Chương 30: Nếu Không Tin Tôi Thì Sẽ Chết Đói Đấy 1
Thỏ Nhĩ Tề
09/09/2023
Nghe thấy Thời Tiểu Ngư vậy mà nói muốn đặt thêm phòng, cô ấy lập tức lại bị kích động: "Cô có biết một đêm ở chỗ này bao nhiêu tiền không?"
Thời Tiểu Ngư cố gắng: "Nếu vì thiếu tiền mà nhất định phải có một người ngủ ở đại sảnh, cũng được, tôi nghỉ ngơi ở đại sảnh là được rồi."
Tiêu Nhã dường như bị kích thích, cô ấy buột miệng nói: "Ý cô là gì?"
Thấy hai người sắp đánh nhau, PD Trương vội vàng nháy mắt ra hiệu với anh quay phim, ra hiệu cho cậu ấy mau quay, quay gần vào, quay chính diện nữa!
Bận rộn lâu như vậy, cuối cùng hai người họ cũng đã bắt đầu xung đột rồi!
Trong mắt PD Trương hiện lên sự vui mừng không thể che giấu được.
Thời Tiểu Ngư không ngờ Tiêu Nhã lại đột nhiên kích động.
Cô ngây ngốc một lúc, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi không có ý gì khác, là như thế này, trong quá trình đến đây, tôi đã nghỉ ngơi trên máy bay rồi nên cũng không mệt lắm. Nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì lúc ở trên máy bay hai người không nghỉ ngơi được, hai người phải nghỉ ngơi thật tốt, tôi ở đây là được rồi."
Tiêu Nhã hít một hơi thật sâu.
Tính tình của cô ấy rất thẳng thắn, lúc này Tiêu Nhã nhìn Thời Tiểu Ngư, buột miệng nói: "Không được, cô ngủ trên ở trên ghế sô pha, chuyện này mà phát sóng thì thành ý gì? Tôi không thích ngủ chung nên đuổi nghệ sĩ đi cùng ra đại sảnh ngủ à? Tôi còn sống được trong cái giới này không?"
Thời Tiểu Ngư: "..."
Không, cô thực sự không nghĩ tới chuyện này.
Ngay lúc bọn họ đang tranh cãi chưa xong với nhau, Kính Gia Uyên đột nhiên nhỏ giọng hỏi PD Trương: "Ba người chúng tôi có thể ở riêng, đúng không?"
PD Trương sững sờ một lúc, sau đó gật đầu: "Ừ, ở chỗ nào thì do ba người quyết định."
Kính Gia Uyên khẽ gật đầu, nói với hai người họ: "Các cô ở chỗ này, tôi ra ngoài tìm khách sạn khác, đặt một phòng ở đây quá đắt nên ở chỗ khác chắc sẽ tốt hơn."
Phó đạo diễn Khang ở bên cạnh, nghe thấy quyết định của Kính Gia Uyên, ông ấy hơi nhướng mày.
Ông ấy nhìn PD Trương, lại thấy trong mắt PD Trương có ý cười, như thể không để ý kế hoạch của mình bị phá vỡ.
Tuy phó đạo diễn Khang có hơi nghi ngờ, nhưng cũng chỉ im lặng đứng đó chờ đợi.
Thời Tiểu Ngư nhìn đôi mắt Kính Gia Uyên rõ ràng mang theo mệt mỏi, còn cả mái tóc vẫn còn ẩm ướt.
Thời tiết bên này đã có chút se lạnh, cứ tiếp tục như vậy thì không biết sức khỏe có bị ảnh hưởng hay không?
Vừa nghĩ đến cảnh Kính Gia Uyên kiếp trước bị giày vò như vậy khiến cho cơ thể trực tiếp sụp đổ, trong lòng Thời Tiểu Vũ mơ hồ đau xót, cô khẽ cắn môi dưới, còn muốn nói gì đó, nhưng máy quay đã bắt đầu quay cô.
Cô không thể quên những gì người đại diện đã dặn trước khi xuất phát, phải giữ một khoảng cách nhất định với Kính Gia Uyên.
Nếu cô biểu hiện quá thân thiết, rất có thể sẽ gây ra tác dụng ngược.
Kính Gia Uyên không để ý đến cảm xúc của những người xung quanh, anh lấy chiếc điện thoại thông minh duy nhất của ba người ra, bắt đầu tìm kiếm các khách sạn gần đó.
Đây là khách sạn năm sao nên giá cả đắt đỏ, nếu là khách sạn bình thường thì chắc không đắt đến như vậy.
Kính Gia Uyên nghĩ như thế, anh bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng dần dần, lông mày của anh hơi cau lại, rất nhanh, anh cất điện thoại di động đi, đến quầy lễ tân, giống như trao đổi với người ở quầy lễ tân cái gì đó, sau đó khẽ cau mày đi về.
Thời Tiểu Ngư cố gắng: "Nếu vì thiếu tiền mà nhất định phải có một người ngủ ở đại sảnh, cũng được, tôi nghỉ ngơi ở đại sảnh là được rồi."
Tiêu Nhã dường như bị kích thích, cô ấy buột miệng nói: "Ý cô là gì?"
Thấy hai người sắp đánh nhau, PD Trương vội vàng nháy mắt ra hiệu với anh quay phim, ra hiệu cho cậu ấy mau quay, quay gần vào, quay chính diện nữa!
Bận rộn lâu như vậy, cuối cùng hai người họ cũng đã bắt đầu xung đột rồi!
Trong mắt PD Trương hiện lên sự vui mừng không thể che giấu được.
Thời Tiểu Ngư không ngờ Tiêu Nhã lại đột nhiên kích động.
Cô ngây ngốc một lúc, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi không có ý gì khác, là như thế này, trong quá trình đến đây, tôi đã nghỉ ngơi trên máy bay rồi nên cũng không mệt lắm. Nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì lúc ở trên máy bay hai người không nghỉ ngơi được, hai người phải nghỉ ngơi thật tốt, tôi ở đây là được rồi."
Tiêu Nhã hít một hơi thật sâu.
Tính tình của cô ấy rất thẳng thắn, lúc này Tiêu Nhã nhìn Thời Tiểu Ngư, buột miệng nói: "Không được, cô ngủ trên ở trên ghế sô pha, chuyện này mà phát sóng thì thành ý gì? Tôi không thích ngủ chung nên đuổi nghệ sĩ đi cùng ra đại sảnh ngủ à? Tôi còn sống được trong cái giới này không?"
Thời Tiểu Ngư: "..."
Không, cô thực sự không nghĩ tới chuyện này.
Ngay lúc bọn họ đang tranh cãi chưa xong với nhau, Kính Gia Uyên đột nhiên nhỏ giọng hỏi PD Trương: "Ba người chúng tôi có thể ở riêng, đúng không?"
PD Trương sững sờ một lúc, sau đó gật đầu: "Ừ, ở chỗ nào thì do ba người quyết định."
Kính Gia Uyên khẽ gật đầu, nói với hai người họ: "Các cô ở chỗ này, tôi ra ngoài tìm khách sạn khác, đặt một phòng ở đây quá đắt nên ở chỗ khác chắc sẽ tốt hơn."
Phó đạo diễn Khang ở bên cạnh, nghe thấy quyết định của Kính Gia Uyên, ông ấy hơi nhướng mày.
Ông ấy nhìn PD Trương, lại thấy trong mắt PD Trương có ý cười, như thể không để ý kế hoạch của mình bị phá vỡ.
Tuy phó đạo diễn Khang có hơi nghi ngờ, nhưng cũng chỉ im lặng đứng đó chờ đợi.
Thời Tiểu Ngư nhìn đôi mắt Kính Gia Uyên rõ ràng mang theo mệt mỏi, còn cả mái tóc vẫn còn ẩm ướt.
Thời tiết bên này đã có chút se lạnh, cứ tiếp tục như vậy thì không biết sức khỏe có bị ảnh hưởng hay không?
Vừa nghĩ đến cảnh Kính Gia Uyên kiếp trước bị giày vò như vậy khiến cho cơ thể trực tiếp sụp đổ, trong lòng Thời Tiểu Vũ mơ hồ đau xót, cô khẽ cắn môi dưới, còn muốn nói gì đó, nhưng máy quay đã bắt đầu quay cô.
Cô không thể quên những gì người đại diện đã dặn trước khi xuất phát, phải giữ một khoảng cách nhất định với Kính Gia Uyên.
Nếu cô biểu hiện quá thân thiết, rất có thể sẽ gây ra tác dụng ngược.
Kính Gia Uyên không để ý đến cảm xúc của những người xung quanh, anh lấy chiếc điện thoại thông minh duy nhất của ba người ra, bắt đầu tìm kiếm các khách sạn gần đó.
Đây là khách sạn năm sao nên giá cả đắt đỏ, nếu là khách sạn bình thường thì chắc không đắt đến như vậy.
Kính Gia Uyên nghĩ như thế, anh bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng dần dần, lông mày của anh hơi cau lại, rất nhanh, anh cất điện thoại di động đi, đến quầy lễ tân, giống như trao đổi với người ở quầy lễ tân cái gì đó, sau đó khẽ cau mày đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.