Những Tiểu Thư Xinh Đẹp Và Những Thiếu Gia Điển Trai

Chương 17: Hành động

Dấu tên

03/11/2017

Tại biệt thự tối ngày hôm sau, cả bốn đứa nó ngồi trong phòng Trang nói chuyện. Linh là người lên tiếng đầu tiên:

- Đây là hai loại thuốc tao mới chế tạo được, tuy đã hoàn thành nhưng tao cũng chưa thử nghiệm được nhiều nên vẫn chưa thể coi là hoàn toàn hiểu hết. Nhưng qua hai lần thử nghiệm nhanh thì tao vẫn có thể cam đoan là đã làm đúng theo yêu cầu của mày. Lọ chất khí này là để gây rối loạn ảo giác tạm thời, khi người nào hít phải sẽ làm chậm hoạt động của não bộ, không còn minh mẫn để suy nghĩ cũng như quan sát các hoạt động xung quanh nữa mà sẽ chìm đắm trong một suy nghĩ nhất định nào đó. Thuốc sẽ hết tác dụng trong ba tiếng nhưng hậu quả để lại sẽ là choáng váng hoặc có thể ngất xỉu. Còn lọ dung dịch này, Linh vừa nói vừa giơ một lọ dung dịch có màu xanh lục được đựng cẩn thận trong ống thủy tinh lấy ra từ một chiếc hộp gỗ.

- Cái này tao đã nghiêm cứu cũng như chế tạo khá lâu rồi, nó là đơn đặt hàng từ một tổ chức ngầm khá bí ẩn ở bên Trung Quốc với tổ chức của chúng ta. Dung dịch này rất nguy hiểm, nó tuy trông đơn giản và không có gì khác biệt nhưng sức hủy diệt của nó rất mạnh. Một khi nó được cho vào trong cơ thể của động vật hay thậm chí là người thì sẽ nhanh chóng đi theo các đường máu, chạy hết các cơ quan, tế bào và hủy diệt chúng. Qúa trình xảy ra rất nhanh có thể lên đến vài chục giây, sau khi xảy ra thì cơ thể vẫn giống như bình thường mà không có bất kì một điểm khác lạ nào cả. Tuy nhiên, cơ thể ấy đã hoàn toàn bị hủy hoại, có thể nói đây là loại thuốc “trông vậy mà không phải vậy” vì nó trông đơn giản nhưng không hề đơn giản, người chết mà không hề có một hiện tượng nào.

- Vậy mày định làm gì với loại thuốc này. Trang lên tiếng hỏi

- Tao đã cho nó vào trong vỏ đạn cùng thuốc súng, chỉ cần một lượng nhỏ nhưng uy lực vô cùng mạnh. Linh nói xong cất cẩn thận lọ dung dịch vào hộp gỗ và lấy ra khoảng hai mươi viên đạn.

- Mỗi đứa cầm năm viên đi nhưng nhớ là khi nào cần thiết và nguy hiểm thì mới được dùng. Đừng có dùng bừa bãi vì tao vẫn chưa nắm hết được tác hại của nó, rất có thể gây hại cho chính cả người dùng.

- Nhi! Mày đã chuẩn bị những gì rồi, có dụng cụ bảo vệ an toàn không? Linh hỏi

- Có, tao đã chuẩn bị găng tay cũng như mặt nạ để vừa có thể che giấu thân phận và có thể tránh được hơi độc từ thuốc của mày. Nhi vừa nói vừa lấy từ trong ba lô ra bốn bộ dụng cụ.

- OK, tạm thời thế là an toàn rồi. Linh nói

- Thế còn mày, Hân. Thông tin tao cần mày đã tìm được chưa? Trang nghe xong hai con bạn báo cáo thì hỏi

- Tao đã tra gần xong hết rồi, chỉ còn mỗi phần mềm hách các camera an ninh cũng như các thiết bị an ninh thôi. Nhưng tao nghĩ sẽ không cần đến nó. Hân tự tin nói

- Sao lại không cần? Nhi thắc mắc hỏi

- Tí mày sẽ biết, giờ xem cái này trước đã. Nói xong Hân liền đưa cái laptop trên tay cho ba đứa bạn xem.

- Đây là sơ đồ bố trí kết cấu căn nhà của ông ta, nó có ba tầng với tầng một là phòng khách, tầng hai là những phòng ngủ và tầng ba là thư phòng cùng với phòng kho để đồ dùng trong nhà. Tao vẫn chưa thể biết chính xác vị trí để hồ sơ của ông ta ở đâu cả nhưng có thể thu hẹp lại ba nơi.Thứ nhất là phòng ngủ của ông ta nhưng cái này là ít khả năng nhất vì không ai để các hồ sơ mật tại chính phòng ngủ cả tuy nhiên vẫn không được bỏ qua. Hai là thư phòng, nó là nơi có nhiều khả năng nhất nhưng vẫn chưa chắc được vì ông ta rất cáo già. Cuối cùng chính là kho, tuy đây là nơi chỉ để đồ dùng bỏ đi hoặc ít dùng đến nhưng vẫn không được loại trừ. Hân vừa nói vừa chỉ vào các hình ảnh 3D trên màn hình laptop.

- Đó là những thông tin về căn nhà, còn về phần người trong nhà thì có tất cả năm tên bảo vệ. Trước kia ông ta chỉ có hai tên trông cửa nhưng từ khi ông ta bị chúng ta bắt và được thả về nước thì đã xiết chặt an ninh hơn khi thuê thêm một tên giám sát camera cùng các thiết bị an ninh và hai tên cận vệ theo sau. Người hầu trong nhà thì có ba người, hai người chuyên chuẩn bị đồ ăn, đi chợ, quét dọn và một người lo làm vườn, dọn dẹp bể bơi, bể cá. Có một thông tin rất hữu dụng là tối mai nhà ông ta sẽ tổ chức tiệc để chia tay con Huyền đi nước ngoài. Ông ta sẽ mở tiệc từ 20h00 – 23h00, sẽ thuê nhân viên khách sạn cũng như an ninh để phục vụ bữa tiệc. Vì vậy, tao nghĩ không cần sự chuẩn bị của hai chúng mày đâu. Hân nhìn hai con bạn nói

- Không vẫn cần chứ, nhưng chỉ là cần vào lúc nào thôi! Trang nói

- Giờ tao phân công luôn, tao sẽ tìm ở thư phòng, Linh ở nhà kho và Nhi ở phòng ngủ. Tao và Linh ở cùng tầng ba nên có thể trợ giúp cho nhau được, còn Nhi ở tầng hai thì cần sự trợ giúp của Hân. Mày chỉ cần đi lại quanh dưới cầu thang tầng một và theo dõi những người lên xuống, nếu có động tĩnh hãy thông báo cho bọn tao, nếu cái Nhi gặp nguy thì mày hãy nghĩ cách thoát thân cho nó. Ai tìm được thì nhanh chóng thông báo cho những người khác, còn nếu không tìm được thì cũng chỉ được mười lăm phút là phải rút ngay dù không có nguy hiểm gì.

Trang nói xong lấy ra ba bộ khuyên tai vô cùng nhỏ, bên trong là một bộ phận truyền âm vô cùng tinh tế và rất khó phát hiện vì nó trông rất giống bình thường.

- Chúng mày hãy dùng nó để truyền tin cho nhau.

- Thế hôm đấy mày định đột nhập như thế nào? Linh nhận lấy khuyên tai rồi hỏi

- Hân sẽ đóng giả là nhân viên của khách sạn đến phục vụ, còn ba đứa chúng ta thì đột nhập vào như mọi khi. Trang trả lời

- Sao không để cả bốn đứa đóng giả cho an toàn, cần gì phải mạo hiểm đột nhập. Hân nói

- Không được, như thế sẽ lộ thân phận của chúng ta. Ông ta đã biết mặt chúng ta nên Hân dù có đóng giả cũng phải trang điểm khác đi và tránh gặp mặt ông ta là tốt nhất. Ngoài ra, con Huyền cũng đã biết mặt chúng ta, nếu chúng ta cứ đi lại thì sẽ bị phát hiện. Trang giải thích

- Được, làm theo kế hoạch của mày đi. Nhi nói

20h00, trên một oto bốn chỗ bình thường, có ba người con gái ăn mặc hoàn toàn giống nhau với nguyên một màu đen. Với quần bó đen, áo phông cùng áo khoác da màu đen, đeo găng tay và mặt nạ. Linh ngồi ở vị trí lái xe nói:



- Bắt đầu được chưa?

- Đợi tao hỏi cái Hân đã. – Tiệc bắt đầu chưa? Trang ngồi bên cạnh ghế lái hỏi

- Bắt đầu rồi, chúng mày bắt đầu hành động đi. Chỉ có khoảng mười lăm phút thôi nhé. Hân đang ở trong một căn phòng dành để thay đồ cũng như nghỉ ngơi tạm thời cho những nhân viên khách sạn được thuê phục vụ bữa tiệc. Cô vừa mới thay quần áo từ một cô nhân viên khác đã bị ngất và đang bị trói hết chân tay cùng với bịt miệng. Sau khi thay đồ xong Hân liền kéo cô nhân viên giấu dưới gầm giường và quay ra điều khiển laptop. Cô gõ một loạt các kí hiệu và các mệnh lệnh trên máy tính, một lúc sau hình ảnh từ các camera được bố trí trong căn biệt thự đều hiện lên trên màn hình. Những camera được bố trí ở trong bữa tiệc thì vẫn được giữ nguyên nhưng những camera ở các hành lang cũng như đường đi lên các tầng thì đều Hân cố định với một hình ảnh duy nhất là khi không hề có ai qua lại. Vì vậy nếu nhóm của Trang đột nhập cũng không hề sợ bị phát hiện, tuy nhiên chỉ lừa được bảo vệ một khoảng thời gian. Vừa làm xong Hân liền cất laptop đi và ra ngoài làm việc của mình.

Trong lúc đó, ba người kia đã thành công đột nhập vào biệt thự bằng cách leo tường từ phía sau biệt thự và leo dây lên tầng hai. Lúc này bữa tiệc vừa mới bắt đầu lên tất cả mọi người đều tập trung vào đấy, ba người đã thành công vào các căn phòng.

Ở ban công tầng hai, Nhi lấy một dụng cụ cắt kính được làm từ công nghệ điện từ rất giống cái compa vô cùng nhỏ ở túi áo ra. Cắt được một hình tròn đủ cho một bàn tay, cô liền đưa tay vào mở chốt cửa và đẩy cửa bước vào. Bên trong là một màu tối om, chỉ có ánh sáng từ mặt trăng ngoài cửa sổ hắt vào. Nhi liền cất dụng cụ cắt đi và lấy một chiếc đèn pin nhỏ để tìm kiếm. Bắt đầu từ những chiếc tủ ở đầu giường đến tủ quần áo, đến bên dưới gầm giường và thậm chí ở dưới chiếc ghế sofa trong phòng. Tuy nhiên, cô vẫn không tìm thấy gì mà chỉ thấy được những giấy tờ bình thường như: bằng lái xe, chứng minh nhân dân, những giấy tờ kết hôn và nhà đất được cất trong một chiếc hộp ở tủ quần áo. Nhìn đồng hồ ở tay, thấy đã 20h12 phút, cô liền thở dài cất gọn gàng các đồ đạc đi, xóa hết giấu vết và đi ra hướng ban công. Lại lấy dụng cụ cắt ra nhưng lần này cô lại chỉnh một cái nút trên đó, lấy miếng kính vừa cắt ra đặt vào chỗ cũ và gắn lại kính, nó chính là một phát minh vô cùng độc đáo mà các thành viên chế tạo vũ khí, vật dụng của tổ chức đã sáng tạo ra từ hai năm trước.

Cùng thời gian Nhi bước chân vào phòng ngủ thì Linh và Trang ở trên tầng ba cũng bắt đầu hành động. Hai phòng đó đều ở bên trái, kho thì ở trong cùng còn thư phòng thì ở gần cầu thang hơn. Hai người đột nhập từ cửa sổ ở hành lang tầng ba và đi đến từng phòng. Cả hai đứng trước cửa phòng, gật đầu nhìn nhau và đều mở cửa đi vào khi mở cửa bằng chiếc khóa vạn năng cũng do tổ chức chế tạo ra.

Trong phòng kho được bố trí khá bừa bộn nhưng vẫn có thể tìm được những giấy tờ hoặc có thể là những tập hồ sơ vì nó đều được cất trong các thùng giấy. Linh rất dễ dàng tìm được nhưng số lượng rất nhiều nên cô phải vất vả đọc và tìm kiếm. Những tài liệu cũng như hồ sơ liên quan đến tập đoàn của ông ta hoặc các tài liệu mua bán, trao đổi mà ông ta được tổ chức giao lãnh đạo đã lâu được ông ta vất đi đều được cô dùng máy chụp ảnh siêu nhỏ chụp lại. Cô vẫn tiếp tục tìm kiếm giấy tờ ở các thùng khác nhưng không tìm thấy thông tin cần thiết nhất. Nhìn đồng hồ đã 20h15, cô liền cất đi các giấy tờ vào chỗ cũ và đi ra hướng cửa. Tuy nhiên, bất ngờ khi cô đi ra đến gần cửa thì có một tiếng “bịch”, cô liền giật mình quay lại và thấy một chiếc hộp giấy nhỏ đã rơi ở dưới đất. Tò mò đi đến, cô mở ra xem thì thấy trong đó chỉ có một tờ văn kiện đã cũ, trên đó ghi một dòng chữ vô cùng to “ Thông tin về Sato Misuki ”. Linh có cảm giác rất vui mừng vì rất có thể đây là thông tin cần tìm, cô liền đọc thông tin: Sato Misuki – người Nhật, 55 tuổi, nhà ở Tokyo, là một người thành đạt trong kinh doanh, rất thông minh và đầy quỷ kế trong giới thương nghiệp. Đặc biệt ông ta là người đứng đầu trong tổ chức mafia ở Nhật, tham vọng là thống trị toàn bộ thế giới ngầm ở châu Á.” Linh đã rất vui mừng nhưng khi đọc xong cô lại cảm thấy thất vọng vì thông tin rất ít, chỉ nói sơ qua về người bí ẩn. Tờ giấy chỉ là một bản sao được ông Hải tìm hiểu nhưng không hề đầy đủ, có thể nói cái người tên Misuki là một người bí ẩn, đến ông Hải là người của ông ta mà cũng không hề biết rõ.

Đang mải chìm đắm trong tờ giấy thì Linh liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi đến cửa phòng. Linh liền giật mình, giấu vội tờ giấy vào túi áo, chạy nhanh đến bên cạnh cửa ra vào và lấy một khẩu súng từ đằng sau. “ Cạch ” tiếng súng đã lên đạn, Linh đã sẵn sàng khi người ngoài cửa bước vào thì cô sẽ bắn ngay lập tức và bỏ chạy nhanh theo lối cửa sổ. Cô đã suy nghĩ rất nhanh khi biết giờ đã quá thời gian ra hạn nên chắc ba người kia đã thoát ra, vì vậy cô mới dám nổ súng để chạy thoát. Tiếng chìa khóa được cho vào ổ đã vang lên những tiếng lạch cạch Linh đã giơ súng lên và chuẩn bị bóp cò ngay khi cửa mở.

- Cạch! Tiếng mở cửa vang lên. Tuy nhiên, không phải cánh cửa phòng kho mà lại là cánh cửa phòng bên cạnh – thư phòng.

- Đứng lại! Người bảo về đang chuẩn bị mở cửa phòng kho thì thấy một người mặc một bộ đồ đen đang mở cửa từ phòng bên cạnh và bỏ chạy. Anh ta liền đuổi theo và hét lên

Trang bỏ chạy theo đường cầu thang xuống tầng hai, cô đã chọn một đường nguy hiểm nhất vì đường ở cửa sổ cô để dành cho bạn của mình thoát thân. Nếu cô chạy theo đường cửa sổ thì sẽ thoát một cách an toàn nhưng Linh sẽ bị nguy hiểm vì bảo vệ sẽ nhanh chóng chặn đường ở cửa sổ và Linh sẽ không thể đi ra được do cửa sổ ở ngay đối diện cầu thang. Vừa chạy Trang vừa truyền âm qua khuyên tai.

- Linh! Mày hãy thoát ra ở cửa sổ đi, tao sẽ dẫn bọn nó đi hướng khác.

- Nhi, mày còn ở tầng hai không? Trang hỏi

- Còn, tao đang ở ban công. Nhi trả lời

- Mày mở sẵn cửa kính rồi chạy trước đi, tao sẽ ra từ cửa đó. Nói xong Trang chạy theo hướng về phòng ngủ ở tầng hai.

- Còn Hân, mày câu giờ bọn tao, chỉ cần vài giây thôi rồi mày tìm cách ra tập trung ở chiếc xe ngay gần biệt thự.

Lúc này Trang đã vào bên trong phòng ngủ, cô liền chốt lại cửa và chạy nhanh ra ban công rồi theo dây thừng nhảy xuống vườn sau nhà. Dưới tầng một, khi nghe thấy có thông báo từ tên bảo vệ ở trên tầng ba, những tên bảo vệ còn lại đã chia thành hai hướng, một là đi lên tầng trên, hai là ra chặn đường ra vào..Một tên bảo vệ đi đến chỗ ông Hải đang mời rượu khách và nói nhỏ với ông ta. Nghe xong ông ta liền xin lỗi khách mời và đi nhanh ra hướng cửa. Hân thấy mấy tên bảo vệ đang định lên tầng trên thì liền bê một khay đồ uống chạy tới và cố ý ngã ra giữa đường.

- Cô đang làm gì vậy? Có biết bọn tôi đang vội không? Kéo cô ta ra. Một tên bảo vệ đi đầu nói

- Này, tôi bị ngã mà mấy anh đối xử với tôi thế à? Có biết ứng xử với con gái như thế nào không? Mọi người đến đây mà xem, mấy người này ăn hiếp phụ nữ này. Hân vừa khóc vừa gào lên trông rất tội nghiệp.

Mọi người xung quanh đấy nghe thấy liền tiến lại gần, chỉ trích, bàn tán. Càng ngày càng đông người, tên bảo vệ vừa rồi thấy vậy liền nói với những tên còn lại rồi chạy đi:

- Các cậu ở lại giải quyết đi.

Được một lúc, Hân thấy đã có đủ thời gian cho ba con bạn đào thoát nên liền nghĩ cách thoát thân.

- Tôi…tôi đi vệ sinh để rửa mặt. Hân nói với những người xung quanh

- Cô đi đi, cần bọn tôi giúp gì không? Mấy cô gái dự tiệc cùng mấy nữ nhân viên nói

- Tôi đi một lát rồi quay lại. Nói xong Hân liền bỏ đi

Còn ba người bọn nó thì Nhi đã là người chạy ra đầu tiên; tiếp đó là Linh, cô đã trèo xuống và đứng đợi ở góc tường. Trang là người cuối cùng, cô thấy Linh thì liền nói:



- Sao không đi trước đi.

- Tao đợi mày. Linh trả lời

- Đi nhanh lên. Nói rồi cô kéo Linh đến góc tường và trèo qua, Linh là người trèo trước, Trang đang trèo qua thì có tiếng người vang lên.

- Mấy người là ai? Là cô hả Queen, cô cũng giỏi thật, dám vào đến tận đây à? Ông Hải đang không biết là ai đột nhập nhưng đến khi đi đến gần thì đã biết.

- Tôi sao lại không vào được? Trang trả lời

- Cô vào được nhưng không ra được. Ông ta nói với giọng quyết đoán cùng ánh mắt sắc lạnh, cầm khẩu súng từ tên bảo vệ phía sau và bắn về phía Trang.

- Đoàng. Trang thấy ông ta cầm súng thì liền ngay lập tức nhảy xuống mà không trèo tiếp nữa. Cô liền rút ngay khẩu súng ở sau lưng và bắn ngay lập tức. Ông Hải không hề đoán trước được tình huống nên khi Trang nhảy xuống và bắn súng về phía ông ta thì ông ta chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.

- Đoàng. Tiếng súng thứ hai vang lên và đã ngắm thẳng vào giữa trán ông ta. Ông Hải đứng bất động như không hề có gì xảy ra và tất cả những tên bảo vệ xung quanh đều hoảng loạn. Lúc này khẩu súng trên tay ông ta rơi xuống đất cùng với thân thể đã không còn sự sống của ông ta.

- Bố…..Ông chủ…..Đó là những tiếng kêu thất thanh từ Huyền cũng như những tên bảo vệ. Huyền nghe thấy tiếng súng đầu tiên thì liền chạy ra ngoài và đã chứng kiến toàn bộ hình ảnh khi người bí ẩn bắn chết bố mình. Trang sau khi bắn xong phát súng liền nhanh chóng trèo qua tường và chạy đến chiếc xe đang đỗ ở ven đường. Đến chỗ xe thì cũng là lúc Hân chạy đến, cả hai cùng lên xe và chiếc xe lăn bánh chạy ra đường lớn.

Trên xe lúc này, Nhi là người lái xe, bên cạnh là Linh còn Trang và Hân ngồi sau. Hân liền lên tiếng:

- Mày không sao chứ? Vừa tao có nghe thấy tiếng súng, tao đã nhờ đám đông hỗn loạn để thoát ra ngoài nhưng không hề thấy mày. Có phải mày là người đã bắn súng?

- Ừ, tao đã bắn chết ông ta. Trang tháo mặt nạ ra trả lời

- Sao tao nghe thấy có hai tiếng súng. Nhi hỏi

- Ông ta bắn tao nhưng tao né kịp và phát thứ hai là tao bắn trả. Trang nói

- Không sao là được rồi. Lúc nghe thấy tiếng súng là tao đã rất sợ, sợ rằng không còn nhìn thấy mày nữa. Hức…. Linh nói trong tiếng nức nở

- Tao không sao mà, tao đâu có dễ chết như vậy. Trang cười dỗ dành đứa bạn.

- Thế mày làm sao mà biết được tao gặp nguy hiểm mà cứu. Linh lau nước mắt hỏi

…………………….

Trở lại, 20 phút trước

Trang sau khi mở cửa vào phòng, cô liền đi tới tủ sách và tìm kiếm, cô đã mất rất nhiều thời gian vì đây là nơi có nhiều sách vở, giấy tờ nhất. Đang mải tìm kiếm thì cô chợt thấy trên bàn làm việc có một chiếc máy tính. Tìm mãi không thấy, cô liền đi đến mở máy và tìm kiếm các file, mở tất cả các thư mục đến khi mở ra một thư mục cần password, thì cô đã lấy một phần mềm điện tử đã cài sẵn từ Hân dùng để chuyên bẻ khóa các mật khẩu của tài khoản, thư mục. Sau một phút, cô đã vào được thư mục, nó liền hiện lên một dòng chữ vô cùng to “ Thông tin về Sato Misuki ”, thấy thế cô liền cắm USB vào và sao chép toàn bộ. Lúc sau, nhìn đồng hồ là 20h15, cô thấy đã sắp sao chép xong, chuẩn bị thu dọn và bỏ đi thì nghe thấy tiếng “ bịch ” từ phòng bên cạnh, đang định lên tiếng hỏi Linh thì cô nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang và đi thẳng đến phòng kho. Cô biết rằng Linh đã bị phát hiện nên cô liền nhìn đến USB, rất may là nó đã sao chép xong, cô liền cất đi và đi thẳng ra cửa phòng.

……………………

- Đó là tất cả những gì tao đã làm, những việc sau thì chúng mày đã biết.

- Cảm ơn mày rất nhiều! Lúc đấy tao cũng không biết nên làm thế nào cả, tao chỉ biết bắn chết hắn ta và bỏ chạy thôi. Linh cảm động nói

- Chuyện đã qua rồi, chúng ta về nghỉ ngơi đi. Trang nói xong liền ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại.

* Lời tác giả: Chương này mình đã viết dài hơn các chương khác để bù cho chương sau vì vào thứ năm tuần sau( ngày ra chương mới ) mình bận thi giữa kỳ 1 nên không thể đăng chương được. Nên tập này mình viết dài thay cho hai chương và chủ nhật mình vẫn sẽ ra chương mới. Rất mong các bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ truyện của mình!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Những Tiểu Thư Xinh Đẹp Và Những Thiếu Gia Điển Trai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook