Chương 101: Đồ Lừa Đảo 1
Thỏ Nhĩ Tề
09/09/2023
Nhưng thoải mái thì thoải mái, cô chú ý đến món sườn cừu kho tàu trong đĩa đang nhanh chóng giảm đi, nụ cười trên mặt không tiếp tục được nữa.
Mẹ của con ơi, sao thằng nhóc này ăn nhanh thế!
Thần tượng của cô còn chưa bắt đầu ăn đâu!
Nhưng cô hoàn toàn không quen Lâm Vũ Phi, mà thằng nhóc đơn bào này không biết điểm phát nổ ở đâu, cô cũng không tiện mở miệng ngăn cản.
Thời Tiểu Ngư có hơi ngay thẳng, mà Lâm Vũ Phi lại không hề hay biết, lúc đưa đũa ra một lần nữa, Kính Gia Uyên đã nhẹ nhàng cầm lấy gõ vào đũa của cậu ấy.
Lâm Vũ Phi nhìn lên, khóe miệng còn dính ít nước sốt.
"Anh, có chuyện gì vậy?" Lâm Vũ Phi hỏi.
“Món này, cậu ăn đủ nhiều rồi đấy.” Kính Gia Uyên nói.
"Nhưng mà em vẫn chưa no." Lâm Vũ Phi ỉu xìu, tủi thân nói.
“Còn có canh bắp cải thịt viên đấy.” Kính Gia Uyên chỉ vào canh và cơm ở trước mặt.
Lâm Vũ Phi với thái độ cực kỳ miễn cưỡng, đưa đũa vào canh thịt viên, khi những viên thịt được đưa vào miệng, ánh mắt của Lâm Vũ Phi vẫn dán vào miếng sườn cừu kho tàu, lưu luyến không rời.
Nhưng khoảnh khắc cậu ấy cắn viên thịt, ánh mắt cậu ấy lập tức thay đổi.
Sườn cừu kho tàu có mùi vị cực kỳ đậm đà, khiến người ta không nỡ bỏ xuống, nhưng canh bắp cải thịt viên lại có vị thanh mát, sảng khoái, nếu được trung hòa bằng sườn cừu kho tàu, thì đơn giản là ngon bất khả chiến bại đấy!
Lần này Lâm Vũ Phi hoàn toàn đắm chìm trong món canh bắp cải thịt viên.
Trong lòng càng cảm thấy thức ăn quá ngon đến mức cảm động.
Này này này, đồ ăn của Nepal sao có thể ngon như vậy, cậu ấy không muốn rời đi, cậu ấy muốn định cư ở nơi này thì phải làm sao bây giờ?
Một bát canh bắp cải thịt viên, một bát cơm, chẳng mấy chốc đã ăn xong.
Sau khi ăn xong, Lâm Vũ Phi ung dung xoa bụng, thoải mái đến mức híp cả mắt lại.
"Hóa ra thức ăn mọi người thường ăn lại ngon vậy, aaaaa, người đại diện của tôi còn nói với tôi rằng đồ ăn ở Nepal cực kỳ khó ăn, bảo tôi chuẩn bị sẵn sàng hẵng tới, quả nhiên là anh ấy lại lừa dối tôi." Lâm Vũ Phi nghĩ đến việc mình đã bỏ lỡ bao nhiêu bữa ăn thịnh soạn, cảm thấy suy sụp một cách bất thường.
Nếu bữa ăn này được gọi là khó ăn, vậy những món ngày thường cậu ấy ăn là cái gì, là shit à?
Tiêu Nhã ném cho cậu ấy một cái nhìn cực kỳ chán ghét, quyết định không nói cho cậu ấy biết sự thật, để cậu ấy cứ mơ mộng một mình đi.
Kính Gia Uyên cũng khẽ nhếch khóe môi, cũng giữ im lặng về việc Lâm Vũ Phi đã hiểu lầm.
Hai người cũng không cùng Lâm Vũ Phi tán gẫu nhiều, đều đắm chìm trong thức ăn ngon ở trước mắt.
Các món ăn do Thời Tiểu Ngư nấu thực sự rất ngon, ấn tượng của Tiêu Nhã về Thời Tiểu Ngư bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc đầu mọi người ai cũng đều cho rằng một người như Thời Tiểu Ngư tuyệt đối không thể nấu ăn, nhưng bây giờ thì sao, cô không chỉ có thể nấu ăn, mà các món ăn nấu được còn rất ngon!
Sau khi Tiêu Nhã ăn xong hoàn toàn, cô ấy vẫn xúc động như cũ nhìn Thời Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư, có món ăn nào trên thế giới này mà em không biết nấu không?"
Cháo gà xé nấm tối hôm trước rất ngon, cơm chiên sáng nay cũng rất ngon, món ăn tối nay cũng ngon như thế.
Nếu như hai món đầu còn có thể gọi là món cơm thường ngày, thì món ăn hôm nay, thực sự phải là một đầu bếp mới có thể làm nên hiệu quả như vậy.
Thời Tiểu Ngư đã là một ngôi sao nhí từ khi còn nhỏ, căn bản là sẽ không có thời gian để học các kỹ năng nấu ăn, vậy làm thế nào mà cô có thể luyện thành những kỹ năng nấu ăn này? E rằng không phải là Thần đầu bếp tái sinh mới có thể làm được.
Mẹ của con ơi, sao thằng nhóc này ăn nhanh thế!
Thần tượng của cô còn chưa bắt đầu ăn đâu!
Nhưng cô hoàn toàn không quen Lâm Vũ Phi, mà thằng nhóc đơn bào này không biết điểm phát nổ ở đâu, cô cũng không tiện mở miệng ngăn cản.
Thời Tiểu Ngư có hơi ngay thẳng, mà Lâm Vũ Phi lại không hề hay biết, lúc đưa đũa ra một lần nữa, Kính Gia Uyên đã nhẹ nhàng cầm lấy gõ vào đũa của cậu ấy.
Lâm Vũ Phi nhìn lên, khóe miệng còn dính ít nước sốt.
"Anh, có chuyện gì vậy?" Lâm Vũ Phi hỏi.
“Món này, cậu ăn đủ nhiều rồi đấy.” Kính Gia Uyên nói.
"Nhưng mà em vẫn chưa no." Lâm Vũ Phi ỉu xìu, tủi thân nói.
“Còn có canh bắp cải thịt viên đấy.” Kính Gia Uyên chỉ vào canh và cơm ở trước mặt.
Lâm Vũ Phi với thái độ cực kỳ miễn cưỡng, đưa đũa vào canh thịt viên, khi những viên thịt được đưa vào miệng, ánh mắt của Lâm Vũ Phi vẫn dán vào miếng sườn cừu kho tàu, lưu luyến không rời.
Nhưng khoảnh khắc cậu ấy cắn viên thịt, ánh mắt cậu ấy lập tức thay đổi.
Sườn cừu kho tàu có mùi vị cực kỳ đậm đà, khiến người ta không nỡ bỏ xuống, nhưng canh bắp cải thịt viên lại có vị thanh mát, sảng khoái, nếu được trung hòa bằng sườn cừu kho tàu, thì đơn giản là ngon bất khả chiến bại đấy!
Lần này Lâm Vũ Phi hoàn toàn đắm chìm trong món canh bắp cải thịt viên.
Trong lòng càng cảm thấy thức ăn quá ngon đến mức cảm động.
Này này này, đồ ăn của Nepal sao có thể ngon như vậy, cậu ấy không muốn rời đi, cậu ấy muốn định cư ở nơi này thì phải làm sao bây giờ?
Một bát canh bắp cải thịt viên, một bát cơm, chẳng mấy chốc đã ăn xong.
Sau khi ăn xong, Lâm Vũ Phi ung dung xoa bụng, thoải mái đến mức híp cả mắt lại.
"Hóa ra thức ăn mọi người thường ăn lại ngon vậy, aaaaa, người đại diện của tôi còn nói với tôi rằng đồ ăn ở Nepal cực kỳ khó ăn, bảo tôi chuẩn bị sẵn sàng hẵng tới, quả nhiên là anh ấy lại lừa dối tôi." Lâm Vũ Phi nghĩ đến việc mình đã bỏ lỡ bao nhiêu bữa ăn thịnh soạn, cảm thấy suy sụp một cách bất thường.
Nếu bữa ăn này được gọi là khó ăn, vậy những món ngày thường cậu ấy ăn là cái gì, là shit à?
Tiêu Nhã ném cho cậu ấy một cái nhìn cực kỳ chán ghét, quyết định không nói cho cậu ấy biết sự thật, để cậu ấy cứ mơ mộng một mình đi.
Kính Gia Uyên cũng khẽ nhếch khóe môi, cũng giữ im lặng về việc Lâm Vũ Phi đã hiểu lầm.
Hai người cũng không cùng Lâm Vũ Phi tán gẫu nhiều, đều đắm chìm trong thức ăn ngon ở trước mắt.
Các món ăn do Thời Tiểu Ngư nấu thực sự rất ngon, ấn tượng của Tiêu Nhã về Thời Tiểu Ngư bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc đầu mọi người ai cũng đều cho rằng một người như Thời Tiểu Ngư tuyệt đối không thể nấu ăn, nhưng bây giờ thì sao, cô không chỉ có thể nấu ăn, mà các món ăn nấu được còn rất ngon!
Sau khi Tiêu Nhã ăn xong hoàn toàn, cô ấy vẫn xúc động như cũ nhìn Thời Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư, có món ăn nào trên thế giới này mà em không biết nấu không?"
Cháo gà xé nấm tối hôm trước rất ngon, cơm chiên sáng nay cũng rất ngon, món ăn tối nay cũng ngon như thế.
Nếu như hai món đầu còn có thể gọi là món cơm thường ngày, thì món ăn hôm nay, thực sự phải là một đầu bếp mới có thể làm nên hiệu quả như vậy.
Thời Tiểu Ngư đã là một ngôi sao nhí từ khi còn nhỏ, căn bản là sẽ không có thời gian để học các kỹ năng nấu ăn, vậy làm thế nào mà cô có thể luyện thành những kỹ năng nấu ăn này? E rằng không phải là Thần đầu bếp tái sinh mới có thể làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.