Chương 2: Đố Anh Tài 2
Thỏ Nhĩ Tề
25/06/2023
Edit by Triệu Viu
Sau khi video bên lề được tung ra, từng đợt từng đợt người đến cửa hàng đồ ăn nhanh của Thời Tiểu Ngư, các cô muốn cảm nhận cái nơi duy nhất mang lại sự ấm áp cho anh lúc anh còn sống.
Vì những nguyên do đó, trong nháy mắt cửa hàng nhỏ của Thời Tiểu Ngư trở nên nổi tiếng. Thậm chí còn có bạn bè nước ngoài không ngại xa nghìn dặm đến để thưởng thức món ăn ngon mà Kính Gia Uyên ăn lúc còn sống, lệ rơi đầy mặt.
Đối diện với tình cảnh nổi tiếng này, bạn bè của Thời Tiểu Ngư cực kỳ vui mừng, từng người một gọi điện tới, chúc mừng cho cửa hàng nhỏ bùng nổ của cô.
“Aida, Tiểu Ngư, cậu phát đạt thật rồi nha! Cậu xem xem cửa hàng đồ ăn nhanh của cậu kinh doanh tốt như vậy! Cứ thế tiếp thì e là chẳng mấy chốc nữa cậu sẽ thành phú bà thôi!”
“Tiểu Ngư, hôm qua mình thấy báo cáo của cửa hàng đồ ăn nhanh của cậu trên tin tức đài truyền hình, nói cậu nghe, bây giờ cửa hàng đồ ăn này của cậu đã trở thành hiện tượng nổi tiếng rồi, thật sự rất ghê gớm đó nha!”
Đối diện với những lời chúc mừng từ bạn bè, Thời Tiểu Ngư chỉ biết cứng nhắc đáp lại.
Lúc ở nơi không người, không biết cô đã khóc bao nhiêu trận.
Bạn bè ai cũng bảo quán ăn của cô bùng nổ, cho rằng cuối cùng cô cũng xoay mình được rồi, cảm thấy hạnh phúc vì bước nhảy vọt trong cuộc sống.
Nhưng họ không biết rằng cô cũng là một trong những người được Kính Gia Uyên sưởi ấm. Từ lúc một năm trước, khi mà Kính Gia Uyên qua đời, màu sắc xán lạn nhất trong lòng cô đã rời bỏ cô mà đi rồi.
Kính Gia Uyên nói, hận gặp nhau trễ.
Xem ra Thời Tiểu Ngư đã bỏ lỡ mất rồi.
Giá như… Giá như cô biết anh mắc bệnh kén ăn sớm một chút, nếu như cô biết rằng đồ ăn vặt mình làm là thứ duy nhất Kính Gia Uyên nuốt trôi sớm một chút. Vậy thì liệu có phải cô sẽ có cơ hội chữa bệnh cho anh không? Anh sẽ không cần phải chịu khổ vì bệnh kén ăn nữa, có phải anh cũng sẽ không bị bệnh ung thư dạ dày không?
Tiếc nuối cùng nỗi thống khổ đâm thẳng vào nội tâm của Thời Tiểu Ngư. Cuối cùng, sau khi tiệm ăn nhỏ bùng nổ một tuần lễ, Thời Tiểu Ngư đột ngột đóng cửa quán, không để lại lời nhắn, không một lời giải thích. Cô đột nhiên làm vậy rồi biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Không một ai biết, sau khi Thời Tiểu Ngư biến mất cô đã đi thẳng đến mộ của Kính Gia Uyên.
Trước mộ Kính Gia Uyên, Thời Tiểu Ngư nhẹ nhàng cầm bó bông hoa cúc trắng trên tay. Đôi mắt trong veo của cô đầy nỗi bi thương và tưởng niệm, cô chậm rãi nói: “Em đến thăm anh đây, lâu vậy rồi mà em mới đến thăm anh, có phải anh thấy em không xứng làm fan hâm mộ không.”
Thời Tiểu Ngư ra sức muốn cười nhưng chỉ mới nói một câu này mà cô đã không kìm được nước mắt của mình, giọt lệ rơi theo gò má: “Xin lỗi, xin lỗi, trễ thế này em mới biết đến bệnh kén ăn của anh, thậm chí em còn không biết anh đã từng tới tiệm của em, không biết việc anh thích đồ ăn em làm… Em không biết gì cả… Là fan hâm mộ của anh mà em chẳng biết gì cả…”
Nỗi bi thương sâu sắc cùng sự thống khổ đầy ắp trái tim Thời Tiểu Ngư, cô cũng không cách nào khống chế được, bèn ngồi xổm vùi đầu vào đầu gối, khóc rống lên.
Bên cạnh, thi thoảng cũng có fan hâm mộ khác đến đây, các cô nhìn thấy Thời Tiểu Ngư ngồi xổm trước mộ khóc lớn, cảm thấy bản thân mình cũng đau nhói không thôi. Hình ảnh này khiến các cô ấy cũng cảm động lây.
Sau khi video bên lề được tung ra, từng đợt từng đợt người đến cửa hàng đồ ăn nhanh của Thời Tiểu Ngư, các cô muốn cảm nhận cái nơi duy nhất mang lại sự ấm áp cho anh lúc anh còn sống.
Vì những nguyên do đó, trong nháy mắt cửa hàng nhỏ của Thời Tiểu Ngư trở nên nổi tiếng. Thậm chí còn có bạn bè nước ngoài không ngại xa nghìn dặm đến để thưởng thức món ăn ngon mà Kính Gia Uyên ăn lúc còn sống, lệ rơi đầy mặt.
Đối diện với tình cảnh nổi tiếng này, bạn bè của Thời Tiểu Ngư cực kỳ vui mừng, từng người một gọi điện tới, chúc mừng cho cửa hàng nhỏ bùng nổ của cô.
“Aida, Tiểu Ngư, cậu phát đạt thật rồi nha! Cậu xem xem cửa hàng đồ ăn nhanh của cậu kinh doanh tốt như vậy! Cứ thế tiếp thì e là chẳng mấy chốc nữa cậu sẽ thành phú bà thôi!”
“Tiểu Ngư, hôm qua mình thấy báo cáo của cửa hàng đồ ăn nhanh của cậu trên tin tức đài truyền hình, nói cậu nghe, bây giờ cửa hàng đồ ăn này của cậu đã trở thành hiện tượng nổi tiếng rồi, thật sự rất ghê gớm đó nha!”
Đối diện với những lời chúc mừng từ bạn bè, Thời Tiểu Ngư chỉ biết cứng nhắc đáp lại.
Lúc ở nơi không người, không biết cô đã khóc bao nhiêu trận.
Bạn bè ai cũng bảo quán ăn của cô bùng nổ, cho rằng cuối cùng cô cũng xoay mình được rồi, cảm thấy hạnh phúc vì bước nhảy vọt trong cuộc sống.
Nhưng họ không biết rằng cô cũng là một trong những người được Kính Gia Uyên sưởi ấm. Từ lúc một năm trước, khi mà Kính Gia Uyên qua đời, màu sắc xán lạn nhất trong lòng cô đã rời bỏ cô mà đi rồi.
Kính Gia Uyên nói, hận gặp nhau trễ.
Xem ra Thời Tiểu Ngư đã bỏ lỡ mất rồi.
Giá như… Giá như cô biết anh mắc bệnh kén ăn sớm một chút, nếu như cô biết rằng đồ ăn vặt mình làm là thứ duy nhất Kính Gia Uyên nuốt trôi sớm một chút. Vậy thì liệu có phải cô sẽ có cơ hội chữa bệnh cho anh không? Anh sẽ không cần phải chịu khổ vì bệnh kén ăn nữa, có phải anh cũng sẽ không bị bệnh ung thư dạ dày không?
Tiếc nuối cùng nỗi thống khổ đâm thẳng vào nội tâm của Thời Tiểu Ngư. Cuối cùng, sau khi tiệm ăn nhỏ bùng nổ một tuần lễ, Thời Tiểu Ngư đột ngột đóng cửa quán, không để lại lời nhắn, không một lời giải thích. Cô đột nhiên làm vậy rồi biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Không một ai biết, sau khi Thời Tiểu Ngư biến mất cô đã đi thẳng đến mộ của Kính Gia Uyên.
Trước mộ Kính Gia Uyên, Thời Tiểu Ngư nhẹ nhàng cầm bó bông hoa cúc trắng trên tay. Đôi mắt trong veo của cô đầy nỗi bi thương và tưởng niệm, cô chậm rãi nói: “Em đến thăm anh đây, lâu vậy rồi mà em mới đến thăm anh, có phải anh thấy em không xứng làm fan hâm mộ không.”
Thời Tiểu Ngư ra sức muốn cười nhưng chỉ mới nói một câu này mà cô đã không kìm được nước mắt của mình, giọt lệ rơi theo gò má: “Xin lỗi, xin lỗi, trễ thế này em mới biết đến bệnh kén ăn của anh, thậm chí em còn không biết anh đã từng tới tiệm của em, không biết việc anh thích đồ ăn em làm… Em không biết gì cả… Là fan hâm mộ của anh mà em chẳng biết gì cả…”
Nỗi bi thương sâu sắc cùng sự thống khổ đầy ắp trái tim Thời Tiểu Ngư, cô cũng không cách nào khống chế được, bèn ngồi xổm vùi đầu vào đầu gối, khóc rống lên.
Bên cạnh, thi thoảng cũng có fan hâm mộ khác đến đây, các cô nhìn thấy Thời Tiểu Ngư ngồi xổm trước mộ khóc lớn, cảm thấy bản thân mình cũng đau nhói không thôi. Hình ảnh này khiến các cô ấy cũng cảm động lây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.