Chương 14
Quái Vương
24/07/2013
Trái ngược với vẻ nghiêm trọng trên gương mặt Vương lúc bà Thủy mới đến thăm Nhi, gương mặt bà không chút lo lắng thậm chí còn thoáng nét cười khi nghe con gái kể về bệnh tình.
“Con trễ bao lâu rồi?” – Ngồi xuống mép giường, đôi mắt bàđầy yêu thương nhìn Nhi đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong tư thế sẵn sàng lao vô tolet để nôn bất cứ lúc nào.
Nghe mẹ hỏi Nhi mới lật đật đảo mắt, bấm tay đếm ngày. Hóa ra đã lâu như thế. Cuộc sống quá êm ả khiến cô quên mất ngày thàng. Hoàn toàn không chú ý đến điểm mấu chốt này.
Mở lớn mắt nhìn mẹ mình, Nhi nhận lại nụ cười và cái gật đầu chậm rãi từ bà.
“Con… có em bé thật rồi sao?” – Nhi ngỡ ngàng đến mức không biết nên vui hay nên sợ hãi. Mới đây cô còn là một nữ sinh khoác áo trường Y, chớp mắt lại mặc lên người bộ váy cô dâu lộng lẫy. Giờ đây, cô sắp làm mẹ rồi sao? Mọi điều xảy ra nhanh đến mức khiến Nhi hoang mang.
“Còn cần phải kiểm tra lại nhưng mà khả năng là rất lớn.” – Bà Thủy nhìn con gái mình, mỉm cười thật hiền. Biểu hiện của cô cũng giống như bà ngày ấy khi biết mình mang thai. Nỗi niềm hạnh phúc dâng lên hòa cùng sự lo lắng sợ hãi. Nhưng nỗi sợ ấy kinh khủng hơn nỗi sợ của Nhi bây giờ nhiều lắm.
“Giờ con phải làm gì?” – Dù là sinh viên trường Y nhưng đối với vấn đề mang thai và làm mẹ, Nhi hoàn toàn không có chút khái niệm.
“Đầu tiên là phải bình tĩnh và giữ tâm trạng thật thoải mái. Mẹ sẽ đi mua kít thử cho con.” – Bà Thủy trước sau vẫn rất dịu dàng.
Chẳng biết nên như thế nào mới phải, Nhi ngây ngốc gật đầu ngoan ngoãn làm theo lời mẹ mình. Cô đã từng xem rất nhiều cảnh nhân vật nữ phát hiện mình mang thai trong phim. Họ nếu không phải là vì chưa kết hôn nên lo sợ thì sẽ là vẻ mặt hạnh phúc đến viên mãn. Thế nhưng tất cả những điều đó chỉ là gạt người. Dù cô đã kết hôn, đang sống hạnh phúc và chẳng có gì phải lo lắng nhưng cảm giác trong cô lúc này là hoang mang. Bụng cô sẽ to lên và cô sẽ nghén? Cân nặng sẽ tăng vùn vụt? Mất đến chín tháng mười ngày cực khổ và đau đớn sinh con? Làm mẹ là thiên chức thiêng liêng nhất của người phụ nữ. Thế nhưng mang thai và sinh con lại là thử thách gian nan nhất trong đời họ.
Vất vả như thế, đau đớn như thế, mệt mỏi như thế, đáng ra đứa trẻ khi được sinh ra đời sẽ phải được nâng niu và bảo bọc. Lúc này cô tự hỏi, làm thế nào mẹ ruột của cô có thể đổ sông đổ bể bao nhiêu công sức gian nan, bỏ rơi cô ngay từ khi lọt lòng như thế?
Đôi mắt bị nước nhấn chìm, cái nhìn dần nhòe nhoẹt trong bao nhiêu cay đắng tủi nhục. Phải! Nhi là trẻ mồ côi. Cô không biết ba mẹ ruột của mình là ai.
Nhi đã không hề hay biết điều này, mẹ Thủy cũng không có ý cho cô biết. Thế nhưng chuyện có một đứa bé bị bỏ trước cổng nhà người phụ nữ điên là chủ đề được bàn tán không bao giờ ngừng nghỉ trong con xóm đó. Và nhờ trí nhớ tốt đến đáng sợ của những người dân nơi ấy, ngay khi cô bắt đầu có trí khôn, hiểu được những gì đang diễn ra, họ đã mang toàn bộ sự thật kể cho cô nghe một cách vô tội vạ.
Họ nói với cô rằng cô bị bỏ rơi trước cổng căn nhà đầu xóm trong một ngày mùa đông trời không một ánh sao. Họ nói mẹ nuôi của cô vốn là người điên. Mỗi ngày bà đều chỉ lặp đi lặp lại một câu “Con ơi” sau đó gào thét, đập phá cho đến khi ngất lịm đi. Chỉ từ khi cô xuất hiện bà mới dần trở lại bình thường.
Bằng sự tàn nhẫn vô ý thức của miệng đời, Nhi biết được sự thật. Đớn đau, tuyệt vọng nhưng rồi cuối cùng cũng chấp nhận.
Dù là mẹ nuôi nhưng mẹ Thủy đã rất yêu thương cô. Tất cả những gì tốt đẹp nhất bà đều sẽ dành cho cô. Nhà không giàu nhưng bà chẳng để cô đói bữa nào. Quần áo không thể thay liên tục nhưng cũng không bao giờ cô quê mùa trước mặt bạn bè. Cuộc sống của cô, tuy không phải là một thiên đường đầy đủ mọi thứ nhưng cô đã rất bằng lòng với những gì mình có.
Chỉ cho đến khi người đàn ông ấy xuất hiện. Ông ta đến sống cùng mẹ con cô, bảo cô gọi bằng ba và với danh nghĩa người cha đánh cô mỗi ngày. Ngoài việc làm khổ vợ con ra, ông ta là kẻ vô tích sự đáng chết nhất trên đời. Nếu ông ta không xuất hiện hoặc là chết đi sớm một chút, cuộc đời cô đã chẳng khổ đến mức này.Tiếng cánh cửa mở ra đánh thức Nhi khỏi tất cả những đau thương. Lau vội nước mắt, cô gượng gạo cười, nhìn về phía cửa vì đoán chắc mẹ mình đã đi mua kít thử thai về.
Thế nhưng nụ cười ấy đã đông cứng trên gương mặt và chuyền dần sang bàng hoàng. Trước mặt cô là gã cầm thú hành hạ cô mỗi ngày mà cô vẫn phải ấm ức gọi một tiếng ba. Làm thế nào ông ta đến được đây? Làm thế nào ông ta tìm ra cô?
Nhi còn chưa kịp tìm ra câu trả lời đã thấy mặt mình bỏng rát. Ông ta lao đến đánh cô ngay lập tức khi vừa nhìn thấy.
“Con khốn! Mày trốn ba mày đi lấy chồng giàu có hả?” – Người đàn ông gầm lên, hơi thở hồng hộc nóng rực phảng phất hơi men. Đôi mắt ông ta trợn lớn, từng vằn đỏ nổi lên như muốn đứt rời.
Nhi chẳng thể nói được gì, ôm mặt khóc nấc lên thì đã bị đánh tới tấp.
Tiếng khóc nghẹn đắng, tiếng chửi mắng cay nghiệt và cả những tiếng “chan chát” nóng rực, tất cả đều bị mưa vùi lấp. Cơn mưa bên ngoài như cố tình to thêm, ngăn không để ai nghe thấy, ngăn không để ai đến giúp đỡ.
Nếu bà Thủy không trở về kịp có lẽ Nhi đã bị đánh chết. Cũng may bà còn giữ được bình tĩnh, gọi cho công an sau đó mới chạy đến can. Và lẽ dĩ nhiên bà cũng bị đánh cho đến khi công an đến và lôi cổ gã đàn ông cầm thú kia đi.
Bà Thủy bị đánh không nặng, một số chỗ bầm tím hơi đau nhức nhưng so với tình trạng của Nhi thì chẳng là gì.
Nhi được đưa đến bệnh viện trong tình trạng mất ý thức, liên tục gào thét và không nhận ra ai. Mọi người đều không thể đến gần cô. Bác sỹ đã phải rất vất vả trong việc khống chế và đưa cô đến bệnh viện.
Vương được báo tin và đến bệnh viện ngay khi dập máy. Khi anh đến xe cứu thương chở Nhi còn chưa về. Dưới cơn mưa tầm tã, anh đứng ngoài cổng đợi đón Nhi. Anh biết chỉ có anh mới có thể làm cô bình tĩnh lại.
Niềm tin của Vương đã đặt rất đúng chỗ. Ngay khi cửa xe cứu thương mở ra và anh xuất hiện trong tầm nhìn của Nhi, cô lao ngay xuống xe mà ôm anh, nép vào anh như tìm một sự bảo bọc.
Nhi được đưa đến phòng khám bằng đôi tay của Vương, cô nhất quyết không chịu nằm lên băng ca.
“Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào vậy mẹ?” – Nhi đã được tiêm thuốc an thần và thiếp đi. Mãi đến lúc cô ngủ say Vương mới có thể ra khỏi phòng bệnh và nói chuyện riêng với bà Thủy.
“Ba con bé phát hiện ra nó lấy chồng và tìm đến đánh.” – Nước mắt ướt đẫm gò má sưng vù, bà Thủy nghẹn ngào trong từng lời nói. Là bà đã làm khổ con mình rồi. Tại sao dù là quá khứ hay bao nhiêu năm nữa bà vẫn cứ yêu người đàn ông đó? Trao cho ông ta cái quyền làm khổ mình cả đời.
“Đám cưới bí mật với ba Nhi ạ?” – Vương ngạc nhiên ra mặt. Hóa ra việc bên nhà Nhi không mời khách cũng không tổ chức tiệc là vì vậy. Thái độ lo lắng trước ngày cưới của Nhi không chỉ là vì lí do sắp trở thành gái đã có chồng.
“Ừ. Ổng mà biết thì thể nào cũng quậy ầm lên. Nhi nó sợ ổng sẽ tìm con nói này nói nọ đòi tiền.” – Giọng bà Thủy càng lúc càng run lên. Một nỗi đau lớn đến mức bao nhiêu biểu cảm cũng là không đủ.
“Ba cũng đã biết rồi. Ba sẽ tiếp tục quậy mẹ và Nhi khi không có con ở đó. Mẹ đến sống với chúng con luôn đi. Con sẽ thuê vệ sỹ bảo vệ hai người khi con không có nhà.” – Giọng Vương đầy cương quyết. Trái tim anh đang xót xa lắm. Người con gái anh yêu rốt cuộc đã khổ đến mức nào.
“Hãy đưa Nhi và bà thông gia đến nhà chúng ta sống. Cả con trong thời gian này cũng về nhà ở đi.” – Bạch Hồ bất ngờ xuất hiện làm cả Vương và bà Thủy bị giật mình. Phía sau bà là Winner, gương mặt đã trở nên lạnh lùng hơn so với lần cuối cùng Vương gặp. Cái vẻ ngổ ngáo quay ngang quay dọc đã không còn nữa. Winner càng lúc càng trầm lặng.
“Dạ?” – Vương không hiểu lắm ý của mẹ mình.
“Mẹ vừa gặp riêng bác sỹ trước khi đến đây. Nhi có thai rồi. Con bé cần được chăm sóc.” – Bạch Hồ đều giọng giải thích.
“Nhi có thai?” – Giọng Vương vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Sẽ có một đứa bé ra đời, minh chứng cho tình yêu của anh và cô. Rồi chẳng đợi ai khẳng định lại, anh lao ngay vô phòng nơi Nhi đang say giấc.
Hành lang chỉ còn lại ba người, Bạch Hồ chậm rãi đến ngồi cạnh bà Thủy.
“Chị đi bôi thuốc đi, cũng bị thương không ít mà.” – Nhìn những vết bầm tím trên mặt bà thông gia, lòng Bạch Hồ dấy lên sự đồng cảm hiếm hoi. Ba cũng từng là một người phụ nữ bất hạnh bị chồng đánh mỗi ngày. Cũng từng quen thuộc với những vết bầm tím trên cơ thể.
Không chỉ có Bạch Hồ, trong lòng Winner lúc này cũng đang trào lên cảm giác đồng cảm và cả một chút ám ảnh. Cô cũng như Nhi, bị ba mình mang ra làm bao cát, đánh như thể cô không biết đau. Đã có lúc bị đánh đến ngất đi, tỉnh lại chỉ thấy mình bơ vơ nằm trong góc nhà. Ít ra Nhi vẫn may mắn hơn cô, vẫn còn có người ở bên cạnh vào lúc này.
Có lẽ những gì Nhi muốn ở Vương chỉ đơn giản là một chỗ dựa và một cuộc sống bớt cơ cực. Cũng chẳng có gì là quá đáng đối với những con người đã dành quá nhiều thời gian trong cuộc đời mình để chịu đựng đau khổ.
Cuộc điện thoại mà Nhi nói chuyện với Hằng, Winner không cẩn thận đã nghe thấy. Nghe rõ nhất câu nói: “Ở Vương có tất cả những gì tao muốn có. Vì vậy bằng mọi giá tao phải làm dâu nhà họ Trần.” Chính câu nói đó đã làm cô đề phòng Nhi, hôm đám cưới diễn ra còn có mặt rất sớm ở phòng thay đồ cô dâu để cảnh cáo Nhi. Nhưng giờ thì cô đã hiểu, và cũng có thể chấp nhận lí do của Nhi. Cô dã không còn ác cảm với Nhi nữa rồi.
Để bắt người ta đối xử tốt với một người chẳng máu mủ cũng không liên quan đến mình là điếu quá khó khăn. Nhưng bảo họ đặt mình vào vị trí của người kia để cảm thông thì dề dàng hơn nhiều. Con người chỉ thật sự gắn kết với nhau khi biết đồng cảm cho những nỗi khổ của nhau.
*
Vương và Nhi cùng với bà Thủy dọn về nhà Bạch Hồ sống đúng như lời bà nói. Căn nhà lại đông đúc thêm và có phần thêm sức sống. Thỉnh thoảng Winner cũng ghé qua, đưa cho Nhi chút bánh hay đồ ăn ngon mà cô vừa mua ở bên ngoài trên đường đi làm về. Cô chẳng biết cần phải mua gì cho bà bầu là tốt, chỉ cảm thấy món nào ngon thì mua về. Tuy nhiên trước sau cũng chỉ đến đưa thức ăn rồi rời đi, một câu cũng không nói.
“Tôi thèm me thái.” – Tiếng Nhi nhỏ xíu níu bóng lưng Winner lại khi cô chuẩn bị rời khỏi sau khi để lên bàn một gói hạt dẻ nóng thơm phức.
Winner không nói gì, chỉ lặng lẽ ra ngoài và lên xe đi mua me. Cô cũng đang rảnh rỗi, đi mua chút đồ ăn cho Nhi cũng chẳng sao. Nếu đã sống chung một nhà, tốt nhất chọn cách nào dễ dàng cho nhau nhất. Nhà là nơi để nghỉ ngơi, cô chẳng muốn ngay cả ở nơi này cô cũng phải tính toán.
Nhưng suy nghĩ của Winner, Nhi một chút cũng chẳng hiểu. Tệ hơn lại hiểu lầm rằng Winner đang lấy lòng mợ chủ. Nhi đang mang trong mình đứa cháu đích tôn nhà họ Trần và vì thế tầm quan trọng của cô cũng tăng lên vài phần. Việc được săn đón và nịnh nọt cũng dễ hiểu thôi.
“Con trễ bao lâu rồi?” – Ngồi xuống mép giường, đôi mắt bàđầy yêu thương nhìn Nhi đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong tư thế sẵn sàng lao vô tolet để nôn bất cứ lúc nào.
Nghe mẹ hỏi Nhi mới lật đật đảo mắt, bấm tay đếm ngày. Hóa ra đã lâu như thế. Cuộc sống quá êm ả khiến cô quên mất ngày thàng. Hoàn toàn không chú ý đến điểm mấu chốt này.
Mở lớn mắt nhìn mẹ mình, Nhi nhận lại nụ cười và cái gật đầu chậm rãi từ bà.
“Con… có em bé thật rồi sao?” – Nhi ngỡ ngàng đến mức không biết nên vui hay nên sợ hãi. Mới đây cô còn là một nữ sinh khoác áo trường Y, chớp mắt lại mặc lên người bộ váy cô dâu lộng lẫy. Giờ đây, cô sắp làm mẹ rồi sao? Mọi điều xảy ra nhanh đến mức khiến Nhi hoang mang.
“Còn cần phải kiểm tra lại nhưng mà khả năng là rất lớn.” – Bà Thủy nhìn con gái mình, mỉm cười thật hiền. Biểu hiện của cô cũng giống như bà ngày ấy khi biết mình mang thai. Nỗi niềm hạnh phúc dâng lên hòa cùng sự lo lắng sợ hãi. Nhưng nỗi sợ ấy kinh khủng hơn nỗi sợ của Nhi bây giờ nhiều lắm.
“Giờ con phải làm gì?” – Dù là sinh viên trường Y nhưng đối với vấn đề mang thai và làm mẹ, Nhi hoàn toàn không có chút khái niệm.
“Đầu tiên là phải bình tĩnh và giữ tâm trạng thật thoải mái. Mẹ sẽ đi mua kít thử cho con.” – Bà Thủy trước sau vẫn rất dịu dàng.
Chẳng biết nên như thế nào mới phải, Nhi ngây ngốc gật đầu ngoan ngoãn làm theo lời mẹ mình. Cô đã từng xem rất nhiều cảnh nhân vật nữ phát hiện mình mang thai trong phim. Họ nếu không phải là vì chưa kết hôn nên lo sợ thì sẽ là vẻ mặt hạnh phúc đến viên mãn. Thế nhưng tất cả những điều đó chỉ là gạt người. Dù cô đã kết hôn, đang sống hạnh phúc và chẳng có gì phải lo lắng nhưng cảm giác trong cô lúc này là hoang mang. Bụng cô sẽ to lên và cô sẽ nghén? Cân nặng sẽ tăng vùn vụt? Mất đến chín tháng mười ngày cực khổ và đau đớn sinh con? Làm mẹ là thiên chức thiêng liêng nhất của người phụ nữ. Thế nhưng mang thai và sinh con lại là thử thách gian nan nhất trong đời họ.
Vất vả như thế, đau đớn như thế, mệt mỏi như thế, đáng ra đứa trẻ khi được sinh ra đời sẽ phải được nâng niu và bảo bọc. Lúc này cô tự hỏi, làm thế nào mẹ ruột của cô có thể đổ sông đổ bể bao nhiêu công sức gian nan, bỏ rơi cô ngay từ khi lọt lòng như thế?
Đôi mắt bị nước nhấn chìm, cái nhìn dần nhòe nhoẹt trong bao nhiêu cay đắng tủi nhục. Phải! Nhi là trẻ mồ côi. Cô không biết ba mẹ ruột của mình là ai.
Nhi đã không hề hay biết điều này, mẹ Thủy cũng không có ý cho cô biết. Thế nhưng chuyện có một đứa bé bị bỏ trước cổng nhà người phụ nữ điên là chủ đề được bàn tán không bao giờ ngừng nghỉ trong con xóm đó. Và nhờ trí nhớ tốt đến đáng sợ của những người dân nơi ấy, ngay khi cô bắt đầu có trí khôn, hiểu được những gì đang diễn ra, họ đã mang toàn bộ sự thật kể cho cô nghe một cách vô tội vạ.
Họ nói với cô rằng cô bị bỏ rơi trước cổng căn nhà đầu xóm trong một ngày mùa đông trời không một ánh sao. Họ nói mẹ nuôi của cô vốn là người điên. Mỗi ngày bà đều chỉ lặp đi lặp lại một câu “Con ơi” sau đó gào thét, đập phá cho đến khi ngất lịm đi. Chỉ từ khi cô xuất hiện bà mới dần trở lại bình thường.
Bằng sự tàn nhẫn vô ý thức của miệng đời, Nhi biết được sự thật. Đớn đau, tuyệt vọng nhưng rồi cuối cùng cũng chấp nhận.
Dù là mẹ nuôi nhưng mẹ Thủy đã rất yêu thương cô. Tất cả những gì tốt đẹp nhất bà đều sẽ dành cho cô. Nhà không giàu nhưng bà chẳng để cô đói bữa nào. Quần áo không thể thay liên tục nhưng cũng không bao giờ cô quê mùa trước mặt bạn bè. Cuộc sống của cô, tuy không phải là một thiên đường đầy đủ mọi thứ nhưng cô đã rất bằng lòng với những gì mình có.
Chỉ cho đến khi người đàn ông ấy xuất hiện. Ông ta đến sống cùng mẹ con cô, bảo cô gọi bằng ba và với danh nghĩa người cha đánh cô mỗi ngày. Ngoài việc làm khổ vợ con ra, ông ta là kẻ vô tích sự đáng chết nhất trên đời. Nếu ông ta không xuất hiện hoặc là chết đi sớm một chút, cuộc đời cô đã chẳng khổ đến mức này.Tiếng cánh cửa mở ra đánh thức Nhi khỏi tất cả những đau thương. Lau vội nước mắt, cô gượng gạo cười, nhìn về phía cửa vì đoán chắc mẹ mình đã đi mua kít thử thai về.
Thế nhưng nụ cười ấy đã đông cứng trên gương mặt và chuyền dần sang bàng hoàng. Trước mặt cô là gã cầm thú hành hạ cô mỗi ngày mà cô vẫn phải ấm ức gọi một tiếng ba. Làm thế nào ông ta đến được đây? Làm thế nào ông ta tìm ra cô?
Nhi còn chưa kịp tìm ra câu trả lời đã thấy mặt mình bỏng rát. Ông ta lao đến đánh cô ngay lập tức khi vừa nhìn thấy.
“Con khốn! Mày trốn ba mày đi lấy chồng giàu có hả?” – Người đàn ông gầm lên, hơi thở hồng hộc nóng rực phảng phất hơi men. Đôi mắt ông ta trợn lớn, từng vằn đỏ nổi lên như muốn đứt rời.
Nhi chẳng thể nói được gì, ôm mặt khóc nấc lên thì đã bị đánh tới tấp.
Tiếng khóc nghẹn đắng, tiếng chửi mắng cay nghiệt và cả những tiếng “chan chát” nóng rực, tất cả đều bị mưa vùi lấp. Cơn mưa bên ngoài như cố tình to thêm, ngăn không để ai nghe thấy, ngăn không để ai đến giúp đỡ.
Nếu bà Thủy không trở về kịp có lẽ Nhi đã bị đánh chết. Cũng may bà còn giữ được bình tĩnh, gọi cho công an sau đó mới chạy đến can. Và lẽ dĩ nhiên bà cũng bị đánh cho đến khi công an đến và lôi cổ gã đàn ông cầm thú kia đi.
Bà Thủy bị đánh không nặng, một số chỗ bầm tím hơi đau nhức nhưng so với tình trạng của Nhi thì chẳng là gì.
Nhi được đưa đến bệnh viện trong tình trạng mất ý thức, liên tục gào thét và không nhận ra ai. Mọi người đều không thể đến gần cô. Bác sỹ đã phải rất vất vả trong việc khống chế và đưa cô đến bệnh viện.
Vương được báo tin và đến bệnh viện ngay khi dập máy. Khi anh đến xe cứu thương chở Nhi còn chưa về. Dưới cơn mưa tầm tã, anh đứng ngoài cổng đợi đón Nhi. Anh biết chỉ có anh mới có thể làm cô bình tĩnh lại.
Niềm tin của Vương đã đặt rất đúng chỗ. Ngay khi cửa xe cứu thương mở ra và anh xuất hiện trong tầm nhìn của Nhi, cô lao ngay xuống xe mà ôm anh, nép vào anh như tìm một sự bảo bọc.
Nhi được đưa đến phòng khám bằng đôi tay của Vương, cô nhất quyết không chịu nằm lên băng ca.
“Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào vậy mẹ?” – Nhi đã được tiêm thuốc an thần và thiếp đi. Mãi đến lúc cô ngủ say Vương mới có thể ra khỏi phòng bệnh và nói chuyện riêng với bà Thủy.
“Ba con bé phát hiện ra nó lấy chồng và tìm đến đánh.” – Nước mắt ướt đẫm gò má sưng vù, bà Thủy nghẹn ngào trong từng lời nói. Là bà đã làm khổ con mình rồi. Tại sao dù là quá khứ hay bao nhiêu năm nữa bà vẫn cứ yêu người đàn ông đó? Trao cho ông ta cái quyền làm khổ mình cả đời.
“Đám cưới bí mật với ba Nhi ạ?” – Vương ngạc nhiên ra mặt. Hóa ra việc bên nhà Nhi không mời khách cũng không tổ chức tiệc là vì vậy. Thái độ lo lắng trước ngày cưới của Nhi không chỉ là vì lí do sắp trở thành gái đã có chồng.
“Ừ. Ổng mà biết thì thể nào cũng quậy ầm lên. Nhi nó sợ ổng sẽ tìm con nói này nói nọ đòi tiền.” – Giọng bà Thủy càng lúc càng run lên. Một nỗi đau lớn đến mức bao nhiêu biểu cảm cũng là không đủ.
“Ba cũng đã biết rồi. Ba sẽ tiếp tục quậy mẹ và Nhi khi không có con ở đó. Mẹ đến sống với chúng con luôn đi. Con sẽ thuê vệ sỹ bảo vệ hai người khi con không có nhà.” – Giọng Vương đầy cương quyết. Trái tim anh đang xót xa lắm. Người con gái anh yêu rốt cuộc đã khổ đến mức nào.
“Hãy đưa Nhi và bà thông gia đến nhà chúng ta sống. Cả con trong thời gian này cũng về nhà ở đi.” – Bạch Hồ bất ngờ xuất hiện làm cả Vương và bà Thủy bị giật mình. Phía sau bà là Winner, gương mặt đã trở nên lạnh lùng hơn so với lần cuối cùng Vương gặp. Cái vẻ ngổ ngáo quay ngang quay dọc đã không còn nữa. Winner càng lúc càng trầm lặng.
“Dạ?” – Vương không hiểu lắm ý của mẹ mình.
“Mẹ vừa gặp riêng bác sỹ trước khi đến đây. Nhi có thai rồi. Con bé cần được chăm sóc.” – Bạch Hồ đều giọng giải thích.
“Nhi có thai?” – Giọng Vương vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Sẽ có một đứa bé ra đời, minh chứng cho tình yêu của anh và cô. Rồi chẳng đợi ai khẳng định lại, anh lao ngay vô phòng nơi Nhi đang say giấc.
Hành lang chỉ còn lại ba người, Bạch Hồ chậm rãi đến ngồi cạnh bà Thủy.
“Chị đi bôi thuốc đi, cũng bị thương không ít mà.” – Nhìn những vết bầm tím trên mặt bà thông gia, lòng Bạch Hồ dấy lên sự đồng cảm hiếm hoi. Ba cũng từng là một người phụ nữ bất hạnh bị chồng đánh mỗi ngày. Cũng từng quen thuộc với những vết bầm tím trên cơ thể.
Không chỉ có Bạch Hồ, trong lòng Winner lúc này cũng đang trào lên cảm giác đồng cảm và cả một chút ám ảnh. Cô cũng như Nhi, bị ba mình mang ra làm bao cát, đánh như thể cô không biết đau. Đã có lúc bị đánh đến ngất đi, tỉnh lại chỉ thấy mình bơ vơ nằm trong góc nhà. Ít ra Nhi vẫn may mắn hơn cô, vẫn còn có người ở bên cạnh vào lúc này.
Có lẽ những gì Nhi muốn ở Vương chỉ đơn giản là một chỗ dựa và một cuộc sống bớt cơ cực. Cũng chẳng có gì là quá đáng đối với những con người đã dành quá nhiều thời gian trong cuộc đời mình để chịu đựng đau khổ.
Cuộc điện thoại mà Nhi nói chuyện với Hằng, Winner không cẩn thận đã nghe thấy. Nghe rõ nhất câu nói: “Ở Vương có tất cả những gì tao muốn có. Vì vậy bằng mọi giá tao phải làm dâu nhà họ Trần.” Chính câu nói đó đã làm cô đề phòng Nhi, hôm đám cưới diễn ra còn có mặt rất sớm ở phòng thay đồ cô dâu để cảnh cáo Nhi. Nhưng giờ thì cô đã hiểu, và cũng có thể chấp nhận lí do của Nhi. Cô dã không còn ác cảm với Nhi nữa rồi.
Để bắt người ta đối xử tốt với một người chẳng máu mủ cũng không liên quan đến mình là điếu quá khó khăn. Nhưng bảo họ đặt mình vào vị trí của người kia để cảm thông thì dề dàng hơn nhiều. Con người chỉ thật sự gắn kết với nhau khi biết đồng cảm cho những nỗi khổ của nhau.
*
Vương và Nhi cùng với bà Thủy dọn về nhà Bạch Hồ sống đúng như lời bà nói. Căn nhà lại đông đúc thêm và có phần thêm sức sống. Thỉnh thoảng Winner cũng ghé qua, đưa cho Nhi chút bánh hay đồ ăn ngon mà cô vừa mua ở bên ngoài trên đường đi làm về. Cô chẳng biết cần phải mua gì cho bà bầu là tốt, chỉ cảm thấy món nào ngon thì mua về. Tuy nhiên trước sau cũng chỉ đến đưa thức ăn rồi rời đi, một câu cũng không nói.
“Tôi thèm me thái.” – Tiếng Nhi nhỏ xíu níu bóng lưng Winner lại khi cô chuẩn bị rời khỏi sau khi để lên bàn một gói hạt dẻ nóng thơm phức.
Winner không nói gì, chỉ lặng lẽ ra ngoài và lên xe đi mua me. Cô cũng đang rảnh rỗi, đi mua chút đồ ăn cho Nhi cũng chẳng sao. Nếu đã sống chung một nhà, tốt nhất chọn cách nào dễ dàng cho nhau nhất. Nhà là nơi để nghỉ ngơi, cô chẳng muốn ngay cả ở nơi này cô cũng phải tính toán.
Nhưng suy nghĩ của Winner, Nhi một chút cũng chẳng hiểu. Tệ hơn lại hiểu lầm rằng Winner đang lấy lòng mợ chủ. Nhi đang mang trong mình đứa cháu đích tôn nhà họ Trần và vì thế tầm quan trọng của cô cũng tăng lên vài phần. Việc được săn đón và nịnh nọt cũng dễ hiểu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.