Chương 92: Sườn Cừu Om 1
Thỏ Nhĩ Tề
09/09/2023
Những điều này dẫn đến nhân duyên của cậu ấy trong ngành giải trí cũng rất tốt.
Đối với Thời Tiểu Ngư ở kiếp trước mà nói, bởi vì Lâm Vũ Phi thường xuyên bảo vệ Kính Gia Uyên, cô có ấn tượng không tệ với Lâm Vũ Phi.
Nhưng mà kiếp trước có ấn tượng không tệ, mà bây giờ lại thành lừa người.
Cô đúng là nhớ kỹ, Lâm Vũ Phi rất ghét tính cách của Thời Tiểu Ngư, lần đầu tiên hai người gặp nhau, đã đối chọi gay gắt.
Điều mà Thời Tiểu Ngư nhớ rõ nhất chính là, khi Lâm Vũ Phi lần đầu tiên nhìn thấy nguyên chủ, sau khi đánh giá, buột miệng nói: "Chị chính là Thời Tiểu Ngư đã ké fame của Kính Gia Uyên đúng không?"
Mà nguyên chủ khi đó cũng không phải là đèn đã cạn dầu, vừa nghe lời này đã lập tức phản kích, vẻ mặt khó ở quay đầu lại.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, rất có thể là điều cô sắp phải đối mặt, nội tâm của Thời Tiểu Ngư như sụp đổ.
Sau khi gặp nhau lần đầu tiên trong chương trình, thậm chí còn bắt đầu khúc dạo đầu của việc gây chiến.
Những ngày sau đó, đội ngũ vốn đã không hòa hợp lại càng không ngừng mâu thuẫn, mỗi ngày không gây chiến với nhau hai trận, thì sẽ không bao giờ yên tĩnh.
Ban đầu Thời Tiểu Ngư biết Lâm Vũ Phi tạm thời không đến vào lúc này, còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô không giỏi đối phó với những người có tính cách mạnh mẽ như vậy, bây giờ đột nhiên nghe nói Lâm Vũ Phi sẽ đến, có vẻ như còn sớm hơn so với kiếp trước, Thời Tiểu Ngư vốn là một con đà điểu đột nhiên trái tim cảm thấy mệt mỏi.
Cô khẽ cau mày, đi theo đám Kính Gia Uyên trở về nơi ở của họ.
Chiêu đãi...Lấy cái gì để chiêu đài đây?
Sau khi Thời Tiểu Ngư kiểm tra các món ăn còn lại, phát hiện ra nguyên liệu nấu ăn không đủ, lập tức bảo bản thân sẽ đi chợ bán thức ăn để chọn thêm một số nguyên liệu nấu ăn.
Hai người đều nhất trí biểu thị muốn đi cùng cô.
Trong lòng Thời Tiểu Ngư dâng lên cảm giác ấm áp, nhưng nhìn chân của Tiêu Nhã, vẫn từ chối.
"Ngày hôm nay chị đã đi giày cao gót lâu như vậy rồi, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi đi, Gia Uyên anh cũng thế, ở bên kia mùi không ổn lắm đâu, trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi chẳng mấy chốc là tới rồi." Thời Tiểu Ngư nói.
Một câu nhắc nhở như vậy, Tiêu Nhã cúi xuống nhìn đôi chân đã xỏ sẵn dép lê của mình.
Hôm nay phải mang giày cao gót đi xa như vậy, thật sự đã đến cực hạn của cô ấy, bây giờ mặc dù đã đổi sang đi dép lê, nhưng vẫn cảm thấy chân mềm nhũn.
Nhưng để Thời Tiểu Ngư đi một mình, khiến trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu.
Hơn nữa đây là Kathmandu, trên mạng cũng có nói nơi đây hỗn loạn, Tiểu Ngư lại xinh đẹp như vậy, cô ấy như nào cũng không yên lòng.
"Chị đúng là không thể động đậy nữa, cho nên sẽ không đi để thêm phiền phức cho hai người, Tiểu Ngư em cũng đừng cố chấp nữa, để Gia Uyên đi cùng em đi, nếu không em một mình ra ngoài, bọn chị cũng không yên tâm." Tiêu Nhã nghĩ nghĩ, nói.
"Không cần không cần đâu..." Thời Tiểu Ngư vội vàng từ chối, lại thấy Kính Gia Uyên đã cầm áo khoác lên.
Kính Gia Uyên mặc áo khoác vào, mở cửa ra trước: "Đi thôi."
Thời Tiểu Ngư: "..."
"Aiya, Tiểu Ngư, em chờ một chút, nếu có thể thì, có thể mua một chút rau củ quả không, sau khi chúng ta đến Nepal rất ít khi ăn rau củ quả, chị thực sự rất muốn uống một bát canh rau." Tiêu Nhã có hơi ngượng ngùng nói ra nhu cầu của mình.
"Được, không thành vấn đề." Thời Tiểu Ngư dứt khoát đồng ý.
Hai người cùng nhau đi hướng chợ bán thức ăn, vừa đi trên đường, trong đầu Thời Tiểu Ngư vừa tự hỏi xem tối nay nên làm món gì.
Canh thì đã có thể bị loại trừ, vậy làm món ăn nào mới tốt nhỉ?
Đối với Thời Tiểu Ngư ở kiếp trước mà nói, bởi vì Lâm Vũ Phi thường xuyên bảo vệ Kính Gia Uyên, cô có ấn tượng không tệ với Lâm Vũ Phi.
Nhưng mà kiếp trước có ấn tượng không tệ, mà bây giờ lại thành lừa người.
Cô đúng là nhớ kỹ, Lâm Vũ Phi rất ghét tính cách của Thời Tiểu Ngư, lần đầu tiên hai người gặp nhau, đã đối chọi gay gắt.
Điều mà Thời Tiểu Ngư nhớ rõ nhất chính là, khi Lâm Vũ Phi lần đầu tiên nhìn thấy nguyên chủ, sau khi đánh giá, buột miệng nói: "Chị chính là Thời Tiểu Ngư đã ké fame của Kính Gia Uyên đúng không?"
Mà nguyên chủ khi đó cũng không phải là đèn đã cạn dầu, vừa nghe lời này đã lập tức phản kích, vẻ mặt khó ở quay đầu lại.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, rất có thể là điều cô sắp phải đối mặt, nội tâm của Thời Tiểu Ngư như sụp đổ.
Sau khi gặp nhau lần đầu tiên trong chương trình, thậm chí còn bắt đầu khúc dạo đầu của việc gây chiến.
Những ngày sau đó, đội ngũ vốn đã không hòa hợp lại càng không ngừng mâu thuẫn, mỗi ngày không gây chiến với nhau hai trận, thì sẽ không bao giờ yên tĩnh.
Ban đầu Thời Tiểu Ngư biết Lâm Vũ Phi tạm thời không đến vào lúc này, còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô không giỏi đối phó với những người có tính cách mạnh mẽ như vậy, bây giờ đột nhiên nghe nói Lâm Vũ Phi sẽ đến, có vẻ như còn sớm hơn so với kiếp trước, Thời Tiểu Ngư vốn là một con đà điểu đột nhiên trái tim cảm thấy mệt mỏi.
Cô khẽ cau mày, đi theo đám Kính Gia Uyên trở về nơi ở của họ.
Chiêu đãi...Lấy cái gì để chiêu đài đây?
Sau khi Thời Tiểu Ngư kiểm tra các món ăn còn lại, phát hiện ra nguyên liệu nấu ăn không đủ, lập tức bảo bản thân sẽ đi chợ bán thức ăn để chọn thêm một số nguyên liệu nấu ăn.
Hai người đều nhất trí biểu thị muốn đi cùng cô.
Trong lòng Thời Tiểu Ngư dâng lên cảm giác ấm áp, nhưng nhìn chân của Tiêu Nhã, vẫn từ chối.
"Ngày hôm nay chị đã đi giày cao gót lâu như vậy rồi, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi đi, Gia Uyên anh cũng thế, ở bên kia mùi không ổn lắm đâu, trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đi chẳng mấy chốc là tới rồi." Thời Tiểu Ngư nói.
Một câu nhắc nhở như vậy, Tiêu Nhã cúi xuống nhìn đôi chân đã xỏ sẵn dép lê của mình.
Hôm nay phải mang giày cao gót đi xa như vậy, thật sự đã đến cực hạn của cô ấy, bây giờ mặc dù đã đổi sang đi dép lê, nhưng vẫn cảm thấy chân mềm nhũn.
Nhưng để Thời Tiểu Ngư đi một mình, khiến trong lòng cô cảm thấy hơi khó chịu.
Hơn nữa đây là Kathmandu, trên mạng cũng có nói nơi đây hỗn loạn, Tiểu Ngư lại xinh đẹp như vậy, cô ấy như nào cũng không yên lòng.
"Chị đúng là không thể động đậy nữa, cho nên sẽ không đi để thêm phiền phức cho hai người, Tiểu Ngư em cũng đừng cố chấp nữa, để Gia Uyên đi cùng em đi, nếu không em một mình ra ngoài, bọn chị cũng không yên tâm." Tiêu Nhã nghĩ nghĩ, nói.
"Không cần không cần đâu..." Thời Tiểu Ngư vội vàng từ chối, lại thấy Kính Gia Uyên đã cầm áo khoác lên.
Kính Gia Uyên mặc áo khoác vào, mở cửa ra trước: "Đi thôi."
Thời Tiểu Ngư: "..."
"Aiya, Tiểu Ngư, em chờ một chút, nếu có thể thì, có thể mua một chút rau củ quả không, sau khi chúng ta đến Nepal rất ít khi ăn rau củ quả, chị thực sự rất muốn uống một bát canh rau." Tiêu Nhã có hơi ngượng ngùng nói ra nhu cầu của mình.
"Được, không thành vấn đề." Thời Tiểu Ngư dứt khoát đồng ý.
Hai người cùng nhau đi hướng chợ bán thức ăn, vừa đi trên đường, trong đầu Thời Tiểu Ngư vừa tự hỏi xem tối nay nên làm món gì.
Canh thì đã có thể bị loại trừ, vậy làm món ăn nào mới tốt nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.