Những Ngày Tháng Yêu Đương Cùng Chí Tôn
Chương 2: Diễn đàn trường
Túc Họa Mặc Nhiên
04/05/2023
Vì sự kiện rầm rộ hôm qua trên diễn đàn mà suốt buổi sáng hôm nay Trì Lạc cứ bị tụi bạn thân thích hóng chuyện hỏi đủ thứ trên trời dưới đất. Cậu chỉ đáp bâng quơ vài câu rồi bỏ đi, hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ.
Trì Lạc đến trường để tham gia lớp Triết học Mac-Lenin, thật sự Trì Lạc không thích môn này một chút nào nên căn bản cậu chỉ đến cho đủ số tiết mà thôi.
Trong lúc ngồi đợi giảng viên, cậu lấy điện thoại từ trong túi ra dạo một vòng diễn đàn trường, tình cờ phát hiện một bài viết chỉ mới đăng hai mươi phút trước nhưng đã thu hút gần cả ngàn lượt yêu thích:
Bài viết_[Ẩn danh]:"Trời đất ơi, trời đất ơi, sáng hôm nay trong lúc chạy đến căn tin mua đồ ăn sáng tôi đã bắt gặp một sinh viên vô cùng đẹp trai, ai có thông tin, ngành học của anh ấy không? Cho tôi xin với, tôi mê anh ấy như điếu đổ rồi đây này!" Ảnh đính kèm bên dưới.
Tấm ảnh là một bức hình chụp lén nhưng vẫn có thể thấy rõ mồn một người trong ảnh. Đó là một chàng trai tóc đen cao lớn, mặc một chiếc áo ba lỗ cùng quần đùi. Trên tay trái của anh ôm một quả bóng rổ, tay phải thì đang cầm điện thoại. Người đó hình như đang chăm chú xem gì bên trong điện thoại thì phải...
Bên dưới bài viết có rất nhiều nữ sinh chạy vào bình luận, có người xin phương thức liên lạc, cũng có người biết thông tin của anh chàng kia:
[Hoa Tuyên không có béo]: Huhu, đứa con trong bụng tôi đang biểu tình bảo tôi cho nó nhận anh ấy làm cha kìa, có vị tỷ muội nào có thông tin của anh không?
[Du Du chỉ thích ăn gà]: Anh ấy là Cố Triển Phi, sinh viên năm ba khoa Quản trị kinh doanh, anh ấy học bên tòa nhà C, ký túc xá ở khu B, còn phương thức liên lạc thì tôi không biết T.T
[Vân Yên] đã trả lời [Du Du chỉ thích ăn gà]: Thần tiên hạ phàm, thần cảm tạ người, người là vị thần anh minh, lương thiện!
[Thái Thái về nhà đi.] đã trả lời [Du Du chỉ thích ăn gà]: Vị tỷ muội này xứng đáng có mười anh người yêu!
[Du Du chỉ thích ăn gà] đã trả lời bình luận của cô ấy: Haha, không có gì đâu, sẵn tiện ai có phương thức liên lạc của anh ấy thì cho tôi xin nữa, tôi cũng muốn có.
Trì Lạc nhìn hàng loạt bình luận "mlem mlem" kia rồi lại nhìn vào tấm ảnh, cảm thấy người này thật sự có hơi quen mắt, nhưng dù sao cũng chỉ là "quen mắt" chứ không phải "quen biết" nên cậu cũng chẳng để tâm.
Giảng viên đi vào, bắt đầu buổi học. Trì Lạc như "vịt nghe sấm" chẳng thể hiểu nổi giảng viên đang nói gì, cậu ngáp ngắn ngáp dài định nằm ngủ một giấc thì điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn đến. Người nhắn là Lâm Phong.
Trì Lạc bật lên xem, lập tức nhíu mày:
Lâm Phong: Tôi không ngờ cậu bỉ ổi thế đấy, định "bán thảm" cho ai xem vậy? Chia tay rồi tránh xa cuộc sống của tôi ra, việc gì phải lên tiếng để người ta chỉ trích tôi?
Trì Lạc: ha ha.
Lâm Phong: Cmn, cậu! Để tôi gặp lại trong game tôi chắc chắn sẽ hành cậu ra bã!
Trì Lạc tắt điện thoại, không thèm đôi co. Cậu lại tiếp tục chìm nghỉm giữa đống triết học không thể tiếp thu.
Lúc tiết học kết thúc cũng chính là thời gian nghỉ trưa, Hựu Trí choàng vai bá cổ lôi cậu đến căn tin, cậu ta nói hôm nay có món sườn heo chua ngọt nên nhất định không cho Trì Lạc chậm trễ.
Trì Lạc thì vô cùng dễ tính trong khâu ăn uống, dù căn tin chỉ còn lại nước luộc rau thì cậu vẫn có thể ăn một cách ngon lành, chỉ là...cậu không ăn được hải sản.
Cậu nhìn Hựu Trí chạy như một đứa con nít vào căn tin tranh đồ ăn, chỉ biết đứng bên ngoài nhìn, trong lúc đợi cậu ta, cậu lại đứng xem diễn đàn trường.
Căn tin càng lúc càng lúc càng đông, chỗ cậu đứng cũng bắt đầu kẹt kín người, Trì Lạc không thích ở gần người lạ nên cố gắng lách ra bên ngoài, nào ngờ lại va phải một người đang đi vào.
"Xin l-" Cậu ngẩng đầu lên nhìn, lời xin lỗi còn chưa thốt ra liền ngẩn người nhìn khuôn mặt kia.
Đây chẳng phải là cái người tên Cố Triển Phi, sinh viên năm ba khoa Quản trị kinh doanh, học ở tòa nhà C, ở kí túc xá khu B, nhân vật chính của bài viết lúc sáng đó sao?
Anh vẫn mặc bộ đồ y hệt trong tấm ảnh, vẫn là áo ba lỗ cùng quần đùi, bên tay trái cũng ôm một trái bóng rổ. Hình ảnh trong camera chụp từ hướng bên trái nên không thể chụp được cánh tay phải xăm hai dòng chữ của anh ta, lúc này nhìn thấy hình xăm kia, cậu thoáng ngạc nhiên.
Cổ Triển Phi liếc mắt nhìn cậu, hỏi một câu khách sáo:"Không sao chứ?"
"Không sao." Nói rồi Trì Lạc cảm thấy mình soi xét người ta như vậy không đúng lắm, bèn chủ động nhường đường cho người ta đi vào, còn cậu tiếp tục đi ra.
Hựu Trí đã tranh được hai phần sườn chua ngọt nhưng quay đi quay lại chẳng thấy Trì Lạc đâu, cậu ta liền tìm một bàn trống, ngồi vào đó rồi gọi điện cho cậu:
"Alo? Lạc Lạc, cậu đang ở đâu đấy, mau đến bàn trống góc bên trái căn tin cách ba bàn kể từ quầy lấy đồ ăn đi, tớ đang được cậu ở đấy đấy!"
Bàn trống góc bên trái căn tin cách ba bàn kể từ quầy lấy đồ ăn? Trì Lạc gật đầu:
"Được rồi, đợi tớ một lát."
Trì Lạc tìm theo vị trí Hựu Trí nói trong điện thoại, cậu đi đến góc trái căn tin, cẩn thận đếm ba bàn tính từ quầy lấy đồ ăn thì thấy Hựu Trí đang ngồi trên ghế bảo vệ hai đĩa sườn xào chua ngọt.
Trì Lạc bật cười đi đến hỏi:"Có ai thèm lấy của cậu đâu mà phải bảo vệ như thế?"
Hựu Trí đẩy một đĩa sang cho cậu, nói bằng ánh mắt vô cùng cảnh giác:
"Cậu không biết đấy thôi, đám người trong căn tin này đều là chó săn, nếu cậu không cẩn thận họ liền đánh cắp sườn rồi ném tiền trả cho cậu. Lạc Lạc ngây thơ quá, cậu sẽ không thể hiểu được đâu."
Trì Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, cậu cầm muỗng lên chuẩn bị ăn thì bên tay phải lại xuất hiện thêm hai người.
Trì Lạc và Hựu Trí nhìn nhau, đồng loạt quay sang.
Và cũng chẳng phải ai xa lạ, lại là cái người Cố Triển Phi cùng một người đàn ông khác. Hai người ngồi xuống, người đàn ông kia niềm nở hỏi:
"Chúng tôi ngồi cùng được chứ? Bây giờ chỗ nào cũng chật kín cả rồi, chỉ còn chỗ hai cậu là còn vị trí trống thôi!"
Hựu Trí lại quay sang nhìn Trì Lạc, cậu ta biết rằng cậu không thích tiếp xúc với người lạ nên muốn hỏi ý kiến cậu trước, Trì Lạc gật đầu đồng ý với Hựu Trí, cậu ta mới quay sang nói với hai người kia:
"Được chứ được chứ, các cậu cứ ngồi đi, không gì phải ngại."
Cố Triển Phi cũng chẳng khách sáo nữa, anh ngồi hẳn xuống bên cạnh Trì Lạc.
Cứ thế buổi ăn trưa từ hai người biến thành bốn người như vậy đấy!
Trì Lạc đến trường để tham gia lớp Triết học Mac-Lenin, thật sự Trì Lạc không thích môn này một chút nào nên căn bản cậu chỉ đến cho đủ số tiết mà thôi.
Trong lúc ngồi đợi giảng viên, cậu lấy điện thoại từ trong túi ra dạo một vòng diễn đàn trường, tình cờ phát hiện một bài viết chỉ mới đăng hai mươi phút trước nhưng đã thu hút gần cả ngàn lượt yêu thích:
Bài viết_[Ẩn danh]:"Trời đất ơi, trời đất ơi, sáng hôm nay trong lúc chạy đến căn tin mua đồ ăn sáng tôi đã bắt gặp một sinh viên vô cùng đẹp trai, ai có thông tin, ngành học của anh ấy không? Cho tôi xin với, tôi mê anh ấy như điếu đổ rồi đây này!" Ảnh đính kèm bên dưới.
Tấm ảnh là một bức hình chụp lén nhưng vẫn có thể thấy rõ mồn một người trong ảnh. Đó là một chàng trai tóc đen cao lớn, mặc một chiếc áo ba lỗ cùng quần đùi. Trên tay trái của anh ôm một quả bóng rổ, tay phải thì đang cầm điện thoại. Người đó hình như đang chăm chú xem gì bên trong điện thoại thì phải...
Bên dưới bài viết có rất nhiều nữ sinh chạy vào bình luận, có người xin phương thức liên lạc, cũng có người biết thông tin của anh chàng kia:
[Hoa Tuyên không có béo]: Huhu, đứa con trong bụng tôi đang biểu tình bảo tôi cho nó nhận anh ấy làm cha kìa, có vị tỷ muội nào có thông tin của anh không?
[Du Du chỉ thích ăn gà]: Anh ấy là Cố Triển Phi, sinh viên năm ba khoa Quản trị kinh doanh, anh ấy học bên tòa nhà C, ký túc xá ở khu B, còn phương thức liên lạc thì tôi không biết T.T
[Vân Yên] đã trả lời [Du Du chỉ thích ăn gà]: Thần tiên hạ phàm, thần cảm tạ người, người là vị thần anh minh, lương thiện!
[Thái Thái về nhà đi.] đã trả lời [Du Du chỉ thích ăn gà]: Vị tỷ muội này xứng đáng có mười anh người yêu!
[Du Du chỉ thích ăn gà] đã trả lời bình luận của cô ấy: Haha, không có gì đâu, sẵn tiện ai có phương thức liên lạc của anh ấy thì cho tôi xin nữa, tôi cũng muốn có.
Trì Lạc nhìn hàng loạt bình luận "mlem mlem" kia rồi lại nhìn vào tấm ảnh, cảm thấy người này thật sự có hơi quen mắt, nhưng dù sao cũng chỉ là "quen mắt" chứ không phải "quen biết" nên cậu cũng chẳng để tâm.
Giảng viên đi vào, bắt đầu buổi học. Trì Lạc như "vịt nghe sấm" chẳng thể hiểu nổi giảng viên đang nói gì, cậu ngáp ngắn ngáp dài định nằm ngủ một giấc thì điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn đến. Người nhắn là Lâm Phong.
Trì Lạc bật lên xem, lập tức nhíu mày:
Lâm Phong: Tôi không ngờ cậu bỉ ổi thế đấy, định "bán thảm" cho ai xem vậy? Chia tay rồi tránh xa cuộc sống của tôi ra, việc gì phải lên tiếng để người ta chỉ trích tôi?
Trì Lạc: ha ha.
Lâm Phong: Cmn, cậu! Để tôi gặp lại trong game tôi chắc chắn sẽ hành cậu ra bã!
Trì Lạc tắt điện thoại, không thèm đôi co. Cậu lại tiếp tục chìm nghỉm giữa đống triết học không thể tiếp thu.
Lúc tiết học kết thúc cũng chính là thời gian nghỉ trưa, Hựu Trí choàng vai bá cổ lôi cậu đến căn tin, cậu ta nói hôm nay có món sườn heo chua ngọt nên nhất định không cho Trì Lạc chậm trễ.
Trì Lạc thì vô cùng dễ tính trong khâu ăn uống, dù căn tin chỉ còn lại nước luộc rau thì cậu vẫn có thể ăn một cách ngon lành, chỉ là...cậu không ăn được hải sản.
Cậu nhìn Hựu Trí chạy như một đứa con nít vào căn tin tranh đồ ăn, chỉ biết đứng bên ngoài nhìn, trong lúc đợi cậu ta, cậu lại đứng xem diễn đàn trường.
Căn tin càng lúc càng lúc càng đông, chỗ cậu đứng cũng bắt đầu kẹt kín người, Trì Lạc không thích ở gần người lạ nên cố gắng lách ra bên ngoài, nào ngờ lại va phải một người đang đi vào.
"Xin l-" Cậu ngẩng đầu lên nhìn, lời xin lỗi còn chưa thốt ra liền ngẩn người nhìn khuôn mặt kia.
Đây chẳng phải là cái người tên Cố Triển Phi, sinh viên năm ba khoa Quản trị kinh doanh, học ở tòa nhà C, ở kí túc xá khu B, nhân vật chính của bài viết lúc sáng đó sao?
Anh vẫn mặc bộ đồ y hệt trong tấm ảnh, vẫn là áo ba lỗ cùng quần đùi, bên tay trái cũng ôm một trái bóng rổ. Hình ảnh trong camera chụp từ hướng bên trái nên không thể chụp được cánh tay phải xăm hai dòng chữ của anh ta, lúc này nhìn thấy hình xăm kia, cậu thoáng ngạc nhiên.
Cổ Triển Phi liếc mắt nhìn cậu, hỏi một câu khách sáo:"Không sao chứ?"
"Không sao." Nói rồi Trì Lạc cảm thấy mình soi xét người ta như vậy không đúng lắm, bèn chủ động nhường đường cho người ta đi vào, còn cậu tiếp tục đi ra.
Hựu Trí đã tranh được hai phần sườn chua ngọt nhưng quay đi quay lại chẳng thấy Trì Lạc đâu, cậu ta liền tìm một bàn trống, ngồi vào đó rồi gọi điện cho cậu:
"Alo? Lạc Lạc, cậu đang ở đâu đấy, mau đến bàn trống góc bên trái căn tin cách ba bàn kể từ quầy lấy đồ ăn đi, tớ đang được cậu ở đấy đấy!"
Bàn trống góc bên trái căn tin cách ba bàn kể từ quầy lấy đồ ăn? Trì Lạc gật đầu:
"Được rồi, đợi tớ một lát."
Trì Lạc tìm theo vị trí Hựu Trí nói trong điện thoại, cậu đi đến góc trái căn tin, cẩn thận đếm ba bàn tính từ quầy lấy đồ ăn thì thấy Hựu Trí đang ngồi trên ghế bảo vệ hai đĩa sườn xào chua ngọt.
Trì Lạc bật cười đi đến hỏi:"Có ai thèm lấy của cậu đâu mà phải bảo vệ như thế?"
Hựu Trí đẩy một đĩa sang cho cậu, nói bằng ánh mắt vô cùng cảnh giác:
"Cậu không biết đấy thôi, đám người trong căn tin này đều là chó săn, nếu cậu không cẩn thận họ liền đánh cắp sườn rồi ném tiền trả cho cậu. Lạc Lạc ngây thơ quá, cậu sẽ không thể hiểu được đâu."
Trì Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, cậu cầm muỗng lên chuẩn bị ăn thì bên tay phải lại xuất hiện thêm hai người.
Trì Lạc và Hựu Trí nhìn nhau, đồng loạt quay sang.
Và cũng chẳng phải ai xa lạ, lại là cái người Cố Triển Phi cùng một người đàn ông khác. Hai người ngồi xuống, người đàn ông kia niềm nở hỏi:
"Chúng tôi ngồi cùng được chứ? Bây giờ chỗ nào cũng chật kín cả rồi, chỉ còn chỗ hai cậu là còn vị trí trống thôi!"
Hựu Trí lại quay sang nhìn Trì Lạc, cậu ta biết rằng cậu không thích tiếp xúc với người lạ nên muốn hỏi ý kiến cậu trước, Trì Lạc gật đầu đồng ý với Hựu Trí, cậu ta mới quay sang nói với hai người kia:
"Được chứ được chứ, các cậu cứ ngồi đi, không gì phải ngại."
Cố Triển Phi cũng chẳng khách sáo nữa, anh ngồi hẳn xuống bên cạnh Trì Lạc.
Cứ thế buổi ăn trưa từ hai người biến thành bốn người như vậy đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.