Những Ngày Tháng Làm Huyện Lệnh Trong Truyện Thần Quái
Chương 1
Đại Thế Giới
24/10/2024
Năm Nguyên Thú thứ tám, quận Trần Lưu, huyện Nhạc Đình, thôn Tiểu Nguyên.
Thời tiết đầu thu tháng chín, bầu trời trong xanh vời vợi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống một thôn nhỏ hẻo lánh. Trên cây, ve sầu vẫn ra sức kêu vang.
Dưới gốc cây đa đầu thôn, bên bờ sông Khê Lăng, tiểu tử nhà họ Tống, Tống Duyên Niên đang ngồi xổm, nhìn những gợn sóng lăn tăn như vảy cá trên sông, khẽ thở dài một hơi.
Ngồi xổm mỏi chân, chàng tùy ý nằm dài trên một tảng đá lớn, hai mắt nhìn lơ đãng, đầu óc trống rỗng.
Đến cái thời đại này đã được bốn năm, năm nay chàng cũng đã bốn tuổi. Trải qua cảm giác hoảng sợ lúc mới sinh ra, ngoại trừ tay chân có thể cử động, còn lại chỉ biết oa oa khóc. Giờ đây, Tống Duyên Niên bốn tuổi tự nhận mình đã trưởng thành, ngoài việc ăn, ngủ, chơi, đã đến lúc phải suy nghĩ đến những vấn đề cao siêu hơn.
Ví dụ như, làm sao để giúp gia đình nghèo khó của mình ở kiếp này tạo dựng được chút tài sản, không cần nhiều, ít nhất cũng phải đủ ăn đủ mặc chứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Duyên Niên cũng chẳng nghĩ ra được chủ ý gì hay ho, chỉ cảm thấy đầu óc càng thêm đau nhức.
"Bát canh Mạnh Bà kém chất lượng!" Tống Duyên Niên thầm rủa.
Đúng vậy, chàng vẫn còn lưu giữ một số ký ức của kiếp trước, nhưng không nhiều. Ví dụ như kiếp trước chàng là ai, làm nghề gì, chàng hoàn toàn không nhớ.
Nhưng chàng lại nhớ rõ ràng cuộc sống kiếp trước không hề vất vả như thế này.
Nhắc đến gia đình ở kiếp này, nhà họ Tống, quả thực là nghèo rớt mồng tơi.
Mà theo như Tống Duyên Niên thấy, không chỉ riêng nhà chàng nghèo, mà cả cái thôn này đều chẳng có ai giàu có.
Chàng vẫn còn nhớ lần đầu tiên được cha bế đi dạo quanh thôn, nhìn thấy toàn cảnh thôn xóm, chàng đã vô cùng kinh ngạc.
Trên đời này, vậy mà lại có nơi nghèo khó đến thế này!
Trong tầm mắt chỉ toàn là những ngôi nhà thấp lè tè được xây dựng từ đất sét và rơm rạ, điểm xuyết trong đó là vài ngôi nhà gỗ, đã được coi là nhà giàu trong thôn rồi.
Nhà cao tầng đâu? Chung cư đâu? Xe cộ đông đúc đến tắc đường đâu?
Ít nhất cũng phải có nhà mái ngói, tường gạch chứ!
Dần dần, chàng cảm thấy mình chắc chắn không còn ở thời đại cũ nữa rồi.
Còn những điều khác, chàng cũng không muốn nghĩ nữa, nghĩ nhiều đầu óc sẽ đau.
Trong lòng lại một lần nữa oán trách bát canh Mạnh Bà kém chất lượng kia.
Những ký ức đó, ngoài việc khiến chàng phiền não ra thì chẳng có tác dụng gì khác. Thà rằng không có, ít nhất chàng có thể sống vô lo vô nghĩ như một đứa trẻ con.
“Niên ca, xuống đây chơi nước với chúng ta nè!” Từ xa, những đứa trẻ đang chơi đùa dưới sông gọi Tống Duyên Niên đang ở trên bờ.
“Ta không chơi.” Tống Duyên Niên từ chối, sau đó tốt bụng nhắc nhở.
“Các ngươi tốt nhất là lên bờ nhanh đi, coi chừng bị đánh đòn đấy, người lớn sắp về rồi.”
“Sợ gì chứ.” Mấy đứa trẻ khác khinh thường nói. “Bọn họ đang bận làm việc ngoài đồng hết rồi.”
Không đâu, họ sắp về rồi, chàng nghe thấy tiếng bước chân rồi. Tống Duyên Niên khẽ động tai, thầm nghĩ.
Nói ra thì bọn họ cũng sẽ chẳng tin tai chàng thính như vậy, mà Tống Duyên Niên cũng không muốn nói, chàng không muốn để người khác cảm thấy chàng khác biệt so với mọi người.
“Niên ca nhát gan, nương hắn không cho xuống sông chơi nên hắn không dám xuống đâu, cứ để hắn chơi đất thôi, chúng ta tự chơi!”
“Đúng đó, Niên ca là đứa nghe lời nương nhất mà.”
Đại Hổ vừa đen vừa béo càng cười lớn tiếng hơn, mấy đứa nhóc bên cạnh cũng hùa theo trêu chọc.
Vừa nói vừa dùng sức đập nước, tạo ra những bọt nước lớn hơn.
Rất nhanh, chúng lại rủ nhau chơi đùa với nhau.
Tống Duyên Niên cũng chẳng thèm để tâm đến lời khiêu khích của chúng, chỉ nhích mông đang ngồi đến nóng ran sang chỗ khác, để cho phần đá lạnh lẽo kia mang đến cho chàng cảm giác mát mẻ.
Cha nương chàng quả thực rất cưng chiều chàng, cũng là có nguyên do của nó, chàng cũng có thể hiểu được vì sao cha nương lại quản chàng chặt chẽ đến vậy.
Nói đến nhà họ Tống, có thể coi là một gia đình đông người trong thôn.
Tất nhiên, đông người ở đây không phải là chỉ nhà chàng giàu có, mà là theo nghĩa đen, là nhà chàng có nhiều người.
Cách đây mười mấy năm trước, cuộc sống khó khăn, trời không mưa, khắp nơi đều xảy ra thiên tai, từ đời thái gia gia (cụ cố) của chàng đã phải tha phương cầu thực, cuối cùng mới định cư tại thôn hẻo lánh Tiểu Nguyên này.
Tuy thôn Tiểu Nguyên hẻo lánh nhưng lại có núi dựa sông, khí hậu ôn hòa, chỉ cần siêng năng thì sẽ không bao giờ phải lo chết đói.
Mà thái gia gia đã trải qua những tháng ngày cơ cực, điều tâm niệm nhất chính là không bao giờ phải chịu cảnh đói kém.
Cho nên lúc thái gia gia một mình bươn chải, điều mà thái gia gia coi trọng nhất chính là con đàn cháu đống. Câu nói cửa miệng của thái gia gia chính là không thể tuyệt tự, nếu không chính là bất hiếu với tổ tông.
Thời tiết đầu thu tháng chín, bầu trời trong xanh vời vợi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống một thôn nhỏ hẻo lánh. Trên cây, ve sầu vẫn ra sức kêu vang.
Dưới gốc cây đa đầu thôn, bên bờ sông Khê Lăng, tiểu tử nhà họ Tống, Tống Duyên Niên đang ngồi xổm, nhìn những gợn sóng lăn tăn như vảy cá trên sông, khẽ thở dài một hơi.
Ngồi xổm mỏi chân, chàng tùy ý nằm dài trên một tảng đá lớn, hai mắt nhìn lơ đãng, đầu óc trống rỗng.
Đến cái thời đại này đã được bốn năm, năm nay chàng cũng đã bốn tuổi. Trải qua cảm giác hoảng sợ lúc mới sinh ra, ngoại trừ tay chân có thể cử động, còn lại chỉ biết oa oa khóc. Giờ đây, Tống Duyên Niên bốn tuổi tự nhận mình đã trưởng thành, ngoài việc ăn, ngủ, chơi, đã đến lúc phải suy nghĩ đến những vấn đề cao siêu hơn.
Ví dụ như, làm sao để giúp gia đình nghèo khó của mình ở kiếp này tạo dựng được chút tài sản, không cần nhiều, ít nhất cũng phải đủ ăn đủ mặc chứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Duyên Niên cũng chẳng nghĩ ra được chủ ý gì hay ho, chỉ cảm thấy đầu óc càng thêm đau nhức.
"Bát canh Mạnh Bà kém chất lượng!" Tống Duyên Niên thầm rủa.
Đúng vậy, chàng vẫn còn lưu giữ một số ký ức của kiếp trước, nhưng không nhiều. Ví dụ như kiếp trước chàng là ai, làm nghề gì, chàng hoàn toàn không nhớ.
Nhưng chàng lại nhớ rõ ràng cuộc sống kiếp trước không hề vất vả như thế này.
Nhắc đến gia đình ở kiếp này, nhà họ Tống, quả thực là nghèo rớt mồng tơi.
Mà theo như Tống Duyên Niên thấy, không chỉ riêng nhà chàng nghèo, mà cả cái thôn này đều chẳng có ai giàu có.
Chàng vẫn còn nhớ lần đầu tiên được cha bế đi dạo quanh thôn, nhìn thấy toàn cảnh thôn xóm, chàng đã vô cùng kinh ngạc.
Trên đời này, vậy mà lại có nơi nghèo khó đến thế này!
Trong tầm mắt chỉ toàn là những ngôi nhà thấp lè tè được xây dựng từ đất sét và rơm rạ, điểm xuyết trong đó là vài ngôi nhà gỗ, đã được coi là nhà giàu trong thôn rồi.
Nhà cao tầng đâu? Chung cư đâu? Xe cộ đông đúc đến tắc đường đâu?
Ít nhất cũng phải có nhà mái ngói, tường gạch chứ!
Dần dần, chàng cảm thấy mình chắc chắn không còn ở thời đại cũ nữa rồi.
Còn những điều khác, chàng cũng không muốn nghĩ nữa, nghĩ nhiều đầu óc sẽ đau.
Trong lòng lại một lần nữa oán trách bát canh Mạnh Bà kém chất lượng kia.
Những ký ức đó, ngoài việc khiến chàng phiền não ra thì chẳng có tác dụng gì khác. Thà rằng không có, ít nhất chàng có thể sống vô lo vô nghĩ như một đứa trẻ con.
“Niên ca, xuống đây chơi nước với chúng ta nè!” Từ xa, những đứa trẻ đang chơi đùa dưới sông gọi Tống Duyên Niên đang ở trên bờ.
“Ta không chơi.” Tống Duyên Niên từ chối, sau đó tốt bụng nhắc nhở.
“Các ngươi tốt nhất là lên bờ nhanh đi, coi chừng bị đánh đòn đấy, người lớn sắp về rồi.”
“Sợ gì chứ.” Mấy đứa trẻ khác khinh thường nói. “Bọn họ đang bận làm việc ngoài đồng hết rồi.”
Không đâu, họ sắp về rồi, chàng nghe thấy tiếng bước chân rồi. Tống Duyên Niên khẽ động tai, thầm nghĩ.
Nói ra thì bọn họ cũng sẽ chẳng tin tai chàng thính như vậy, mà Tống Duyên Niên cũng không muốn nói, chàng không muốn để người khác cảm thấy chàng khác biệt so với mọi người.
“Niên ca nhát gan, nương hắn không cho xuống sông chơi nên hắn không dám xuống đâu, cứ để hắn chơi đất thôi, chúng ta tự chơi!”
“Đúng đó, Niên ca là đứa nghe lời nương nhất mà.”
Đại Hổ vừa đen vừa béo càng cười lớn tiếng hơn, mấy đứa nhóc bên cạnh cũng hùa theo trêu chọc.
Vừa nói vừa dùng sức đập nước, tạo ra những bọt nước lớn hơn.
Rất nhanh, chúng lại rủ nhau chơi đùa với nhau.
Tống Duyên Niên cũng chẳng thèm để tâm đến lời khiêu khích của chúng, chỉ nhích mông đang ngồi đến nóng ran sang chỗ khác, để cho phần đá lạnh lẽo kia mang đến cho chàng cảm giác mát mẻ.
Cha nương chàng quả thực rất cưng chiều chàng, cũng là có nguyên do của nó, chàng cũng có thể hiểu được vì sao cha nương lại quản chàng chặt chẽ đến vậy.
Nói đến nhà họ Tống, có thể coi là một gia đình đông người trong thôn.
Tất nhiên, đông người ở đây không phải là chỉ nhà chàng giàu có, mà là theo nghĩa đen, là nhà chàng có nhiều người.
Cách đây mười mấy năm trước, cuộc sống khó khăn, trời không mưa, khắp nơi đều xảy ra thiên tai, từ đời thái gia gia (cụ cố) của chàng đã phải tha phương cầu thực, cuối cùng mới định cư tại thôn hẻo lánh Tiểu Nguyên này.
Tuy thôn Tiểu Nguyên hẻo lánh nhưng lại có núi dựa sông, khí hậu ôn hòa, chỉ cần siêng năng thì sẽ không bao giờ phải lo chết đói.
Mà thái gia gia đã trải qua những tháng ngày cơ cực, điều tâm niệm nhất chính là không bao giờ phải chịu cảnh đói kém.
Cho nên lúc thái gia gia một mình bươn chải, điều mà thái gia gia coi trọng nhất chính là con đàn cháu đống. Câu nói cửa miệng của thái gia gia chính là không thể tuyệt tự, nếu không chính là bất hiếu với tổ tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.