Những Ngày Tháng Yêu Đương Cùng Chí Tôn
Chương 85: Xử lí
Túc Họa Mặc Nhiên
13/09/2023
Cố Triển Phi vội vàng đưa cậu lên xe cấp cứu, cảnh sát mà Hựu Trí gọi
cũng vừa đến nơi nên cậu ta ở lại để giải quyết mọi việc. Bối Y Tường đi đến phòng giám thị tố cáo mọi chuyện Khưu Thẩm và Hiệu Chấn đã gây ra.
Hứa Dĩ Tranh được Bối Y Tường gọi điện kể cho mọi chuyện xảy ra với Trì Lạc liền hối hả chạy tới, đúng lúc gặp Hựu Trí đang cùng cảnh sát đến nơi trích xuất camera, anh ta chẳng nghĩ ngợi nhiều liền chạy đến kéo tay cậu ta:
"Hựu Trí!"
Hựu Trí nghe thế liền quay sang, nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Dĩ Tranh, cậu liền quay sang hướng khác, còn không quên giằng tay ra. Hứa Dĩ Tranh chẳng còn kiên nhẫn nữa, anh ta nói:
"Cho tôi biết tình hình của Cố Triển Phi và Trì Lạc sau đó cậu muốn chửi hay đánh tôi gì cũng được."
Hựu Trí cười khẩy:"Dựa vào đâu tôi phải nói cho anh biết."
"Dựa vào chuyện Cố Triển Phi là bạn thân của tôi, Trì Lạc là bảo bối của cậu ấy và đó là chuyện liên quan đến tính mạng con người!"
Hựu Trí đâu ngờ Hứa Dĩ Tranh sẽ lớn tiếng như thế, nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao Cố Triển Phi cũng là bạn anh ta, nếu anh ta không biết chuyện này thì coi bộ cũng không ổn lắm.
Cậu liền xin cảnh sát một mảnh giấy, viết địa chỉ bệnh viện rồi ném về phía Hứa Dĩ Tranh, sau đó cậu bước thẳng một mạch đi theo cảnh sát.
Hứa Dĩ Tranh biết cậu hiện tại rất ghét mình nên cũng chẳng dông dài nữa. Anh ta nhìn địa chỉ ghi trên giấy, bắt xe taxi tiến thẳng đến đó.
....
Cố Triển Phi đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi. Trì Lạc đã vào trong hơn hai mươi phút rồi nên anh vô cùng lo lắng, anh luôn tự trách bản thân tại sao không thể đem lại sự an toàn cho cậu, tại sao lại không bảo vệ được cậu, tại sao lại để chuyện của mình ảnh hưởng đến cậu. Cố Triển Phi siết chặt nắm tay, anh thầm cầu nguyện cho cậu không xảy ra chuyện gì.
Tiếng bước chân dồn dập trên hành lang vang lên, Cố Triển Phi ảo não ngẩng đầu, Hứa Dĩ Tranh đứng tựa vào tường thở từng hơi mệt mỏi, lắp bắp hỏi:
"Trì Lạc, Lạc,...sao,...rồi..."
Cố Triển Phi lại cúi đầu:"Đang ở bên trong."
Hứa Dĩ Tranh nhìn cửa phòng cấp cứu, tức giận nói:"Không ngờ hai tên khốn kia lại đối xử với Trì Lạc như vậy, sao cậu không kể tớ nghe? Nếu cậu nói tớ biết tớ đã xử lí bọn chúng rồi!". Ngôn Tình Ngược
"Cũng do tôi, chủ quan quá rồi! Không ngờ hai tên khốn đó lại liều mạng đến thế."- Cố Triển Phi bất lực đến mức chẳng còn sức đâu để mà phẫn nộ.
Hứa Dĩ Tranh cũng nào biết nói gì nữa, anh ta chỉ đành ngồi xuống bên cạnh Cố Triển Phi, vỗ vai anh:"Không sao đâu, cậu ấy sẽ ổn thôi."
Khoảng mười phút sau, cửa phòng cấp cứu đã được mở ra. Hai người ngồi bên ngoài nhanh chóng đứng dậy, bác sĩ bước ra, xoa trán nói:
"Hai cậu là người thân của bệnh nhân Trì Lạc?"
Cố Triển Phi gật đầu:"Là tôi."
"Ừm, Trì Lạc bị tác động vật lý khá mạnh ở phần đầu, may mắn là vết thương không quá nghiêm trọng nhưng vẫn phải nghỉ ngơi và tái khám để quan sát thêm vì não bộ là phần dễ tổn thương, chỉ e là nó sẽ để lại di chứng. Một số vết thương ngoài da của cậu ấy đã được chúng tôi xử lí triệt để, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cậu ấy đến phòng nghỉ ngơi."
Cố Triển Phi lúc này mới có thể thả lỏng người, anh cúi người:"Cảm ơn bác sĩ, mọi người đã vất vả rồi."
Hứa Dĩ Tranh cùng Cố Triển Phi đi theo y tá đến phòng của Trì Lạc, nơi này là một phòng gồm sáu người ở cùng, Cố Triển Phi nhíu mày, anh bảo y tá dừng lại rồi làm thủ tục chuyển cậu đến một phòng riêng.
Anh muốn cho Trì Lạc không gian hồi phục tốt nhất có thể, chỉ cần là điều cậu cần, anh sẽ không tiếc bất kỳ thứ gì.
Khi mọi việc xong xuôi, anh thở phào nhẹ nhõm nói với Hứa Dĩ Tranh:"Cậu ở đây với Lạc Lạc một lúc giúp tôi được không? Tôi đi đến đồn cảnh sát một lát, không thể để Hựu Trí khai báo một mình được".
Việc này đương nhiên không thành vấn đề, Hứa Dĩ Tranh nhanh chóng đồng ý, Cố Triển Phi tạm biệt anh ta rồi đi ra bên ngoài.
....
Ở phía bên Hựu Trí, cảnh sát đã đưa Khưu Thẩm vào phòng phỏng vấn gần một giờ đồng hồ. Gã đã khai báo hết mọi chuyện mình đã gây ra với cả lý do vì sao mình lại làm như thế.
Hựu Trí đứng bên ngoài nghe thấy tất cả thông qua bộ đàm, gương mặt cậu ta không thể nào che giấu nổi vẻ chán ghét và khinh bỉ.
Mọi lời nói của Khưu Thẩm đều nhắm về phía Cố Triển Phi, thậm chí gã còn mạnh miệng nói rằng tất cả mọi chuyện xảy ra với Trì Lạc đều bắt nguồn từ anh.
"Ngu ngốc."- Hựu Trí khoanh tay nói, những lời Khưu Thẩm nói ra, người ngoài nghe đều có thể hiểu là do sự ghen tuông mù quáng của gã và sự tự ti của cô bạn gã chứ chẳng hề liên quan đến Cố Triển Phi, thế mà gã lại nằng nặc khẳng định là do anh khiến cảnh sát cũng ngán ngẩm lắc đầu.
Hứa Dĩ Tranh được Bối Y Tường gọi điện kể cho mọi chuyện xảy ra với Trì Lạc liền hối hả chạy tới, đúng lúc gặp Hựu Trí đang cùng cảnh sát đến nơi trích xuất camera, anh ta chẳng nghĩ ngợi nhiều liền chạy đến kéo tay cậu ta:
"Hựu Trí!"
Hựu Trí nghe thế liền quay sang, nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Dĩ Tranh, cậu liền quay sang hướng khác, còn không quên giằng tay ra. Hứa Dĩ Tranh chẳng còn kiên nhẫn nữa, anh ta nói:
"Cho tôi biết tình hình của Cố Triển Phi và Trì Lạc sau đó cậu muốn chửi hay đánh tôi gì cũng được."
Hựu Trí cười khẩy:"Dựa vào đâu tôi phải nói cho anh biết."
"Dựa vào chuyện Cố Triển Phi là bạn thân của tôi, Trì Lạc là bảo bối của cậu ấy và đó là chuyện liên quan đến tính mạng con người!"
Hựu Trí đâu ngờ Hứa Dĩ Tranh sẽ lớn tiếng như thế, nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao Cố Triển Phi cũng là bạn anh ta, nếu anh ta không biết chuyện này thì coi bộ cũng không ổn lắm.
Cậu liền xin cảnh sát một mảnh giấy, viết địa chỉ bệnh viện rồi ném về phía Hứa Dĩ Tranh, sau đó cậu bước thẳng một mạch đi theo cảnh sát.
Hứa Dĩ Tranh biết cậu hiện tại rất ghét mình nên cũng chẳng dông dài nữa. Anh ta nhìn địa chỉ ghi trên giấy, bắt xe taxi tiến thẳng đến đó.
....
Cố Triển Phi đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi. Trì Lạc đã vào trong hơn hai mươi phút rồi nên anh vô cùng lo lắng, anh luôn tự trách bản thân tại sao không thể đem lại sự an toàn cho cậu, tại sao lại không bảo vệ được cậu, tại sao lại để chuyện của mình ảnh hưởng đến cậu. Cố Triển Phi siết chặt nắm tay, anh thầm cầu nguyện cho cậu không xảy ra chuyện gì.
Tiếng bước chân dồn dập trên hành lang vang lên, Cố Triển Phi ảo não ngẩng đầu, Hứa Dĩ Tranh đứng tựa vào tường thở từng hơi mệt mỏi, lắp bắp hỏi:
"Trì Lạc, Lạc,...sao,...rồi..."
Cố Triển Phi lại cúi đầu:"Đang ở bên trong."
Hứa Dĩ Tranh nhìn cửa phòng cấp cứu, tức giận nói:"Không ngờ hai tên khốn kia lại đối xử với Trì Lạc như vậy, sao cậu không kể tớ nghe? Nếu cậu nói tớ biết tớ đã xử lí bọn chúng rồi!". Ngôn Tình Ngược
"Cũng do tôi, chủ quan quá rồi! Không ngờ hai tên khốn đó lại liều mạng đến thế."- Cố Triển Phi bất lực đến mức chẳng còn sức đâu để mà phẫn nộ.
Hứa Dĩ Tranh cũng nào biết nói gì nữa, anh ta chỉ đành ngồi xuống bên cạnh Cố Triển Phi, vỗ vai anh:"Không sao đâu, cậu ấy sẽ ổn thôi."
Khoảng mười phút sau, cửa phòng cấp cứu đã được mở ra. Hai người ngồi bên ngoài nhanh chóng đứng dậy, bác sĩ bước ra, xoa trán nói:
"Hai cậu là người thân của bệnh nhân Trì Lạc?"
Cố Triển Phi gật đầu:"Là tôi."
"Ừm, Trì Lạc bị tác động vật lý khá mạnh ở phần đầu, may mắn là vết thương không quá nghiêm trọng nhưng vẫn phải nghỉ ngơi và tái khám để quan sát thêm vì não bộ là phần dễ tổn thương, chỉ e là nó sẽ để lại di chứng. Một số vết thương ngoài da của cậu ấy đã được chúng tôi xử lí triệt để, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cậu ấy đến phòng nghỉ ngơi."
Cố Triển Phi lúc này mới có thể thả lỏng người, anh cúi người:"Cảm ơn bác sĩ, mọi người đã vất vả rồi."
Hứa Dĩ Tranh cùng Cố Triển Phi đi theo y tá đến phòng của Trì Lạc, nơi này là một phòng gồm sáu người ở cùng, Cố Triển Phi nhíu mày, anh bảo y tá dừng lại rồi làm thủ tục chuyển cậu đến một phòng riêng.
Anh muốn cho Trì Lạc không gian hồi phục tốt nhất có thể, chỉ cần là điều cậu cần, anh sẽ không tiếc bất kỳ thứ gì.
Khi mọi việc xong xuôi, anh thở phào nhẹ nhõm nói với Hứa Dĩ Tranh:"Cậu ở đây với Lạc Lạc một lúc giúp tôi được không? Tôi đi đến đồn cảnh sát một lát, không thể để Hựu Trí khai báo một mình được".
Việc này đương nhiên không thành vấn đề, Hứa Dĩ Tranh nhanh chóng đồng ý, Cố Triển Phi tạm biệt anh ta rồi đi ra bên ngoài.
....
Ở phía bên Hựu Trí, cảnh sát đã đưa Khưu Thẩm vào phòng phỏng vấn gần một giờ đồng hồ. Gã đã khai báo hết mọi chuyện mình đã gây ra với cả lý do vì sao mình lại làm như thế.
Hựu Trí đứng bên ngoài nghe thấy tất cả thông qua bộ đàm, gương mặt cậu ta không thể nào che giấu nổi vẻ chán ghét và khinh bỉ.
Mọi lời nói của Khưu Thẩm đều nhắm về phía Cố Triển Phi, thậm chí gã còn mạnh miệng nói rằng tất cả mọi chuyện xảy ra với Trì Lạc đều bắt nguồn từ anh.
"Ngu ngốc."- Hựu Trí khoanh tay nói, những lời Khưu Thẩm nói ra, người ngoài nghe đều có thể hiểu là do sự ghen tuông mù quáng của gã và sự tự ti của cô bạn gã chứ chẳng hề liên quan đến Cố Triển Phi, thế mà gã lại nằng nặc khẳng định là do anh khiến cảnh sát cũng ngán ngẩm lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.