Chương 3: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN…
Lâm Sơ Ước
30/12/2013
EDIT: TỬ SA
Lạc Thủy cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu, nàng mới từ khu an toàn bay đến dã ngoại (khu vực ngoại thành) chuẩn bị thu thập tài liệu bang hội khoa kỹ cần, đã bị một đám người đầu hàm (gần giống danh hiệu ghi trên đầu) Thanh Thanh gia tộc chặn lại. Người muốn xui xẻo, quả nhiên là đám nữ trư chân chẳng phân biệt được thời gian, địa điểm và chán ghét hòa bình kia, Nhược Thủy Tam Thiên ngửa mặt nhìn trời thét dài: Xem ra đấu một mình như thế, từ dũng cảm anh dũng là quá đề cao các nàng rồi.
Thanh Thanh Tiểu Yêu: “Tiện nhân kia thực nghĩ đánh giá cao bản thân mình.”
Thanh Thanh Tiểu Mễ: “Không cần cùng nàng vô nghĩa, trực tiếp luân (luân bạch).”
Mắng chửi người đều não tàn như vậy, Lạc Thủy im lặng, nhìn mấy chiến sĩ siêu cấp nhân dân tệ chói lọi phía đối diện, kỳ thật nàng cũng có thể gọi người hỗ trợ, chỉ là đám người này rõ ràng là ăn no không có chuyện gì làm, khắp nơi chặn nàng, một lần không thành vấn đề, mỗi lần đều phiền toái, nàng không có ý định đi, xuất hiện vấn đề luôn phải tự mình giải quyết mới tốt. Tại dã ngoại bị giết là muốn đánh rơi kinh nghiệm, hơn nữa đối phương còn dẫn theo vú em đến, chết trực tiếp tại chỗ liền sống lại tiếp tục bị giết. Chẳng lẽ phải logout bỏ chạy?
Nha khi nào lại không có cốt khí như vậy, nàng hung hăng khinh bỉ chính mình, tăng mãn huyết, còn chưa kịp đổi kỹ năng, đối phương đã một chiêu độc thủ bổ tới trước, năm người đều đồng thời tập trung vào nàng.
Lạc Thủy mở tấm chắn hướng về phía sau chạy, am hiểu né tránh công kích gần khu tập trung Cái Bang, lần nữa đáp trả một cái kỹ năng quần công, chờ sau khi lửa giận tràn đầy sẽ đuổi theo Nga Mi đánh (lửa giận ở đây ta nghĩ giống như POW trong game ấy), người có chút thường thức (kiến thức thông thường) đều biết trước hết phải tiêu diệt vú em Nga Mi, bằng không công kích cường thịnh trở lại cũng vô dụng. Đối phương hiển nhiên phát hiện ý đồ của Lạc Thủy, dùng kỹ năng hồi huyết chạy thẳng, đáng tiếc chạy vào chỗ rập rạp, mắc lại trên cây hồi lâu không ra được. Lạc Thủy chỉ tăng huyết toàn lực khóa trụ công kích Nga Mi, hai chiêu trí mạng đánh xuống, huyết tụt thấy đáy. Chưa qua thời gian chờ của kỹ năng, chỉ có thể kiên trì bên khiêng bên chạy, mặc dù nàng đối với thao tác bàn phím của chính mình rất có tin tưởng, nhưng trang bị của đối phương quá cường đại, một chiêu đánh xuống huyết chỉ tụt một chút, may nàng là Thiên Sơn giỏi né tránh hơn nữa chạy chỗ chuẩn xác, huyết tụt mới miễn cưỡng dừng lại ở một phần ba.
Trong lúc điện quang hỏa thạch (chỉ tình thế nguy hiểm), nàng đột nhiên phát hiện nhân vật đang chạy đã bất động rồi, thể lực thấy đáy, cay đắng a a a a a a, vốn có thể vẫn còn miễn cưỡng chạy được, hiện tại… nàng bất đắc dĩ nhấn ESC, đánh không lại liền chạy thôi.
Kỳ tích xuất hiện, “Nhược Thủy Tam Thiên” ngơ ngác đứng dưới dương thụ, năm cổ thi thể loạn thất bát tao (rối loạn, hỗn độn ghê gớm) chắn ngang trước mắt, cách đó không xa Thanh Sam nam tử đưa lưng về phía Nhược Thủy, gió nhè nhẹ thổi, đuôi tóc kẽ lay động, tay áo phiêu phiêu (bồng bềnh, nhẹ nhàng), nhưng lại hết sức cảnh đẹp ý vui.
Anh hùng cứu mỹ nhân năm chữ to đồng thời xuất hiện trong cái đầu nhỏ của Lạc Thủy.
Lạc Thủy rung động.
Đương nhiên không phải bởi vì chính mình trở thành mỹ nhân trong Tiểu Bạch tiểu thuyết, mà là bởi vì tên của nam tử kia.
NamCửu Khanh.
Đệ nhất Cao Thủ bảng. Bang chủ thiên hạ đệ nhất bang.
Nhân vật của Nam Cửu Khanh đang chơi này là Minh Giáo, hình tượng trong game cùng với Trương Vô Kỵ dưới ngòi bút của Kim Dung giống nhau, đều là mỹ nam tử, vũ khí là một thanh trường kiếm. Nhân vật so với kỹ năng của vú em một thân mạnh mẽ hơn nhiều, tuy rằng nhân vật cường hãn, nhưng giai đoạn trước thực yếu, luyện cấp chậm, thao tác yêu cầu rất mạnh, cho nên người chính thức chơi không nhiều lắm.
MàNamđại nhân đã cấp 197, 200 là mãn cấp. Nhìn hắn một thân kim trang thập đẳng bảo thạch, mắt Lạc Thủy nhịn không được hiện lên ba chữ nhân dân tệ, đại thần nha!
“Nambang chủ, ngươi có ý tứ gì?” Thanh Thanh Tiểu Yêu từ trên mặt đất đứng lên.
Nam Cửu Khánh mỉm cười: “Không ý tứ.”
Thanh Thanh Tiểu Mễ: “Cao thủ liền có thể vô duyên vô cớ giết người? Bang chủ đệ nhất bang liền có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Đương nhiên không thể, nhưng là ta không giết người nha.”
Thanh Thanh Tiểu Mễ: “Nambang chủ, ít mở mắt nói lung tung đi, chuyện này phải cấp cho Thanh Thanh gia tộc một cái công đạo.”
Nam Cửu Khanh chậm rãi xoay người nhìn thoáng qua Nhược Thủy Tam Thiên: “Ngươi là người nói ta giết người sao?”
Lạc Thủy lấy lại bình tĩnh, vội vàng bịa chuyện: “Nambang chủ trạch tâm nhân hậu, tấm lòng từ bi, đương nhiên là không giết người rồi.”
Thanh Thanh Tiểu Yêu: “Tiện nhân, không tới phiên ngươi nói.Nambang chủ, nếu ngươi chỉ là muốn cùng chúng ta luận bàn một chút, có thể tìm nơi khác, nơi có loại tiện nhân như thế này không đáng.”
Lạc Thủy không nói gì, để người kỹ thuật nói không biết xấu hổ kia luận bàn.
Nam Cửu Khanh tay vô lực vỗ trán: “Đừng nghĩ quá nhiều.”
Game này còn có một đại đặc sắc chính là nhân vật có thể làm ra các loại biểu tình, nhưng ít biểu tình hữu ích, thao tác yêu cầu cao, người chơi bình thường chỉ biết vài cái biểu tình khóc cười thường thấy, có thể làm biểu tình phong phú đa dạng lại sinh động như thế, Lạc Thủy kinh diễm tột cùng, Thanh Sam nam tử trong game nhất thời tại trong lòng nàng thiết lập hình tượng cao lớn.
Thanh Thanh Tiểu Mễ: “Nambang chủ đừng khinh người quá đáng, không nghĩ tới bang chủ thiên hạ đệ nhất bang thích quản tiểu sự của nữ nhân.”
Người của Thanh Thanh gia tộc quả nhiên táo bạo, vốn đối với cao thủ như Nam Cửu Khanh, trong lòng không khỏi có chút ảo tưởng cùng ngưỡng mộ, bất quá lập tức đã bị Nam Cửu Khanh bóp chết.
Nam Cửu Khanh nhún nhún vai: “Bởi vì ta nhàm chán.”
Thanh Thanh gia tộc nhất thời không nói gì, vẫn không nói gì cho đến khi Thanh Thanh Tiên Nhi trên đầu xuất ra một chữ: “Đi.”
Thanh Thanh Tiểu Yêu đi tới đứng cạnh Nhược Thủy Tam Thiên: “Đừng để ta lần sau nhìn thấy ngươi, gặp một lần giết một lần.”
Lạc Thủy thờ ơ nhún nhún vai.
Một đám phi sinh vật thể không phải người rốt cuộc cũng biến mất. Thế giới thật đẹp.
Lạc Thủy cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu, nàng mới từ khu an toàn bay đến dã ngoại (khu vực ngoại thành) chuẩn bị thu thập tài liệu bang hội khoa kỹ cần, đã bị một đám người đầu hàm (gần giống danh hiệu ghi trên đầu) Thanh Thanh gia tộc chặn lại. Người muốn xui xẻo, quả nhiên là đám nữ trư chân chẳng phân biệt được thời gian, địa điểm và chán ghét hòa bình kia, Nhược Thủy Tam Thiên ngửa mặt nhìn trời thét dài: Xem ra đấu một mình như thế, từ dũng cảm anh dũng là quá đề cao các nàng rồi.
Thanh Thanh Tiểu Yêu: “Tiện nhân kia thực nghĩ đánh giá cao bản thân mình.”
Thanh Thanh Tiểu Mễ: “Không cần cùng nàng vô nghĩa, trực tiếp luân (luân bạch).”
Mắng chửi người đều não tàn như vậy, Lạc Thủy im lặng, nhìn mấy chiến sĩ siêu cấp nhân dân tệ chói lọi phía đối diện, kỳ thật nàng cũng có thể gọi người hỗ trợ, chỉ là đám người này rõ ràng là ăn no không có chuyện gì làm, khắp nơi chặn nàng, một lần không thành vấn đề, mỗi lần đều phiền toái, nàng không có ý định đi, xuất hiện vấn đề luôn phải tự mình giải quyết mới tốt. Tại dã ngoại bị giết là muốn đánh rơi kinh nghiệm, hơn nữa đối phương còn dẫn theo vú em đến, chết trực tiếp tại chỗ liền sống lại tiếp tục bị giết. Chẳng lẽ phải logout bỏ chạy?
Nha khi nào lại không có cốt khí như vậy, nàng hung hăng khinh bỉ chính mình, tăng mãn huyết, còn chưa kịp đổi kỹ năng, đối phương đã một chiêu độc thủ bổ tới trước, năm người đều đồng thời tập trung vào nàng.
Lạc Thủy mở tấm chắn hướng về phía sau chạy, am hiểu né tránh công kích gần khu tập trung Cái Bang, lần nữa đáp trả một cái kỹ năng quần công, chờ sau khi lửa giận tràn đầy sẽ đuổi theo Nga Mi đánh (lửa giận ở đây ta nghĩ giống như POW trong game ấy), người có chút thường thức (kiến thức thông thường) đều biết trước hết phải tiêu diệt vú em Nga Mi, bằng không công kích cường thịnh trở lại cũng vô dụng. Đối phương hiển nhiên phát hiện ý đồ của Lạc Thủy, dùng kỹ năng hồi huyết chạy thẳng, đáng tiếc chạy vào chỗ rập rạp, mắc lại trên cây hồi lâu không ra được. Lạc Thủy chỉ tăng huyết toàn lực khóa trụ công kích Nga Mi, hai chiêu trí mạng đánh xuống, huyết tụt thấy đáy. Chưa qua thời gian chờ của kỹ năng, chỉ có thể kiên trì bên khiêng bên chạy, mặc dù nàng đối với thao tác bàn phím của chính mình rất có tin tưởng, nhưng trang bị của đối phương quá cường đại, một chiêu đánh xuống huyết chỉ tụt một chút, may nàng là Thiên Sơn giỏi né tránh hơn nữa chạy chỗ chuẩn xác, huyết tụt mới miễn cưỡng dừng lại ở một phần ba.
Trong lúc điện quang hỏa thạch (chỉ tình thế nguy hiểm), nàng đột nhiên phát hiện nhân vật đang chạy đã bất động rồi, thể lực thấy đáy, cay đắng a a a a a a, vốn có thể vẫn còn miễn cưỡng chạy được, hiện tại… nàng bất đắc dĩ nhấn ESC, đánh không lại liền chạy thôi.
Kỳ tích xuất hiện, “Nhược Thủy Tam Thiên” ngơ ngác đứng dưới dương thụ, năm cổ thi thể loạn thất bát tao (rối loạn, hỗn độn ghê gớm) chắn ngang trước mắt, cách đó không xa Thanh Sam nam tử đưa lưng về phía Nhược Thủy, gió nhè nhẹ thổi, đuôi tóc kẽ lay động, tay áo phiêu phiêu (bồng bềnh, nhẹ nhàng), nhưng lại hết sức cảnh đẹp ý vui.
Anh hùng cứu mỹ nhân năm chữ to đồng thời xuất hiện trong cái đầu nhỏ của Lạc Thủy.
Lạc Thủy rung động.
Đương nhiên không phải bởi vì chính mình trở thành mỹ nhân trong Tiểu Bạch tiểu thuyết, mà là bởi vì tên của nam tử kia.
NamCửu Khanh.
Đệ nhất Cao Thủ bảng. Bang chủ thiên hạ đệ nhất bang.
Nhân vật của Nam Cửu Khanh đang chơi này là Minh Giáo, hình tượng trong game cùng với Trương Vô Kỵ dưới ngòi bút của Kim Dung giống nhau, đều là mỹ nam tử, vũ khí là một thanh trường kiếm. Nhân vật so với kỹ năng của vú em một thân mạnh mẽ hơn nhiều, tuy rằng nhân vật cường hãn, nhưng giai đoạn trước thực yếu, luyện cấp chậm, thao tác yêu cầu rất mạnh, cho nên người chính thức chơi không nhiều lắm.
MàNamđại nhân đã cấp 197, 200 là mãn cấp. Nhìn hắn một thân kim trang thập đẳng bảo thạch, mắt Lạc Thủy nhịn không được hiện lên ba chữ nhân dân tệ, đại thần nha!
“Nambang chủ, ngươi có ý tứ gì?” Thanh Thanh Tiểu Yêu từ trên mặt đất đứng lên.
Nam Cửu Khánh mỉm cười: “Không ý tứ.”
Thanh Thanh Tiểu Mễ: “Cao thủ liền có thể vô duyên vô cớ giết người? Bang chủ đệ nhất bang liền có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Đương nhiên không thể, nhưng là ta không giết người nha.”
Thanh Thanh Tiểu Mễ: “Nambang chủ, ít mở mắt nói lung tung đi, chuyện này phải cấp cho Thanh Thanh gia tộc một cái công đạo.”
Nam Cửu Khanh chậm rãi xoay người nhìn thoáng qua Nhược Thủy Tam Thiên: “Ngươi là người nói ta giết người sao?”
Lạc Thủy lấy lại bình tĩnh, vội vàng bịa chuyện: “Nambang chủ trạch tâm nhân hậu, tấm lòng từ bi, đương nhiên là không giết người rồi.”
Thanh Thanh Tiểu Yêu: “Tiện nhân, không tới phiên ngươi nói.Nambang chủ, nếu ngươi chỉ là muốn cùng chúng ta luận bàn một chút, có thể tìm nơi khác, nơi có loại tiện nhân như thế này không đáng.”
Lạc Thủy không nói gì, để người kỹ thuật nói không biết xấu hổ kia luận bàn.
Nam Cửu Khanh tay vô lực vỗ trán: “Đừng nghĩ quá nhiều.”
Game này còn có một đại đặc sắc chính là nhân vật có thể làm ra các loại biểu tình, nhưng ít biểu tình hữu ích, thao tác yêu cầu cao, người chơi bình thường chỉ biết vài cái biểu tình khóc cười thường thấy, có thể làm biểu tình phong phú đa dạng lại sinh động như thế, Lạc Thủy kinh diễm tột cùng, Thanh Sam nam tử trong game nhất thời tại trong lòng nàng thiết lập hình tượng cao lớn.
Thanh Thanh Tiểu Mễ: “Nambang chủ đừng khinh người quá đáng, không nghĩ tới bang chủ thiên hạ đệ nhất bang thích quản tiểu sự của nữ nhân.”
Người của Thanh Thanh gia tộc quả nhiên táo bạo, vốn đối với cao thủ như Nam Cửu Khanh, trong lòng không khỏi có chút ảo tưởng cùng ngưỡng mộ, bất quá lập tức đã bị Nam Cửu Khanh bóp chết.
Nam Cửu Khanh nhún nhún vai: “Bởi vì ta nhàm chán.”
Thanh Thanh gia tộc nhất thời không nói gì, vẫn không nói gì cho đến khi Thanh Thanh Tiên Nhi trên đầu xuất ra một chữ: “Đi.”
Thanh Thanh Tiểu Yêu đi tới đứng cạnh Nhược Thủy Tam Thiên: “Đừng để ta lần sau nhìn thấy ngươi, gặp một lần giết một lần.”
Lạc Thủy thờ ơ nhún nhún vai.
Một đám phi sinh vật thể không phải người rốt cuộc cũng biến mất. Thế giới thật đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.