Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Chương 15: Chiến Linh Cấp Bậc “Thần”
Thiên Sơ Phá Hiểu
18/11/2023
Giọng nói của Mộ Uyên truyền ra từ trong phòng: “Chuyện gì?”
Khương Khương: “Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ chữa thương cho chim sẻ nhỏ.”
“Đây là nguyện vọng của cô sao?”
“Đúng vậy.” Khương Khương trả lời không hề do dự.
Mộ Uyên ngồi ở trong phòng chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn về phía cửa phòng.
Vốn dĩ anh chỉ thuận miệng hỏi một câu nhưng không ngờ được rằng, thế mà Khương Khương lại thật sự muốn dùng luôn cơ hội duy nhất kia sao?
“Vào đi.”
Nhận được sự cho phép thì Khương Khương mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Căn phòng này ở tận cùng bên trong hành lang tầng hai, rất nhỏ, chỉ có thể đặt một chiếc giường và một cái ghế dựa.
Cô cẩn thận đặt chim sẻ nhỏ lên trên giường rồi học theo tư thế ngồi xếp bằng của Mộ Uyên và ngồi xuống đối mặt với anh. Bởi vì vừa trở về từ bên ngoài, bị gió thổi một thời gian dài nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có hơi tái nhợt.
“Có thể cứu sống được không?” Cô vô cùng lo lắng.
Mộ Uyên nhìn Khương Khương đang ngồi trước mặt. Trong khoảng thời gian cô rời đi thì anh đã hiểu biết được một ít tình hình từ chú Trình.
Cô gái ngồi trước mặt anh quả thật có điểm khác biệt so với bạn bè cùng trang lứa. Bởi vì thực hiện chức trách của dòng dõi Sài Phong nên Khương Khương đã mất đi một phần “trí tuệ”.
Nếu người khác mà có được một lời “hứa hẹn” của anh thì có thể dùng nó để đổi lấy thiên hạ cũng được. Nhưng lúc này, Khương Khương lại chỉ cần anh cứu một con chim sẻ nhỏ.
Mộ Uyên có thể đồng ý, nhưng dưới đáy lòng anh lại có chút khó chịu… Trong năm năm qua, nhờ cô gái này dùng linh lực tẩm bổ mỗi ngày nên anh mới có thể nhanh chóng luyện thành linh phách.
Linh phách của anh tôn quý biết bao và việc trả ơn cho nó cũng phải có giá trị tương ứng mới được.
Ngoại trừ việc ký kết khế ước để trở thành Chiến Linh của cô thì anh có thể thỏa mãn bất cứ nguyện vọng nào khác của Khương Khương. Cái chuyện nhỏ nhặt này thật sự không xứng đáng trở thành một ước nguyện cần anh đồng ý thực hiện.
Mộ Uyên mở lòng bàn tay ra, úp xuống dưới, sau đó, một luồng ánh sáng trắng từ từ bao phủ lên thân thể của chim sẻ nhỏ.
Mộ Uyên phát hiện ra điều gì đó và anh lại liếc nhìn con chim sẻ một cái…
Hừm?
Khương Khương căng thẳng quan sát, thấy thân thể gầy gò bị cắn xé đến trơ cả xương của chú chim sẻ đã dần dần lành lặn.
“Được rồi sao, ổn rồi à?” Cô muốn vươn tay chạm vào chim sẻ nhỏ nhưng lại sợ làm nó bị đau.
Mộ Uyên “Ừ” một tiếng.
Chim sẻ nhỏ đang chậm rãi được chữa lành thật sự rất yếu ớt. Tuy nhiên, nó vẫn cố mở to mắt để nhìn cô gái trước mặt, đôi cánh hơi cử động nhẹ.
Khương Khương nhẹ nhàng ôm nó lên.
Cô nhìn về phía người đàn ông đang ngồi phía đối diện. Rõ ràng người này nhìn không khác gì so với con người bình thường nhưng cô lại không thể chạm vào được.
Thật là đáng thương.
Khương Khương vô thức lộ ra vẻ mặt đồng tình.
Thân thể của Mộ Uyên cứng đờ. “Còn có việc gì sao?” Anh hỏi.
“À…” Khương Khương suy tư một lúc lâu, sau đó nói rõ ràng từng chữ một: “Tuy rằng nguyện vọng của tôi đã sử dụng rồi nhưng anh có thể ở nơi này bao lâu cũng được.”
“Tuy rằng căn phòng này có diện tích hơi nhỏ nhưng lại rất ấm áp, ban ngày có thể phơi nắng được. Cung điện trước kia mà anh ở vừa tối tăm vừa lạnh lẽo nên anh đừng trở về nữa, được không?”
“Nếu anh không chê thì nhà của tôi cũng chính là nhà của anh.” Trên khuôn mặt của Khương Khương lộ rõ vẻ nghiêm túc.
Mộ Uyên nâng mí mắt lên, hờ hững nhìn về phía cô.
Một lúc lâu sau, anh khẽ nhếch khóe môi một cái: “Cô dự định cưu mang bổn vương sao?”
Giống như cưu mang con chim sẻ nhỏ này?
“Ừm!” Khương Khương gật đầu cái rụp.
Mộ Uyên rũ mắt xuống. Trên đời này chắc chỉ có loại người có đầu óc thuần khiết, ngây thơ như cô mới có thể nói ra những lời như vậy.
Mười sáu thuật cấm chú lúc trước đã cắt nát máu thịt, xương cốt, nghiền nát linh phách của anh. Mộ Uyên vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cảm giác khi thanh kiếm kia đâm thủng trái tim của anh từ đằng sau.
Trên thế giới này còn có người đáng để anh tin tưởng nữa hay không? Đã không còn ai nữa rồi, tất cả đều đã bị anh giết hết rồi.
Mộ Uyên thản nhiên nói: “Chuyện hôm nay là do bổn vương nảy sinh lòng trắc ẩn muốn cứu con súc sinh này. Không có liên quan gì đến cô cả.”
“Nguyện vọng của cô vẫn còn đó.”
“Khi nào cô nghĩ xong xuôi rồi thì hãy đến nói cho bổn vương biết.”
Chờ đến khi báo đáp xong phần ân tình này thì anh và cô sẽ hoàn toàn không còn liên quan gì nữa.
Khương Khương ngây thơ gật đầu. Dù sao cô cũng nghe hiểu rồi, ý của anh là cô còn có thể hứa nguyện thêm một lần nữa!
Sau khi cô gái rời đi, Mộ Uyên nghĩ đến “con chim sẻ nhỏ” thoi thóp gần chết kia và phải thừa nhận rằng, vận may của cô gái này thật sự khá tốt.
Lần đầu tiên đi gác đêm mà cô lại mang về được một con Chiến Linh cấp bậc “Thần”.
Khương Khương: “Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ chữa thương cho chim sẻ nhỏ.”
“Đây là nguyện vọng của cô sao?”
“Đúng vậy.” Khương Khương trả lời không hề do dự.
Mộ Uyên ngồi ở trong phòng chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn về phía cửa phòng.
Vốn dĩ anh chỉ thuận miệng hỏi một câu nhưng không ngờ được rằng, thế mà Khương Khương lại thật sự muốn dùng luôn cơ hội duy nhất kia sao?
“Vào đi.”
Nhận được sự cho phép thì Khương Khương mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Căn phòng này ở tận cùng bên trong hành lang tầng hai, rất nhỏ, chỉ có thể đặt một chiếc giường và một cái ghế dựa.
Cô cẩn thận đặt chim sẻ nhỏ lên trên giường rồi học theo tư thế ngồi xếp bằng của Mộ Uyên và ngồi xuống đối mặt với anh. Bởi vì vừa trở về từ bên ngoài, bị gió thổi một thời gian dài nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có hơi tái nhợt.
“Có thể cứu sống được không?” Cô vô cùng lo lắng.
Mộ Uyên nhìn Khương Khương đang ngồi trước mặt. Trong khoảng thời gian cô rời đi thì anh đã hiểu biết được một ít tình hình từ chú Trình.
Cô gái ngồi trước mặt anh quả thật có điểm khác biệt so với bạn bè cùng trang lứa. Bởi vì thực hiện chức trách của dòng dõi Sài Phong nên Khương Khương đã mất đi một phần “trí tuệ”.
Nếu người khác mà có được một lời “hứa hẹn” của anh thì có thể dùng nó để đổi lấy thiên hạ cũng được. Nhưng lúc này, Khương Khương lại chỉ cần anh cứu một con chim sẻ nhỏ.
Mộ Uyên có thể đồng ý, nhưng dưới đáy lòng anh lại có chút khó chịu… Trong năm năm qua, nhờ cô gái này dùng linh lực tẩm bổ mỗi ngày nên anh mới có thể nhanh chóng luyện thành linh phách.
Linh phách của anh tôn quý biết bao và việc trả ơn cho nó cũng phải có giá trị tương ứng mới được.
Ngoại trừ việc ký kết khế ước để trở thành Chiến Linh của cô thì anh có thể thỏa mãn bất cứ nguyện vọng nào khác của Khương Khương. Cái chuyện nhỏ nhặt này thật sự không xứng đáng trở thành một ước nguyện cần anh đồng ý thực hiện.
Mộ Uyên mở lòng bàn tay ra, úp xuống dưới, sau đó, một luồng ánh sáng trắng từ từ bao phủ lên thân thể của chim sẻ nhỏ.
Mộ Uyên phát hiện ra điều gì đó và anh lại liếc nhìn con chim sẻ một cái…
Hừm?
Khương Khương căng thẳng quan sát, thấy thân thể gầy gò bị cắn xé đến trơ cả xương của chú chim sẻ đã dần dần lành lặn.
“Được rồi sao, ổn rồi à?” Cô muốn vươn tay chạm vào chim sẻ nhỏ nhưng lại sợ làm nó bị đau.
Mộ Uyên “Ừ” một tiếng.
Chim sẻ nhỏ đang chậm rãi được chữa lành thật sự rất yếu ớt. Tuy nhiên, nó vẫn cố mở to mắt để nhìn cô gái trước mặt, đôi cánh hơi cử động nhẹ.
Khương Khương nhẹ nhàng ôm nó lên.
Cô nhìn về phía người đàn ông đang ngồi phía đối diện. Rõ ràng người này nhìn không khác gì so với con người bình thường nhưng cô lại không thể chạm vào được.
Thật là đáng thương.
Khương Khương vô thức lộ ra vẻ mặt đồng tình.
Thân thể của Mộ Uyên cứng đờ. “Còn có việc gì sao?” Anh hỏi.
“À…” Khương Khương suy tư một lúc lâu, sau đó nói rõ ràng từng chữ một: “Tuy rằng nguyện vọng của tôi đã sử dụng rồi nhưng anh có thể ở nơi này bao lâu cũng được.”
“Tuy rằng căn phòng này có diện tích hơi nhỏ nhưng lại rất ấm áp, ban ngày có thể phơi nắng được. Cung điện trước kia mà anh ở vừa tối tăm vừa lạnh lẽo nên anh đừng trở về nữa, được không?”
“Nếu anh không chê thì nhà của tôi cũng chính là nhà của anh.” Trên khuôn mặt của Khương Khương lộ rõ vẻ nghiêm túc.
Mộ Uyên nâng mí mắt lên, hờ hững nhìn về phía cô.
Một lúc lâu sau, anh khẽ nhếch khóe môi một cái: “Cô dự định cưu mang bổn vương sao?”
Giống như cưu mang con chim sẻ nhỏ này?
“Ừm!” Khương Khương gật đầu cái rụp.
Mộ Uyên rũ mắt xuống. Trên đời này chắc chỉ có loại người có đầu óc thuần khiết, ngây thơ như cô mới có thể nói ra những lời như vậy.
Mười sáu thuật cấm chú lúc trước đã cắt nát máu thịt, xương cốt, nghiền nát linh phách của anh. Mộ Uyên vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cảm giác khi thanh kiếm kia đâm thủng trái tim của anh từ đằng sau.
Trên thế giới này còn có người đáng để anh tin tưởng nữa hay không? Đã không còn ai nữa rồi, tất cả đều đã bị anh giết hết rồi.
Mộ Uyên thản nhiên nói: “Chuyện hôm nay là do bổn vương nảy sinh lòng trắc ẩn muốn cứu con súc sinh này. Không có liên quan gì đến cô cả.”
“Nguyện vọng của cô vẫn còn đó.”
“Khi nào cô nghĩ xong xuôi rồi thì hãy đến nói cho bổn vương biết.”
Chờ đến khi báo đáp xong phần ân tình này thì anh và cô sẽ hoàn toàn không còn liên quan gì nữa.
Khương Khương ngây thơ gật đầu. Dù sao cô cũng nghe hiểu rồi, ý của anh là cô còn có thể hứa nguyện thêm một lần nữa!
Sau khi cô gái rời đi, Mộ Uyên nghĩ đến “con chim sẻ nhỏ” thoi thóp gần chết kia và phải thừa nhận rằng, vận may của cô gái này thật sự khá tốt.
Lần đầu tiên đi gác đêm mà cô lại mang về được một con Chiến Linh cấp bậc “Thần”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.