Chương 7
Quái Vương
24/07/2013
Thời gian trôi khẽ đi nhanh. Nhân lúc mọi người không để ý, mùa đông đã tìm đến hà hơi lạnh từ khi nào. Mới vài hôm trước chiều thu còn nhạt nắng mơ màng nay đã bỏ đi để lại cái rét đầu đông cắt da cắt thịt.
Chở Kim từ trường về đến nhà, hai tay Winner gần như dính cứng vào tay lái, mặt tái nhợt không còn giọt máu.
Trái ngược với cô, sắc mặt Kim đang vô cùng tốt. Sau khi bị đốc thúc học dồn học ép cho đủ tiết để nghỉ đông, cô bé đã viên mãn lãnh trọn một tuần nghỉ ngơi tha hồ ngủ nướng và đi chơi.
Tâm trạng tốt nên cũng thấy mọi thứ đẹp hơn. Trời xám xịt lạnh cóng mà con bé vẫn có thể đứng cười hỉ hả, ngước mặt lên trời tận hưởng dù trên đó ngoài màu xám ra thì chẳng có gì.
“Vô nhà nhanh đi! Chết cóng bây giờ. Mẹ em và mọi người có chuẩn bị đồ nướng mà em thích đó.” – Nếu không phải Winner lên tiếng, có lẽ con bé sẽ còn đứng cho đến khi cái cổ đông cứng không thể cúi xuống.
“Á! Có đồ nướng? Thích vậy!” – Kim reo lên thích thú sau đó chạy liền một mạch vào gian phòng mẹ mình. Con bé sẽ lại ùa vào lòng mẹ mà tỉ tê chuyện ở trường, ai bắt nạt, ai bị phạt. Lần nào được nghỉ học về nhà con bé cũng làm mọi thứ trở nên ồn ào. Những ngày như thế Bạch Hồ sẽ không ra ngoài, ở lại nhà để ôm con gái cả ngày.
Mồi cho mình một điếu thuốc, Winner cố tìm hơi ấm trong thứ đang giết chết mình từng ngày. Đúng là nó độc hại lắm, nhưng chẳng ai ngoài nó sưởi ấm cho cô.
Không một ai cả!
Từ sau lần cãi nhau tuần trước, cô và Đăng không gặp cũng không liên lạc với nhau. Giờ phút này, cô một lần nữa lĩnh hội sâu sắc cái cảm giác không còn một ai bên cạnh.
Cô luôn tự nhủ khi chỉ còn một mình thì cần phải thật mạnh mẽ. Cô đơn chính là ngọn lửa tôi luyện nên sự mạnh mẽ.
Nhưng thật ra, có một sự thật là vì mạnh mẽ nên mới cô đơn.
Vì khi phải lựa chọn, người ta sẽ luôn chọn tổn thương những con người có vẻ ngoài mạnh mẽ bởi họ luôn tin những người ấy thật sự giống như vẻ bề ngoài.
Ít ai hiểu rằng, đã là con người, dù mạnh mẽ hay yếu mềm thì cũng có một quả tim và có máu trong mạch. Đều biết đau và có cảm nhận.
Trời lạnh! Mọi thứ co cụm lại, sự mạnh mẽ cũng co rúm trong sâu thẳm con tim. Chưa lúc nào Winner thấy mình bơ vơ lạc lõng như giờ đây.
Năm nào cũng có giáng sinh, năm nào cũng có tiệc giáng sinh, năm nào cũng sẽ ở trong phòng cho đến khi bữa tiệc kết thúc và ăn thức ăn còn lại sau đó sẽ lại trở về phòng nằm nhắm mắt.
Điều gì khi đã trở thành thói quen thì con người ta sẽ không còn chú ý đến nó nữa. Cớ sao bao năm nay đều đã như thế nhưng lần nào cũng đón cái cảm giác tủi thân một cách lạ lẫm thế này.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc, Winner đi nhanh về phòng, vùi mình trong chiếc chăn giày nhưng vẫn thấy tim buốt đau.
Chắc là do lạnh quá!
Lạnh tới tận tim.
Nhắm mắt như một sự chấp nhận, cô khẽ buông từng tiếng thở dài. Cuộc sống phía sau mí mắt kia đang trôi đi rất nhanh, nó cuốn trôi tất cả, chỉ từ chối cô. Nhắm mắt lại, cô thuộc về một thế giới khác. Ở nơi đó, ngoài bóng tối ra cũng chỉ có bóng tối.
Cửa phòng có tiếng mở ra nhưng Winner chẳng buồn mở mắt. Có lẽ bữa tiệc bị thiếu gì đó và cần cô ra ngoài mua. Chỉ có thể là như thế. Giờ này ai rảnh mà đến tìm cô.
Bạch Hồ đang cùng các con và một số bạn bè nướng thịt bên bếp lò ấm áp. Đám người làm trong nhà cũng đang làm cho mình một nồi lẩu nhỏ, cùng nhau ăn uống. Chẳng ai dư hơi mà đến đây vào lúc này.
Nếu muốn, cô cũng có thể cùng ăn với những người làm. Nhưng tìm đến đám đông làm gì khi trong lòng vẫn lạc lõng. Chẳng thà ở một mình cho hợp lí cảm giác cô đơn.
“Em định làm gấu ngủ đông sao?” – Giọng Đăng run run vang lên trong phòng làm Winner bất ngờ mở bừng mắt.
“Này! Cho anh mượn cái chăn một xíu đi! Bên ngoài lạnh quá!” – Bằng chứng là giọng anh đang run lên.
Không đợi cô nói gì, anh tỉnh bơ leo lên giường, tham lam kéo hơn nửa cái chăn của cô.
Winner vẫn chỉ nằm im, mặt quay vào góc tường, mặc kệ Đăng đang run rẩy bên cạnh.
“Em khôn thật đấy. Đúng là trời lạnh thế này chỉ nên nằm trong nhà trùm mền ngủ là thích nhất.” – Không phiền lòng trước sự im lặng của cô, anh tiếp tục độc thoại.
Cơ thể bắt đầu ấm hơn một chút, Đăng lại càng tích cực nói nhiều hơn.
“Này! Em thích là nghề gì nhất?” – Xoay người Winner nằm quay vào tường qua đối diện với mình, anh hào hứng bắt chuyện.
“Đòi nợ.” – Cô nhắm mắt, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy.
“Vậy là em sướng rồi, được làm điều mình thích. Chỉ có anh là khổ thôi.” – Giọng Đăng cao vút.
“Bộ anh không thích làm bác sỹ sao?” – Winner vẫn không mở mắt ra.
“Thích chứ! Anh muốn được đi đến những làng dân tộc để giúp những con người nơi đó.”
“Ở trên đó có gì vui?” – Nghèo, đói, lạnh lẽo. Những điều đó quá đáng sợ! Trong khi cô nghĩ đến những ngày tháng đó là sợ đến phát run thì lại có người thích thú tìm đến những nơi như thế.
“Ở đó có những người cần anh giúp.” – Giọng Đăng mơ màng.
“Vậy anh đi đi, có khó khăn gì đâu.”
“Tại vì… ở đây em cũng cần anh giúp.” – Bàn tay lạnh buốt của Đăng khẽ vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên mặt Winner. Người cô cũng lạnh không kém gì anh. Có vẻ như cũng vừa từ ngoài trời đi vô phòng không lâu.
“Em không cần ai giúp hết.” – Hất chăn ra khỏi người, Winner cương quyết ngồi dậy.
Nhưng còn chưa kịp làm như thế đã bị Đăng kéo ngược trở lại, kết quả là nằm ngọn trong vòng tay anh. Người cô quá gầy, anh chẳng cần cố gắng cũng có thể ôm trọn vẹn.
“Em có cô đơn không?” – Giọng Đăng khẽ khàng, không giống như một câu hỏi.
Trong khi đó, ở trong lòng anh, Winner đang hết sức ngỡ ngàng. Từ khi có trí khôn đến bây giờ, cô nhớ là mình chưa bao giờ được ai ôm vào lòng.
Đó không chỉ là cô đơn mà là bơ vơ đến cùng cực.
“Nếu em cũng cô đơn và anh cũng như thế thì để anh ở bên em đi. Hai con người cô đơn ở bên nhau thì sẽ hết cô đơn. Anh sẽ ở bên em cho đến khi nào em có thể đến bên người em yêu.” – Đăng siết chặt hơn vòng ôm của mình. Thật tình chỉ muốn ép cô nhập luôn vào cơ thể để vĩnh viễn không phải xa nhau.
“Rồi sau đó?” – Winner không hề có ý thoát khỏi cái ôm.
“Anh sẽ đi tìm người cô đơn khác.” – Giọng Đăng nhẹ tênh nhưng ẩn sau đó là cả một nỗi đau khổng lồ. To lớn đến mức đè trái tim nghẹt thở. Từng tế bào, từng phần xương tủy đều nhức nhối.
Ôm lấy tình yêu này cũng giống như ôm lấy cây xương rồng. Càng siết chặt càng đau đớn. Để kiên trì cần phải dùng cảm. Nhưng để buông tay thì cần phải dũng cảm gấp đôi. Anh không có được lòng dũng cảm to lớn như vậy. Bản chất con người vốn yếu đuối. Đến tưởng tượng thôi anh cũng không dám nghĩ một ngày sẽ rời xa cô vĩnh viễn. Vì thế, anh đem mình buộc vào cô, để cô đưa đi đến bất cứ đâu cô muốn, để cô sắp đặt vị trí nào cô chọn. Còn anh, dù đau nhưng sẽ không hối hận. Anh không muốn sau này phải vật lộn với quá khứ vì những hối tiếc muộn màng. Dù thế nào đi nữa, anh bằng lòng vì anh đã yêu cô.
Con người vốn sinh ra để yêu thương và yêu thương thì không bao giờ là đủ. Nếu không đời đâu cần nhiều người đến thế.
*
Mùa xuân, mùa vạn vật trở nên đẹp đến lạ lùng và cũng là mùa mà các cặp đôi lựa chọn để tổ chức đám cưới.
Quả là một lựa chọn thông minh! Mọi thứ đều quá hoàn hảo cho một đám cưới. Tiết trời mát mẻ, đôi lúc se lạnh. Cây cỏ mơn mởn chồi non tràn trề sức sống. Mây trắng bồng bềnh điểm nhẹ nền trời xanh. Những ngày đẹp như thế, không cưới quả là rất phí.
Là người biết nắm bắt, Bạch Hồ đã trịnh trọng tổ chức đám cưới cho cậu con trai chồng vào một ngày xuân vừa chạm ngõ.
Trước ngày cưới, mọi người đều tất bật chuẩn bị mọi thứ cho thật hoàn hảo. Ai cũng rạng rỡ dù công việc có vất vả.
Duy nhất chỉ có Winner nhàn rỗi nằm trong phòng từ ngày này qua ngày khác. Cô chẳng có việc gì phải làm trong những ngày này. Trách nhiệm của cô là trong ngày Vương cưới, đảm bảo không có ai đến gây sự.
Ai cũng biết Bạch Hồ cái gì cũng không thiếu, kẻ thù lại càng không. Việc có người đến phá tiệc cười là chuyện ai cũng có thể đoán trước.
Cùng với bản tính chu đáo, bà không quên mời sẵn vị bác sỹ riêng của gia đình đến dự đám cưới để tiện cấp cứu khi cần thiết.
Không phụ lòng bà, Đăng đã đến từ sớm, tươm tất trong bộ vest xám xanh sang trọng. Cùng với chiếc kính thư sinh và mái tóc màu rêu bồng bềnh. Trông anh như một bạch mã hoàng tử vừa từ thế giới cố tích lạc đến chốn nhân gian.
Anh đến đây không phải vì lời mời của Bạch Hồ mà chủ yếu vì muốn đảm bảo luôn có mặt khi Winner gặp nguy hiểm. Anh cũng không hiểu sao cô luôn có sức hút với những chuyện nguy hiểm như thế. Cằn nhằn mãi không được nên chỉ còn cách ngoan ngoãn bảo vệ cô.
Vừa đến nhà hàng, điều đầu tiên Đăng làm là dò hỏi xem Winner đến chưa. Mọi người đều nói cô đã đến từ sớm, vừa nãy còn quanh quẩn ở đây nhưng không biết vừa đi đâu mất.
Đăng lại tiếp tục lăng xăng khắp nơi tìm kiếm nhưng tìm thế nào cũng không thấy. Di động của cô đã khóa máy từ đêm qua. Nhà hàng rộng thế này quả thật anh không biết phải đi đâu tìm cô nữa. Cũng không có gì chắc chắn cô còn ở đây. Có khi lại lấy xe chạy đi đâu mất rồi.
Nghĩ thế nhưng Đăng vẫn cứ tiếp tục tìm cô. Nếu anh là người muốn đến gây sự trong đám cưới, điều đầu tiên anh làm sẽ là xử lí Winner. Ai cũng biết cô là cánh tay phải đặc lực của Bạch Hồ.
Trong khi Đăng đang chạy cùng lo lắng thì Winner lại đang rất nhàn rồi ngồi trên khung cửa sổ trong phòng thay đồ của cô dâu, miệng phì phèo thuốc lá.
“Đuổi tất cả mọi người ra ngoài không phải vì muốn nói chuyện riêng với tôi sao?” – Ngồi trước bàn trang điểm, Nhi vừa chăm chú nhìn đôi bông tai kim cương đang vừa vặn trên tai mình, vừa nói mà không nhìn Winner.
Đời người con gái, ngày xinh đẹp nhất chính là ngày cười.
Quả thật không sai! Hôm nay Nhi đẹp như một nữ thần trên đỉnh Olympia. Với một chút phấn son, nét đẹp vốn có của cô đã được tôn lên hoàn toàn. Lại càng lộng lẫy hơn khi trên người cô là chiếc váy được nhà thiết kế áo cưới hàng đầu thế giới thiết kế riêng. Từ một cô gái nghèo khổ, cô đã lột xác thành một quý bà sang trọng đến mức không ai nhận ra.
“Không có. Chỉ muốn xem quạ lột xác hóa thiên nga thôi.” – Vẫn tiếp tục hút thuốc, Winner lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến một cái nhìn dù là khinh bỉ cũng không muốn ban phát cho Nhi.
“Sau này tôi sẽ là mợ chủ của cô. Hãy học cách lấy lòng tôi đi.” – Trước lời nói của Winner, Nhi vẫn mỉm cười hết sức nhã nhặn, buông lời không nặng không nhẹ. Qua ngày hôm nay, cô sẽ không còn sợ bất cứ ai, cũng không phải quỵ lụy ai nữa. Con nhỏ nghèo khổ cúi đầu trước người khác nay đã khác xưa rồi.
“Khi cô biết giết người, cô sẽ không cần phải lấy lòng ai. Thay vào đó, cô có thể lấy mạng họ.” – Chậm rãi quay nhìn Nhi, Winner nở một nụ cười lạnh người.
“Ngày tôi trở về sau tuần trăng mật sẽ là ngày cô bị tống cổ ra khỏi đó.” – Trước lời nói của Winner, Nhi có chút sợ hãi nhưng vẫn cố cứng miệng. Dù gì giờ cô cũng là bà chủ, cần phải giữ lấy khí chất của mình.
“Nếu hôm nay tôi không bảo vệ đám cưới, cô nghĩ sẽ có tuần trăng mật sao?” – Winner bật cười, nhìn Nhi như nhìn kẻ ngu ngốc nhất trên đời. Có thể làm Vương yêu đến mụ mị không phân biệt trắng đen, cô cứ nghĩ phải là người rất ghê gớm. Hóa ra chỉ là một đứa con gái thiển cận. Xem ra cô đã đánh giá quá cao Nhi và cả Vương. Đàn ông dù có thông minh đến mức nào cũng không thể qua nổi mưu kế phụ nữ. Dễ hiểu thôi. Người đàn ông nào cũng được sinh ra từ một người phụ nữ.
“Mẹ sẽ không để yên cho cô nếu đám cưới xảy ra chuyện.” – Mặt Nhi đã tái nhợt nhưng vẫn cố vớt vát.
Về điểm này thì Nhi nói đúng. Winner sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà nếu đám cưới này xảy ra chuyện gì không hay. Đây chính xác là điều cô sợ. Nhưng còn lâu cô mới để Nhi đoán ra được.
“Vậy sao? Tôi thật muốn xem nếu cô gặp chuyện thì tôi sẽ bị như thế nào. Có chút tò mò.” – Winner nhếch môi cười, nụ cười quỷ dị đẹp nhưng nguy hiểm.
Một câu nói đảo ngược tình thế, Winner đổ toàn bộ sợ hãi của mình lên đầu Nhi. Nếu đám cưới bị phá, quá lắm Winner bị đuổi khỏi nhà. Nhưng còn cô? Biết đâu đám người đó làm bừa, lại chọn cách trả thù cô. Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi sự nghèo khổ. Ngàn lần không muốn chưa kịp hưởng đã mất mạng.
Đủ thông minh để hiểu ai mới là người cần sợ, Nhi hạ mình xuống nước.
“Sao chúng ta không thể chung sống hòa bình?”
“Cô cần gì ở Vương?” – Nhảy xuống khỏi cửa sổ, Winner từ từ đi đến bên bàn trang điểm, chụp cái nhìn lạnh lẽo xuống khiến toàn thân Nhi bất giác run lên.
“Tôi yêu Vương nên lấy anh ấy. Sao cô lại nghĩ tôi cần gì đó ở anh ấy?” – Mắt Nhi trong veo, nhìn Winner đầy cương quyết.
“Tốt nhất là như vậy.” – Khẽ nhếch môi, Winner vẽ một nụ cười nửa miệng đẹp đến mê đắm.
Chỉ có Nhi mới hiểu, đó là một sự đe dọa.
Không nói thêm lời nào, Winner lặng lẽ đi ra khỏi phòng, bỏ lại Nhi phía sau run lên vì giận và sợ hãi.
Ngày nào Winner còn ở trong cái nhà này thì cô còn không yên. Nhất định cô sẽ dùng mọi ngày ở đây để tìm cách tống Winner đi. Muốn ngăn cô đến với Vương? Nằm mơ cũng không có đâu.
Chở Kim từ trường về đến nhà, hai tay Winner gần như dính cứng vào tay lái, mặt tái nhợt không còn giọt máu.
Trái ngược với cô, sắc mặt Kim đang vô cùng tốt. Sau khi bị đốc thúc học dồn học ép cho đủ tiết để nghỉ đông, cô bé đã viên mãn lãnh trọn một tuần nghỉ ngơi tha hồ ngủ nướng và đi chơi.
Tâm trạng tốt nên cũng thấy mọi thứ đẹp hơn. Trời xám xịt lạnh cóng mà con bé vẫn có thể đứng cười hỉ hả, ngước mặt lên trời tận hưởng dù trên đó ngoài màu xám ra thì chẳng có gì.
“Vô nhà nhanh đi! Chết cóng bây giờ. Mẹ em và mọi người có chuẩn bị đồ nướng mà em thích đó.” – Nếu không phải Winner lên tiếng, có lẽ con bé sẽ còn đứng cho đến khi cái cổ đông cứng không thể cúi xuống.
“Á! Có đồ nướng? Thích vậy!” – Kim reo lên thích thú sau đó chạy liền một mạch vào gian phòng mẹ mình. Con bé sẽ lại ùa vào lòng mẹ mà tỉ tê chuyện ở trường, ai bắt nạt, ai bị phạt. Lần nào được nghỉ học về nhà con bé cũng làm mọi thứ trở nên ồn ào. Những ngày như thế Bạch Hồ sẽ không ra ngoài, ở lại nhà để ôm con gái cả ngày.
Mồi cho mình một điếu thuốc, Winner cố tìm hơi ấm trong thứ đang giết chết mình từng ngày. Đúng là nó độc hại lắm, nhưng chẳng ai ngoài nó sưởi ấm cho cô.
Không một ai cả!
Từ sau lần cãi nhau tuần trước, cô và Đăng không gặp cũng không liên lạc với nhau. Giờ phút này, cô một lần nữa lĩnh hội sâu sắc cái cảm giác không còn một ai bên cạnh.
Cô luôn tự nhủ khi chỉ còn một mình thì cần phải thật mạnh mẽ. Cô đơn chính là ngọn lửa tôi luyện nên sự mạnh mẽ.
Nhưng thật ra, có một sự thật là vì mạnh mẽ nên mới cô đơn.
Vì khi phải lựa chọn, người ta sẽ luôn chọn tổn thương những con người có vẻ ngoài mạnh mẽ bởi họ luôn tin những người ấy thật sự giống như vẻ bề ngoài.
Ít ai hiểu rằng, đã là con người, dù mạnh mẽ hay yếu mềm thì cũng có một quả tim và có máu trong mạch. Đều biết đau và có cảm nhận.
Trời lạnh! Mọi thứ co cụm lại, sự mạnh mẽ cũng co rúm trong sâu thẳm con tim. Chưa lúc nào Winner thấy mình bơ vơ lạc lõng như giờ đây.
Năm nào cũng có giáng sinh, năm nào cũng có tiệc giáng sinh, năm nào cũng sẽ ở trong phòng cho đến khi bữa tiệc kết thúc và ăn thức ăn còn lại sau đó sẽ lại trở về phòng nằm nhắm mắt.
Điều gì khi đã trở thành thói quen thì con người ta sẽ không còn chú ý đến nó nữa. Cớ sao bao năm nay đều đã như thế nhưng lần nào cũng đón cái cảm giác tủi thân một cách lạ lẫm thế này.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc, Winner đi nhanh về phòng, vùi mình trong chiếc chăn giày nhưng vẫn thấy tim buốt đau.
Chắc là do lạnh quá!
Lạnh tới tận tim.
Nhắm mắt như một sự chấp nhận, cô khẽ buông từng tiếng thở dài. Cuộc sống phía sau mí mắt kia đang trôi đi rất nhanh, nó cuốn trôi tất cả, chỉ từ chối cô. Nhắm mắt lại, cô thuộc về một thế giới khác. Ở nơi đó, ngoài bóng tối ra cũng chỉ có bóng tối.
Cửa phòng có tiếng mở ra nhưng Winner chẳng buồn mở mắt. Có lẽ bữa tiệc bị thiếu gì đó và cần cô ra ngoài mua. Chỉ có thể là như thế. Giờ này ai rảnh mà đến tìm cô.
Bạch Hồ đang cùng các con và một số bạn bè nướng thịt bên bếp lò ấm áp. Đám người làm trong nhà cũng đang làm cho mình một nồi lẩu nhỏ, cùng nhau ăn uống. Chẳng ai dư hơi mà đến đây vào lúc này.
Nếu muốn, cô cũng có thể cùng ăn với những người làm. Nhưng tìm đến đám đông làm gì khi trong lòng vẫn lạc lõng. Chẳng thà ở một mình cho hợp lí cảm giác cô đơn.
“Em định làm gấu ngủ đông sao?” – Giọng Đăng run run vang lên trong phòng làm Winner bất ngờ mở bừng mắt.
“Này! Cho anh mượn cái chăn một xíu đi! Bên ngoài lạnh quá!” – Bằng chứng là giọng anh đang run lên.
Không đợi cô nói gì, anh tỉnh bơ leo lên giường, tham lam kéo hơn nửa cái chăn của cô.
Winner vẫn chỉ nằm im, mặt quay vào góc tường, mặc kệ Đăng đang run rẩy bên cạnh.
“Em khôn thật đấy. Đúng là trời lạnh thế này chỉ nên nằm trong nhà trùm mền ngủ là thích nhất.” – Không phiền lòng trước sự im lặng của cô, anh tiếp tục độc thoại.
Cơ thể bắt đầu ấm hơn một chút, Đăng lại càng tích cực nói nhiều hơn.
“Này! Em thích là nghề gì nhất?” – Xoay người Winner nằm quay vào tường qua đối diện với mình, anh hào hứng bắt chuyện.
“Đòi nợ.” – Cô nhắm mắt, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy.
“Vậy là em sướng rồi, được làm điều mình thích. Chỉ có anh là khổ thôi.” – Giọng Đăng cao vút.
“Bộ anh không thích làm bác sỹ sao?” – Winner vẫn không mở mắt ra.
“Thích chứ! Anh muốn được đi đến những làng dân tộc để giúp những con người nơi đó.”
“Ở trên đó có gì vui?” – Nghèo, đói, lạnh lẽo. Những điều đó quá đáng sợ! Trong khi cô nghĩ đến những ngày tháng đó là sợ đến phát run thì lại có người thích thú tìm đến những nơi như thế.
“Ở đó có những người cần anh giúp.” – Giọng Đăng mơ màng.
“Vậy anh đi đi, có khó khăn gì đâu.”
“Tại vì… ở đây em cũng cần anh giúp.” – Bàn tay lạnh buốt của Đăng khẽ vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên mặt Winner. Người cô cũng lạnh không kém gì anh. Có vẻ như cũng vừa từ ngoài trời đi vô phòng không lâu.
“Em không cần ai giúp hết.” – Hất chăn ra khỏi người, Winner cương quyết ngồi dậy.
Nhưng còn chưa kịp làm như thế đã bị Đăng kéo ngược trở lại, kết quả là nằm ngọn trong vòng tay anh. Người cô quá gầy, anh chẳng cần cố gắng cũng có thể ôm trọn vẹn.
“Em có cô đơn không?” – Giọng Đăng khẽ khàng, không giống như một câu hỏi.
Trong khi đó, ở trong lòng anh, Winner đang hết sức ngỡ ngàng. Từ khi có trí khôn đến bây giờ, cô nhớ là mình chưa bao giờ được ai ôm vào lòng.
Đó không chỉ là cô đơn mà là bơ vơ đến cùng cực.
“Nếu em cũng cô đơn và anh cũng như thế thì để anh ở bên em đi. Hai con người cô đơn ở bên nhau thì sẽ hết cô đơn. Anh sẽ ở bên em cho đến khi nào em có thể đến bên người em yêu.” – Đăng siết chặt hơn vòng ôm của mình. Thật tình chỉ muốn ép cô nhập luôn vào cơ thể để vĩnh viễn không phải xa nhau.
“Rồi sau đó?” – Winner không hề có ý thoát khỏi cái ôm.
“Anh sẽ đi tìm người cô đơn khác.” – Giọng Đăng nhẹ tênh nhưng ẩn sau đó là cả một nỗi đau khổng lồ. To lớn đến mức đè trái tim nghẹt thở. Từng tế bào, từng phần xương tủy đều nhức nhối.
Ôm lấy tình yêu này cũng giống như ôm lấy cây xương rồng. Càng siết chặt càng đau đớn. Để kiên trì cần phải dùng cảm. Nhưng để buông tay thì cần phải dũng cảm gấp đôi. Anh không có được lòng dũng cảm to lớn như vậy. Bản chất con người vốn yếu đuối. Đến tưởng tượng thôi anh cũng không dám nghĩ một ngày sẽ rời xa cô vĩnh viễn. Vì thế, anh đem mình buộc vào cô, để cô đưa đi đến bất cứ đâu cô muốn, để cô sắp đặt vị trí nào cô chọn. Còn anh, dù đau nhưng sẽ không hối hận. Anh không muốn sau này phải vật lộn với quá khứ vì những hối tiếc muộn màng. Dù thế nào đi nữa, anh bằng lòng vì anh đã yêu cô.
Con người vốn sinh ra để yêu thương và yêu thương thì không bao giờ là đủ. Nếu không đời đâu cần nhiều người đến thế.
*
Mùa xuân, mùa vạn vật trở nên đẹp đến lạ lùng và cũng là mùa mà các cặp đôi lựa chọn để tổ chức đám cưới.
Quả là một lựa chọn thông minh! Mọi thứ đều quá hoàn hảo cho một đám cưới. Tiết trời mát mẻ, đôi lúc se lạnh. Cây cỏ mơn mởn chồi non tràn trề sức sống. Mây trắng bồng bềnh điểm nhẹ nền trời xanh. Những ngày đẹp như thế, không cưới quả là rất phí.
Là người biết nắm bắt, Bạch Hồ đã trịnh trọng tổ chức đám cưới cho cậu con trai chồng vào một ngày xuân vừa chạm ngõ.
Trước ngày cưới, mọi người đều tất bật chuẩn bị mọi thứ cho thật hoàn hảo. Ai cũng rạng rỡ dù công việc có vất vả.
Duy nhất chỉ có Winner nhàn rỗi nằm trong phòng từ ngày này qua ngày khác. Cô chẳng có việc gì phải làm trong những ngày này. Trách nhiệm của cô là trong ngày Vương cưới, đảm bảo không có ai đến gây sự.
Ai cũng biết Bạch Hồ cái gì cũng không thiếu, kẻ thù lại càng không. Việc có người đến phá tiệc cười là chuyện ai cũng có thể đoán trước.
Cùng với bản tính chu đáo, bà không quên mời sẵn vị bác sỹ riêng của gia đình đến dự đám cưới để tiện cấp cứu khi cần thiết.
Không phụ lòng bà, Đăng đã đến từ sớm, tươm tất trong bộ vest xám xanh sang trọng. Cùng với chiếc kính thư sinh và mái tóc màu rêu bồng bềnh. Trông anh như một bạch mã hoàng tử vừa từ thế giới cố tích lạc đến chốn nhân gian.
Anh đến đây không phải vì lời mời của Bạch Hồ mà chủ yếu vì muốn đảm bảo luôn có mặt khi Winner gặp nguy hiểm. Anh cũng không hiểu sao cô luôn có sức hút với những chuyện nguy hiểm như thế. Cằn nhằn mãi không được nên chỉ còn cách ngoan ngoãn bảo vệ cô.
Vừa đến nhà hàng, điều đầu tiên Đăng làm là dò hỏi xem Winner đến chưa. Mọi người đều nói cô đã đến từ sớm, vừa nãy còn quanh quẩn ở đây nhưng không biết vừa đi đâu mất.
Đăng lại tiếp tục lăng xăng khắp nơi tìm kiếm nhưng tìm thế nào cũng không thấy. Di động của cô đã khóa máy từ đêm qua. Nhà hàng rộng thế này quả thật anh không biết phải đi đâu tìm cô nữa. Cũng không có gì chắc chắn cô còn ở đây. Có khi lại lấy xe chạy đi đâu mất rồi.
Nghĩ thế nhưng Đăng vẫn cứ tiếp tục tìm cô. Nếu anh là người muốn đến gây sự trong đám cưới, điều đầu tiên anh làm sẽ là xử lí Winner. Ai cũng biết cô là cánh tay phải đặc lực của Bạch Hồ.
Trong khi Đăng đang chạy cùng lo lắng thì Winner lại đang rất nhàn rồi ngồi trên khung cửa sổ trong phòng thay đồ của cô dâu, miệng phì phèo thuốc lá.
“Đuổi tất cả mọi người ra ngoài không phải vì muốn nói chuyện riêng với tôi sao?” – Ngồi trước bàn trang điểm, Nhi vừa chăm chú nhìn đôi bông tai kim cương đang vừa vặn trên tai mình, vừa nói mà không nhìn Winner.
Đời người con gái, ngày xinh đẹp nhất chính là ngày cười.
Quả thật không sai! Hôm nay Nhi đẹp như một nữ thần trên đỉnh Olympia. Với một chút phấn son, nét đẹp vốn có của cô đã được tôn lên hoàn toàn. Lại càng lộng lẫy hơn khi trên người cô là chiếc váy được nhà thiết kế áo cưới hàng đầu thế giới thiết kế riêng. Từ một cô gái nghèo khổ, cô đã lột xác thành một quý bà sang trọng đến mức không ai nhận ra.
“Không có. Chỉ muốn xem quạ lột xác hóa thiên nga thôi.” – Vẫn tiếp tục hút thuốc, Winner lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến một cái nhìn dù là khinh bỉ cũng không muốn ban phát cho Nhi.
“Sau này tôi sẽ là mợ chủ của cô. Hãy học cách lấy lòng tôi đi.” – Trước lời nói của Winner, Nhi vẫn mỉm cười hết sức nhã nhặn, buông lời không nặng không nhẹ. Qua ngày hôm nay, cô sẽ không còn sợ bất cứ ai, cũng không phải quỵ lụy ai nữa. Con nhỏ nghèo khổ cúi đầu trước người khác nay đã khác xưa rồi.
“Khi cô biết giết người, cô sẽ không cần phải lấy lòng ai. Thay vào đó, cô có thể lấy mạng họ.” – Chậm rãi quay nhìn Nhi, Winner nở một nụ cười lạnh người.
“Ngày tôi trở về sau tuần trăng mật sẽ là ngày cô bị tống cổ ra khỏi đó.” – Trước lời nói của Winner, Nhi có chút sợ hãi nhưng vẫn cố cứng miệng. Dù gì giờ cô cũng là bà chủ, cần phải giữ lấy khí chất của mình.
“Nếu hôm nay tôi không bảo vệ đám cưới, cô nghĩ sẽ có tuần trăng mật sao?” – Winner bật cười, nhìn Nhi như nhìn kẻ ngu ngốc nhất trên đời. Có thể làm Vương yêu đến mụ mị không phân biệt trắng đen, cô cứ nghĩ phải là người rất ghê gớm. Hóa ra chỉ là một đứa con gái thiển cận. Xem ra cô đã đánh giá quá cao Nhi và cả Vương. Đàn ông dù có thông minh đến mức nào cũng không thể qua nổi mưu kế phụ nữ. Dễ hiểu thôi. Người đàn ông nào cũng được sinh ra từ một người phụ nữ.
“Mẹ sẽ không để yên cho cô nếu đám cưới xảy ra chuyện.” – Mặt Nhi đã tái nhợt nhưng vẫn cố vớt vát.
Về điểm này thì Nhi nói đúng. Winner sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà nếu đám cưới này xảy ra chuyện gì không hay. Đây chính xác là điều cô sợ. Nhưng còn lâu cô mới để Nhi đoán ra được.
“Vậy sao? Tôi thật muốn xem nếu cô gặp chuyện thì tôi sẽ bị như thế nào. Có chút tò mò.” – Winner nhếch môi cười, nụ cười quỷ dị đẹp nhưng nguy hiểm.
Một câu nói đảo ngược tình thế, Winner đổ toàn bộ sợ hãi của mình lên đầu Nhi. Nếu đám cưới bị phá, quá lắm Winner bị đuổi khỏi nhà. Nhưng còn cô? Biết đâu đám người đó làm bừa, lại chọn cách trả thù cô. Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi sự nghèo khổ. Ngàn lần không muốn chưa kịp hưởng đã mất mạng.
Đủ thông minh để hiểu ai mới là người cần sợ, Nhi hạ mình xuống nước.
“Sao chúng ta không thể chung sống hòa bình?”
“Cô cần gì ở Vương?” – Nhảy xuống khỏi cửa sổ, Winner từ từ đi đến bên bàn trang điểm, chụp cái nhìn lạnh lẽo xuống khiến toàn thân Nhi bất giác run lên.
“Tôi yêu Vương nên lấy anh ấy. Sao cô lại nghĩ tôi cần gì đó ở anh ấy?” – Mắt Nhi trong veo, nhìn Winner đầy cương quyết.
“Tốt nhất là như vậy.” – Khẽ nhếch môi, Winner vẽ một nụ cười nửa miệng đẹp đến mê đắm.
Chỉ có Nhi mới hiểu, đó là một sự đe dọa.
Không nói thêm lời nào, Winner lặng lẽ đi ra khỏi phòng, bỏ lại Nhi phía sau run lên vì giận và sợ hãi.
Ngày nào Winner còn ở trong cái nhà này thì cô còn không yên. Nhất định cô sẽ dùng mọi ngày ở đây để tìm cách tống Winner đi. Muốn ngăn cô đến với Vương? Nằm mơ cũng không có đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.