Chương 41
Đại Mễ
08/09/2023
Có người không cẩn thận đụng phải bả vai Trang Đồ Nam thế là anh bị vướng và xoay nửa người. Đối phương liên tục nói xin lỗi còn anh thì xua tay ý bảo không có gì.
Đúng lúc ấy một cái áo len màu trắng có họa tiết trân châu đột nhiên lọt vào mắt anh. Trang Đồ Nam vừa nói “Không có gì” vừa nghĩ Trang Tiêu Đình cũng có một cái áo len như thế này. Bởi vì họa tiết trân châu đặc biệt nên khi Hoàng Linh thấy trên báo đã học theo và đan cho con gái. Trang Đồ Nam theo bản năng nhìn thoáng qua lại phát hiện cô gái mặc cái áo len kia rất giống em gái mình.
Mà cô gái kia lại tay trong tay với một anh chàng, nhìn bóng dáng giống hệt Lâm Đống Triết.
Trang Đồ Nam nỗ lực trợn mắt và cảm thấy hai người đang tay trong tay kia rất giống Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết. Anh cảm thấy nhất định mình bị hoa mắt nên cố gắng nhìn theo nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy hai người này rất giống Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết.
—
Trong trung tâm sự kiện lúc này biển người tấp nập, đa phần là sinh viên. Trang Đồ Nam vất vả lắm mới chen ngược chiều đám đông để đi ra. Còn Lâm Đống Triết và Trang Tiêu Đình thì cun cút đi theo phía sau, cũng không dám nắm tay nữa.
Khó khăn lắm mới ra được bãi đất trống trước cửa trung tâm nhưng vừa quay đầu nhìn hai đứa đi đằng sau Trang Đồ Nam đã cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ đã nảy lên cổ lại chẳng biết phải nói gì.
Anh tức giận quay đầu đi hai bước sau đó đột nhiên quay đầu hùng hổ chỉ vào Lâm Đống Triết.
Lâm Đống Triết đang đi theo phía sau thấy anh đột nhiên xoay người thì suýt nữa đâm sầm vào anh.
Trang Đồ Nam quát to, “Sao em lại thích cái thằng nhóc này? Từ nhỏ tới lớn nó toàn lấy sâu dọa em, còn…… còn cướp trứng rán của em nữa cơ mà?”
Trong trung tâm sự kiện đột nhiên truyền tới tiếng loa, “Các bạn học, đừng chen lấn, mọi người di chuyển đi.”
Lâm Đống Triết muốn cười nhưng không dám. Theo bản năng anh biết Trang Tiêu Đình có thể thu phục anh trai mình thế là hơi lùi lại rúc phía sau lưng cô.
Trang Tiêu Đình và thẹn vừa quẫn, “Anh, chung quanh nhiều người thế này, anh đừng to tiếng.”
—
Trong một tiệm ăn vặt trên phố Tùng Hoa Giang, ba người ngồi một bàn, trên bàn là ba bát mì nhưng chẳng ai có tâm tình mà ăn.
Trang Đồ Nam chậm rãi lấy lại tinh thần, “Gần đây anh không tới đại học giao thông nên hai đứa bắt đầu quen nhau hả?”
Lâm Đống Triết kinh sợ lắc đầu.
Trang Tiêu Đình cũng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Trang Đồ Nam kinh ngạc, “Thế thì là trước tết à? Đứa nào theo đuổi trước?”
Anh mới vừa nói xong mới nhớ ra hồi tết trung thu, rồi quốc khánh mình có tới nhưng chẳng thấy hai đứa này í ới gì. Nghĩ tới việc tụi nó giả vờ trước mặt mình là anh lại hối hận và cáu tiết, “Thôi đừng nói cái này.”
Anh thay đổi câu hỏi khác, “Ba mẹ, chú Lâm và cô Tống Oánh không biết đúng không?”
Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết cùng nhau gật đầu như gà mổ thóc.
Trang Đồ Nam lại nói, “Trường học nghiêm cấm sinh viên yêu đương……”
Anh còn chưa nói xong bản thân đã ý thức được xưa đâu bằng nay. Trong lòng anh thản nhiên sinh ra cảm xúc vớ vẩn, giống như vật đổi sao dời, biến đổi từng ngày.
Trang Tiêu Đình rụt rè nói, “Lúc ở trường bọn em không…… ở bên nhau. Bọn em cũng không dám để thầy cô và bạn bè biết. Anh đừng nói với ba mẹ được không?”
Trang Đồ Nam hoang mang khó hiểu, “Lần trước anh ngủ lại ký túc xá của nó thấy đầu giường có cuốn《 bách khoa toàn thư tiếu lâm 》. Tiêu Đình, em toàn đọc danh tác và thơ ca, vậy lúc hai đứa ở bên nhau thì nói cái gì, làm cái gì?”
Trang Tiêu Đình nói, “Anh, em cũng rất nông cạn.”
Lâm Đống Triết nhỏ giọng lầm bầm, “Bọn em đi dạo, xem phim, tới miếu Thành Hoàng, bán túi nilon, bọn em đều nông cạn.”
Trang Đồ Nam trợn mắt, “Trang Tiêu Đình, em thích nó ở chỗ nào?”
Trang Tiêu Đình nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết đáp, “Từ nhỏ tới lớn em toàn lo mình làm không tốt sẽ không được mọi người yêu quý nhưng lúc ở bên cạnh Đống Triết em không thấy thế. Em rất vui vẻ.”
Lâm Đống Triết đáng thương nhìn Trang Đồ Nam, ánh mắt mang theo cầu xin, giống hệt lúc còn nhỏ xin xỏ được chép bài.
Trang Đồ Nam thở dài một tiếng, “Anh sẽ thường xuyên tới trường hai đứa.”
Trang Đồ Nam nhìn thằng nhóc Lâm Đống Triết ăn mặc bảnh chọe thì cầm đũa lên và thầm nghĩ, “Anh mày sẽ thường xuyên tới thăm hai đứa, Lâm Đống Triết, mày chờ đấy.”
—
Trang Đồ Nam muốn tới đại học giao thông thường xuyên nhưng anh lại chẳng có đủ hơi sức và thời gian để quản hai đứa kia.
Khu Tĩnh An quyết định xây một bệnh viện ở nội thành. Mấy giáo sư của viện thiết kế Đồng Tế mở cuộc họp thương lượng chuyện này và quyết định cùng nhau đưa ra một phương án, cuối cùng căn cứ tình huống thực tế để chọn lựa hoặc tổng hợp trước khi tham gia đấu thầu.
Giáo sư Chu Thường Nghĩa dẫn theo một tổ sau đó nói ngắn gọn cho ba nghiên cứu sinh mà mình đang hướng dẫn, “Mỗi tuần nộp một bản vẽ sau đó cả tổ cùng thảo luận sửa chữa.”
Vì chuyện này mà cuộc sống của Trang Đồ Nam đột nhiên cực kỳ bận rộn, cuối tuần cũng không có thời gian, đến ngủ cũng không được đầy đủ.
—
Đây là hạng mục đầu tiên của Trang Đồ Nam với tư cách nghiên cứu sinh. Anh cảm thấy hơi thất vọng với hạng mục bệnh viện này bởi vì công trình kiểu này và các phòng thí nghiệm đều đã có sẵn khung. Bất kể là công năng hay kỹ thuật bọn họ đều không có quá nhiều không gian để phát huy. Nơi này cũng không có ý nghĩa to lớn như làm cây cầu vượt sông Hoàng Phố, cũng không có không gian phát huy tính sáng tạo và trí tưởng tượng như làm viện bảo tàng.
Anh đi theo hai đàn anh vẽ một tuần cũng được một bản thiết kế. Sau đó hai ông anh kia về ký túc ngủ bù còn anh bị tống cổ đi tới nhà giáo sư Chu nộp bản vẽ.
Căn cứ theo địa chỉ đàn anh nói, Trang Đồ Nam lần sờ tới ký túc dành cho giáo viên.
Khu nhà ngang ba tầng này là nơi ở của giáo viên và nhân viên của trường. Mọi người tận dụng khoảng trống trên hành lang để chất đủ thứ. Trước cửa mỗi nhà đều có một cái lò than, một đứa nhỏ chừng 4-5 tuổi đang đạp xe ba bánh linh hoạt lạng lách qua đống đồ vật kia. Trang Đồ Nam theo sát phía sau và tìm được nhà giáo sư Chu.
Dùng một chữ “Tìm” cũng không quá chuẩn xác, nghiêm khắc mà nói thì chính là giáo sư Chu nhìn thấy Trang Đồ Nam đang ngó nghiêng chung quanh mới gọi anh qua. Hoặc nói đúng hơn thì giáo sư Chu đang nhóm lò thấy anh ngơ ngác thế là gọi qua.
Mặt ông nhọ nhem nhọ thủi, tay thì bình thản ung dung dùng gắp than bánh vào lò. Cách đó không xa cũng có một người khác đang nhóm lò, thấy anh tới thì cũng hỏi, “Là Trang Đồ Nam à, tới tìm giáo sư Chu à?”
Trang Đồ Nam đang cố thích ứng với cảnh tranh tối tranh sáng của hành lang nghe thấy hai người hỏi mình mới nhận ra bản thân đã bước chân vào đại bản doanh của các giáo sư khoa kiến trúc. Phía sau cái lò than hoàn toàn không đáp ứng được tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy cùng đống đồ đạc lỉnh kỉnh ngổn ngang là một vị kiến trúc sư đức cao vọng trọng khác.
—
Giáo sư Chu đi tới nhà vệ sinh ở cuối hành lang rửa tay sạch sẽ mới dẫn anh vào nhà.
Trong căn phòng ngủ mười mấy mét vuông chỉ có một cái giường đôi, một cái giường tầng, có vẻ nhà có bốn người. Giường đôi và giường tầng cách nhau một cái bàn tròn, bốn cái ghế, chắc là bàn ăn.
Thầy trò hai người ngồi xuống cạnh bàn ăn sau đó giáo sư Chu đeo kính và cẩn thận nhìn bản vẽ.
Một lát sau ông gỡ kính xuống và hỏi, “Mấy đứa bọn em, đặc biệt là em, trước khi vẽ đã làm xong các bước chuẩn bị chưa?”
Trang Đồ Nam đột nhiên nhận ra sự gian xảo của mấy ông anh ở nhà. Bọn họ vừa ngáp vừa nói muốn về ngủ bù và lừa anh tới đây đưa bản vẽ thật ra là để mình anh phải chịu sự chất vấn của thầy giáo.
Có vẻ giáo sư cũng nhìn ra anh đang chửi thầm thế là hơi mỉm cười và nói, “Đây là luật bất thành văn, sinh viên mới sẽ phải tới báo cáo, đàn anh của em trước kia cũng là như thế.”
Trang Đồ Nam bị thầy giáo nói toạc tâm sự trong lòng thì đỏ mặt sau đó sắp xếp lại suy nghĩ và nghiêm túc nói, “Em đã đọc qua các tài liệu kiến trúc và thiết kế của bệnh viện để tìm hiểu trọng điểm và bố cục cũng như công năng. Sau khi suy nghĩ kỹ em mới bắt đầu vẽ.”
Giáo sư Chu dùng ánh mắt cổ vũ để nhìn học trò và nói, “Giải thích rõ hơn xem nào.”
Trang Đồ Nam nói, “Lúc thiết kế có hai trọng điểm, một là khu khám bệnh, xét nghiệm, phòng thuốc cần sắp xếp làm sao để tiết kiệm được thời gian di chuyển lại không ảnh hưởng tới nhau. Thứ hai là phòng bệnh thường và phòng truyền nhiễm phải thiết kế làm sao để có thể đặt nhiều giường nhưng vẫn dễ quản lý.”
Trang Đồ Nam nghĩ nghĩ và bổ sung một câu, “Hai đàn anh cũng nghĩ thế nên trong lúc thiết kế bọn em cũng có thảo luận và giao lưu.”
Giáo sư Chu gật gật đầu, “Suy nghĩ là tốt nhưng mấy đứa có nghĩ tới quy hoạch cho cửa phòng cấp cứu và đường chạy cho xe cấp cứu không?”
Giáo sư Chu vừa nói vừa dùng bút chỉ con đường vào cửa phòng cấp cứu.
Trang Đồ Nam nói, “Bọn em có nghĩ tới. Đàn anh đã tới thư viện tra cứu bản đồ gần bệnh viện. Bọn em đã nghiên cứu mấy con phố bên cạnh để sắp xếp cửa ra vào và quyết định vị trí của phòng cấp cứu.”
Giáo sư Chu buông bút, “Địa chỉ ban đầu của bệnh viện gần mấy ngõ hẻm, mấy đứa bớt thời gian tới tận hiện trường nhìn xem rồi vẽ một tấm bản đồ khu vực quanh đó, cả đường phố cũng không được bỏ qua. (e book truyen.vn) Mùa xuân mưa nhiều, lúc nào trời mưa chúng ta lại tới đó một chuyến, xem tình huống phòng chống ngập lụt của các con hẻm chung quanh như thế nào. Sau khi làm rõ những điều này chúng ta sẽ giải quyết vấn đề phòng cấp cứu, cửa ra vào và vấn đề giao thông trước cửa bệnh viện.”
—
Sửa bản vẽ, rồi lại sửa.
Một tuần sau trời mưa to tầm tã, giáo sư Chu mang theo ba học trò tới mấy con phố gần địa điểm xây bệnh viện.
Con đường cũ kỹ, cổ xưa đầy nước. Cống thoát nước bốc mùi tanh hôi và toàn là nước bẩn. Bốn thầy trò đi vài vòng để quan sát tình huống con đường cùng lượng người qua lại, ngoài ra còn để ý cả tình huống mực nước lên xuống.
Sau đó cả bốn mang theo ống quần ướt sũng trở lại văn phòng. Giáo sư Chu cầm lấy một cây bút và căn cứ theo lượng người cùng xe cộ để sắp xếp lại cửa vào của bệnh viện.
Từng đường cong ngắn gọn có lực xuất hiện, một bản vẽ đơn giản ra đời. Trang Đồ Nam trợn mắt há hốc mồm nhìn bản vẽ giáo sư vừa làm ra và nhớ tới lời thầy giáo nói với mình khi mới vào học: “Kiến trúc là tư biện, là phát hiện được vấn đề và giải quyết vấn đề đó trong bối cảnh hiện thực phức tạp. Đồng thời phải tìm ra phương án tối ưu cho người và hoàn cảnh.”
Giáo sư Chu đưa bản phác thảo cho học trò, “Phòng khám bệnh, cấp cứu, khu nội trú đều cần được thiết kế làm sao để không có chướng ngại chắn trước cửa vào. Dưới điều kiện diện tích cho phép cố gắng sắp xếp phần đỗ xe có mái che trước cửa mỗi khu. Trong các khu bố trí ít nhất hai thang máy trở lên, trong đó ít nhất có một thang có thể chứa giường. Thầy cho các bạn một tuần, phải hoàn thành bản vẽ mặt bằng, trong hai tuần phải hoàn thành mô hình.”
Giáo sư Chu nhìn Trang Đồ Nam, “Sau khi xong bản vẽ mặt bằng em lại vẽ thêm một bản kết cấu dầm, để thầy xem cơ sở của em thế nào.”
—
Phương án thiết kế của Đồng Tế trúng thầu. Giáo sư Chu phụ trách phần thiết kế, một vị giáo sư khác phụ trách vấn đề thi công và cấu trúc.
Sau khi phương án hoàn thành tổ bọn họ cần vẽ được bản thiết kế thi công —— lượng công việc càng lớn hơn, lại toàn những việc lặp lại. Trang Đồ Nam là người mới, có quá nhiều việc cần học hỏi, bản vẽ làm ra cần sửa lại nhiều lần vì thế anh chỉ có thể tăng ca làm thêm giờ.
Lịch trình quá gấp gáp vì thế Trang Đồ Nam chỉ có thể một lòng vẽ và vẽ, hoàn toàn không để ý tới những chuyện bên cạnh.
Giá hàng liên tục tăng cao, Hoàng Linh không yên lòng sợ hai đứa con ở trường ăn không đủ nên bà gửi cho Trang Tiêu Đình một gói bò khô tự làm qua bưu điện. Ngoài ra còn có cá khô và dưa muối. Bà dặn con gái phải chia cho anh trai một nửa.
Ký túc xá của nghiên cứu sinh không hạn chế giới tính của người tới thăm vì thế sau khi đăng ký với bảo vệ Trang Tiêu Đình thuận lợi cùng Lâm Đống Triết lên lầu gõ cửa phòng Trang Đồ Nam.
—
Không ồn ào thì không có thành quả vì thế bốn anh chàng nghiên cứu sinh đều ở trong phòng, giống như đều đợi một bữa no nê này.
Trang Đồ Nam nhìn thấy Lâm Đống Triết lôi từ trong ba lô ra mấy cái bình nhựa thật to thì khiếp sợ, “Nhiều như vậy sao?!”
Lâm Đống Triết rúc sau lưng Trang Tiêu Đình và nhỏ giọng nói, “Mẹ nói chia làm ba phần, em mang cả phần của mình cống nạp cho anh.”
Trang Đồ Nam nghe một câu “mẹ” là lập tức cáu tiết sau đó nói với ba người còn lại trong phòng, “Mẹ em làm cá khô và dưa muối ngon lắm, chúng ta đi mua thêm ít màn thầu rồi ăn sạch phần của ’em trai’ em nhé.”
Trang Đồ Nam nhấn mạnh mấy chữ “em trai em”.
—
Một âu tào phớ, một âu màn thầu, mấy miếng đậu phụ lên men, còn có cá khô và dưa muối là đủ 6 người ăn. Bọn họ ngồi ở mép giường hoặc ngồi trên ghế cùng nhau ăn bữa cơm tối sớm.
Lâm Đống Triết nói nhiều, vừa ăn màn thầu vừa kể chuyện sinh động như thật, “Mẹ em tích trữ thịt và cá rồi làm đâu ra đấy và gửi tới đây. Còn mẹ đẻ của em thì vọt vào ngân hàng rút hết tiền ra mua mấy món trang sức bằng vàng ròng. Nghe nói bà ấy còn kiếm được tiền lời vì giá vàng lên không ít.”
Phùng Ngạn Tổ nói, “Nhân viên của viện thiết kế đã sớm tranh nhau mua đồ dùng sinh hoạt, thuốc lá, rượu, có cái gì mua cái đó.”
Vương Thượng Văn liên tục lắc đầu, “Trước kia tôi còn nghĩ sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh sẽ tìm cách ở lại viện thiết kế nhưng giá hàng tăng thế này thì phải chui vào các văn phòng thiết kế bằng được chứ không tiền lương chả đủ ăn cơm.”
Dư Đào cười, “Hồi tháng tư em còn cân nhắc tới chính sách ‘phân phối theo nhu cầu hai bên’. Sau đó em bận quá nên hoàn toàn không biết giá hàng tăng lên, chỉ cảm thấy đồ ăn ở căng tin ngày một hẻo. Em tới văn phòng kêu ca mới phát hiện giá thịt lợn tăng cao đến điên rồi. Bấy giờ em mới nghe nói chuyện giá cả thay đổi.”
Vương Thượng Văn đưa một cái màn thầu cho Dư Đào, “Cậu nói xem tổ của các cậu bận cái gì thế? Gần đây không thấy mặt mũi cậu đâu luôn!”
Dư Đào đáp, “Tổ của bọn em đang đấu thầu một hạng mục cải tạo khu thành cổ nên đang vẽ mờ cả mắt.”
Trang Đồ Nam cảm thán, “Thời gian này ai cũng phải tăng ca.”
Lúc Dư Đào nói đến “cải tạo thành cổ” thì Phùng Ngạn Tổ và Vương Thượng Văn liếc nhau một cái sau đó Vương Thượng Văn hỏi, “Lúc cải tạo thành cổ thì dân ở đó phải tới đâu ở?”
Dư Đào mờ mịt lắc đầu.
Vương Thượng Văn nhìn về phía Trang Đồ Nam, “Giáo sư Chu nhận hạng mục xây bệnh viện mới thì dân cư của mấy hẻm nhỏ quanh đó sẽ ở đâu?”
Trang Đồ Nam đột nhiên nảy ra chút phỏng đoán mơ hồ trong lòng, “Phổ Đông?”
Phùng Ngạn Tổ xác nhận suy đoán của anh, “Viện thiết kế đã sớm trình lên chính phủ một báo cáo về tính khả thi của việc xây dựng cầu bắc qua sông Hoàng Phố. Gần đây viện thiết kế đang tính toán sức kéo của dây thép dưới sự hướng dẫn của giáo sư Lâm. Nếu khoa kiến trúc đã có kế hoạch cải tạo thành cũ ở Phổ Tây, ngoài ra còn xây cả bệnh viện mới thì việc khai phá Phổ Đông đúng là vô cùng cấp bách.”
Vương Thượng Văn cười nói với Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết, “Hai đứa không phiền khi nghe bọn anh bốc phét chứ hả?”
Trang Tiêu Đình thẹn thùng lắc đầu.
Hai mắt Lâm Đống Triết thì sáng quắc lên, “Không phiền tí nào, từ nhỏ em đã thích nghe anh Đồ Nam nói về chuyện này.”
Lâm Đống Triết nói “anh Đồ Nam” cực kỳ tự nhiên, thật giống trong quá khứ. Trang Đồ Nam nghe thấy thế thì chút khó chịu trong lòng cũng nguôi đi phân nửa.
Vương Thượng Văn nói, “Nghe nói phó thị trưởng Nghê là người quản lý quy hoạch của Thượng Hải. Ông ấy xuất thân là chuyên gia của viện thiết kế kiến trúc Hoa Đông. Thư ký của ông ấy là sinh viên khoa thiết kế kiến trúc của đại học Đồng Tế, hình như khóa 1979, trước bọn anh mấy khóa.”
Phùng Ngạn Tổ nói, “Đúng vậy, là Cố Kiến Bình, khóa 1979 của Đồng Tế. Anh ấy tốt nghiệp là vào nhà nước làm, nghe nói được thăng lên thư ký của phó thị trưởng rồi.”
Dư Đào than, “Oa, được phân công chỗ tốt thật. Hiện tại em lại ủng hộ phân phối rồi. À, mà lúc lớp chúng ta tốt nghiệp cục quy hoạch thành thị cũng cho người tới lấy hồ sơ sinh viên đúng không?”
Trang Đồ Nam gật đầu, “Đúng vậy, nhưng khoa không nhả hồ sơ của mấy người thi lên nghiên cứu sinh.”
Dư Đào vỗ đùi, thiếu chút nữa đánh đổ cái bình đựng cá khô may mà Lâm Đống Triết nhanh tay túm được.
Dư Đào vẫn tiếc hận nói, “Sớm biết có đơn vị tốt như thế thì chẳng thi lên thạc sĩ làm gì.”
Vương Thượng Văn cười to, “Khóa 1977, 1978 và 1979 là nhận được công việc tốt nhất vì khi đó ít sinh viên, nhưng hiện tại lấy đâu ra.”
Phùng Ngạn Tổ không tán thành với lời Dư Đào nói, “Ở lại học nghiên cứu sinh cũng có thể được tham gia các hạng mục lớn. Cái này cực kỳ có ích với người học kiến trúc và làm công trình như chúng ta. Nay Phổ Đông và Phổ Tây đều được cải tạo, khai phá, chỉ một hạng mục trong đó cũng đã là cơ hội ngàn năm có một.”
—
Sau khi ăn cơm chiều xong Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết phải về trường thế là Trang Đồ Nam tiễn hai đứa xuống lầu.
Lâm Đống Triết nói với Trang Tiêu Đình, “Hướng Bằng Phi nhờ anh nói mấy câu với anh Đồ Nam, lại còn dặn đi dặn lại là phải lén lút nói.”
Trang Tiêu Đình gật gật đầu, “Vậy em qua chỗ kia ngó mấy tờ báo.”
Trang Tiêu Đình đi đến quầy báo cách đó mấy mét còn Lâm Đống Triết thì lấy từ túi áo khoác một lá thư đưa cho Trang Đồ Nam.
Trang Đồ Nam mở thư ra nhìn một cái thì thấy một xấp “Đại đoàn kết”.
Lâm Đống Triết lập tức giải thích, “Tiền này là Hướng Bằng Phi nhờ em đưa cho anh vì nó sợ anh không nhận. Nó viết thư dặn em mãi là phải đưa tận tay cho anh. Nó không có ý gì đâu, chẳng qua anh em trong nhà thấy giá hàng lên cao mà anh lại không chịu nhận tiền nhà gửi lên nên nó sợ anh không đủ tiền tiêu rồi ăn uống khổ sở.”
Anh lại nhỏ giọng nói, “Đại ca, em và Trang Tiêu Đình bán túi nilon cũng kiếm được không ít tiền, chẳng qua tụi em không dám đưa cho anh vì sợ anh mắng.”
Lâm Đống Triết nghĩ nghĩ rồi lại bồi thêm một câu, “Anh Đồ Nam, tiền này anh cứ nhận đi, hiện tại thằng nhóc Hướng Bằng Phi kia dư dả nên chưa cần trả nó ngay đâu. Chờ anh rảnh rỗi tới đường Hoa Đình bán túi nilon với bọn em rồi tích cóp tiền trả nó sau cũng được.”
Trang Đồ Nam cầm phong thư mà không biết nên khóc hay cười, có điều trong lòng anh thực sự cảm động, “Bây giờ nó dư dả lắm hả?”
Lâm Đống Triết kể lể, “Bằng Phi nói sau khi bác Hoàng Linh nhận được điện thoại của em thì nó và chú Tiền Tiến đã thương lượng cách giải quyết. Bọn họ chạy xe nên tin tức rất nhanh, tài xế đi tuyến Thượng Hải cũng nói giá hàng đang tăng chóng mặt. Vì thế bọn họ dành hẳn một chiếc xe chỉ riêng đi thu mua mì, gạo, dầu từ các nơi xung quanh.”
Trang Đồ Nam kinh ngạc, “Bọn họ cũng nhanh quá, năng lực chấp hành không phải dạng vừa đâu!”
Lâm Đống Triết tiếp tục nói, “Lúc mới đầu ba anh còn cảm thấy không cần thiết, bác Hoàng Linh cũng nói nhà mình không rộng, mua mấy túi gạo là được. Nhưng sau này giá cả tăng kinh quá, Bằng Phi thấy cái gì mua cái đó từ giấy vệ sinh tới đồ điện…… Nó lại có xe nên có thể chạy tới mấy trấn gần đó mau hàng và trữ hàng. Nó còn cướp được mấy món đồ điện, thuốc lá gì đó. Trong nhà đủ đồ rồi, lại không có ai hút thuốc thế là nó lên giá và bán ra ngoài kiếm kha khá.”
Anh cảm thán, “Em nghe nói đến hàng ế của xưởng dệt bông của chúng ta cũng bị cướp mua hết, trong xưởng lại có tiền thưởng.”
Một câu “xưởng dệt bông của chúng ta” mà Lâm Đống Triết nói đã hoàn toàn thổi tan những khó chịu của Trang Đồ Nam khi biết thằng nhóc này dám dụ dỗ em gái mình.
Anh thở dài, “Đúng vậy, là xưởng dệt của chúng ta.”
Lâm Đống Triết trộm liếc Trang Tiêu Đình đang đứng cách đó không xa, “Anh Đồ Nam, em nói với anh một tin khác nhé. Có lẽ ba anh sẽ được điều động tới trường trung học số 10 của thành phố đó. Mẹ anh cũng ủng hộ vì lợi ích và hiệu quả của xưởng ngày một kém. Nếu được điều tới trường trung học của thành phố thì tốt hơn nhiều so với ở lại trường trung học phụ thuộc.”
Trang Đồ Nam cực kỳ kinh ngạc, “Sao anh chẳng biết gì thế?”
Lâm Đống Triết nói, “Trang Tiêu Đình cũng không biết. Ba anh định khi nào chuyển thành công mới nói, nhưng chẳng biết sao mà thằng nhóc Hướng Bằng Phi lại nghe được thế là nó nói với em.”
Anh lại lẻo mép, “Còn nữa, ba anh nhân lúc mẹ anh đi làm trộm đưa một nửa số gạo và dầu Bằng Phi tích trữ trong nhà cho ông bà nội anh. Hướng Bằng Phi hỏi một câu đã bị ba anh mắng thối đầu.”
Trang Đồ Nam cười khổ, “Cái này cậu cũng biết à?!”
Lâm Đống Triết lại nói, “Hướng Bằng Phi nói nó mua hai thùng bột giặt ba anh cũng khiêng một thùng cho nhà kia. Nó bảo nó cũng không tiếc nhưng nó nghĩ mãi cũng không hiểu ba anh làm cách nào mà lặng lẽ mang được nhiều thứ thế. Nó vừa mới hỏi đã bị mắng, may mà mẹ em ở đó thế là bà ấy quát luôn ‘anh mắng thằng bé làm cái gì?’ và ba anh im thít.”
Trang Đồ Nam nghe được một tiếng “mẹ em” thì thầm trợn mắt, mẹ mẹ cái con khỉ ấy, còn chưa vào cửa!
Lâm Đống Triết vẫn bô lô ba la, “Còn nữa, cơ quan của thím anh lúc này làm ăn bết bát……”
Trang Đồ Nam đúng là há hốc mồm, “Bằng Phi viết thư cho cậu mà nói lắm thế à?”
Lâm Đống Triết cảm thán từ tận đáy lòng, “Hướng Bằng Phi đặc biệt gọi điện thoại đường dài tới kể cho em đó. Trước kia em còn nhỏ đã được công nhận là ‘cái loa phường’ nhưng hiện tại em mới phát hiện thằng kia nó còn lắm mồm hơn cả em.”
—
Kỳ thật dù Lâm Đống Triết không gọi điện thoại thông báo “giá hàng ở Thượng Hải đang tăng cao” thì Hướng Bằng Phi cũng có thể biết được tin ấy. Cậu là người chạy xe, khách hàng đều là người từ bắc vào nam nên tin tức cực kỳ nhanh nhạy.
Hướng Bằng Phi nhận được điện thoại của Lâm Đống Triết là lập tức nói với sư phụ Tiền Tiến. Mấy tài xế chụm lại một chỗ và nhanh chóng vạch ra kế hoạch. Bọn họ đều chạy tới các khu lân cận nên hiểu rõ giá cả hàng hóa và đặc sản các nơi đó. Cả đám dành hẳn một chiếc xe chuyên để chở gạo, mì, dầu về Tô Châu rồi chia ra khiêng về nhà.
Giá hàng liên tục tăng lên vì thế chủng loại hàng hóa mà họ tích trữ không chỉ dừng ở gạo và mì. Nhờ tin tức nhanh nhạy nên bọn họ chạy khắp nơi tranh cướp mua được thuốc lá và rượu, vải dệt, đồ điện, có cái gì mua cái đó, có bao nhiêu mua bấy nhiêu. Những gì trong nhà dùng được họ để lại, những gì không cần thì chỉ cần hét một tiếng là đám đồng nghiệp, hàng xóm hoặc bạn bè thân thích đã lao vào mua.
Các nơi đều đã xảy ra tình trạng tranh cướp mua hàng tạo ra cảnh đánh nhau. Hướng Bằng Phi còn trẻ lại khỏe mạnh nên có thể dùng vũ lực tranh mua được không ít vật tư hiếm. Ngoài đồ dùng sinh hoạt anh còn cướp được hai cái quạt điện, hai cái máy giặt, một cái TV. Nhà họ Trang đã sớm có mấy thứ này, nhà Tiền Tiến cũng không thiếu thế là anh tăng giá bán ra ngoài kiếm một món không nhỏ.
—
Tủ lạnh xưởng Châu Giang làm ra không đủ cung ứng cho nhu cầu.
Sản phẩm của xưởng dệt cứ làm ra là hết, hàng tồn kho nhiều năm cũng bị quét sạch.
……
Ngày 19 tháng 8, đài nhân dân trung ương phát ra tin tức thay đổi giá cả thế là tình trạng tranh cướp mua hàng trong nước càng thêm điên cuồng.
------oOo------
Đúng lúc ấy một cái áo len màu trắng có họa tiết trân châu đột nhiên lọt vào mắt anh. Trang Đồ Nam vừa nói “Không có gì” vừa nghĩ Trang Tiêu Đình cũng có một cái áo len như thế này. Bởi vì họa tiết trân châu đặc biệt nên khi Hoàng Linh thấy trên báo đã học theo và đan cho con gái. Trang Đồ Nam theo bản năng nhìn thoáng qua lại phát hiện cô gái mặc cái áo len kia rất giống em gái mình.
Mà cô gái kia lại tay trong tay với một anh chàng, nhìn bóng dáng giống hệt Lâm Đống Triết.
Trang Đồ Nam nỗ lực trợn mắt và cảm thấy hai người đang tay trong tay kia rất giống Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết. Anh cảm thấy nhất định mình bị hoa mắt nên cố gắng nhìn theo nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy hai người này rất giống Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết.
—
Trong trung tâm sự kiện lúc này biển người tấp nập, đa phần là sinh viên. Trang Đồ Nam vất vả lắm mới chen ngược chiều đám đông để đi ra. Còn Lâm Đống Triết và Trang Tiêu Đình thì cun cút đi theo phía sau, cũng không dám nắm tay nữa.
Khó khăn lắm mới ra được bãi đất trống trước cửa trung tâm nhưng vừa quay đầu nhìn hai đứa đi đằng sau Trang Đồ Nam đã cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ đã nảy lên cổ lại chẳng biết phải nói gì.
Anh tức giận quay đầu đi hai bước sau đó đột nhiên quay đầu hùng hổ chỉ vào Lâm Đống Triết.
Lâm Đống Triết đang đi theo phía sau thấy anh đột nhiên xoay người thì suýt nữa đâm sầm vào anh.
Trang Đồ Nam quát to, “Sao em lại thích cái thằng nhóc này? Từ nhỏ tới lớn nó toàn lấy sâu dọa em, còn…… còn cướp trứng rán của em nữa cơ mà?”
Trong trung tâm sự kiện đột nhiên truyền tới tiếng loa, “Các bạn học, đừng chen lấn, mọi người di chuyển đi.”
Lâm Đống Triết muốn cười nhưng không dám. Theo bản năng anh biết Trang Tiêu Đình có thể thu phục anh trai mình thế là hơi lùi lại rúc phía sau lưng cô.
Trang Tiêu Đình và thẹn vừa quẫn, “Anh, chung quanh nhiều người thế này, anh đừng to tiếng.”
—
Trong một tiệm ăn vặt trên phố Tùng Hoa Giang, ba người ngồi một bàn, trên bàn là ba bát mì nhưng chẳng ai có tâm tình mà ăn.
Trang Đồ Nam chậm rãi lấy lại tinh thần, “Gần đây anh không tới đại học giao thông nên hai đứa bắt đầu quen nhau hả?”
Lâm Đống Triết kinh sợ lắc đầu.
Trang Tiêu Đình cũng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Trang Đồ Nam kinh ngạc, “Thế thì là trước tết à? Đứa nào theo đuổi trước?”
Anh mới vừa nói xong mới nhớ ra hồi tết trung thu, rồi quốc khánh mình có tới nhưng chẳng thấy hai đứa này í ới gì. Nghĩ tới việc tụi nó giả vờ trước mặt mình là anh lại hối hận và cáu tiết, “Thôi đừng nói cái này.”
Anh thay đổi câu hỏi khác, “Ba mẹ, chú Lâm và cô Tống Oánh không biết đúng không?”
Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết cùng nhau gật đầu như gà mổ thóc.
Trang Đồ Nam lại nói, “Trường học nghiêm cấm sinh viên yêu đương……”
Anh còn chưa nói xong bản thân đã ý thức được xưa đâu bằng nay. Trong lòng anh thản nhiên sinh ra cảm xúc vớ vẩn, giống như vật đổi sao dời, biến đổi từng ngày.
Trang Tiêu Đình rụt rè nói, “Lúc ở trường bọn em không…… ở bên nhau. Bọn em cũng không dám để thầy cô và bạn bè biết. Anh đừng nói với ba mẹ được không?”
Trang Đồ Nam hoang mang khó hiểu, “Lần trước anh ngủ lại ký túc xá của nó thấy đầu giường có cuốn《 bách khoa toàn thư tiếu lâm 》. Tiêu Đình, em toàn đọc danh tác và thơ ca, vậy lúc hai đứa ở bên nhau thì nói cái gì, làm cái gì?”
Trang Tiêu Đình nói, “Anh, em cũng rất nông cạn.”
Lâm Đống Triết nhỏ giọng lầm bầm, “Bọn em đi dạo, xem phim, tới miếu Thành Hoàng, bán túi nilon, bọn em đều nông cạn.”
Trang Đồ Nam trợn mắt, “Trang Tiêu Đình, em thích nó ở chỗ nào?”
Trang Tiêu Đình nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết đáp, “Từ nhỏ tới lớn em toàn lo mình làm không tốt sẽ không được mọi người yêu quý nhưng lúc ở bên cạnh Đống Triết em không thấy thế. Em rất vui vẻ.”
Lâm Đống Triết đáng thương nhìn Trang Đồ Nam, ánh mắt mang theo cầu xin, giống hệt lúc còn nhỏ xin xỏ được chép bài.
Trang Đồ Nam thở dài một tiếng, “Anh sẽ thường xuyên tới trường hai đứa.”
Trang Đồ Nam nhìn thằng nhóc Lâm Đống Triết ăn mặc bảnh chọe thì cầm đũa lên và thầm nghĩ, “Anh mày sẽ thường xuyên tới thăm hai đứa, Lâm Đống Triết, mày chờ đấy.”
—
Trang Đồ Nam muốn tới đại học giao thông thường xuyên nhưng anh lại chẳng có đủ hơi sức và thời gian để quản hai đứa kia.
Khu Tĩnh An quyết định xây một bệnh viện ở nội thành. Mấy giáo sư của viện thiết kế Đồng Tế mở cuộc họp thương lượng chuyện này và quyết định cùng nhau đưa ra một phương án, cuối cùng căn cứ tình huống thực tế để chọn lựa hoặc tổng hợp trước khi tham gia đấu thầu.
Giáo sư Chu Thường Nghĩa dẫn theo một tổ sau đó nói ngắn gọn cho ba nghiên cứu sinh mà mình đang hướng dẫn, “Mỗi tuần nộp một bản vẽ sau đó cả tổ cùng thảo luận sửa chữa.”
Vì chuyện này mà cuộc sống của Trang Đồ Nam đột nhiên cực kỳ bận rộn, cuối tuần cũng không có thời gian, đến ngủ cũng không được đầy đủ.
—
Đây là hạng mục đầu tiên của Trang Đồ Nam với tư cách nghiên cứu sinh. Anh cảm thấy hơi thất vọng với hạng mục bệnh viện này bởi vì công trình kiểu này và các phòng thí nghiệm đều đã có sẵn khung. Bất kể là công năng hay kỹ thuật bọn họ đều không có quá nhiều không gian để phát huy. Nơi này cũng không có ý nghĩa to lớn như làm cây cầu vượt sông Hoàng Phố, cũng không có không gian phát huy tính sáng tạo và trí tưởng tượng như làm viện bảo tàng.
Anh đi theo hai đàn anh vẽ một tuần cũng được một bản thiết kế. Sau đó hai ông anh kia về ký túc ngủ bù còn anh bị tống cổ đi tới nhà giáo sư Chu nộp bản vẽ.
Căn cứ theo địa chỉ đàn anh nói, Trang Đồ Nam lần sờ tới ký túc dành cho giáo viên.
Khu nhà ngang ba tầng này là nơi ở của giáo viên và nhân viên của trường. Mọi người tận dụng khoảng trống trên hành lang để chất đủ thứ. Trước cửa mỗi nhà đều có một cái lò than, một đứa nhỏ chừng 4-5 tuổi đang đạp xe ba bánh linh hoạt lạng lách qua đống đồ vật kia. Trang Đồ Nam theo sát phía sau và tìm được nhà giáo sư Chu.
Dùng một chữ “Tìm” cũng không quá chuẩn xác, nghiêm khắc mà nói thì chính là giáo sư Chu nhìn thấy Trang Đồ Nam đang ngó nghiêng chung quanh mới gọi anh qua. Hoặc nói đúng hơn thì giáo sư Chu đang nhóm lò thấy anh ngơ ngác thế là gọi qua.
Mặt ông nhọ nhem nhọ thủi, tay thì bình thản ung dung dùng gắp than bánh vào lò. Cách đó không xa cũng có một người khác đang nhóm lò, thấy anh tới thì cũng hỏi, “Là Trang Đồ Nam à, tới tìm giáo sư Chu à?”
Trang Đồ Nam đang cố thích ứng với cảnh tranh tối tranh sáng của hành lang nghe thấy hai người hỏi mình mới nhận ra bản thân đã bước chân vào đại bản doanh của các giáo sư khoa kiến trúc. Phía sau cái lò than hoàn toàn không đáp ứng được tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy cùng đống đồ đạc lỉnh kỉnh ngổn ngang là một vị kiến trúc sư đức cao vọng trọng khác.
—
Giáo sư Chu đi tới nhà vệ sinh ở cuối hành lang rửa tay sạch sẽ mới dẫn anh vào nhà.
Trong căn phòng ngủ mười mấy mét vuông chỉ có một cái giường đôi, một cái giường tầng, có vẻ nhà có bốn người. Giường đôi và giường tầng cách nhau một cái bàn tròn, bốn cái ghế, chắc là bàn ăn.
Thầy trò hai người ngồi xuống cạnh bàn ăn sau đó giáo sư Chu đeo kính và cẩn thận nhìn bản vẽ.
Một lát sau ông gỡ kính xuống và hỏi, “Mấy đứa bọn em, đặc biệt là em, trước khi vẽ đã làm xong các bước chuẩn bị chưa?”
Trang Đồ Nam đột nhiên nhận ra sự gian xảo của mấy ông anh ở nhà. Bọn họ vừa ngáp vừa nói muốn về ngủ bù và lừa anh tới đây đưa bản vẽ thật ra là để mình anh phải chịu sự chất vấn của thầy giáo.
Có vẻ giáo sư cũng nhìn ra anh đang chửi thầm thế là hơi mỉm cười và nói, “Đây là luật bất thành văn, sinh viên mới sẽ phải tới báo cáo, đàn anh của em trước kia cũng là như thế.”
Trang Đồ Nam bị thầy giáo nói toạc tâm sự trong lòng thì đỏ mặt sau đó sắp xếp lại suy nghĩ và nghiêm túc nói, “Em đã đọc qua các tài liệu kiến trúc và thiết kế của bệnh viện để tìm hiểu trọng điểm và bố cục cũng như công năng. Sau khi suy nghĩ kỹ em mới bắt đầu vẽ.”
Giáo sư Chu dùng ánh mắt cổ vũ để nhìn học trò và nói, “Giải thích rõ hơn xem nào.”
Trang Đồ Nam nói, “Lúc thiết kế có hai trọng điểm, một là khu khám bệnh, xét nghiệm, phòng thuốc cần sắp xếp làm sao để tiết kiệm được thời gian di chuyển lại không ảnh hưởng tới nhau. Thứ hai là phòng bệnh thường và phòng truyền nhiễm phải thiết kế làm sao để có thể đặt nhiều giường nhưng vẫn dễ quản lý.”
Trang Đồ Nam nghĩ nghĩ và bổ sung một câu, “Hai đàn anh cũng nghĩ thế nên trong lúc thiết kế bọn em cũng có thảo luận và giao lưu.”
Giáo sư Chu gật gật đầu, “Suy nghĩ là tốt nhưng mấy đứa có nghĩ tới quy hoạch cho cửa phòng cấp cứu và đường chạy cho xe cấp cứu không?”
Giáo sư Chu vừa nói vừa dùng bút chỉ con đường vào cửa phòng cấp cứu.
Trang Đồ Nam nói, “Bọn em có nghĩ tới. Đàn anh đã tới thư viện tra cứu bản đồ gần bệnh viện. Bọn em đã nghiên cứu mấy con phố bên cạnh để sắp xếp cửa ra vào và quyết định vị trí của phòng cấp cứu.”
Giáo sư Chu buông bút, “Địa chỉ ban đầu của bệnh viện gần mấy ngõ hẻm, mấy đứa bớt thời gian tới tận hiện trường nhìn xem rồi vẽ một tấm bản đồ khu vực quanh đó, cả đường phố cũng không được bỏ qua. (e book truyen.vn) Mùa xuân mưa nhiều, lúc nào trời mưa chúng ta lại tới đó một chuyến, xem tình huống phòng chống ngập lụt của các con hẻm chung quanh như thế nào. Sau khi làm rõ những điều này chúng ta sẽ giải quyết vấn đề phòng cấp cứu, cửa ra vào và vấn đề giao thông trước cửa bệnh viện.”
—
Sửa bản vẽ, rồi lại sửa.
Một tuần sau trời mưa to tầm tã, giáo sư Chu mang theo ba học trò tới mấy con phố gần địa điểm xây bệnh viện.
Con đường cũ kỹ, cổ xưa đầy nước. Cống thoát nước bốc mùi tanh hôi và toàn là nước bẩn. Bốn thầy trò đi vài vòng để quan sát tình huống con đường cùng lượng người qua lại, ngoài ra còn để ý cả tình huống mực nước lên xuống.
Sau đó cả bốn mang theo ống quần ướt sũng trở lại văn phòng. Giáo sư Chu cầm lấy một cây bút và căn cứ theo lượng người cùng xe cộ để sắp xếp lại cửa vào của bệnh viện.
Từng đường cong ngắn gọn có lực xuất hiện, một bản vẽ đơn giản ra đời. Trang Đồ Nam trợn mắt há hốc mồm nhìn bản vẽ giáo sư vừa làm ra và nhớ tới lời thầy giáo nói với mình khi mới vào học: “Kiến trúc là tư biện, là phát hiện được vấn đề và giải quyết vấn đề đó trong bối cảnh hiện thực phức tạp. Đồng thời phải tìm ra phương án tối ưu cho người và hoàn cảnh.”
Giáo sư Chu đưa bản phác thảo cho học trò, “Phòng khám bệnh, cấp cứu, khu nội trú đều cần được thiết kế làm sao để không có chướng ngại chắn trước cửa vào. Dưới điều kiện diện tích cho phép cố gắng sắp xếp phần đỗ xe có mái che trước cửa mỗi khu. Trong các khu bố trí ít nhất hai thang máy trở lên, trong đó ít nhất có một thang có thể chứa giường. Thầy cho các bạn một tuần, phải hoàn thành bản vẽ mặt bằng, trong hai tuần phải hoàn thành mô hình.”
Giáo sư Chu nhìn Trang Đồ Nam, “Sau khi xong bản vẽ mặt bằng em lại vẽ thêm một bản kết cấu dầm, để thầy xem cơ sở của em thế nào.”
—
Phương án thiết kế của Đồng Tế trúng thầu. Giáo sư Chu phụ trách phần thiết kế, một vị giáo sư khác phụ trách vấn đề thi công và cấu trúc.
Sau khi phương án hoàn thành tổ bọn họ cần vẽ được bản thiết kế thi công —— lượng công việc càng lớn hơn, lại toàn những việc lặp lại. Trang Đồ Nam là người mới, có quá nhiều việc cần học hỏi, bản vẽ làm ra cần sửa lại nhiều lần vì thế anh chỉ có thể tăng ca làm thêm giờ.
Lịch trình quá gấp gáp vì thế Trang Đồ Nam chỉ có thể một lòng vẽ và vẽ, hoàn toàn không để ý tới những chuyện bên cạnh.
Giá hàng liên tục tăng cao, Hoàng Linh không yên lòng sợ hai đứa con ở trường ăn không đủ nên bà gửi cho Trang Tiêu Đình một gói bò khô tự làm qua bưu điện. Ngoài ra còn có cá khô và dưa muối. Bà dặn con gái phải chia cho anh trai một nửa.
Ký túc xá của nghiên cứu sinh không hạn chế giới tính của người tới thăm vì thế sau khi đăng ký với bảo vệ Trang Tiêu Đình thuận lợi cùng Lâm Đống Triết lên lầu gõ cửa phòng Trang Đồ Nam.
—
Không ồn ào thì không có thành quả vì thế bốn anh chàng nghiên cứu sinh đều ở trong phòng, giống như đều đợi một bữa no nê này.
Trang Đồ Nam nhìn thấy Lâm Đống Triết lôi từ trong ba lô ra mấy cái bình nhựa thật to thì khiếp sợ, “Nhiều như vậy sao?!”
Lâm Đống Triết rúc sau lưng Trang Tiêu Đình và nhỏ giọng nói, “Mẹ nói chia làm ba phần, em mang cả phần của mình cống nạp cho anh.”
Trang Đồ Nam nghe một câu “mẹ” là lập tức cáu tiết sau đó nói với ba người còn lại trong phòng, “Mẹ em làm cá khô và dưa muối ngon lắm, chúng ta đi mua thêm ít màn thầu rồi ăn sạch phần của ’em trai’ em nhé.”
Trang Đồ Nam nhấn mạnh mấy chữ “em trai em”.
—
Một âu tào phớ, một âu màn thầu, mấy miếng đậu phụ lên men, còn có cá khô và dưa muối là đủ 6 người ăn. Bọn họ ngồi ở mép giường hoặc ngồi trên ghế cùng nhau ăn bữa cơm tối sớm.
Lâm Đống Triết nói nhiều, vừa ăn màn thầu vừa kể chuyện sinh động như thật, “Mẹ em tích trữ thịt và cá rồi làm đâu ra đấy và gửi tới đây. Còn mẹ đẻ của em thì vọt vào ngân hàng rút hết tiền ra mua mấy món trang sức bằng vàng ròng. Nghe nói bà ấy còn kiếm được tiền lời vì giá vàng lên không ít.”
Phùng Ngạn Tổ nói, “Nhân viên của viện thiết kế đã sớm tranh nhau mua đồ dùng sinh hoạt, thuốc lá, rượu, có cái gì mua cái đó.”
Vương Thượng Văn liên tục lắc đầu, “Trước kia tôi còn nghĩ sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh sẽ tìm cách ở lại viện thiết kế nhưng giá hàng tăng thế này thì phải chui vào các văn phòng thiết kế bằng được chứ không tiền lương chả đủ ăn cơm.”
Dư Đào cười, “Hồi tháng tư em còn cân nhắc tới chính sách ‘phân phối theo nhu cầu hai bên’. Sau đó em bận quá nên hoàn toàn không biết giá hàng tăng lên, chỉ cảm thấy đồ ăn ở căng tin ngày một hẻo. Em tới văn phòng kêu ca mới phát hiện giá thịt lợn tăng cao đến điên rồi. Bấy giờ em mới nghe nói chuyện giá cả thay đổi.”
Vương Thượng Văn đưa một cái màn thầu cho Dư Đào, “Cậu nói xem tổ của các cậu bận cái gì thế? Gần đây không thấy mặt mũi cậu đâu luôn!”
Dư Đào đáp, “Tổ của bọn em đang đấu thầu một hạng mục cải tạo khu thành cổ nên đang vẽ mờ cả mắt.”
Trang Đồ Nam cảm thán, “Thời gian này ai cũng phải tăng ca.”
Lúc Dư Đào nói đến “cải tạo thành cổ” thì Phùng Ngạn Tổ và Vương Thượng Văn liếc nhau một cái sau đó Vương Thượng Văn hỏi, “Lúc cải tạo thành cổ thì dân ở đó phải tới đâu ở?”
Dư Đào mờ mịt lắc đầu.
Vương Thượng Văn nhìn về phía Trang Đồ Nam, “Giáo sư Chu nhận hạng mục xây bệnh viện mới thì dân cư của mấy hẻm nhỏ quanh đó sẽ ở đâu?”
Trang Đồ Nam đột nhiên nảy ra chút phỏng đoán mơ hồ trong lòng, “Phổ Đông?”
Phùng Ngạn Tổ xác nhận suy đoán của anh, “Viện thiết kế đã sớm trình lên chính phủ một báo cáo về tính khả thi của việc xây dựng cầu bắc qua sông Hoàng Phố. Gần đây viện thiết kế đang tính toán sức kéo của dây thép dưới sự hướng dẫn của giáo sư Lâm. Nếu khoa kiến trúc đã có kế hoạch cải tạo thành cũ ở Phổ Tây, ngoài ra còn xây cả bệnh viện mới thì việc khai phá Phổ Đông đúng là vô cùng cấp bách.”
Vương Thượng Văn cười nói với Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết, “Hai đứa không phiền khi nghe bọn anh bốc phét chứ hả?”
Trang Tiêu Đình thẹn thùng lắc đầu.
Hai mắt Lâm Đống Triết thì sáng quắc lên, “Không phiền tí nào, từ nhỏ em đã thích nghe anh Đồ Nam nói về chuyện này.”
Lâm Đống Triết nói “anh Đồ Nam” cực kỳ tự nhiên, thật giống trong quá khứ. Trang Đồ Nam nghe thấy thế thì chút khó chịu trong lòng cũng nguôi đi phân nửa.
Vương Thượng Văn nói, “Nghe nói phó thị trưởng Nghê là người quản lý quy hoạch của Thượng Hải. Ông ấy xuất thân là chuyên gia của viện thiết kế kiến trúc Hoa Đông. Thư ký của ông ấy là sinh viên khoa thiết kế kiến trúc của đại học Đồng Tế, hình như khóa 1979, trước bọn anh mấy khóa.”
Phùng Ngạn Tổ nói, “Đúng vậy, là Cố Kiến Bình, khóa 1979 của Đồng Tế. Anh ấy tốt nghiệp là vào nhà nước làm, nghe nói được thăng lên thư ký của phó thị trưởng rồi.”
Dư Đào than, “Oa, được phân công chỗ tốt thật. Hiện tại em lại ủng hộ phân phối rồi. À, mà lúc lớp chúng ta tốt nghiệp cục quy hoạch thành thị cũng cho người tới lấy hồ sơ sinh viên đúng không?”
Trang Đồ Nam gật đầu, “Đúng vậy, nhưng khoa không nhả hồ sơ của mấy người thi lên nghiên cứu sinh.”
Dư Đào vỗ đùi, thiếu chút nữa đánh đổ cái bình đựng cá khô may mà Lâm Đống Triết nhanh tay túm được.
Dư Đào vẫn tiếc hận nói, “Sớm biết có đơn vị tốt như thế thì chẳng thi lên thạc sĩ làm gì.”
Vương Thượng Văn cười to, “Khóa 1977, 1978 và 1979 là nhận được công việc tốt nhất vì khi đó ít sinh viên, nhưng hiện tại lấy đâu ra.”
Phùng Ngạn Tổ không tán thành với lời Dư Đào nói, “Ở lại học nghiên cứu sinh cũng có thể được tham gia các hạng mục lớn. Cái này cực kỳ có ích với người học kiến trúc và làm công trình như chúng ta. Nay Phổ Đông và Phổ Tây đều được cải tạo, khai phá, chỉ một hạng mục trong đó cũng đã là cơ hội ngàn năm có một.”
—
Sau khi ăn cơm chiều xong Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết phải về trường thế là Trang Đồ Nam tiễn hai đứa xuống lầu.
Lâm Đống Triết nói với Trang Tiêu Đình, “Hướng Bằng Phi nhờ anh nói mấy câu với anh Đồ Nam, lại còn dặn đi dặn lại là phải lén lút nói.”
Trang Tiêu Đình gật gật đầu, “Vậy em qua chỗ kia ngó mấy tờ báo.”
Trang Tiêu Đình đi đến quầy báo cách đó mấy mét còn Lâm Đống Triết thì lấy từ túi áo khoác một lá thư đưa cho Trang Đồ Nam.
Trang Đồ Nam mở thư ra nhìn một cái thì thấy một xấp “Đại đoàn kết”.
Lâm Đống Triết lập tức giải thích, “Tiền này là Hướng Bằng Phi nhờ em đưa cho anh vì nó sợ anh không nhận. Nó viết thư dặn em mãi là phải đưa tận tay cho anh. Nó không có ý gì đâu, chẳng qua anh em trong nhà thấy giá hàng lên cao mà anh lại không chịu nhận tiền nhà gửi lên nên nó sợ anh không đủ tiền tiêu rồi ăn uống khổ sở.”
Anh lại nhỏ giọng nói, “Đại ca, em và Trang Tiêu Đình bán túi nilon cũng kiếm được không ít tiền, chẳng qua tụi em không dám đưa cho anh vì sợ anh mắng.”
Lâm Đống Triết nghĩ nghĩ rồi lại bồi thêm một câu, “Anh Đồ Nam, tiền này anh cứ nhận đi, hiện tại thằng nhóc Hướng Bằng Phi kia dư dả nên chưa cần trả nó ngay đâu. Chờ anh rảnh rỗi tới đường Hoa Đình bán túi nilon với bọn em rồi tích cóp tiền trả nó sau cũng được.”
Trang Đồ Nam cầm phong thư mà không biết nên khóc hay cười, có điều trong lòng anh thực sự cảm động, “Bây giờ nó dư dả lắm hả?”
Lâm Đống Triết kể lể, “Bằng Phi nói sau khi bác Hoàng Linh nhận được điện thoại của em thì nó và chú Tiền Tiến đã thương lượng cách giải quyết. Bọn họ chạy xe nên tin tức rất nhanh, tài xế đi tuyến Thượng Hải cũng nói giá hàng đang tăng chóng mặt. Vì thế bọn họ dành hẳn một chiếc xe chỉ riêng đi thu mua mì, gạo, dầu từ các nơi xung quanh.”
Trang Đồ Nam kinh ngạc, “Bọn họ cũng nhanh quá, năng lực chấp hành không phải dạng vừa đâu!”
Lâm Đống Triết tiếp tục nói, “Lúc mới đầu ba anh còn cảm thấy không cần thiết, bác Hoàng Linh cũng nói nhà mình không rộng, mua mấy túi gạo là được. Nhưng sau này giá cả tăng kinh quá, Bằng Phi thấy cái gì mua cái đó từ giấy vệ sinh tới đồ điện…… Nó lại có xe nên có thể chạy tới mấy trấn gần đó mau hàng và trữ hàng. Nó còn cướp được mấy món đồ điện, thuốc lá gì đó. Trong nhà đủ đồ rồi, lại không có ai hút thuốc thế là nó lên giá và bán ra ngoài kiếm kha khá.”
Anh cảm thán, “Em nghe nói đến hàng ế của xưởng dệt bông của chúng ta cũng bị cướp mua hết, trong xưởng lại có tiền thưởng.”
Một câu “xưởng dệt bông của chúng ta” mà Lâm Đống Triết nói đã hoàn toàn thổi tan những khó chịu của Trang Đồ Nam khi biết thằng nhóc này dám dụ dỗ em gái mình.
Anh thở dài, “Đúng vậy, là xưởng dệt của chúng ta.”
Lâm Đống Triết trộm liếc Trang Tiêu Đình đang đứng cách đó không xa, “Anh Đồ Nam, em nói với anh một tin khác nhé. Có lẽ ba anh sẽ được điều động tới trường trung học số 10 của thành phố đó. Mẹ anh cũng ủng hộ vì lợi ích và hiệu quả của xưởng ngày một kém. Nếu được điều tới trường trung học của thành phố thì tốt hơn nhiều so với ở lại trường trung học phụ thuộc.”
Trang Đồ Nam cực kỳ kinh ngạc, “Sao anh chẳng biết gì thế?”
Lâm Đống Triết nói, “Trang Tiêu Đình cũng không biết. Ba anh định khi nào chuyển thành công mới nói, nhưng chẳng biết sao mà thằng nhóc Hướng Bằng Phi lại nghe được thế là nó nói với em.”
Anh lại lẻo mép, “Còn nữa, ba anh nhân lúc mẹ anh đi làm trộm đưa một nửa số gạo và dầu Bằng Phi tích trữ trong nhà cho ông bà nội anh. Hướng Bằng Phi hỏi một câu đã bị ba anh mắng thối đầu.”
Trang Đồ Nam cười khổ, “Cái này cậu cũng biết à?!”
Lâm Đống Triết lại nói, “Hướng Bằng Phi nói nó mua hai thùng bột giặt ba anh cũng khiêng một thùng cho nhà kia. Nó bảo nó cũng không tiếc nhưng nó nghĩ mãi cũng không hiểu ba anh làm cách nào mà lặng lẽ mang được nhiều thứ thế. Nó vừa mới hỏi đã bị mắng, may mà mẹ em ở đó thế là bà ấy quát luôn ‘anh mắng thằng bé làm cái gì?’ và ba anh im thít.”
Trang Đồ Nam nghe được một tiếng “mẹ em” thì thầm trợn mắt, mẹ mẹ cái con khỉ ấy, còn chưa vào cửa!
Lâm Đống Triết vẫn bô lô ba la, “Còn nữa, cơ quan của thím anh lúc này làm ăn bết bát……”
Trang Đồ Nam đúng là há hốc mồm, “Bằng Phi viết thư cho cậu mà nói lắm thế à?”
Lâm Đống Triết cảm thán từ tận đáy lòng, “Hướng Bằng Phi đặc biệt gọi điện thoại đường dài tới kể cho em đó. Trước kia em còn nhỏ đã được công nhận là ‘cái loa phường’ nhưng hiện tại em mới phát hiện thằng kia nó còn lắm mồm hơn cả em.”
—
Kỳ thật dù Lâm Đống Triết không gọi điện thoại thông báo “giá hàng ở Thượng Hải đang tăng cao” thì Hướng Bằng Phi cũng có thể biết được tin ấy. Cậu là người chạy xe, khách hàng đều là người từ bắc vào nam nên tin tức cực kỳ nhanh nhạy.
Hướng Bằng Phi nhận được điện thoại của Lâm Đống Triết là lập tức nói với sư phụ Tiền Tiến. Mấy tài xế chụm lại một chỗ và nhanh chóng vạch ra kế hoạch. Bọn họ đều chạy tới các khu lân cận nên hiểu rõ giá cả hàng hóa và đặc sản các nơi đó. Cả đám dành hẳn một chiếc xe chuyên để chở gạo, mì, dầu về Tô Châu rồi chia ra khiêng về nhà.
Giá hàng liên tục tăng lên vì thế chủng loại hàng hóa mà họ tích trữ không chỉ dừng ở gạo và mì. Nhờ tin tức nhanh nhạy nên bọn họ chạy khắp nơi tranh cướp mua được thuốc lá và rượu, vải dệt, đồ điện, có cái gì mua cái đó, có bao nhiêu mua bấy nhiêu. Những gì trong nhà dùng được họ để lại, những gì không cần thì chỉ cần hét một tiếng là đám đồng nghiệp, hàng xóm hoặc bạn bè thân thích đã lao vào mua.
Các nơi đều đã xảy ra tình trạng tranh cướp mua hàng tạo ra cảnh đánh nhau. Hướng Bằng Phi còn trẻ lại khỏe mạnh nên có thể dùng vũ lực tranh mua được không ít vật tư hiếm. Ngoài đồ dùng sinh hoạt anh còn cướp được hai cái quạt điện, hai cái máy giặt, một cái TV. Nhà họ Trang đã sớm có mấy thứ này, nhà Tiền Tiến cũng không thiếu thế là anh tăng giá bán ra ngoài kiếm một món không nhỏ.
—
Tủ lạnh xưởng Châu Giang làm ra không đủ cung ứng cho nhu cầu.
Sản phẩm của xưởng dệt cứ làm ra là hết, hàng tồn kho nhiều năm cũng bị quét sạch.
……
Ngày 19 tháng 8, đài nhân dân trung ương phát ra tin tức thay đổi giá cả thế là tình trạng tranh cướp mua hàng trong nước càng thêm điên cuồng.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.