Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Chương 38: Hội Nghị Tác Chiến (1)
Thiên Sơ Phá Hiểu
26/11/2023
Trong cửa hàng sách, ánh đèn hơi tù mù.
Hai ngày gần đây, mạng lưới điện không được ổn định lắm nên người nhà họ Hoắc đã tri kỷ chuẩn bị thêm mấy ngọn nến.
Chiếc bàn dài ở chính giữa cửa hàng được phủ thêm một tấm khăn trải bàn màu đỏ viền vàng, có một chân nến phong cách phục cổ đặt ngay giữa bàn. Trên chân nến có xếp tám ngọn nến trắng đã được thắp sáng.
Mọi người chia ra ngồi xuống hai bên bàn.
Khương Khương ngồi ở vị trí gần sát bên trong, bên cạnh cô là Hoắc Diệc Hoành, còn bên cạnh anh ấy là hai người cộng sự đã đến từ tối hôm qua.
Ngồi đối diện với Khương Khương là Lâm Từ của Xã Nam Anh. Từ sau khi đi vào cửa hàng thì anh ta chỉ vội vàng liếc nhìn cô một cái rồi lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác.
Thiếu niên sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên cái ngày bản thân đã bại dưới tay cô.
Ngồi bên cạnh anh ta là Dư Thu, cả hai bọn họ là người đại diện cho Xã Nam Anh đến tham dự nhiệm vụ lần này.
Lần trước, Dư Thu đã bị thương rất nặng, vẫn luôn ở trong bệnh viện đến tận lúc sắp đi. Nhưng khi đến đây, ông ấy lại thể hiện như chẳng có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ cả.
Lúc gặp mặt Khương Khương, Dư Thu vẫn mỉm cười chào hỏi như bình thường, như thể đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt vậy, dường như giữa hai bên chẳng có tí khúc mắc nào.
Ngồi ở hai vị trí cuối cùng là hai thành viên trực thuộc Xã Vân Tiêu và Xã Võ Thần.
Tổng cộng có tám người.
Dựa theo chỉ thị từ tổng bộ hiệp hội các Xã Dị Văn, vào buổi tối muộn hôm nay, bọn họ sẽ cùng nhau thành lập một tiểu đội săn quỷ với mục đích phải kiểm soát được tình hình kỳ lạ trên núi Tam Thủy bằng mọi giá.
“Trước hết, tôi xin lên tiếng trước, tôi là tổng chỉ huy của chiến dịch lần này.”
Người đàn ông đến từ Xã Vân Tiêu dẫn đầu nói chuyện: “Đây là thư bổ nhiệm từ tổng bộ. Tuy nhiên, trong đây cũng đề cập đến việc tất cả chúng ta nên tham khảo thêm ý kiến của chưởng môn Khương.”
“Được rồi, mọi người hãy lần lượt tự giới thiệu năng lực của mình để giúp tôi có thể đánh giá và phân phối nhiệm vụ cho mọi người theo cách phù hợp hơn.”
Người đàn ông này vừa dứt lời thì đã mở lòng bàn tay ra, phần đầu ngón tay của ông ấy xuất hiện những tia điện nhỏ.
“Như mọi người đã thấy, tôi thức tỉnh linh căn tự nhiên, hệ Lôi Điện.”
Xã Vân Tiêu nằm ở phía Tây là một xã lớn tập trung nhiều Người Săn Quỷ có linh căn tự nhiên, người tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Hệ Lôi Điện tương đối hiếm thấy nên bên tổng bộ đã trực tiếp chỉ định ông ấy là tổng chỉ huy chiến dịch. Đây cũng là lời khẳng định của tổng bộ dành cho thực lực của ông ấy.
Thành viên đến từ Xã Vân Tiêu là người lớn tuổi nhất trong tiểu đội săn quỷ lần này, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, thực lực cá nhân có lẽ cũng là mạnh nhất.
Những người còn lại đều gật đầu.
Khương Khương vẫn tập trung ăn bánh ngọt trước mặt, không hề sao nhãng vì lời nói của ông ấy. Lúc nghe thấy âm thanh “lách tách” của tia điện thì cô cũng chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái rồi thôi.
Thể loại cứ chập chờn lúc sáng lúc tối, chớp ẩn chớp hiện này không khiến cô nảy sinh hứng thú lắm.
Trên mặt bàn có bày bánh ngọt và một số đồ uống như trà xanh, cà phê.
Hoắc Diệc Hoành mở hộp đựng bánh ngọt, lấy ra một miếng bánh quy bơ mà anh ấy đã mua trên đường trở về rồi nhẹ nhàng đặt lên cái đĩa nhỏ trước mặt Khương Khương.
Cô quay đầu sang bên, mỉm cười với Hoắc Diệc Hoành. Nụ cười tươi tắn của cô gái cực kỳ ngọt ngào.
Động tác nhỏ của hai người bọn họ đã lọt vào tầm mắt của người đàn ông thuộc Xã Vân Tiêu ngồi bên đối diện một cách vô cùng rõ ràng.
Ông ấy hơi nhíu mày. Trong khoảng thời gian gần đây, ông ấy đã nghe thấy một ít tin tức về vài chuyện trong Xã Sài Phong.
Dường như tông môn này đã ở trong tình trạng túng thiếu một thời gian khá lâu và cuối cùng, ở thế hệ hiện tại đã có một người thức tỉnh linh căn triệu hồi. Còn vài chuyện khác thì ông ấy không có hứng thú để hỏi thăm thêm.
Ông ấy cho rằng dòng dõi sử dụng thuật triệu hồi làm gốc rễ này có bị biến mất hoàn toàn thì cũng không hề ảnh hưởng gì đến vận mệnh của thế giới hiện nay. Pháp sư triệu hồi có lẽ đã từng có thời kỳ huy hoàng nhưng đây là chuyện của một nghìn năm trước rồi.
Bây giờ, trong bốn xã đứng đầu thì Xã Nam Anh quả thật cũng lấy linh căn triệu hồi làm gốc rễ nhưng thực lực của toàn bộ tông môn thì lại thua kém xa Hạo Hiên, Vân Tiêu và Võ Thần.
Cũng bởi vì tình hình này nên Người Chưởng Linh của nhà họ Nam hiện giờ đang tích cực kết nạp thêm thành viên thức tỉnh các loại linh căn khác.
Ví dụ như Lâm Từ, thành viên đại điện Xã Nam Anh đến đây hôm nay là một Người Thức Tỉnh có linh căn Ngũ Hành.
Hai ngày gần đây, mạng lưới điện không được ổn định lắm nên người nhà họ Hoắc đã tri kỷ chuẩn bị thêm mấy ngọn nến.
Chiếc bàn dài ở chính giữa cửa hàng được phủ thêm một tấm khăn trải bàn màu đỏ viền vàng, có một chân nến phong cách phục cổ đặt ngay giữa bàn. Trên chân nến có xếp tám ngọn nến trắng đã được thắp sáng.
Mọi người chia ra ngồi xuống hai bên bàn.
Khương Khương ngồi ở vị trí gần sát bên trong, bên cạnh cô là Hoắc Diệc Hoành, còn bên cạnh anh ấy là hai người cộng sự đã đến từ tối hôm qua.
Ngồi đối diện với Khương Khương là Lâm Từ của Xã Nam Anh. Từ sau khi đi vào cửa hàng thì anh ta chỉ vội vàng liếc nhìn cô một cái rồi lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác.
Thiếu niên sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên cái ngày bản thân đã bại dưới tay cô.
Ngồi bên cạnh anh ta là Dư Thu, cả hai bọn họ là người đại diện cho Xã Nam Anh đến tham dự nhiệm vụ lần này.
Lần trước, Dư Thu đã bị thương rất nặng, vẫn luôn ở trong bệnh viện đến tận lúc sắp đi. Nhưng khi đến đây, ông ấy lại thể hiện như chẳng có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ cả.
Lúc gặp mặt Khương Khương, Dư Thu vẫn mỉm cười chào hỏi như bình thường, như thể đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt vậy, dường như giữa hai bên chẳng có tí khúc mắc nào.
Ngồi ở hai vị trí cuối cùng là hai thành viên trực thuộc Xã Vân Tiêu và Xã Võ Thần.
Tổng cộng có tám người.
Dựa theo chỉ thị từ tổng bộ hiệp hội các Xã Dị Văn, vào buổi tối muộn hôm nay, bọn họ sẽ cùng nhau thành lập một tiểu đội săn quỷ với mục đích phải kiểm soát được tình hình kỳ lạ trên núi Tam Thủy bằng mọi giá.
“Trước hết, tôi xin lên tiếng trước, tôi là tổng chỉ huy của chiến dịch lần này.”
Người đàn ông đến từ Xã Vân Tiêu dẫn đầu nói chuyện: “Đây là thư bổ nhiệm từ tổng bộ. Tuy nhiên, trong đây cũng đề cập đến việc tất cả chúng ta nên tham khảo thêm ý kiến của chưởng môn Khương.”
“Được rồi, mọi người hãy lần lượt tự giới thiệu năng lực của mình để giúp tôi có thể đánh giá và phân phối nhiệm vụ cho mọi người theo cách phù hợp hơn.”
Người đàn ông này vừa dứt lời thì đã mở lòng bàn tay ra, phần đầu ngón tay của ông ấy xuất hiện những tia điện nhỏ.
“Như mọi người đã thấy, tôi thức tỉnh linh căn tự nhiên, hệ Lôi Điện.”
Xã Vân Tiêu nằm ở phía Tây là một xã lớn tập trung nhiều Người Săn Quỷ có linh căn tự nhiên, người tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Hệ Lôi Điện tương đối hiếm thấy nên bên tổng bộ đã trực tiếp chỉ định ông ấy là tổng chỉ huy chiến dịch. Đây cũng là lời khẳng định của tổng bộ dành cho thực lực của ông ấy.
Thành viên đến từ Xã Vân Tiêu là người lớn tuổi nhất trong tiểu đội săn quỷ lần này, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, thực lực cá nhân có lẽ cũng là mạnh nhất.
Những người còn lại đều gật đầu.
Khương Khương vẫn tập trung ăn bánh ngọt trước mặt, không hề sao nhãng vì lời nói của ông ấy. Lúc nghe thấy âm thanh “lách tách” của tia điện thì cô cũng chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái rồi thôi.
Thể loại cứ chập chờn lúc sáng lúc tối, chớp ẩn chớp hiện này không khiến cô nảy sinh hứng thú lắm.
Trên mặt bàn có bày bánh ngọt và một số đồ uống như trà xanh, cà phê.
Hoắc Diệc Hoành mở hộp đựng bánh ngọt, lấy ra một miếng bánh quy bơ mà anh ấy đã mua trên đường trở về rồi nhẹ nhàng đặt lên cái đĩa nhỏ trước mặt Khương Khương.
Cô quay đầu sang bên, mỉm cười với Hoắc Diệc Hoành. Nụ cười tươi tắn của cô gái cực kỳ ngọt ngào.
Động tác nhỏ của hai người bọn họ đã lọt vào tầm mắt của người đàn ông thuộc Xã Vân Tiêu ngồi bên đối diện một cách vô cùng rõ ràng.
Ông ấy hơi nhíu mày. Trong khoảng thời gian gần đây, ông ấy đã nghe thấy một ít tin tức về vài chuyện trong Xã Sài Phong.
Dường như tông môn này đã ở trong tình trạng túng thiếu một thời gian khá lâu và cuối cùng, ở thế hệ hiện tại đã có một người thức tỉnh linh căn triệu hồi. Còn vài chuyện khác thì ông ấy không có hứng thú để hỏi thăm thêm.
Ông ấy cho rằng dòng dõi sử dụng thuật triệu hồi làm gốc rễ này có bị biến mất hoàn toàn thì cũng không hề ảnh hưởng gì đến vận mệnh của thế giới hiện nay. Pháp sư triệu hồi có lẽ đã từng có thời kỳ huy hoàng nhưng đây là chuyện của một nghìn năm trước rồi.
Bây giờ, trong bốn xã đứng đầu thì Xã Nam Anh quả thật cũng lấy linh căn triệu hồi làm gốc rễ nhưng thực lực của toàn bộ tông môn thì lại thua kém xa Hạo Hiên, Vân Tiêu và Võ Thần.
Cũng bởi vì tình hình này nên Người Chưởng Linh của nhà họ Nam hiện giờ đang tích cực kết nạp thêm thành viên thức tỉnh các loại linh căn khác.
Ví dụ như Lâm Từ, thành viên đại điện Xã Nam Anh đến đây hôm nay là một Người Thức Tỉnh có linh căn Ngũ Hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.