Chương 81: Thần Tượng… Kén Ăn? 4
Thỏ Nhĩ Tề
09/09/2023
Có lẽ "Xin chào" là câu Trung Quốc duy nhất mà cậu bé có thể nói, sau khi nhận được phản hồi từ hai người Thời Tiểu Ngư, cậu bé cười đi đến chỗ họ, nói bằng tiếng Anh: "Chào mừng hai người, bạn của em, chào mừng đến với Nepal (Nepal) , never ending pead lve (hòa bình và tình yêu không bao giờ kết thúc)."
“Never ending pead lve?” Thời Tiểu Ngư vô thức lặp lại.
“Đúng, ý nghĩa của tên nước chúng em.” Cậu bé người Nepal gật đầu, ánh mắt tràn đầy tình yêu với đất nước mình, chào đón những người bạn nước ngoài.
Thời Tiểu Ngư sững sờ trong giây lát.
Thực ra tiếng Anh của cô không tốt lắm, bởi vì ngày thường không có nhiều cơ hội sử dụng, nên tiếng Anh học được ở trường đều đã trả lại cho giáo viên cả rồi.
Nhưng cô vẫn nghe hiểu được câu này, hòa bình và tình yêu không bao giờ kết thúc, ý nghĩa này nghe có vẻ rất chung chung, nhưng đây là một quốc gia chỉ mới hồi phục sau nội chiến vào năm 2005.
Trước năm 2005, người dân nơi đây vẫn sống trong cảnh khổ cực nội chiến.
Nhưng bây giờ, bọn họ có thể đưa ra một lời giải thích như vậy về đất nước của mình một cách bình thản ấm áp, không, có lẽ không chỉ là một lời giải thích, mà còn là một nguyện vọng với tương lai.
Nụ cười của cậu bé người Nepal này rất ấm áp, kiểu cười này, kết hợp với những gì cậu bé nói, kết hợp với lịch sử gần đây của Nepal, không hiểu sao đã khiến trái tim Thời Tiểu Ngư xúc động.
Cô... dường như đã hiểu một chút tại sao vừa nãy khi leo lên cầu thang, thần tượng đã hỏi cô có cười khi đối mặt với người khác hay không.
Cô muốn đáp lại cậu bé Nepal này, nhưng lại hận đến lúc dùng mới thấy ít, trong lòng rõ ràng có vô số điều muốn nói, nhưng lại không thể vượt được rào cản ngôn ngữ để bày tỏ.
Thời Tiểu Ngư đang nghẹt họng, lại nghe thấy Kính Gia Uyên ở bên cạnh trả lời bằng tiếng Anh: "Ý nghĩa tên đất nước của em rất ấm áp."
“Cảm ơn.” Nụ cười trên gương mặt cậu bé Nepal càng rạng rỡ.
“Hai người đến đây để cầu nguyện ạ?” Cậu bé người Nepal hỏi.
"Cầu nguyện?"
“Dạ, cầu nguyện ở nơi này của chúng em rất linh nghiệm, để em đưa hai người tới đó.” Cậu bé người Nepal nói, đã đi trước từ lâu.
Hai người đi theo.
Hồ cầu nguyện cách nơi họ đúng không xa, chỉ vài bước chân.
Chẳng mấy chốc đã đến.
Thời Tiểu Ngư chú ý thấy, có một đôi mắt được vẽ trên bảo tháp ở đỉnh núi, đây là con mắt rất tiêu biểu của Nepal, Thời Tiểu Ngư đã nhiều lần nhìn thấy đôi mắt này trong quà lưu niệm dành cho khách du lịch ở huyện Tamil.
Khi họ đến hồ cầu nguyện, cậu bé người Nepal dẫn họ đi vòng quanh tháp vài vòng, đây có vẻ là một nghi lễ tôn giáo.
Sau khi đi vài vòng, bọn họ thực sự mới chính thức đi đến bên cạnh hồ cầu nguyện.
Trong tay rất nhiều người đều cầm đồng xu, thành kính nhắm mắt lại, sau khi cầu nguyện xong, ném đồng xu vào giữa hồ cầu nguyện.
Thời Tiểu Ngư làm theo, cô nhận lấy đồng xu do Kính Gia Uyên đưa cho, thành kính đặt vào lòng bàn tay, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Kiếp trước cô, không tin những chuyện này.
Nhưng kiếp này, cô không hiểu sao lại trùng sinh, đến bên cạnh Kính Gia Uyên, tình huống này không thể giải thích bằng khoa học được lại thực sự xảy ra với cô, khiến cô không thể không tin.
Nhưng giờ khắc này, Thời Tiểu Ngư nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của gỗ đàn hương và đèn bơ đốt ở đây, trong lòng Thời Tiểu Ngư cảm thấy bình yên vô cùng.
Phật tổ, con vốn không thuộc về thế giới này, cũng không biết khi nào sẽ biến mất, nhưng con hy vọng, ở kiếp này, Kính Gia Uyên có thể bình an vô sự.
Sau khi cầu nguyện xong, cô cẩn thận tung đồng xu.
Nhìn đồng xu của mình rơi vào hồ cầu nguyện, trên mặt Thời Tiểu Ngư nở một nụ cười ấm áp.
“Never ending pead lve?” Thời Tiểu Ngư vô thức lặp lại.
“Đúng, ý nghĩa của tên nước chúng em.” Cậu bé người Nepal gật đầu, ánh mắt tràn đầy tình yêu với đất nước mình, chào đón những người bạn nước ngoài.
Thời Tiểu Ngư sững sờ trong giây lát.
Thực ra tiếng Anh của cô không tốt lắm, bởi vì ngày thường không có nhiều cơ hội sử dụng, nên tiếng Anh học được ở trường đều đã trả lại cho giáo viên cả rồi.
Nhưng cô vẫn nghe hiểu được câu này, hòa bình và tình yêu không bao giờ kết thúc, ý nghĩa này nghe có vẻ rất chung chung, nhưng đây là một quốc gia chỉ mới hồi phục sau nội chiến vào năm 2005.
Trước năm 2005, người dân nơi đây vẫn sống trong cảnh khổ cực nội chiến.
Nhưng bây giờ, bọn họ có thể đưa ra một lời giải thích như vậy về đất nước của mình một cách bình thản ấm áp, không, có lẽ không chỉ là một lời giải thích, mà còn là một nguyện vọng với tương lai.
Nụ cười của cậu bé người Nepal này rất ấm áp, kiểu cười này, kết hợp với những gì cậu bé nói, kết hợp với lịch sử gần đây của Nepal, không hiểu sao đã khiến trái tim Thời Tiểu Ngư xúc động.
Cô... dường như đã hiểu một chút tại sao vừa nãy khi leo lên cầu thang, thần tượng đã hỏi cô có cười khi đối mặt với người khác hay không.
Cô muốn đáp lại cậu bé Nepal này, nhưng lại hận đến lúc dùng mới thấy ít, trong lòng rõ ràng có vô số điều muốn nói, nhưng lại không thể vượt được rào cản ngôn ngữ để bày tỏ.
Thời Tiểu Ngư đang nghẹt họng, lại nghe thấy Kính Gia Uyên ở bên cạnh trả lời bằng tiếng Anh: "Ý nghĩa tên đất nước của em rất ấm áp."
“Cảm ơn.” Nụ cười trên gương mặt cậu bé Nepal càng rạng rỡ.
“Hai người đến đây để cầu nguyện ạ?” Cậu bé người Nepal hỏi.
"Cầu nguyện?"
“Dạ, cầu nguyện ở nơi này của chúng em rất linh nghiệm, để em đưa hai người tới đó.” Cậu bé người Nepal nói, đã đi trước từ lâu.
Hai người đi theo.
Hồ cầu nguyện cách nơi họ đúng không xa, chỉ vài bước chân.
Chẳng mấy chốc đã đến.
Thời Tiểu Ngư chú ý thấy, có một đôi mắt được vẽ trên bảo tháp ở đỉnh núi, đây là con mắt rất tiêu biểu của Nepal, Thời Tiểu Ngư đã nhiều lần nhìn thấy đôi mắt này trong quà lưu niệm dành cho khách du lịch ở huyện Tamil.
Khi họ đến hồ cầu nguyện, cậu bé người Nepal dẫn họ đi vòng quanh tháp vài vòng, đây có vẻ là một nghi lễ tôn giáo.
Sau khi đi vài vòng, bọn họ thực sự mới chính thức đi đến bên cạnh hồ cầu nguyện.
Trong tay rất nhiều người đều cầm đồng xu, thành kính nhắm mắt lại, sau khi cầu nguyện xong, ném đồng xu vào giữa hồ cầu nguyện.
Thời Tiểu Ngư làm theo, cô nhận lấy đồng xu do Kính Gia Uyên đưa cho, thành kính đặt vào lòng bàn tay, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Kiếp trước cô, không tin những chuyện này.
Nhưng kiếp này, cô không hiểu sao lại trùng sinh, đến bên cạnh Kính Gia Uyên, tình huống này không thể giải thích bằng khoa học được lại thực sự xảy ra với cô, khiến cô không thể không tin.
Nhưng giờ khắc này, Thời Tiểu Ngư nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của gỗ đàn hương và đèn bơ đốt ở đây, trong lòng Thời Tiểu Ngư cảm thấy bình yên vô cùng.
Phật tổ, con vốn không thuộc về thế giới này, cũng không biết khi nào sẽ biến mất, nhưng con hy vọng, ở kiếp này, Kính Gia Uyên có thể bình an vô sự.
Sau khi cầu nguyện xong, cô cẩn thận tung đồng xu.
Nhìn đồng xu của mình rơi vào hồ cầu nguyện, trên mặt Thời Tiểu Ngư nở một nụ cười ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.