Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Chương 46: Ma Vật Cấp S
Thiên Sơ Phá Hiểu
29/11/2023
Ngôi miếu trên núi này đã bỏ hoang một trăm năm nay rồi.
Từ bậc thềm cổng vào nhìn lên thì sẽ thấy tầng tầng lớp lớp các bậc thang tạo thành một con đường uốn lượn lên trên cao, tựa như một lối đi dẫn thẳng lên trời vậy, tưởng chừng vươn tay ra là có thể hái được sao trời.
Giọng nói của ma vật kia vang vọng giữa đêm tối như thể được truyền đến từ bốn phương tám hướng vậy.
Chu Tước vỗ cánh bay lên cao, đến tầm lưng chừng mà vầng sáng từ ánh lửa quanh thân nó có thể chiếu rõ được mọi vật bên dưới.
Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều thấy được một đôi mắt rực sáng tỏa ánh vàng kim, con ngươi to tròn như mặt trăng.
“Khà khà khà khà…” Tiếng cười của ma vật lại vang lên từng đợt và ai cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của nó hình như rất vui vẻ.
Trường đao của La Văn Hạo đã bị bẻ gãy rồi mà bây giờ linh lực của anh ấy cũng đã gần như cạn kiệt nên dù có cố gắng thử vài lần cũng không thể sửa chữa lưỡi đao được.
“Ma vật cấp S?” Trong mắt của Khương Khương lóe lên một chút ngạc nhiên.
Vào năm năm trước, linh khí dần được hồi phục và cỏ cây, sinh vật cũng bắt đầu biến dị. Trong xã hội loài người cũng xuất hiện một số lượng Người Thức Tỉnh mới.
Trong thời gian đó, cuộc cạnh tranh giành giật những Người Thức Tỉnh mới, có tiềm lực mạnh mẽ giữa các Xã Dị Văn cũng xảy ra thường xuyên hơn.
Nếu Khương Khương không phải là chưởng môn Xã Sài Phong thì có lẽ Ninh Khải Toàn sẽ thử mời chào cô một lần. Nếu cô có thể gia nhập vào Xã Vân Tiêu thì tốt quá rồi!
Ninh Khải Toàn thầm than trong lòng nhưng ngay lập tức, vẻ mặt của ông ấy đã trở nên nghiêm túc lại. Điều quan trọng trước mắt là bọn họ phải tìm cách xử lý con ma vật cấp S này đã!
Lòng bàn tay của ông ấy bắt đầu lập lòe vài tia sấm sét.
Đúng lúc này, một bóng đen bật qua tường vây bên ngoài, nhảy thẳng vào trong. Sau vài cú lộn mèo thành thạo thì bóng đen kia cũng đứng vững trước mặt mọi người.
Trong miệng của cậu bé vẫn còn cắn quyển vở bài tập.
Sau khi nhảy vào trong, Tô Nhiên không nói thêm bất cứ lời vô nghĩa nào cả, chỉ lẳng lặng cởi áo khoác đồng phục ra, đặt nó ở dưới chân, cả quyển vở bài tập cũng được xếp ở bên cạnh.
“Tôi đi thử một lần.” Tô Nhiên nói.
Dưới chân cậu bé cuộn gió nhẹ và thân thể cũng nhanh chóng nhảy vọt đến chỗ bậc thềm.
Đột nhiên, Tô Nhiên khựng lại.
Phía cuối con đường hướng lên trên có một đoàn sương mù màu đen khổng lồ và mọi người có thể nhìn thấy một cặp sừng to lớn, sắc nhọn xuất hiện mờ ảo bên trong.
Chiếc chuông đồng màu vàng đặt ngay bên cạnh đoàn sương mù màu đen kia đã bị thiếu mất một mảng lớn.
Ngay sau đó, đoàn sương mù đen đó lại tiếp tục bao trùm quanh một nửa còn lại và tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy âm thanh nhai nuốt vang lên.
“Không ngờ… thế gian hiện tại đã trở nên thú vị như vậy.” Ma vật nói một câu.
Chu Tước bất động một lúc lâu trên không trung, nó hơi do dự nhìn về phía Khương Khương. Nhận được ý định của nó, cô gái trẻ đứng bên cạnh bức tường đổ nát khẽ gật đầu.
Có được sự cho phép của cô nên Chu Tước đã bay về phía trước một đoạn. Ngọn lửa bọc quanh thân thể nó có thể giúp chiếu sáng bên dưới rõ hơn, hỗ trợ Tô Nhiên trong quá trình chiến đấu với ma vật.
Tô Nhiên thức tỉnh linh căn thể phách và lúc này, cơ bắp ở hai cánh tay cậu bé đang từ từ nóng lên, chỗ hai nắm tay siết chặt đang dần bốc lên hơi nước trắng mờ.
Lướt trên gió đêm, Tô Nhiên vận sức lao thẳng đến trước người con ma vật kia. Tung ra một quyền!
Nắm đấm của cậu bé chìm vào trong đoàn sương mù màu đen, cùng lúc đó, lửa đỏ của Chu Tước cũng ào ào trút xuống từ trên bầu trời.
Tuy nhiên, ma vật kia hoàn toàn không sốt ruột chút nào, nó thậm chí chỉ vươn ra một bàn tay để bắt quả cầu lửa đang rơi xuống.
Tô Nhiên vung nắm đấm liên tục khiến ngay cả bậc thang dưới chân cậu bé cũng bị rạn nứt từng lớp một.
Sắc mặt của Ninh Khải Toàn cực kỳ nghiêm túc và tập trung. Đám mây mù chứa đựng sấm sét trong lòng bàn tay ông ấy đang dần dần lớn hơn.
Bởi vì có Tô Nhiên và Khương Khương đến tham gia chiến đấu nên đã tranh thủ được chút thời gian quý giá cho ông ấy.
Điều khiến Ninh Khải Toàn lo lắng nhất là…
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà ở ngôi miếu hoang vu này có thể “nuôi dưỡng” ra một ma vật nói thông thạo ngôn ngữ loài người thì ở những nơi khác trên thế giới, có lẽ sẽ có vô số ma vật tương tự như vậy!
Không còn nhiều thời gian để loài người chuẩn bị nữa rồi…
Quả cầu lửa của Chu Tước bị nắm chặt bởi một bàn tay to lớn, lực lưỡng và trước mặt tất cả mọi người, ma vật kia đã ngửa đầu lên nuốt quả cầu lửa vào bụng.
“Khà khà khà khà…” Tiếng cười của ma vật càng ngày càng càn rỡ hơn: “Đây là Huyền Hỏa của Chu Tước, một trong Thiên Chi Tứ Linh sao? Hương vị quả nhiên không tồi!”
Ngay sau đó, nó chuyển hướng câu chuyện sang Tô Nhiên, đột ngột hỏi một câu: “Thiếu niên trẻ tuổi, cậu không mệt vì đấm liên tục như vậy sao?”
Sắc mặt của Tô Nhiên không chút thay đổi: “Không mệt.”
“Nhưng ta lại cảm thấy cậu quá phiền phức!” Đám sương mù màu đen bỗng nhiên rung chuyển dữ dội!
May mắn thay, Tô Nhiên phản ứng rất nhanh, đã kịp thời né tránh được!
Lợi dụng thời cơ này, đám mây sấm sét tụ tập trong lòng bàn tay của Ninh Khải Toàn cũng từ từ bay lên trên không trung và bành trướng to thêm! Kích thước của nó gần như đã bao phủ toàn bộ diện tích trên không trung của cả tòa miếu hoang!
“Mau lùi lại đi!” Ninh Khải Toàn hô lớn.
Chu Tước và Tô Nhiên lập tức lùi về sau, quay lại bên cạnh đám người Khương Khương.
Tiếng sấm nổ vang trời…
Lúc này, chỉ có khu vực ở xung quanh Ninh Khải Toàn là an toàn mà thôi.
Từ bậc thềm cổng vào nhìn lên thì sẽ thấy tầng tầng lớp lớp các bậc thang tạo thành một con đường uốn lượn lên trên cao, tựa như một lối đi dẫn thẳng lên trời vậy, tưởng chừng vươn tay ra là có thể hái được sao trời.
Giọng nói của ma vật kia vang vọng giữa đêm tối như thể được truyền đến từ bốn phương tám hướng vậy.
Chu Tước vỗ cánh bay lên cao, đến tầm lưng chừng mà vầng sáng từ ánh lửa quanh thân nó có thể chiếu rõ được mọi vật bên dưới.
Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều thấy được một đôi mắt rực sáng tỏa ánh vàng kim, con ngươi to tròn như mặt trăng.
“Khà khà khà khà…” Tiếng cười của ma vật lại vang lên từng đợt và ai cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của nó hình như rất vui vẻ.
Trường đao của La Văn Hạo đã bị bẻ gãy rồi mà bây giờ linh lực của anh ấy cũng đã gần như cạn kiệt nên dù có cố gắng thử vài lần cũng không thể sửa chữa lưỡi đao được.
“Ma vật cấp S?” Trong mắt của Khương Khương lóe lên một chút ngạc nhiên.
Vào năm năm trước, linh khí dần được hồi phục và cỏ cây, sinh vật cũng bắt đầu biến dị. Trong xã hội loài người cũng xuất hiện một số lượng Người Thức Tỉnh mới.
Trong thời gian đó, cuộc cạnh tranh giành giật những Người Thức Tỉnh mới, có tiềm lực mạnh mẽ giữa các Xã Dị Văn cũng xảy ra thường xuyên hơn.
Nếu Khương Khương không phải là chưởng môn Xã Sài Phong thì có lẽ Ninh Khải Toàn sẽ thử mời chào cô một lần. Nếu cô có thể gia nhập vào Xã Vân Tiêu thì tốt quá rồi!
Ninh Khải Toàn thầm than trong lòng nhưng ngay lập tức, vẻ mặt của ông ấy đã trở nên nghiêm túc lại. Điều quan trọng trước mắt là bọn họ phải tìm cách xử lý con ma vật cấp S này đã!
Lòng bàn tay của ông ấy bắt đầu lập lòe vài tia sấm sét.
Đúng lúc này, một bóng đen bật qua tường vây bên ngoài, nhảy thẳng vào trong. Sau vài cú lộn mèo thành thạo thì bóng đen kia cũng đứng vững trước mặt mọi người.
Trong miệng của cậu bé vẫn còn cắn quyển vở bài tập.
Sau khi nhảy vào trong, Tô Nhiên không nói thêm bất cứ lời vô nghĩa nào cả, chỉ lẳng lặng cởi áo khoác đồng phục ra, đặt nó ở dưới chân, cả quyển vở bài tập cũng được xếp ở bên cạnh.
“Tôi đi thử một lần.” Tô Nhiên nói.
Dưới chân cậu bé cuộn gió nhẹ và thân thể cũng nhanh chóng nhảy vọt đến chỗ bậc thềm.
Đột nhiên, Tô Nhiên khựng lại.
Phía cuối con đường hướng lên trên có một đoàn sương mù màu đen khổng lồ và mọi người có thể nhìn thấy một cặp sừng to lớn, sắc nhọn xuất hiện mờ ảo bên trong.
Chiếc chuông đồng màu vàng đặt ngay bên cạnh đoàn sương mù màu đen kia đã bị thiếu mất một mảng lớn.
Ngay sau đó, đoàn sương mù đen đó lại tiếp tục bao trùm quanh một nửa còn lại và tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy âm thanh nhai nuốt vang lên.
“Không ngờ… thế gian hiện tại đã trở nên thú vị như vậy.” Ma vật nói một câu.
Chu Tước bất động một lúc lâu trên không trung, nó hơi do dự nhìn về phía Khương Khương. Nhận được ý định của nó, cô gái trẻ đứng bên cạnh bức tường đổ nát khẽ gật đầu.
Có được sự cho phép của cô nên Chu Tước đã bay về phía trước một đoạn. Ngọn lửa bọc quanh thân thể nó có thể giúp chiếu sáng bên dưới rõ hơn, hỗ trợ Tô Nhiên trong quá trình chiến đấu với ma vật.
Tô Nhiên thức tỉnh linh căn thể phách và lúc này, cơ bắp ở hai cánh tay cậu bé đang từ từ nóng lên, chỗ hai nắm tay siết chặt đang dần bốc lên hơi nước trắng mờ.
Lướt trên gió đêm, Tô Nhiên vận sức lao thẳng đến trước người con ma vật kia. Tung ra một quyền!
Nắm đấm của cậu bé chìm vào trong đoàn sương mù màu đen, cùng lúc đó, lửa đỏ của Chu Tước cũng ào ào trút xuống từ trên bầu trời.
Tuy nhiên, ma vật kia hoàn toàn không sốt ruột chút nào, nó thậm chí chỉ vươn ra một bàn tay để bắt quả cầu lửa đang rơi xuống.
Tô Nhiên vung nắm đấm liên tục khiến ngay cả bậc thang dưới chân cậu bé cũng bị rạn nứt từng lớp một.
Sắc mặt của Ninh Khải Toàn cực kỳ nghiêm túc và tập trung. Đám mây mù chứa đựng sấm sét trong lòng bàn tay ông ấy đang dần dần lớn hơn.
Bởi vì có Tô Nhiên và Khương Khương đến tham gia chiến đấu nên đã tranh thủ được chút thời gian quý giá cho ông ấy.
Điều khiến Ninh Khải Toàn lo lắng nhất là…
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà ở ngôi miếu hoang vu này có thể “nuôi dưỡng” ra một ma vật nói thông thạo ngôn ngữ loài người thì ở những nơi khác trên thế giới, có lẽ sẽ có vô số ma vật tương tự như vậy!
Không còn nhiều thời gian để loài người chuẩn bị nữa rồi…
Quả cầu lửa của Chu Tước bị nắm chặt bởi một bàn tay to lớn, lực lưỡng và trước mặt tất cả mọi người, ma vật kia đã ngửa đầu lên nuốt quả cầu lửa vào bụng.
“Khà khà khà khà…” Tiếng cười của ma vật càng ngày càng càn rỡ hơn: “Đây là Huyền Hỏa của Chu Tước, một trong Thiên Chi Tứ Linh sao? Hương vị quả nhiên không tồi!”
Ngay sau đó, nó chuyển hướng câu chuyện sang Tô Nhiên, đột ngột hỏi một câu: “Thiếu niên trẻ tuổi, cậu không mệt vì đấm liên tục như vậy sao?”
Sắc mặt của Tô Nhiên không chút thay đổi: “Không mệt.”
“Nhưng ta lại cảm thấy cậu quá phiền phức!” Đám sương mù màu đen bỗng nhiên rung chuyển dữ dội!
May mắn thay, Tô Nhiên phản ứng rất nhanh, đã kịp thời né tránh được!
Lợi dụng thời cơ này, đám mây sấm sét tụ tập trong lòng bàn tay của Ninh Khải Toàn cũng từ từ bay lên trên không trung và bành trướng to thêm! Kích thước của nó gần như đã bao phủ toàn bộ diện tích trên không trung của cả tòa miếu hoang!
“Mau lùi lại đi!” Ninh Khải Toàn hô lớn.
Chu Tước và Tô Nhiên lập tức lùi về sau, quay lại bên cạnh đám người Khương Khương.
Tiếng sấm nổ vang trời…
Lúc này, chỉ có khu vực ở xung quanh Ninh Khải Toàn là an toàn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.