Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Chương 50: Thao Thiết (2)
Thiên Sơ Phá Hiểu
30/11/2023
Trên mặt Thao Thiết lộ ra sự khó chịu và đau đớn. Động tác tấn công của nó vẫn còn đang đông cứng trên không trung và một đoàn sương mù màu đen đang dần bao quanh nó từ đằng đuôi lên trên đầu.
Đối với Chiến Linh thì pháp sư triệu hồi đã ra lệnh là chúng nó phải tuân theo ngay lập tức!
Thao Thiết lùi về phía sau nửa bước, nó cắn chặt răng, thân thể đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Chỉ với nửa bước lùi lại này thì Thao Thiết đã không còn khả năng chủ động tiến thêm bước nào nữa. Sợi chỉ linh khí màu đỏ hơi rung nhẹ trong gió, tỏa ra ánh sáng rực rỡ và lấp lánh.
Bì Bì nằm trong vũng máu hơi mở hé mắt ra, thân thể dần dần thu nhỏ lại, trở về kích cỡ của một con hồ ly bình thường.
Sát ý của Thao Thiết gần như đã không còn sót lại chút gì nữa.
Ninh Khải Toàn vốn dĩ là một Người Săn Quỷ có kinh nghiệm thực chiến phong phú nhưng lúc này cũng không thể không run rẩy cả hai tay. Khi quay đầu lại nhìn về phía Khương Khương thì ánh mắt của ông ấy như đang nhìn thấy quỷ vậy!
Cưỡng chế ký kết khế ước!
Thực lực của Khương Khương vậy mà lại mạnh mẽ đến cỡ này sao! Đây đã không còn là chuyện mà một pháp sư triệu hồi bình thường có thể làm…
Lúc này, Ninh Khải Toàn mới đột nhiên nhớ ra, Khương Khương là hậu duệ duy nhất được kế thừa vị trí chưởng môn của dòng dõi Sài Phong lâu đời.
Nhà họ Khương trong ba trăm năm qua không có thành viên nào triệu hồi được Chiến Linh. Mãi cho đến thế hệ của Khương Khương thì mới chính thức có một người thức tỉnh linh căn triệu hồi.
Có lẽ, Khương Khương chính là người được ông trời lựa chọn.
Ninh Khải Toàn lại nghĩ đến những suy nghĩ lúc trước của mình, nghĩ đến chuyện ông ấy còn muốn chiêu mộ Khương Khương đến Xã Vân Tiêu…
Là ông ấy suy nghĩ viển vông rồi. Người Chưởng Linh của nhà họ Khương thì làm sao sẽ sang tông môn khác ăn nhờ ở đậu được chứ?
Ở trong một góc, La Văn Hạo đang chữa trị vết thương của mình, anh ấy ngồi im một hồi lâu mà đến giờ vẫn chưa thể tỉnh táo lại được.
Vốn dĩ mọi người trong tiểu đội đều tưởng rằng bọn họ sẽ đối đầu với một ma vật cấp S nhưng hóa ra lại không phải. Nó là Thao Thiết – một hung thú từ thời Thượng Cổ!
Trình độ nguy hiểm vượt xa những con ma vật chỉ mới bắt đầu tiến hóa trong vòng năm năm qua!
Vậy mà, ở đêm nay, Thao Thiết vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ say lại bị cưỡng chế ký kết khế ước, trở thành Chiến Linh của Khương Khương!
Lời nói của cô đối với Thao Thiết chính là mệnh lệnh phải nghe đến tận lúc chết, nó luôn phải tuân theo vô điều kiện.
Bản thân La Văn Hạo lúc trước có bao nhiêu ngông cuồng và khinh thường pháp sư triệu hồi thì giờ phút này, anh ấy càng thấy bồn chồn bấy nhiêu, mặt đỏ tai hồng, đứng ngồi không yên.
Nếu không nhờ có Khương Khương thì tiểu đội được thành lập tạm thời từ năm Xã Dị Văn có lẽ đã bị tiêu diệt toàn quân trong buổi tối ngày hôm nay rồi!
Trên chiến trường xuất hiện khoảnh khắc ngắn ngủi tĩnh lặng như tờ.
Ngoại trừ Thao Thiết, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt đến mức quên mất phải nói gì trong giây lát.
Chỉ có mỗi Thao Thiết là sắp tức chết rồi!
“Cô, cô làm sao lại dám cưỡng chế ký kết khế ước!” Thao Thiết gầm lên giận dữ: “Cô nhanh chóng cắt đứt cái đống sợi chỉ linh khí này cho ta!!”
Bây giờ, Thao Thiết đang thực sự vô cùng tức giận, nó chỉ hận không thể nuốt luôn cả ngọn núi này vào bụng!
Sợi chỉ linh khí màu đỏ chìm vào trong gió đêm, bắt đầu từ bây giờ, khế ước sẽ có hiệu lực vĩnh viễn.
Khương Khương im lặng một lúc rồi mới nói: “Từ giờ trở đi, bạn không thể ăn bất cứ thứ gì ở thị trấn Tam Thủy nữa.”
“Cô muốn bỏ đói ta đến chết à?!” Thao Thiết tức giận trừng mắt liếc cô một cái.
Rõ ràng Thao Thiết vốn dĩ là một con ác thú hung mãnh nhưng sau khi ký kết khế ước thì nó lại chẳng thể làm gì được. Cho dù nó có tức giận đến đâu thì cũng không có khả năng cởi bỏ sự trói buộc của các sợi chỉ linh khí quấn quanh người.
“Tôi sẽ nghĩ thêm cách khác để tìm thức ăn cho bạn, yên tâm đi.”
“Ai cần cô lo!”
“Tôi đương nhiên phải chăm sóc bạn rồi. Chúng ta đã ký kết khế ước, bạn chính là Chiến Linh của tôi. Vì vậy, tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với bạn.” Khương Khương trả lời vô cùng nghiêm túc.
Cô lùi về sau hai bước, dựa lưng vào bức tường sơn màu đỏ tươi, mồ hôi trên mặt cũng được gió đêm thổi khô.
Lần ký kết khế ước với Thao Thiết này khiến cô hao phí rất nhiều linh lực.
Cũng trong quá trình thực hiện ký kết này mà rất nhiều ma vật nhỏ mới vừa biến dị ở khu vực xung quanh đều đã tan biến thành mây khói vì bị ảnh hưởng bởi dư chấn.
Lâm Từ nhảy từ trên cây xuống dưới, cùng Dư Thu đi vào trong để tập hợp với mọi người.
Thao Thiết không muốn cãi cọ thêm với cô gái trước mặt nữa, nó ôm một bụng đầy lửa giận và quay trở về Hư Giới.
Chu Tước cũng biến về bộ dạng chim sẻ nhỏ. Nó có thể cảm nhận được sự dao động linh lực của Khương Khương nên đã cố ý tiết kiệm giúp cô một chút.
Đối với Chiến Linh thì pháp sư triệu hồi đã ra lệnh là chúng nó phải tuân theo ngay lập tức!
Thao Thiết lùi về phía sau nửa bước, nó cắn chặt răng, thân thể đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Chỉ với nửa bước lùi lại này thì Thao Thiết đã không còn khả năng chủ động tiến thêm bước nào nữa. Sợi chỉ linh khí màu đỏ hơi rung nhẹ trong gió, tỏa ra ánh sáng rực rỡ và lấp lánh.
Bì Bì nằm trong vũng máu hơi mở hé mắt ra, thân thể dần dần thu nhỏ lại, trở về kích cỡ của một con hồ ly bình thường.
Sát ý của Thao Thiết gần như đã không còn sót lại chút gì nữa.
Ninh Khải Toàn vốn dĩ là một Người Săn Quỷ có kinh nghiệm thực chiến phong phú nhưng lúc này cũng không thể không run rẩy cả hai tay. Khi quay đầu lại nhìn về phía Khương Khương thì ánh mắt của ông ấy như đang nhìn thấy quỷ vậy!
Cưỡng chế ký kết khế ước!
Thực lực của Khương Khương vậy mà lại mạnh mẽ đến cỡ này sao! Đây đã không còn là chuyện mà một pháp sư triệu hồi bình thường có thể làm…
Lúc này, Ninh Khải Toàn mới đột nhiên nhớ ra, Khương Khương là hậu duệ duy nhất được kế thừa vị trí chưởng môn của dòng dõi Sài Phong lâu đời.
Nhà họ Khương trong ba trăm năm qua không có thành viên nào triệu hồi được Chiến Linh. Mãi cho đến thế hệ của Khương Khương thì mới chính thức có một người thức tỉnh linh căn triệu hồi.
Có lẽ, Khương Khương chính là người được ông trời lựa chọn.
Ninh Khải Toàn lại nghĩ đến những suy nghĩ lúc trước của mình, nghĩ đến chuyện ông ấy còn muốn chiêu mộ Khương Khương đến Xã Vân Tiêu…
Là ông ấy suy nghĩ viển vông rồi. Người Chưởng Linh của nhà họ Khương thì làm sao sẽ sang tông môn khác ăn nhờ ở đậu được chứ?
Ở trong một góc, La Văn Hạo đang chữa trị vết thương của mình, anh ấy ngồi im một hồi lâu mà đến giờ vẫn chưa thể tỉnh táo lại được.
Vốn dĩ mọi người trong tiểu đội đều tưởng rằng bọn họ sẽ đối đầu với một ma vật cấp S nhưng hóa ra lại không phải. Nó là Thao Thiết – một hung thú từ thời Thượng Cổ!
Trình độ nguy hiểm vượt xa những con ma vật chỉ mới bắt đầu tiến hóa trong vòng năm năm qua!
Vậy mà, ở đêm nay, Thao Thiết vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ say lại bị cưỡng chế ký kết khế ước, trở thành Chiến Linh của Khương Khương!
Lời nói của cô đối với Thao Thiết chính là mệnh lệnh phải nghe đến tận lúc chết, nó luôn phải tuân theo vô điều kiện.
Bản thân La Văn Hạo lúc trước có bao nhiêu ngông cuồng và khinh thường pháp sư triệu hồi thì giờ phút này, anh ấy càng thấy bồn chồn bấy nhiêu, mặt đỏ tai hồng, đứng ngồi không yên.
Nếu không nhờ có Khương Khương thì tiểu đội được thành lập tạm thời từ năm Xã Dị Văn có lẽ đã bị tiêu diệt toàn quân trong buổi tối ngày hôm nay rồi!
Trên chiến trường xuất hiện khoảnh khắc ngắn ngủi tĩnh lặng như tờ.
Ngoại trừ Thao Thiết, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt đến mức quên mất phải nói gì trong giây lát.
Chỉ có mỗi Thao Thiết là sắp tức chết rồi!
“Cô, cô làm sao lại dám cưỡng chế ký kết khế ước!” Thao Thiết gầm lên giận dữ: “Cô nhanh chóng cắt đứt cái đống sợi chỉ linh khí này cho ta!!”
Bây giờ, Thao Thiết đang thực sự vô cùng tức giận, nó chỉ hận không thể nuốt luôn cả ngọn núi này vào bụng!
Sợi chỉ linh khí màu đỏ chìm vào trong gió đêm, bắt đầu từ bây giờ, khế ước sẽ có hiệu lực vĩnh viễn.
Khương Khương im lặng một lúc rồi mới nói: “Từ giờ trở đi, bạn không thể ăn bất cứ thứ gì ở thị trấn Tam Thủy nữa.”
“Cô muốn bỏ đói ta đến chết à?!” Thao Thiết tức giận trừng mắt liếc cô một cái.
Rõ ràng Thao Thiết vốn dĩ là một con ác thú hung mãnh nhưng sau khi ký kết khế ước thì nó lại chẳng thể làm gì được. Cho dù nó có tức giận đến đâu thì cũng không có khả năng cởi bỏ sự trói buộc của các sợi chỉ linh khí quấn quanh người.
“Tôi sẽ nghĩ thêm cách khác để tìm thức ăn cho bạn, yên tâm đi.”
“Ai cần cô lo!”
“Tôi đương nhiên phải chăm sóc bạn rồi. Chúng ta đã ký kết khế ước, bạn chính là Chiến Linh của tôi. Vì vậy, tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với bạn.” Khương Khương trả lời vô cùng nghiêm túc.
Cô lùi về sau hai bước, dựa lưng vào bức tường sơn màu đỏ tươi, mồ hôi trên mặt cũng được gió đêm thổi khô.
Lần ký kết khế ước với Thao Thiết này khiến cô hao phí rất nhiều linh lực.
Cũng trong quá trình thực hiện ký kết này mà rất nhiều ma vật nhỏ mới vừa biến dị ở khu vực xung quanh đều đã tan biến thành mây khói vì bị ảnh hưởng bởi dư chấn.
Lâm Từ nhảy từ trên cây xuống dưới, cùng Dư Thu đi vào trong để tập hợp với mọi người.
Thao Thiết không muốn cãi cọ thêm với cô gái trước mặt nữa, nó ôm một bụng đầy lửa giận và quay trở về Hư Giới.
Chu Tước cũng biến về bộ dạng chim sẻ nhỏ. Nó có thể cảm nhận được sự dao động linh lực của Khương Khương nên đã cố ý tiết kiệm giúp cô một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.