Chương 19
Quái Vương
24/07/2013
Buổi chiều đầu đông se lạnh mà dịu dàng, trong veo như tình yêu đôi lứa. Winner tay trong tay Đăng tiến về phía nhà hàng Thủy Lộc. Nhẫn cặp kim cương dưới nắng chiều lấp lánh, áo cặp trắng thấp thoáng trong bóng trời chiều về Tây. Vây quanh họ, bầu không khí có chút ngập ngừng e ấp. Dù chẳng phải lần đầu đi bên nhau, nhưng cảm giác của cả hai lúc này rất khác.
Từ chỗ Winner đến nhà hàng Thủy Lộc chỉ cách hai dãy phố, Đăng đã đề nghị cả hai đi bộ để sau bữa tối có thể cùng nhau đi dạo. Có lẽ lần tiếp theo đi bên cô sẽ phải mất đến vài năm. Anh đã quyết định theo ba mình về Sài Gòn. Dù có căm hận thế nào anh cũng không thể bỏ mặc ông. Quan hệ tình thâm máu mủ là điều bất diệt vĩnh viễn không thể chối bỏ hay thay đổi. Ông ấy cần anh, và anh không thể làm như không biết. Mơ ước của anh là được giúp đỡ thật nhiều người, đâu thể người dưng thì giúp còn ba ruột của mình lại quay mặt làm ngơ.
Siết chặt hơn bàn tay Winner đang trong tay mình, Đăng cố dấu đi đôi mắt đã dần chuyển đỏ.
Nhà hàng Thủy Lộc hiện ra trước mắt với cách bài trí ấm cúng và tinh tế. Ngày cuối tuần khách đặc biệt đông, hầu hết là các gia đình cùng nhau đi ăn và thư giãn sau một tuần làm việc mệt mỏi.
Đăng đi trước, tay vẫn nắm tay Winner dẫn đến chiếc bàn nơi có một người đàn ông dáng người gầy rạc, sắc mặt không mấy tốt, điểm nổi bật duy nhất là đôi mắt dù vây quanh là vô số nếp nhăn vẫn ánh lên vẻ thâm trầm và am hiểu.
“Đây là ba anh.” – Quay sang Winner, Đăng giải thích.
Nét mặt cô lập tức ngây ra. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ đến gặp người nhà Đăng, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến sự tồn tại của họ. Cô còn tưởng anh cũng như cô, một thân một mình không ai bên cạnh.
Một chút bối rối, Winner cúi đầu khẽ chào.
“Ba, đây là Winner, bạn con.” – Đăng tiếp tục bổn phận giới thiệu.
“Hai đứa ngồi đi.” – Ông Bách cười yếu ớt, lập tức hiểu ra điều Đăng nói trong điện thoại. Sáng nay anh bất ngờ gọi cho ông, nói sẽ cùng về Sài Gòn nhưng với điều kiện ông phải giúp một người. Anh cần một bộ giấy tờ tùy thân, nhà, tài khoản ngân hàng. Mới nghe qua ông đã loáng thoáng đoán đó là một người quan trọng. Giờ nhìn cái cách con trai mình nắm tay cô gái ấy, ông biết đó là người anh yêu.
Bữa ăn không quá sôi nổi khi ba con người đều ít nói, họ duy trì những câu hỏi xã giao, ông Bách không đả động gì đến chuyện Đăng sẽ đi cùng ông, cũng không đào bới về thân phận cô gái đi cùng con trai mình nhưng trong lòng có phần đề phòng. Phải rất mờ ám thì mới cần đến giấy tờ tùy thân mới.
Ba con người ngồi ăn cùng nhau như ba vị khách miễn cưỡng phải ngồi chung một bàn lúc nhà hàng chết chỗ. Ông Bách dùng bữa xong có ý đứng lên rời khỏi để Đăng và Winner tự nhiên. Hơn nữa chính ông cũng có vẻ sượng sung. Ông và Đăng đã lâu không nói chuyện với nhau, nay có thêm một người là khiến mọi thứ càng xa cách hơn.
“Điều sáng nay con nói, con sẽ không đổi ý chứ.” – Trước khi ra về, ông Bách trầm giọng hỏi, mắt đánh kín đáo nhìn Winner.
Đăng hiểu cái nhìn của ông.
“Con sẽ không vì điều gì mà thất hứa. Ba cũng như vậy nhé.” – Lần này lại là Đăng lén nhìn Winner đang chăm chú khuấy chén canh cho nguội.
Ông Bách khẽ gật đầu.
“Hai đứa ở chơi nhé. Ba phải đi có công chuyện.” – Nhẹ nhàng đứng lên khỏi ghế, giọng nói ông Bách đã bớt nghiêm nghị.
“Dạ.” – Winner và Đăng cũng đứng lên, cả hai cùng lúc đáp lời.
Ông Bách đi khỏi, Đăng kiên nhẫn đợi Winner ăn xong chén canh. Cô rất thích ăn canh chua nấu mọc giò, nhà hàng này lại nấu món đó ngon một cách đặc biệt. Đó là lí do anh chọn nơi này để hẹn ba mình.
“Sao anh lại dẫn em đến gặp ba anh?” – Winner có vẻ chăm chú vào chén canh, chiếc muỗn nghịch ngợm dìm viên mọc xuống nước, miệng khẽ mấp máy nhưng không nhìn Đăng.
“À, ba anh ở Sài Gòn mới lên, ông muốn ăn tối cùng anh, anh lại đồng thời muốn ăn tối cùng em, vậy nên đây là cách giải quyết tốt nhất.” – Đăng cố che giấu, thật ra là vì ông Bách nói hãy để ông gặp người đó và ông sẽ làm giúp anh những điều anh cần. Ít nhất ông cũng phải biết mình đang giúp ai và giúp như thế nào là thích hợp nhất. Hơn nữa Đăng cũng muốn được giả vờ như đang đưa bạn gái về ra mắt gia đình. Mặc dù ngày đó còn rất xa, thậm chí có thể không bao giờ tới. Về Sài Gòn, anh không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo. Một mình cô ở lại đây, cũng chẳng biết cuộc sống sẽ lại đưa cô đến đoạn đường nào tiếp theo.
Có những lúc, người ta cần phải xa nhau dù tình cảm chưa bao giờ hết. Chỉ là, sống trên đời đâu thể chỉ có yêu.
*
Người ta nói, theo tình tình chạy, chạy tình tình theo. Cuộc sống như một trò đuổi bắt làm con người chẳng biết trốn hay chạy. Đơn phương dõi theo Winner suốt bao năm, đến ngày phải rời xa thì điều Đăng luôn ao ước nghe nay đã được cô nói.
“Em sẽ rồi khỏi nhà họ Trần và đi cùng anh.” – Ngồi trên bãi cỏ trong công viên, Winner hai tay chống từ phía sau, người hơi ngả ra, ngẩng đều nhìn trời. Bầu trời hôm nay không nhiều sao, nhưng trăng rất sáng và không khí rất trong lành. Trí nhớ của cô lưu giữ một đoạn hồi ức lúc anh hỏi cô nếu một ngày muốn cô bỏ những thứ hiện tại mà đi cùng, liệu có đồng ý không. Khi ấy cô nói không, nhưng giờ đây suy nghĩ trong lòng đã khác. Cô khẳng định mình muồn cùng anh rời khỏi bàn cờ này, chấm dứt vai diễn con tốt thí mạng và đặt dấu chấm cho tất cả đau khổ.
Nhưng chẳng vô lí mà có câu “người tính không bằng trời tính”. Đã có lúc Đăng sẽ vui mừng mà ôm cô vào lòng khi nghe những lời này. Nhưng giờ đây, anh chỉ biết im lặng. Vòng hai bó gối, anh hơi cúi đầu, tất cả tâm tư rối loạn đều cố mang giấu đi, sâu trong đáy mắt là sự âm u của tận cùng thương đau.
Sự im lặng của Đăng da diết kéo dài, đủ lâu hình thành trong Winner một nhận thức. Đôi mắt mơ màng và gương mặt có phần yên bình từ lúc nào đã đông cứng lại, nhường chỗ cho một biểu cảm có phần run rẩy đề phòng. Sâu trong đôi mắt cô, một nỗi sợ hãi ôm trọn nơi đáy.
“Hình như anh không muốn?” – Giọng Winner có đôi chút ngập ngừng. Cô chưa từng nghĩ đến kiểu biểu hiện này. Những tưởng anh sẽ rất vui khi nghe được điều đó. Nhưng nhìn anh lúc này mà xem, chẳng có chút nào phấn khích. Trừ khi đây là cách thể hiện niềm vui của anh.
“Anh… anh không thể.” – Đăng cúi đầu, không dám nhìn vào Winner. Dù vậy, anh có thể cảm nhận được sự vụn vỡ từ cô. Có thể hình dung ra ánh mắt cô đang rơi vào khoảng không hoang mang vô định. Trăm ngàn lần quyết tâm làm cô ngừng mù quáng bất chấp ở bên người cô yêu thương, một mực khẳng định sẽ mang cô đi khỏi đó, giờ đây chỉ có thể mang toàn bộ tâm tư tiêu tốn gom lại thành một nỗi coi thường bản thân. Hình như anh không những không cứu người chết đuối, còn tiện tay kéo người ta ra vùng nước sâu hơn rồi một mình bơi vào. Nhưng quả thật, cô đau, anh cũng dám vỗ ngực nói mình chẳng đau thua vô chút nào. Tình yêu, sự quan tâm dành cho cô, toàn bộ đều là thật. Nhưng anh không thể bỏ mặt ba mình. Không thể chỉ vì bản thân mà bỏ mặc bao nhiêu con người đang cần đến mình. Ai cũng biết, có mang toàn bộ máu trong người thay bằng máu khác thì quan hệ huyết thống vẫn không thể phủ nhận.
Cố nén tiếng thở dài, Winner cười ngập ngừng, nụ cười đánh dấu hơi thở cuối cùng của linh hồn. Hình như cô đã quên, ai cũng có quyền hy vọng, nhưng cô thì không. Chưa từng có một ngoại lệ nào từ khi cô có mặt trên cuộc đời này. Tại sao cô dám cho mình cái quyền nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc? Đối với thứ ảo giác xa xỉ mang tên hạnh phúc đó, cô chỉ nên như người ngắm trăng trong nước, một chút cũng không nên liều lĩnh nghĩ mình có thể vớt ánh trăng dưới nước kia lên cầm trên tay!
Thôi chống tay, cô nằm hẳn người xuống cỏ, ánh mắt sâu thẳm nhìn lên mặt trăng, vật thể tròn xoay cô độc giữa trời, vươn mình chiếu sáng xuống vạn vật nhưng bản thân chỉ có thể nằm trong một vùng đen tối.
Người ta nói, đi qua mọi đau khổ rồi sẽ viên mãn. Nhưng có lẽ với cô, nỗi đau là một phần cuộc sống. Một bản án trung thân không ân xá. Số phận sẽ không khoan nhượng, điều cô có thể chỉ là hoặc chối bỏ nó và kết thúc cuộc đời, hoặc chấp nhận nó và sống như người đã chết. Càng cố chống chế sẽ càng mở ra vô vàn bi thương phía sau. Trong cuộc sống, không phải cứ cố gắng hết sức thì có thể mang sự nhiệt tình đó ra nói lí mặc cả với biến cố.
Bầu không khí dần chìm vào im lặng mặc dù vây quanh cả hai là vô vàn những tiếng cười nói của các cặp tình nhân trong công viên, tiếng rao hàng của những người bán quà vặt, cả tiếng cười của đám trẻ đang đá banh gần đó.
Winner nhắm mắt, một lần nữa lờ đi tất cả những điều đang diễn ra, bỏ mặc cuộc sống vẫn tiếp tục bên ngoài mi mắt. Để chung sống với nỗi đau, người ta cần rất nhiều thời gian. Để phớt lờ nó, người ta phải trải qua thật nhiều nỗi đau khác.
“Anh… xin lỗi.” – Trước khi bị sự im lặng bức chết, Đăng ngập ngừng lên tiếng.
Winner vẫn nhắm mắt, khẽ nhoẻn miệng cười. Nụ cười nhàn nhạt không mang theo bất cứ hàm ý nhắn nhủ nào. Cô biết nói gì đây? Nói rằng mình không sao? Như vậy là nói dối rồi. Thật lòng cô không chỉ đau mà là vỡ vụn. Hay nói mình rất buồn? Như thế càng làm người ta khó xử hơn. Lại càng không muốn hỏi về lí do. Người ta vẫn có xu hướng quan tâm đến kết quả mà bỏ qua quá trình. Điều này có đôi lúc khiến ta phán xét sai một sự việc. Nhưng trong tình cảm, biết càng rõ những lí do rạn nứt càng làm con người ta thêm khắc khoải trong những ngày tháng sau này. Buông chính xác nghĩa là buông!
“Không khí tuyệt quá!” – Để xóa đi sự quỷ dị trong không khí, Winner khẽ nói, mắt vẫn nhắm như thể chỉ cần không mở ra thì sẽ không phải đối mặt. Như một con đà điểu bất lực vùi đầu vào cát. Không cần biết trước đây có bao nhiêu dự định, ôm ấp bao nhiêu hy vọng, khi cần triệt tiêu thì phải làm cho sạch sẽ hoàn toàn. Cô tốt nhất nên là cô của trước đây. Thinh lặng trước mọi thứ diễn ra xung quanh và trơ lì với cảm xúc của chính mình.
Việc dùng tình cảm làm điểm tựa đứng dậy từ trong đau thương, mới nghe qua rất nhân văn nhưng sự thật trần trụi thì đó là cách đào trước cho mình một cái hố sâu hơn để ngã thẳng xuống. Tâm tình của con người còn mong manh hơn cánh hoa trước gió, nhìn rất đẹp, ngửi rất thơm, tham lam ngắt xuống ắt sẽ được chứng kiến nó héo úa. Winner từng cho mình cái quyền ôm mộng mơ về một hạnh phúc, rồi bám tay theo sự bay bổng ấy để dứng dậy, có khi đến mức chân không còn chạm đất, thiếu chút bay vụt lên trời. Nói rồi! Ở nơi càng cao té xuống sẽ càng đau, cùng với trọng lực nặng nề của tôn thương và lực hút ám ảnh của nỗi đau trong hồi ức, kết hợp lại sẽ tạo ra một lần vấp ngã ngoạn mục. Lần này cô rất thâm thúy rút ra bài học, muốn vượt qua mọi thứ, muốn sống tốt hơn, muốn tích cực hơn, điều duy nhất có thể dùng được để hỗ trợ chính là ý chí của bản thân. Về điều này thì cô đã sớm khoan thai từ bỏ. Loại ý chí cứng cỏi không chịu thua ấy làm con người ta càng lúc càng mệt mỏi. Thân càng cứng, gió quật ngã càng nhanh. Tốt nhất nên như cỏ. Gió thổi thế nào chỉ nên khôn hồn ngả thế ấy.
“Anh xin lỗi. Anh có lí do riêng.” – Đăng thì không có ý cho qua chủ đề này như Winner.
“Sao cũng được mà anh. Em buồn ngủ rồi. Về thôi.” – Winner ngồi bật dậy, uể oải vươn người. Trong đôi mắt cô, những tia sáng vui tươi hiếm hoi đã tắt lịm, nét mặt như đã chết hoàn toàn sức sống. Sự cô đơn từ lúc nào đã quay về, ám ảnh và thấm đẫm trong từng cử động. Trông cô nhỏ bé và quá lạc lõng.
Đêm Đà Lạt trời giùng giằng buông sương, ánh đèn le lói chảy từng giọt vàng vọt vào bóng đêm cô tịch. Bóng hai con người đổ dài trên mặt đường, nhòe nhoẹt liêu xiêu.
Xuyên suốt đoạn đường về nhà là sự im lặng bất di bất dịch. Từ đầu đến cuối chỉ là tiếng bước chân khe khẽ va vào mặt đường, lâu lâu có tiếng xe cô chạy qua, thỉnh thoảng một vài con côn trùng réo rắt kêu lên như sợ người ta quên mất sự tồn tại của chúng.
Áo cặp dưới ánh đèn phủ vàng một màu nuối tiếc, nhẫn cặp kim cương long lanh như giọt nước mắt đông đặc bởi nỗi đau. Không còn cái nắm tay, không còn sự ngập ngừng.
Mọi thứ đều tình nguyện để màn đêm nuốt chửng không phản kháng.
Tấm lưng nhỏ bé của Winner cứ một bước lại một bước xa khỏi đôi bàn chân nơi Đăng đứng, từ từ biến mất sau cánh cổng. Cô không nói tạm biệt, anh cũng không mở lời, chỉ im lặng nhìn cô vào nhà. Dường như, cô đơn không chỉ nằm ở cảm giác của con người, sự cô đơn của một người còn được nhận biết từ nhận thức của người xung quanh. Tấm lưng ấy, dáng người ấy, lúc biến mất sau cánh cửa vào hòa vào bóng tối, Đăng ngổn ngang trăm ngàn xót xa cảm thấy nó quá nhỏ bé và cô đơn.
Anh trăm lần, ngàn lần muốn che chở cho cô, muốn đi bên cạnh và xua đi tất cả lạc lõng trong cô. Nhưng anh không thể ở lại, cũng không thể mang cô đi cùng. Nơi ấy, xo với nơi này còn hỗn độn hơn, còn thối nát hơn nữa. Không thể đưa cô từ một nơi nguy hiểm đến một nơi cực kỳ nguy hiểm. Anh sẽ không ngu ngốc nghĩ mình có thể bảo vệ cô. Sự thật là không ai có thể cả đời không rời mắt khỏi một người. Anh rất sợ, nếu có một giây phút anh xơ xảy, nếu trong chính cái giây phút ấy, bất trắc tìm đến, anh sẽ ân hận cả đời.
Phải từ bỏ người mình yêu, loại cảm giác này làm con người ta rất đau đớn, rất bi thương. Mong sẽ có một người xuất hiện mang hạnh phúc cho người ấy, điều mà bản thân không làm được là sự tra tấn hoàn hảo nhất cho một nỗi đau. Cũng cực bi thương!
Từ chỗ Winner đến nhà hàng Thủy Lộc chỉ cách hai dãy phố, Đăng đã đề nghị cả hai đi bộ để sau bữa tối có thể cùng nhau đi dạo. Có lẽ lần tiếp theo đi bên cô sẽ phải mất đến vài năm. Anh đã quyết định theo ba mình về Sài Gòn. Dù có căm hận thế nào anh cũng không thể bỏ mặc ông. Quan hệ tình thâm máu mủ là điều bất diệt vĩnh viễn không thể chối bỏ hay thay đổi. Ông ấy cần anh, và anh không thể làm như không biết. Mơ ước của anh là được giúp đỡ thật nhiều người, đâu thể người dưng thì giúp còn ba ruột của mình lại quay mặt làm ngơ.
Siết chặt hơn bàn tay Winner đang trong tay mình, Đăng cố dấu đi đôi mắt đã dần chuyển đỏ.
Nhà hàng Thủy Lộc hiện ra trước mắt với cách bài trí ấm cúng và tinh tế. Ngày cuối tuần khách đặc biệt đông, hầu hết là các gia đình cùng nhau đi ăn và thư giãn sau một tuần làm việc mệt mỏi.
Đăng đi trước, tay vẫn nắm tay Winner dẫn đến chiếc bàn nơi có một người đàn ông dáng người gầy rạc, sắc mặt không mấy tốt, điểm nổi bật duy nhất là đôi mắt dù vây quanh là vô số nếp nhăn vẫn ánh lên vẻ thâm trầm và am hiểu.
“Đây là ba anh.” – Quay sang Winner, Đăng giải thích.
Nét mặt cô lập tức ngây ra. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ đến gặp người nhà Đăng, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến sự tồn tại của họ. Cô còn tưởng anh cũng như cô, một thân một mình không ai bên cạnh.
Một chút bối rối, Winner cúi đầu khẽ chào.
“Ba, đây là Winner, bạn con.” – Đăng tiếp tục bổn phận giới thiệu.
“Hai đứa ngồi đi.” – Ông Bách cười yếu ớt, lập tức hiểu ra điều Đăng nói trong điện thoại. Sáng nay anh bất ngờ gọi cho ông, nói sẽ cùng về Sài Gòn nhưng với điều kiện ông phải giúp một người. Anh cần một bộ giấy tờ tùy thân, nhà, tài khoản ngân hàng. Mới nghe qua ông đã loáng thoáng đoán đó là một người quan trọng. Giờ nhìn cái cách con trai mình nắm tay cô gái ấy, ông biết đó là người anh yêu.
Bữa ăn không quá sôi nổi khi ba con người đều ít nói, họ duy trì những câu hỏi xã giao, ông Bách không đả động gì đến chuyện Đăng sẽ đi cùng ông, cũng không đào bới về thân phận cô gái đi cùng con trai mình nhưng trong lòng có phần đề phòng. Phải rất mờ ám thì mới cần đến giấy tờ tùy thân mới.
Ba con người ngồi ăn cùng nhau như ba vị khách miễn cưỡng phải ngồi chung một bàn lúc nhà hàng chết chỗ. Ông Bách dùng bữa xong có ý đứng lên rời khỏi để Đăng và Winner tự nhiên. Hơn nữa chính ông cũng có vẻ sượng sung. Ông và Đăng đã lâu không nói chuyện với nhau, nay có thêm một người là khiến mọi thứ càng xa cách hơn.
“Điều sáng nay con nói, con sẽ không đổi ý chứ.” – Trước khi ra về, ông Bách trầm giọng hỏi, mắt đánh kín đáo nhìn Winner.
Đăng hiểu cái nhìn của ông.
“Con sẽ không vì điều gì mà thất hứa. Ba cũng như vậy nhé.” – Lần này lại là Đăng lén nhìn Winner đang chăm chú khuấy chén canh cho nguội.
Ông Bách khẽ gật đầu.
“Hai đứa ở chơi nhé. Ba phải đi có công chuyện.” – Nhẹ nhàng đứng lên khỏi ghế, giọng nói ông Bách đã bớt nghiêm nghị.
“Dạ.” – Winner và Đăng cũng đứng lên, cả hai cùng lúc đáp lời.
Ông Bách đi khỏi, Đăng kiên nhẫn đợi Winner ăn xong chén canh. Cô rất thích ăn canh chua nấu mọc giò, nhà hàng này lại nấu món đó ngon một cách đặc biệt. Đó là lí do anh chọn nơi này để hẹn ba mình.
“Sao anh lại dẫn em đến gặp ba anh?” – Winner có vẻ chăm chú vào chén canh, chiếc muỗn nghịch ngợm dìm viên mọc xuống nước, miệng khẽ mấp máy nhưng không nhìn Đăng.
“À, ba anh ở Sài Gòn mới lên, ông muốn ăn tối cùng anh, anh lại đồng thời muốn ăn tối cùng em, vậy nên đây là cách giải quyết tốt nhất.” – Đăng cố che giấu, thật ra là vì ông Bách nói hãy để ông gặp người đó và ông sẽ làm giúp anh những điều anh cần. Ít nhất ông cũng phải biết mình đang giúp ai và giúp như thế nào là thích hợp nhất. Hơn nữa Đăng cũng muốn được giả vờ như đang đưa bạn gái về ra mắt gia đình. Mặc dù ngày đó còn rất xa, thậm chí có thể không bao giờ tới. Về Sài Gòn, anh không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo. Một mình cô ở lại đây, cũng chẳng biết cuộc sống sẽ lại đưa cô đến đoạn đường nào tiếp theo.
Có những lúc, người ta cần phải xa nhau dù tình cảm chưa bao giờ hết. Chỉ là, sống trên đời đâu thể chỉ có yêu.
*
Người ta nói, theo tình tình chạy, chạy tình tình theo. Cuộc sống như một trò đuổi bắt làm con người chẳng biết trốn hay chạy. Đơn phương dõi theo Winner suốt bao năm, đến ngày phải rời xa thì điều Đăng luôn ao ước nghe nay đã được cô nói.
“Em sẽ rồi khỏi nhà họ Trần và đi cùng anh.” – Ngồi trên bãi cỏ trong công viên, Winner hai tay chống từ phía sau, người hơi ngả ra, ngẩng đều nhìn trời. Bầu trời hôm nay không nhiều sao, nhưng trăng rất sáng và không khí rất trong lành. Trí nhớ của cô lưu giữ một đoạn hồi ức lúc anh hỏi cô nếu một ngày muốn cô bỏ những thứ hiện tại mà đi cùng, liệu có đồng ý không. Khi ấy cô nói không, nhưng giờ đây suy nghĩ trong lòng đã khác. Cô khẳng định mình muồn cùng anh rời khỏi bàn cờ này, chấm dứt vai diễn con tốt thí mạng và đặt dấu chấm cho tất cả đau khổ.
Nhưng chẳng vô lí mà có câu “người tính không bằng trời tính”. Đã có lúc Đăng sẽ vui mừng mà ôm cô vào lòng khi nghe những lời này. Nhưng giờ đây, anh chỉ biết im lặng. Vòng hai bó gối, anh hơi cúi đầu, tất cả tâm tư rối loạn đều cố mang giấu đi, sâu trong đáy mắt là sự âm u của tận cùng thương đau.
Sự im lặng của Đăng da diết kéo dài, đủ lâu hình thành trong Winner một nhận thức. Đôi mắt mơ màng và gương mặt có phần yên bình từ lúc nào đã đông cứng lại, nhường chỗ cho một biểu cảm có phần run rẩy đề phòng. Sâu trong đôi mắt cô, một nỗi sợ hãi ôm trọn nơi đáy.
“Hình như anh không muốn?” – Giọng Winner có đôi chút ngập ngừng. Cô chưa từng nghĩ đến kiểu biểu hiện này. Những tưởng anh sẽ rất vui khi nghe được điều đó. Nhưng nhìn anh lúc này mà xem, chẳng có chút nào phấn khích. Trừ khi đây là cách thể hiện niềm vui của anh.
“Anh… anh không thể.” – Đăng cúi đầu, không dám nhìn vào Winner. Dù vậy, anh có thể cảm nhận được sự vụn vỡ từ cô. Có thể hình dung ra ánh mắt cô đang rơi vào khoảng không hoang mang vô định. Trăm ngàn lần quyết tâm làm cô ngừng mù quáng bất chấp ở bên người cô yêu thương, một mực khẳng định sẽ mang cô đi khỏi đó, giờ đây chỉ có thể mang toàn bộ tâm tư tiêu tốn gom lại thành một nỗi coi thường bản thân. Hình như anh không những không cứu người chết đuối, còn tiện tay kéo người ta ra vùng nước sâu hơn rồi một mình bơi vào. Nhưng quả thật, cô đau, anh cũng dám vỗ ngực nói mình chẳng đau thua vô chút nào. Tình yêu, sự quan tâm dành cho cô, toàn bộ đều là thật. Nhưng anh không thể bỏ mặt ba mình. Không thể chỉ vì bản thân mà bỏ mặc bao nhiêu con người đang cần đến mình. Ai cũng biết, có mang toàn bộ máu trong người thay bằng máu khác thì quan hệ huyết thống vẫn không thể phủ nhận.
Cố nén tiếng thở dài, Winner cười ngập ngừng, nụ cười đánh dấu hơi thở cuối cùng của linh hồn. Hình như cô đã quên, ai cũng có quyền hy vọng, nhưng cô thì không. Chưa từng có một ngoại lệ nào từ khi cô có mặt trên cuộc đời này. Tại sao cô dám cho mình cái quyền nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc? Đối với thứ ảo giác xa xỉ mang tên hạnh phúc đó, cô chỉ nên như người ngắm trăng trong nước, một chút cũng không nên liều lĩnh nghĩ mình có thể vớt ánh trăng dưới nước kia lên cầm trên tay!
Thôi chống tay, cô nằm hẳn người xuống cỏ, ánh mắt sâu thẳm nhìn lên mặt trăng, vật thể tròn xoay cô độc giữa trời, vươn mình chiếu sáng xuống vạn vật nhưng bản thân chỉ có thể nằm trong một vùng đen tối.
Người ta nói, đi qua mọi đau khổ rồi sẽ viên mãn. Nhưng có lẽ với cô, nỗi đau là một phần cuộc sống. Một bản án trung thân không ân xá. Số phận sẽ không khoan nhượng, điều cô có thể chỉ là hoặc chối bỏ nó và kết thúc cuộc đời, hoặc chấp nhận nó và sống như người đã chết. Càng cố chống chế sẽ càng mở ra vô vàn bi thương phía sau. Trong cuộc sống, không phải cứ cố gắng hết sức thì có thể mang sự nhiệt tình đó ra nói lí mặc cả với biến cố.
Bầu không khí dần chìm vào im lặng mặc dù vây quanh cả hai là vô vàn những tiếng cười nói của các cặp tình nhân trong công viên, tiếng rao hàng của những người bán quà vặt, cả tiếng cười của đám trẻ đang đá banh gần đó.
Winner nhắm mắt, một lần nữa lờ đi tất cả những điều đang diễn ra, bỏ mặc cuộc sống vẫn tiếp tục bên ngoài mi mắt. Để chung sống với nỗi đau, người ta cần rất nhiều thời gian. Để phớt lờ nó, người ta phải trải qua thật nhiều nỗi đau khác.
“Anh… xin lỗi.” – Trước khi bị sự im lặng bức chết, Đăng ngập ngừng lên tiếng.
Winner vẫn nhắm mắt, khẽ nhoẻn miệng cười. Nụ cười nhàn nhạt không mang theo bất cứ hàm ý nhắn nhủ nào. Cô biết nói gì đây? Nói rằng mình không sao? Như vậy là nói dối rồi. Thật lòng cô không chỉ đau mà là vỡ vụn. Hay nói mình rất buồn? Như thế càng làm người ta khó xử hơn. Lại càng không muốn hỏi về lí do. Người ta vẫn có xu hướng quan tâm đến kết quả mà bỏ qua quá trình. Điều này có đôi lúc khiến ta phán xét sai một sự việc. Nhưng trong tình cảm, biết càng rõ những lí do rạn nứt càng làm con người ta thêm khắc khoải trong những ngày tháng sau này. Buông chính xác nghĩa là buông!
“Không khí tuyệt quá!” – Để xóa đi sự quỷ dị trong không khí, Winner khẽ nói, mắt vẫn nhắm như thể chỉ cần không mở ra thì sẽ không phải đối mặt. Như một con đà điểu bất lực vùi đầu vào cát. Không cần biết trước đây có bao nhiêu dự định, ôm ấp bao nhiêu hy vọng, khi cần triệt tiêu thì phải làm cho sạch sẽ hoàn toàn. Cô tốt nhất nên là cô của trước đây. Thinh lặng trước mọi thứ diễn ra xung quanh và trơ lì với cảm xúc của chính mình.
Việc dùng tình cảm làm điểm tựa đứng dậy từ trong đau thương, mới nghe qua rất nhân văn nhưng sự thật trần trụi thì đó là cách đào trước cho mình một cái hố sâu hơn để ngã thẳng xuống. Tâm tình của con người còn mong manh hơn cánh hoa trước gió, nhìn rất đẹp, ngửi rất thơm, tham lam ngắt xuống ắt sẽ được chứng kiến nó héo úa. Winner từng cho mình cái quyền ôm mộng mơ về một hạnh phúc, rồi bám tay theo sự bay bổng ấy để dứng dậy, có khi đến mức chân không còn chạm đất, thiếu chút bay vụt lên trời. Nói rồi! Ở nơi càng cao té xuống sẽ càng đau, cùng với trọng lực nặng nề của tôn thương và lực hút ám ảnh của nỗi đau trong hồi ức, kết hợp lại sẽ tạo ra một lần vấp ngã ngoạn mục. Lần này cô rất thâm thúy rút ra bài học, muốn vượt qua mọi thứ, muốn sống tốt hơn, muốn tích cực hơn, điều duy nhất có thể dùng được để hỗ trợ chính là ý chí của bản thân. Về điều này thì cô đã sớm khoan thai từ bỏ. Loại ý chí cứng cỏi không chịu thua ấy làm con người ta càng lúc càng mệt mỏi. Thân càng cứng, gió quật ngã càng nhanh. Tốt nhất nên như cỏ. Gió thổi thế nào chỉ nên khôn hồn ngả thế ấy.
“Anh xin lỗi. Anh có lí do riêng.” – Đăng thì không có ý cho qua chủ đề này như Winner.
“Sao cũng được mà anh. Em buồn ngủ rồi. Về thôi.” – Winner ngồi bật dậy, uể oải vươn người. Trong đôi mắt cô, những tia sáng vui tươi hiếm hoi đã tắt lịm, nét mặt như đã chết hoàn toàn sức sống. Sự cô đơn từ lúc nào đã quay về, ám ảnh và thấm đẫm trong từng cử động. Trông cô nhỏ bé và quá lạc lõng.
Đêm Đà Lạt trời giùng giằng buông sương, ánh đèn le lói chảy từng giọt vàng vọt vào bóng đêm cô tịch. Bóng hai con người đổ dài trên mặt đường, nhòe nhoẹt liêu xiêu.
Xuyên suốt đoạn đường về nhà là sự im lặng bất di bất dịch. Từ đầu đến cuối chỉ là tiếng bước chân khe khẽ va vào mặt đường, lâu lâu có tiếng xe cô chạy qua, thỉnh thoảng một vài con côn trùng réo rắt kêu lên như sợ người ta quên mất sự tồn tại của chúng.
Áo cặp dưới ánh đèn phủ vàng một màu nuối tiếc, nhẫn cặp kim cương long lanh như giọt nước mắt đông đặc bởi nỗi đau. Không còn cái nắm tay, không còn sự ngập ngừng.
Mọi thứ đều tình nguyện để màn đêm nuốt chửng không phản kháng.
Tấm lưng nhỏ bé của Winner cứ một bước lại một bước xa khỏi đôi bàn chân nơi Đăng đứng, từ từ biến mất sau cánh cổng. Cô không nói tạm biệt, anh cũng không mở lời, chỉ im lặng nhìn cô vào nhà. Dường như, cô đơn không chỉ nằm ở cảm giác của con người, sự cô đơn của một người còn được nhận biết từ nhận thức của người xung quanh. Tấm lưng ấy, dáng người ấy, lúc biến mất sau cánh cửa vào hòa vào bóng tối, Đăng ngổn ngang trăm ngàn xót xa cảm thấy nó quá nhỏ bé và cô đơn.
Anh trăm lần, ngàn lần muốn che chở cho cô, muốn đi bên cạnh và xua đi tất cả lạc lõng trong cô. Nhưng anh không thể ở lại, cũng không thể mang cô đi cùng. Nơi ấy, xo với nơi này còn hỗn độn hơn, còn thối nát hơn nữa. Không thể đưa cô từ một nơi nguy hiểm đến một nơi cực kỳ nguy hiểm. Anh sẽ không ngu ngốc nghĩ mình có thể bảo vệ cô. Sự thật là không ai có thể cả đời không rời mắt khỏi một người. Anh rất sợ, nếu có một giây phút anh xơ xảy, nếu trong chính cái giây phút ấy, bất trắc tìm đến, anh sẽ ân hận cả đời.
Phải từ bỏ người mình yêu, loại cảm giác này làm con người ta rất đau đớn, rất bi thương. Mong sẽ có một người xuất hiện mang hạnh phúc cho người ấy, điều mà bản thân không làm được là sự tra tấn hoàn hảo nhất cho một nỗi đau. Cũng cực bi thương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.