước mặt Winner, chân quỳ làm điểm tựa dưới đất, hai tay nắm lấy tay cô, đầu ngước lên nhìn cô tha thiết.
“Vậy thì em hãy làm điều em cảm thấy tốt nhất. Mệt mỏi thì nhất định phải dựa vào vai anh nhé. Anh sẽ cố mang lại bình yên cho em.” – Không rõ có phải tự mình thuyết phục chính mình hay không, nhưng trong đôi mắt Winner, Đăng cảm thấy như cô đang van nài anh đừng để mặc cô trong dòng xoáy này. Đang xin anh hãy nắm lấy tay cô. Và anh đã làm như thế. Nếu không thể mang người con gái mình yêu đến nơi hạnh phúc. Anh nguyện ở cùng một nơi, nhìn cùng một phía và cùng bất hạnh với cô. Đôi vai anh, tình nguyện nặng thêm một gánh bình yên mang cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.